Suốt một đêm Minh Vi không ngủ. Cô đương nhiên không thể nào ngủ được.
Ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm chiếu lên bức tường đối diện cửa sổ, một đêm hỗn loạn cuối cùng cũng đã qua đi. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, cuộc đời cô đã trải qua một biến cố khủng khiếp, tất cả những thứ vốn có giờ đây đã không còn tồn tại.
Minh Vi bị nhốt trong một phòng riêng ở trại tạm giam, ngoài cuộc thẩm vấn đầu tiên ra không có ai đến tìm cô nữa. Trong phòng không đủ ấm nên đến nửa đêm lạnh thấu xương. Minh Vi co người ngồi trong một góc. Thời gian cứ vậy trôi đi trong tiếng rên rỉ, trở mình vật vã vì lạnh của những nghi phạm bị nhốt trong các gian buồng khác, tiếng nước tí tách rơi xuống từ miệng vòi không được vặn chặt.
Trong đêm đó Minh Vi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô hồi tưởng lại hai kiếp sống của mình. Kiếp trước yếu ớt nhưng hào quang chói lọi, sống ung dung tự tại đến tận phút cuối cùng, song kết cục là toàn thế gian sụp đổ, chết đi trong vật vã. Minh Vi đương nhiên không muốn chết. Việc Cố Thành Quân ngoại tình dĩ nhiên không thể tha thứ được, nhưng cô cảm thấy mình không tới mức phải tìm đến cái chết. Chỉ có trái tim cô không biết điều, buộc cô phải bất đắc dĩ diễn vở kịch luân lý gia đình đó.
Đến kiếp này, sau mấy năm ra sức phấn đấu, chịu vất vả, ấm ức, khó khăn lắm mới có thể ngẩng cao đầu, vậy mà lại bị dính vào án tàng trữ ma túy để rồi bị nhốt vào đây. Minh Vi nghĩ tới đó, chỉ có thể cười cay đắng. Hiện giờ cô vẫn trong tình trạng chưa hết chấn động, còn chưa kịp bi phẫn và sợ hãi, còn có thể tự cười giễu được.
Nếu vậy chẳng phải kiếp này cô mất công toi sao? Mà kiếp này cô đang trẻ trung như vậy, cuộc đời còn quá dài, sau này cô phải làm thế nào? Cô không còn một trái tim yếu ớt, làm sao có thể bất đắc kỳ tử như lần trước? Hơn nữa, cô làm sao chấp nhận chết một cách dễ dàng như vậy? Cô chết rồi còn mẹ thì sao? Đường Hựu Đình phải làm thế nào…
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh Tô Khả Tinh ngồi trên người Đường Hựu Đình. Minh Vi đau đớn nhắm nghiền mắt lại.
Hiện giờ cô thực sự không còn hơi sức để ý đến tâm trạng đó. Lý trí nói cho cô biết rằng trong sự việc lần này, sai lầm chủ yếu không phải ở chỗ Đường Hựu Đình, song cũng giống như một chiếc bánh kem ngon lành lại thiếu mất một miếng bơ, cho nên không sao có nổi hứng thú để thưởng thức chiếc bánh đó.
Giá như khi ấy cô mặc kệ bỏ đi, giá như khi đưa Đường Hựu Đình ra xe xong cô không quay vào lấy túi nữa, giá như…
Minh Vi cười cay đắng.
Số phận không phải chỉ cợt đùa với cô. Cho cô tất cả, rồi phút chốc tước đoạt đi tất cả, đây thực sự là một trò chơi ác nghiệt.
Khi nhìn thấy Chu Minh Vi, luật sư Vương ngạc nhiên. Ông tưởng sẽ nhìn thấy một đôi mắt mọng lên vì khóc, một cô gái yếu đuối sắp sụp đổ đến nơi, nhưng Chu Minh Vi ngồi đó, dù trông nhợt nhạt và tiều tụy, vô cùng mệt mỏi, nhưng không hề có biểu hiện kích động nào.
– Tình hình của cô hiện giờ hơi phức tạp. – Luật sư Vương nói. – Tạm thời chúng tôi chưa thể bảo lãnh cho cô ra được. Trợ lý của cô cũng có đến đây, cô cần thứ gì thì nói với tôi, cô ấy sẽ quay về lấy mang tới cho cô.
– Cảm ơn. – Minh Vi bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt luật sư Vương. – Tình trạng của tôi gay go đến mức nào?
Luật sư Vương nhìn vào đôi mắt đen láy như đá obsidian đó, trong lòng không khỏi thán phục, nghiêm túc nói:
– Đợi điều tra kết thúc, nếu như chúng tôi vẫn không đưa ra được chứng cứ chứng minh cô bị hãm hại, cô sẽ bị cáo buộc tội tàng trữ ma túy.
Mặt Minh Vi cắt không còn giọt máu, càng tôn lên đôi mắt sẫm đen.
Cô chậm rãi nói:
– Tôi và người bạn đến quán bar chơi. Anh ấy uống say, tôi đưa anh ấy ra xe, mới phát hiện ra mình để quên túi xách trong quán. Khi tôi quay lại lấy, có người quen đã cầm túi đưa cho. Tôi còn chưa đi được mấy bước cảnh sát đã ập đến.
Luật sư Vương biết người bạn mà Minh Vi nói là Đường Hựu Đình. Cô không nói tên anh ra, cũng là để bảo vệ anh.
– Người quen đó là ai?
Minh Vi hơi do dự.
– Không sao, lần nói chuyện này không bị giám sát.
Minh Vi cười nhạt một tiếng:
– Người đó không bị bắt, nhưng mọi người đều biết anh ta. Là Lý Kỳ Vân.
Luật sư Vương biến sắc.
Ông là cố vấn pháp luật cho Vĩnh Thành nên tai tiếng của Lý Kỳ Vân trong giới giải trí ông đều biết cả. Trước đây ông từng nghĩ thế nào cũng có một ngày mình được gọi đến để dọn dẹp đống rác của anh ta, nhưng không ngờ đống rác đó lại rơi trúng đầu một người không liên quan như Chu Minh Vi.
– Ai có thể chứng minh cậu ta đã cầm vào túi của cô?
Minh Vi lắc đầu:
– Hành lang lúc đó chỉ có mình tôi và anh ta.
Sau khi bị bắt, Minh Vi vẫn án binh bất động là vì cô có suy tính riêng. Trong án ma túy, những người liên quan vô cùng phức tạp, Lý Kỳ Vân chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng. Nếu như sau lưng anh ta có người chỉ đạo hãm hại cô, vậy chắc chắn đã tính đường rút cho anh ta, Minh Vi có kêu gào cũng chẳng ích gì, trái lại, còn khiến sự việc phức tạp hơn. Bất kể xét về tình cảm riêng hay vì lợi ích của công ty, Cố Thành Quân cũng sẽ tìm cách để bảo lãnh cho Minh Vi ra, chỉ cần cô chuyển việc này cho Cố Thành Quân, để anh xuất đầu lộ diện giải quyết là được. Suy cho cùng, Cố Thành Quân là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty, quan hệ rộng, tầm ảnh hưởng lớn, những người xung quanh cũng đều phải nể mặt anh ta vài phần.
Luật sư Vương cũng nghĩ đến điểm này nên rất đồng ý, gật đầu:
– Việc này tôi sẽ báo lại với Chủ tịch. Cô cứ yên tâm, chịu khó vất vả ở trong này mấy hôm đã.
Minh Vi cúi đầu không nói gì.
Một nữ cảnh sát đến đưa Minh Vi đi. Khi ra đến cửa, cô chợt quay đầu lại hỏi:
– Mọi người vẫn ổn chứ?
Luật sư Vương ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra Minh Vi muốn hỏi đến Đường Hựu Đình. Sự việc xảy ra đã nửa ngày trời, Đường Hựu Đình vẫn chưa động tĩnh gì, không rõ đã biết chuyện chưa, hay là kiếm cớ nói tránh đi. Nhưng khi đối diện với đôi mắt ngây thơ đó, trái tim vốn được tôi luyện ngoài đời bao nhiêu năm của luật sư Vương cũng như mềm lại.
Ông tránh ánh mắt của Minh Vi, nói khẽ:
– Vẫn ổn. Mọi người rất quan tâm đến cô.
Minh Vi cười nhạt, sau đó đi theo nữ cảnh sát.
Luật sư Vương quả thực đã trách oan Đường Hựu Đình. Khi đó anh đang ngồi trên sa-lông đối diện với Cố Thành Quân trong văn phòng. Trên mặt cả hai người đều đầy lo lắng, mắt vằn lên những vân máu đỏ, cằm lún phún râu. Cố Thành Quân trông khá hơn Đường Hựu Đình vừa trải qua trận say bê bết một chút, song trên áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, đầu tóc hơi bù xù.
Đầu lọc thuốc lá chất đầy trong gạt tàn, trà cũng pha thêm một tuần nữa. Đồ ăn sáng do thư ký mang lên để một bên, mỳ trong bát quánh lại thành mảng, bánh mì và trứng đều nguội lạnh.
– Không thể do bạn tôi làm được. – Giọng Đường Hựu Đình đã khàn đặc. – Nếu là do bạn tôi, người bị hại sẽ là tôi, không phải Minh Vi.
– Vậy anh nhớ xem khi đó còn ai nữa?
– Đèn đóm tối mù, ai biết được. – Đường Hựu Đình sốt ruột châm thêm một điếu thuốc.
Cố Thành Quân giật ngay lấy, vò nát rồi vứt xuống đất, lạnh lùng cười mỉa mai:
– Là do cậu dẫn cô ấy đến đó, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy cậu cũng không giúp được gì.
Đường Hựu Đình nhướn mày lên nhìn Cố Thành Quân, ánh mắt sắc như dao:
– Tôi sẽ biết chăm sóc cho người phụ nữ của tôi.
– Cậu định chăm sóc cô ấy thế nào? – Cố Thành Quân nói. – Bây giờ mọi chứng cứ đều bất lợi cho Minh Vi. Nếu như cô ấy bị buộc tội tàng trữ trái phép ma túy, ít nhất cũng phải ngồi tù hai năm. Đó cũng chỉ là một khía cạnh. Còn danh tiếng của cô ấy, cuộc sống của cô ấy, tất cả sẽ bị hủy hoại hết. Vì sao ngay sau khi xảy ra chuyện này báo chí đã biết thông tin, vì sao lại chỉ tìm ra ma túy trong túi của Minh Vi? Vì sao cậu yên lành chẳng có chuyện gì, còn Minh Vi phải ngồi trong trại tạm giam?
Mặt Đường Hựu Đình tái xanh, nghiến răng nói:
– Nếu chúng ta cứ ở đây đấu đá nhau một mất một còn cũng chẳng có lợi gì cho Minh Vi cả. Chi bằng tạm thời dẹp bỏ oán hận sang một bên, hợp sức để bảo lãnh cho cô ấy ra ngoài. Anh nghĩ Minh Vi còn phải ở lại trong đó bao lâu?
Các cơ mặt co rút lại, Cố Thành Quân cố gắng kiềm lòng mình xuống.
Đúng lúc đó thư ký đẩy cửa vào:
– Luật sư Vương về rồi.
Hai người đàn ông cùng lúc đứng dậy.
Luật sư Vương đi vào văn phòng của Cố Thành Quân, khi trông thấy Đường Hựu Đình thoáng ngạc nhiên. Hai người đàn ông hệt như mãnh thú nhốt cùng chuồng này đều nhìn xoáy vào ông với ánh mắt như tra khảo, khiến ông không khỏi toát mồ hôi gáy.
– Hiện trạng của Chu Minh Vi khá ổn, cô ấy rất bình tĩnh. Trợ lý của cô ấy đang ở đó. Cô ấy đã nói với tôi một chi tiết mà chúng ta đều không biết. – Luật sư Vương nói rồi nhìn Đường Hựu Đình với vẻ chần chừ.
– Không sao, ông nói đi. – Cố Thành Quân bảo.
Luật sư Vương bị Đường Hựu Đình trừng mắt nhìn một cái, nói với vẻ hơi ấm ức:
– Chu Minh Vi nói chiếc túi xách của cô ấy là do Lý Kỳ Vân mang ra hộ.
Không khí đột nhiên lạnh ngắt. Đường Hựu Đình và Cố Thành Quân đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ đã hiểu ra.
Lý Kỳ Vân đang chơi cái gì, là người đứng đầu công ty, Cố Thành Quân đương nhiên phải biết. Vì chuyện này nên anh rất không hài lòng, đã nói người quản lý của Lý Kỳ Vân cảnh cáo cậu ta nhiều lần, song rõ ràng Lý Kỳ Vân vẫn bỏ ngoài tai. Còn Đường Hựu Đình là một ca sỹ nổi tiếng, cần phải biết nhiều thông tin trong giới hơn so với người khác, nên cũng biết việc Lý Kỳ Vân dùng ma túy tổng hợp. Đối với Đường Hựu Đình, dù Lý Kỳ Vân đã năm lần bảy lượt khiêu khích, nhưng anh cũng không coi đó là một đối thủ đáng gờm. Nhưng lịch sử vẫn luôn là vậy, anh có thể giao chiến một cách quang minh chính đại với đối thủ, song lại dễ chết vì tay tiểu nhân bỉ ổi nấp trong bóng tối.
– Lập tức điều tra chuyện này! – Trong giọng nói của Cố Thành Quân đầy giận dữ. – Giữ Lý Kỳ Vân lại cho tôi.
– Điều tra thế nào? – Đường Hựu Đình hỏi thẳng thừng. – Minh Vi cũng biết mình hoàn toàn không có bằng chứng nên mới không khai việc này với cảnh sát. Anh có thể điều tra được gì? Lý Kỳ Vân hoàn toàn có thể lật mặt phủ nhận việc này, thậm chí còn gào lên nói bị oan, nói với báo chí rằng Vĩnh Thành vì bảo vệ Chu Minh Vi mà biến hắn thành kẻ chịu tội thay. Sau lưng hắn có lẽ còn có người giật dây, bọn chúng đã sắp đặt từ trước rồi, trong khi chúng ta không chuẩn bị gì.
– Vậy cậu có thể làm gì? – Cố Thành Quân kiên nhẫn hỏi.
Đường Hựu Đình cười nhạt:
– Tôi có cách này, biết đâu có thể tìm được ra chứng cứ. Tuy nhiên Lý Kỳ Vân cũng là nghệ sỹ ký hợp đồng với Vĩnh Thành, trong nội bộ công ty để xảy ra chuyện dùng ma túy hãm hại lẫn nhau e rằng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả danh dự và cổ phiếu của công ty. Không biết Chủ tịch có chấp nhận không?
Luật sư Vương nhìn Cố Thành Quân chờ anh quyết định. Nếu như tìm được thủ phạm, Minh Vi rõ ràng sẽ được cứu thoát, có khi còn chuyển bại thành thắng. Bảo vệ công ty hay bảo vệ nghệ sỹ, hiện phải trông chờ vào quyết định của Cố Thành Quân.
Đường Hựu Đình cũng nheo mắt nhìn Cố Thành Quân. Ánh mắt mỉa mai xen lẫn khinh thường của anh khiến sự giận dữ cuộn trào trong đầu Chủ tịch Vĩnh Thành. Cố Thành Quân có hy sinh Minh Vi để bảo toàn cho công ty không?
Ánh mắt của hai người đàn ông gặp nhau giữa không trung, mùi thuốc súng đặc quánh cả không gian. Luật sư Vương sờ sờ mũi, nghĩ bụng, nhìn tình thế này chắc việc cứu Minh Vi thoát hiểm cũng không mất quá nhiều thời gian.
Quả nhiên Cố Thành Quân nói:
– Tôi đi lo chuyện quan hệ, cậu lo tìm chứng cứ.
Đường Hựu Đình thỏa mãn cười một tiếng, cầm lấy áo khoác rồi sải bước đi ra khỏi văn phòng Chủ tịch.
Cả một vành đai phía Đông Bắc thành phố là những ngôi nhà cổ, kiến trúc sân trong, có từ hai thế kỷ trước vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, trở thành chốn đào nguyên giữa thành phố văn minh hiện đại này.
Đường Hựu Đình dừng xe trước một con ngõ nhỏ, sau đó đi bộ vào trong đến trước một cánh cổng gỗ. Anh bấm chuông, chỉ một lát sau cánh cổng màu đỏ sẫm đã hé mở, một người phụ nữ trung niên thò đầu ra.
– Hựu Đình à?
– Dì La. – Đường Hựu Đình mỉm cười. – Ông ấy có nhà không ạ?
– Hả? Có, có! – Dì La vui vẻ lau đôi tay ướt nước vào chiếc tạp dề đang mặc trên người. – Về rồi sao không nói sớm. Để dì đi mua thêm ít thức ăn. Ôi trời ơi, sao gầy thế này?
– Không làm phiền dì đâu, dì ạ. Cháu có một chút việc, không ở lại ăn cơm.
Dì La tỏ ra thất vọng, định nói gì nữa nhưng lại thôi:
– Ông ấy ở trong thư phòng phía tây ấy. Thói quen cũ, ngày nào cũng ngồi viết mấy trang đại tự. Ông ấy cũng không biết là cháu đã về đâu…
Một người thanh niên cao lớn đi ra từ gian phòng chái, nhìn thấy Đường Hựu Đình, mắt sáng rực lên:
– Anh Hựu Đình, anh về rồi à?
Đường Hựu Đình khẽ gật đầu, đi vào gian phòng phía tây. Người thanh niên đó đi đằng sau, nói một cách nhiệt tình:
– Dượng thích món quà anh gửi lắm, còn nói không biết bao giờ anh mới về.
– Ông ấy không bao giờ nói những câu kiểu vậy. – Đường Hựu Đình mỉm cười. – Được rồi, A Mẫn, em cứ để mặc anh.
A Mẫn ngập ngừng trong giây lát, liền bị dì La kéo đi. Cậu ta không yên tâm, vẫn thì thầm dặn:
– Anh, đừng cãi nhau với dượng nữa nhé. Dượng quả thực rất nhớ anh, thật đấy…
– Cái thằng nhóc này sao cứ lẫn lộn thế nhỉ? – Dì La gõ lên đầu con trai một cái.
Đường Hựu Đình cười bất lực, sau đó đẩy cánh cửa phòng bước vào.
Ánh nắng chín giờ sáng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ rải một màu vàng sáng lên căn phòng, những món đồ gia dụng lâu đời làm bằng gỗ tử đàn vẫn y nguyên như trong ký ức của anh. Đến cả những bông hoa để trên bàn cũng vẫn là loại hoa ngày trước. Những món đồ cổ bày trên giá không hề thay đổi, nghiên mực làm bằng ngọc xanh đời Thanh, hồi nhỏ anh nghịch ngợm làm sứt mất một góc, cũng vẫn được để trên ngăn thứ ba bên phải. Dường như thời gian đã ngừng trôi trong căn phòng chứa đựng rất nhiều ký ức này của anh, kể từ lúc anh đi.
Ánh mắt dừng lại trên dáng người đang đứng cầm bút phía sau chiếc bàn, Đường Hựu Đình mới cảm thấy thời gian vẫn đang dịch chuyển. Những nếp nhăn hằn rõ, mái tóc đã bạc thêm.
Đường Kính Quốc ngước mắt lên nhìn Đường Hựu Đình, tay vẫn cầm bút, chỉ nói khẽ khàng:
– Cuối cùng cũng biết về rồi?
Đường Hựu Đình từ từ trở lại với hiện thực. Trước mặt người đàn ông này, sự ngạo mạn và ngang tàng của anh tự nhiên tan biến hết.
– Bố, con có việc này muốn nhờ bố giúp…
***
Thông tin nữ diễn viên nổi tiếng Chu Minh Vi bị bắt ở quán bar vì tàng trữ ma túy không khác gì một quả bom phát nổ, không những khiến cho fan hâm mộ của Minh Vi choáng váng quay cuồng, mà còn làm bật tung lên cả bùn đen tận bên dưới đáy hồ, bỗng chốc mùi hôi thối ngập tràn không sao ngửi nổi.
Đủ loại lửa cháy đổ thêm dầu, giễu cợt mỉa mai, chê bai rủa xả đều ập tới cùng một lúc. Sự việc này chỉ cách những tin đồn ầm ĩ lần trước của Minh Vi nửa năm nên số người biết đến cái tên Chu Minh Vi càng nhiều, khiến cho quy mô càng khủng khiếp.
Hôm sự việc xảy ra, tài khoản Tieba và các diễn đàn khác của Minh Vi bị hacker tấn công, trên trang công khai ngập tràn những lời chửi bới. Vô số cư dân mạng thấy chưa đủ độ nóng nên thi nhau phát ngôn, đầu tiên là kể lại việc mình đã bị Minh Vi lừa gạt bằng vẻ ngây thơ trong sáng nên thần tượng cô, sau đó lại kể lể việc mình đã chấn động và không sao tin nổi như thế nào trước thông tin cô bị bắt vì tàng trữ ma túy. Bây giờ bọn họ mới tỉnh ngộ ra, mới biết mình đã bị lừa, nhìn cỏ giấy tầm thường mà lại tưởng là tuyết liên trên đỉnh núi cao. Kèm theo đó, bọn họ còn thêm vào đủ những lời phỏng đoán độc ác và chửi rủa Minh Vi.
Phần lớn fan hâm mộ của Minh Vi đều mù mờ chẳng biết gì, trước những chứng cứ hiển nhiên và cả sự tấn công mạnh mẽ từ nhiều phía đó, bọn họ gần như không còn đất chống đỡ. Người quản lý vội vàng đóng ngay diễn đàn, admin của trang Tieba cũng xóa không xuể các topic kiểu đó nên đành bó tay đứng sang một bên. Chỉ một bộ phận nhỏ người hâm mộ tin rằng Minh Vi bị oan, ra sức biện hộ giúp cô, song tiếng nói của bọn họ ngay tức khắc bị nhấn chìm trong làn sóng hung dữ kia.
Đến tối lại có thông tin mới được đưa ra, cho biết bộ phim “Bạch lộ” đã hoàn tất hậu kỳ, chuẩn bị chiếu vào dịp năm mới rất có thể bị hoãn vô thời hạn.
Tối hôm đó, Cố Thành Quân đưa ra một tuyên bố ngắn gọn trên trang web chính thức của công ty. Trong tuyên bố đó, anh cho biết toàn thể nhân viên của Vĩnh Thành sẽ phối hợp hoàn toàn với cảnh sát để điều tra sự việc này, tuyệt đối không bao che hành vi phạm tội. Tuy nhiên phía công ty cũng tin rằng cảnh sát sẽ đưa ra một kết luận điều tra chính xác và công bằng để không một người nào phải chịu tội oan.
Tuyên bố này rõ ràng ngầm nói với tất cả mọi người rằng Chu Minh Vi bị hãm hại, còn bọn họ dường như cũng đã biết kẻ nào gây ra.
Các fan hâm mộ của Minh Vi như được tiêm thêm một liều thuốc sức mạnh, lập tức phục hồi sinh lực, bắt đầu phản bác lại các luận điệu ném đá trên mạng. Còn những người vẫn giữ thái độ trung lập cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, phân tích sự kiện lần này dưới góc độ âm mưu. Đây là âm mưu nhằm hãm hại cá nhân Chu Minh Vi, hay nhằm vào công ty giải trí Vĩnh Thành? Phải thấy rằng chỉ trong có một ngày, không chỉ mình Minh Vi bị giam giữ, mà cổ phiếu của Vĩnh Thành cũng sụt giảm nghiêm trọng, gây nên tổn thất nặng nề.
Lúc này Diệp Mẫn đang ngồi trong căn phòng bao mờ tối, chân gác lên bàn, hút thuốc. Người đàn ông ngồi chênh chếch ở đối diện xoay xoay chai rượu trong tay, nói khó:
– A Mẫn, theo lý mà nói khi anh đích thân đến tìm tôi hỏi thứ đó, lại còn có cả sự phó thác của chú Đường, tôi có đến một vạn lá gan cũng không dám không đưa. Tuy nhiên anh cũng biết, chúng tôi làm ăn cũng có những chỗ phải kiêng nể của riêng mình…
– Anh Hải Đào, anh không cần nói tôi cũng biết. – Diệp Mẫn dù trông vóc dáng cao to, nhưng khi cười lại có vẻ rất trẻ con. Nếu không biết thân phận của cậu ta, rất nhiều người chỉ nghĩ cậu ta là một thằng nhóc mới bước vào nghề. – Tôi biết cái khó của anh. Nhưng cuộn băng ghi hình đó có liên quan đến một người vô cùng quan trọng. Anh Hải Đào cứ yên tâm, biết là bố tôi lấy không ai dám động đến anh đâu. Mọi hậu quả bố tôi sẽ gánh hết cho anh.
Giám đốc quán bar có được lời hứa đó nên cũng yên tâm, lấy trong túi ra một chiếc usb rồi đưa cho A Mẫn.
– Hình ảnh gốc đã bị xóa hết rồi, tôi chỉ còn copy được chỗ này. Tuy ngắn nhưng cũng đủ để các anh cứu người đó ra.
Diệp Mẫn cảm ơn xong liền cầm thứ đó rời khỏi quán bar. Ngồi lên xe, anh lập tức cắm chiếc usb vào máy tính. Bên trong chỉ có duy nhất một đoạn video. Diệp Mẫn nhấn nút mở.
Đoạn video rất ngắn, chừng hai mươi giây nên thoáng cái đã hết. Diệp Mẫn lập tức gọi điện cho Đường Hựu Đình.
– Anh Hựu Đình, đã lấy được cái đó rồi… Phải, rất thú vị, anh phải xem mới được.
Đường Hựu Đình kết thúc cuộc gọi. Nhân viên trại tạm giam đi ra, nói với anh:
– Cô ấy không đồng ý gặp, mời anh về cho.
Đường Hựu Đình nghi hoặc cau mày:
– Cô có nói với cô ấy tôi là ai không?
– Tất nhiên rồi. – Nữ cảnh sát nhìn lại Đường Hựu Đình một lượt, cười mềm mỏng. – Ai chẳng biết anh là ai, anh Đường. Tuy nhiên cô Minh Vi không muốn gặp anh, tôi cũng không có cách nào. Thời gian thăm cũng sắp hết rồi.
Đường Hựu Đình bất lực thở dài:
– Vậy mai tôi lại đến.
Nữ cảnh sát tiễn Đường Hựu Đình ra với vẻ khấp khởi mong chờ.
Đường Hựu Đình ngồi lên xe, lo lắng nhìn bức tường xám xịt và cả hàng rào điện thép gai của trại tạm giam, mày cau siết lại.
– Chắc chắn là Minh Vi vẫn chưa thể nào chấp nhận được chuyện này. – Lưu Triệu an ủi Đường Hựu Đình. – Cậu hãy để cô ấy bình tĩnh lại, dù sao chúng ta cũng sẽ bảo lãnh được cho cô ấy ra.
– Trời lạnh rồi. – Đường Hựu Đình khẽ thì thầm. Minh Vi còn phải ở trong bức tường cao kia thêm một phút nào cũng đều là một thử thách lớn đối với sự nhẫn nại của anh.
Đường Hựu Đình bước vào văn phòng của Cố Thành Quân, mang theo chiếc usb Diệp Mẫn đưa cho. Trời đã rất tối song Cố Thành Quân vẫn còn đang bận rộn ở đó. Hai người đàn ông mệt mỏi và hốc hác đưa mắt nhìn nhau.
– Đã gặp cô ấy chưa?
– Chưa. – Đường Hựu Đình không muốn nói chi tiết.
Tuy nhiên Cố Thành Quân cũng có thể đoán ra.
– Cậu nói có thứ gì muốn cho tôi xem, là gì vậy?
– Tôi cũng chưa xem. – Đường Hựu Đình lấy chiếc usb ra. – Nhờ máy tính của anh một lát.
Xem xong đoạn video trong usb, những người có mặt trong văn phòng đều rơi vào trầm mặc. Thư ký không dám nói nửa lời, còn Giám đốc kinh doanh và người đứng đầu các phòng ban khác không hề nhúc nhích. Cố Thành Quân ngồi trong ghế, mặt xanh ngắt. Đường Hựu Đình đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không rõ sắc mặt ra sao, chỉ thấy tay anh siết lại thành nắm đấm, còn mạch máu trên trán nổi lên cho thấy tâm trạng lúc này.
Cố Thành Quân chậm rãi lấy chiếc usb ra, hỏi:
– Hiện giờ Lý Kỳ Vân ở đâu?
Giám đốc sản xuất đáp:
– Cậu ta đang ở trong chung cư, có người quản lý giám sát.
– Cứ trông chừng cho cẩn thận. – Giọng Cố Thành Quân lạnh như băng. Anh vứt chiếc usb xuống trước mặt Giám đốc truyền thông, nói. – Cho phát đi.
Gần như trong một đêm tất cả mọi chuyện đã chuyển biến một trăm tám mươi độ. Còn căn nguyên của sự chuyển biến đó là đoạn video không rõ nguồn được phát trên Internet. Đoạn video có tên: “Sự thật việc Chu Minh Vi bị quấy rối tình dục, đổ tội tàng trữ ma túy” được tung lên mạng từ nửa đêm, đến sáng đã có hàng trăm nghìn lượt truy cập, còn bình luận cũng hàng vạn. Đến gần trưa, đoạn video được tải về rồi lan truyền khắp ngõ ngách trên mạng.
Đoạn video dài chừng hai mươi giây đó rõ ràng được trích ra từ camera giám sát, không có tiếng. Dù ánh sáng hình ảnh không thật tốt, nhưng cũng đủ để người xem thấy rõ từng chi tiết.
Ống kính ghi lại hình ảnh trong hành lang quán bar, một người đàn ông cầm theo túi xách xuất hiện trước tiên. Anh ta mở túi ra, lục lọi, sau đó để một gói màu trắng vào bên trong. Chu Minh Vi vội vã đi tới từ một góc khác. Người đàn ông đưa cho cô chiếc túi, Minh Vi cầm lấy rồi quay người đi luôn. Người đàn ông đó đột nhiên giữ cô lại, ấn vào tường, sau đó ghé vào hôn. Vẻ mặt hoảng hốt của Minh Vi hiện lên rõ mồn một. Đồng thời khi đó, mọi người cũng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia. Là Lý Kỳ Vân!
Minh Vi ra sức kháng cự, sau đó đá thẳng vào hạ bộ của Lý Kỳ Vân và hốt hoảng bỏ đi. Ngay lúc đó cảnh sát chợt ập tới chặn Minh Vi lại.
Đoạn video chỉ đến đó, nhưng đã thuật lại gần như toàn bộ chân tướng sự việc. Chỉ có kẻ đui mù hoặc dốt đặc mới không hiểu khi đó xảy ra chuyện gì.
Đoạn video như quả bom đó ngay lập tức gây nên một làn sóng dư luận mới kịch liệt hơn. Các fan hâm mộ của Minh Vi vốn vẫn đang im lặng bỗng như cá được thả về nước, nhanh chóng lấy lại sức sống và sức chiến đấu, phản công một cách mạnh mẽ. Dư luận chỉ trích trên báo chí và trong công chúng chuyển hướng ngay, hỏa lực tập trung oanh tạc vào quá khứ của Lý Kỳ Vân.
Tàng trữ ma túy, quấy rối tình dục nữ đồng nghiệp, vu oan giá họa…
Trước những chứng cứ vững chắc, Lý Kỳ Vân không còn bất cứ chỗ dựa nào chống đỡ lại. Tất cả những lời chỉ trích và lên án mạnh mẽ đối với Minh Vi lập tức chuyển thành những lời cảm thông và chia sẻ. Với hình ảnh một nhân vật bị làm nhục và hãm hại, Minh Vi nhận được sự ủng hộ của cả báo chí lẫn công chúng.
Sau một đêm thức dậy, Lý Kỳ Vân nhận ra mình bị nhốt trong căn hộ chung cư, không được phép đi đâu. Bên dưới tòa nhà chung cư bị phóng viên và các fan hâm mộ đang kích động vây kín. Gia đình của anh ta cũng bị quấy rối, vội vàng rời đi nơi khác lánh nạn. Còn bản thân Lý Kỳ Vân chưa kịp làm rõ chuyện gì xảy ra, đã bị dẫn giải tới cơ quan công an.
Tới tận lúc đó Minh Vi vẫn trong trạng thái tĩnh lặng, cô hoàn toàn không biết bên ngoài đã có sự thay đổi long trời lở đất. Luật sư Vương có đến thăm cô một lần, nói cho cô biết tình thế đã thay đổi song cũng không giải thích rõ. Minh Vi thấp thỏm không yên, ngồi chờ đợi, nhưng cũng chỉ nhận được thông tin Đường Hựu Đình đến thăm.
Minh Vi kiên quyết lắc đầu khi được nữ cảnh sát thông báo tin này, sau đó quay ngay đi trước sự ngạc nhiên hết mức của đối phương.
Hiện giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với Hựu Đình, vì hễ nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm đó, cô lại thấy vô cùng buồn nôn.
Luật sư Vương từ Sở cảnh sát quay về, mang theo một loạt thông tin mới đầy kịch tính. Toàn bộ sự kiện tàng trữ ma túy và vu cáo hãm hại sau khi có thay đổi đã ngoặt sang một hướng hoàn toàn mới.
– Tinh bột hả?
– Phải, là tinh bột. – Luật sư Vương mệt mỏi nói. – Được dùng trong chế biến thực phẩm, loại được bán ở siêu thị với giá năm tệ một gói.
– Chờ chút. – Đường Hựu Đình kêu lên. – Thứ được lấy trong túi của Minh Vi ra không phải là ma túy, mà là tinh bột?
– Phải. – Luật sư Vương gật đầu.
– Vậy coi như án tàng trữ ma túy không cấu thành?
– Đúng là vậy.
– Thế nên cả Lý Kỳ Vân cũng không sao?
– Anh ta nói đó chỉ là một trò đùa ác ý. Cậu biết mà, trò vui trong lễ Halloween gì đó. Anh ta nói bản thân anh ta cũng không biết là sự việc đó lại trở nên ầm ĩ và nghiêm trọng như vậy, hiện giờ đang thấy rất có lỗi với Chu Minh Vi. – Luật sư Vương thở dài. – Phía công an cũng thật lạ, sao không cho giám định sớm. Kéo dài hai ngày mới ra thông báo, nói rằng thứ gọi là bột trắng đó chỉ là tinh bột. Vụ việc này đã được sắp đặt thực sự…
Luật sư Vương liên tục lắc đầu.
Đường Hựu Đình từ từ ngồi xuống, mỉm cười, sau đó cúi đầu, chống tay lên trán rồi lại cười. Tiếng cười này khiến cho anh trông hơi ngớ ngẩn, song không che giấu nổi niềm vui.
Vẻ mặt căng thẳng suốt hai ngày qua của Cố Thành Quân cuối cùng cũng dần dần giãn ra. Anh cảm thấy trong hai ngày dường như mình già đi chục tuổi.
– Vậy khi nào Chu Minh Vi được trả tự do?
– Hiện giờ có thể đến đón cô ấy rồi. – Luật sư Vương vui vẻ. – Cô ấy vẫn chưa biết đâu. Đây cũng có thể coi là một niềm vui bất ngờ.
Đường Hựu Đình đột nhiên đứng bật dậy, không nói một lời đi thẳng ra khỏi văn phòng.
– Có thích hợp không? – Giám đốc sản xuất hỏi nhỏ. – Nếu như Đường Hựu Đình đi đón Chu Minh Vi…
Cố Thành Quân cảm thấy vị chua lan ra trong miệng, bất giác uống một ngụm trà:
– Để mặc cậu ấy. Cậu ấy biết như thế nào là tốt nhất với Minh Vi.
Lái xe đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi với tốc độ chóng mặt. Bức tường cao vút của trại tạm giam nhanh chóng thu nhỏ lại trong gương chiếu hậu, rồi dần khuất lấp sau nhà cửa và cây cối ở vùng ngoại ô.
Minh Vi rùng mình, co người lại trong chiếc áo khoác lông.
– Vẫn lạnh à? Có phải bị sốt không? – Lý Trân không yên tâm sờ lên trán Minh Vi. – Chúng ta về công ty một lát. Chủ tịch và mọi người đều đang đợi chị.
– Tôi muốn về nhà. – Minh Vi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. – Tôi thấy mệt quá rồi.
– Chúng ta về công ty gặp lãnh đạo một chút, sau đó chị sẽ đưa em về. – Người quản lý dỗ dành Minh Vi.
Minh Vi nằm trên sa-lông của chiếc xe, không nói một lời. Cuối cùng cô đã rửa được nỗi oan, thoát khỏi nơi khổ ải, nhưng trái lại, còn cảm thấy buồn thảm và bạc nhược hơn khi ở trong trại. Cả Lý Trân và người quản lý đều không thể nào hiểu được chuyện này.
Minh Vi cảm thấy nếu cô chỉ nhắm mắt một chút thôi, chiếc xe sẽ lập tức quay lại Sở Công an. Đang nghĩ ngợi, cô chợt bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào bất thường bên ngoài.
Chiếc xe đã bị đám đông vây kín, các fan hâm mộ giơ cao những tấm biển và cờ quạt ghi những dòng chữ chúc mừng, còn đám phóng viên đưa máy ảnh lên bấm liên tục, ai ai cũng đều cười hỉ hả và hào hứng. Bảo vệ của công ty phải mở một đường máu trong biển người, chiếc xe bảo mẫu mới từ từ qua lọt để vào trong.
– Minh Vi, xem kìa, đều là những người đến chúc mừng em. – Người quản lý vui vẻ chỉ ra bên ngoài cửa xe. – Bọn chị chỉ kêu gọi một chút trên mạng, không ngờ lại có nhiều người đến đây như vậy. Hôm nay là cuối tuần nên học sinh có thời gian rảnh.
Minh Vi lạnh nhạt nhìn ra đám người bên ngoài xe, không nhúc nhích. Dường như sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài đó không liên quan gì tới cô, cô đang ở trong một không gian khác.
Vẫn chưa trở lại bình thường sao?
Người quản lý ân cần vỗ vai Minh Vi:
– Chị biết em rất mệt rồi. Em chỉ cần xuống xe, nhận hoa của đại diện fan hâm mộ, sau đó nói mấy câu cảm ơn là được. Chỉ là hình thức thôi, để đánh một dấu chấm câu hoàn hảo cho sự kiện lần này. Những thông tin về việc Minh Vi trở lại được truyền ra, tất cả sẽ tan biến đi như mây khói, em vẫn là một Chu Minh Vi ai thấy cũng đều yêu thích.
– Không cần chỉnh trang lại một chút sao? – Minh Vi hỏi.
Khi đó Minh Vi không trang điểm, trông sắc mặt nhợt nhạt, hốc hác.
– Cứ để vậy sẽ hiệu quả hơn. – Người quản lý cười nói.
Minh Vi không bày tỏ thái độ gì. Lý Trân mở cửa xe ra rồi xuống trước. Đám đông bên ngoài càng ồn ào xáo động hơn, nhân viên bảo vệ phải rất vất vả mới giữ nổi trật tự.
– Minh Vi!
– Minh Vi, bạn có ổn không?
Minh Vi hít sâu một hơi, sau đó xuống xe dưới sự giúp đỡ của vệ sỹ.
Đám đông yên lặng trong mấy giây, sau đó những tiếng kêu la hò hét lập tức bùng lên muốn vỡ tai. Những fan hâm mộ đứng gần trông thấy rõ sự yếu ớt tiều tụy của Minh Vi thậm chí còn bật khóc.
Minh Vi được một vệ sỹ cao lớn đỡ phía sau, vẫy tay về phía các fan và hơi mỉm cười. Những ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi khiến cho cô hoa mắt, cô gần như không nhìn rõ thứ gì. Tiếng hò hét hòa trộn thành một khối, cô không nghe rõ được một câu nào. Cô cảm thấy như mình đang đứng trên đám mây bồng bềnh, dưới chân mềm nhũn, còn những tiếng hò hét xung quanh trở nên mỗi lúc một xa.
Người quản lý thấy tình trạng của Minh Vi không ổn lắm nên đưa mắt cho vệ sỹ. Hai vệ sỹ lập tức dìu Minh Vi đi thẳng vào tòa nhà văn phòng công ty.
Tầm nhìn của Minh Vi mờ dần, cô trông thấy Cố Thành Quân được một đám quản lý trong công ty vây quanh đi tới. Anh cầm lấy tay cô, giọng nói mềm mại ấm áp, song cô hầu như không nghe thấy gì.
Cô cảm thấy rất mệt, dường như sức lực của toàn thân đã bị rút hết, không đứng vững nổi dù chỉ một giây.
Những lời quan tâm thăm hỏi của Cố Thành Quân mới nói đến nửa chừng đã thấy đầu Minh Vi ngả ra sau, toàn thân cô mềm nhũn sụp xuống. Cơ thể phản ứng nhanh hơn bộ não, anh tiến ngay lên trước ôm lấy cô. Minh Vi nằm trong tay anh mắt nhắm nghiền, đầu nóng rực, ngay cả hơi thở cũng nóng hầm hập.
– Cô ấy đang sốt tới mức này mà mấy người còn đưa về công ty nữa hả? – Cố Thành Quân giận dữ quay sang gầm gừ với người quản lý của Minh Vi.
Người quản lý vừa hoảng hốt vừa ấm ức. Rõ ràng Cố Thành Quân đã dặn phải làm mấy thủ tục hình thức này cho trọn vẹn. Song trước sự giận dữ của Chủ tịch, chị ta không dám lên tiếng cãi một lời.
Các fan hâm mộ của Minh Vi đứng bên ngoài cổng của Vĩnh Thành vẫn chưa chịu tản đi, tất cả đều hy vọng Minh Vi sẽ quay ra chào một lần nữa. Nhưng chờ một lúc chỉ thấy các vệ sỹ ào cả ra để mở đường, còn Cố Thành Quân bế Minh Vi đang bất tỉnh sải bước đi ra. Mọi người còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, đã thấy Cố Thành Quân bế Minh Vi lên xe. Lái xe nhấn ga phóng vụt đi trong chớp mắt.
Trong khi đó, Đường Hựu Đình đang tỉ mỉ chỉnh lại chân nến. Trên bàn bày đầy những món ăn ngon và đẹp mắt.
– Cậu sẽ không lừa cô ấy mà nói rằng các món ăn này đều do cậu nấu đấy chứ? – Diêu Cánh đứng bên cạnh nhai táo.
– Khả năng của mình như thế nào cô ấy không phải không biết. – Đường Hựu Đình mỉm cười. Diêu Cánh bị nụ cười chứa chan tình yêu ngọt ngào đó làm cho sởn da gà.
– Được, mình nên đi rồi. Không làm phiền thế giới riêng của hai người các cậu nữa.
Đường Hựu Đình tiễn Diêu Cánh đi, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay.
Cũng sắp tới giờ rồi, Minh Vi chắc đã về tới nơi.