T
âm ta bị nặng xuống và khổ đau tìm tới với ta thường là vì ta thấy ai cũng xấu, cũng đáng nghi. Nhưng ta quên đi một điều hết sức quan trọng trong đời sống rằng ta nghĩ xấu cho ai là tâm ta xấu trước, ta nghĩ tốt cho ai là tâm ta tốt trước.
Ta chỉ có hạnh phúc và thoải mái, đầy nghị lực để sống, khi ta nghĩ được rằng: “Mọi người chung quanh ta không có ai xấu cả, nếu có chăng, chỉ có cái Tâm ta xấu, khi nó đang nghĩ xấu về một người khác!”. Và ta biết rất rõ rằng: “Người kia xấu, vì họ chưa có đủ điều kiện để biểu hiện cái tốt của họ ra đó thôi”.
Ta hãy thực tập nhìn vào những cái tốt của người để tâm ta có nhiều cơ hội đi lên. Ta thử thực tập một ngày, một tháng hay một năm đừng thấy ai xấu cả, thử xem tâm ta có nhẹ nhõm và thanh thoát hay không? Ta hãy phát tâm làm một đốm lửa nhỏ giữa mùa đông, hay một giọt nước nhỏ giữa mùa hạ, để tâm ta có mặt trong tâm mọi người!
Xa hơn thế, nếu không nhìn được cái tốt của người khác thì ta nên tập nhìn mọi người với cái nhìn “như thị” (như thế). Ánh nhìn càng đơn giản thì tâm thái ta càng trở nên trong sáng, nhẹ nhàng. Điều này thoạt nghe đơn giản nhưng để có cái nhìn như thế lại không hề giản đơn.
Xin sự sống cho tôi lần cơ hội
Để tâm tình mở lối, biết khoan dung
Nhìn nhận thế không vội vàng kết tội
Hiểu và Thương mong trải đến vô cùng.