“We’ re really so blessed,” Dad said. He’d said the same thing each night since they arrived, sitting back in his chair at whichever one of the beachy restaurants they had chosen. “Just look - all this beautiful food.”
Sophie rolled her eyes.
***
“Chúng ta thật sự rất hạnh phúc”, ba nói. Kể từ khi đến đây, hàng đêm ba cứ lải nhải điều này suốt. Hễ ngồi xuống ghế của bất kỳ nhà hàng biển nào mà ba mẹ chọn là ba lại vui vẻ cất lời. “Nhìn nè các con - tất cả thức ăn đều ngon mắt.”
Sophie trợn mắt.
***
She had been rolling her eyes a lot lately. It was so much easier than saying what she felt.
What Sophie felt was complicated.
***
Gần đây cô trợn mắt khá nhiều. Làm vậy đơn giản hơn rất nhiều so với việc phải nói ra cảm nhận của mình.
Những gì Sophie cảm nhận quá ư phức tạp.
It was big.
It was a lot of things, all wrapped up in a bundle.
It was boredom with just about everything, including this boring old island.
It was never knowing how to “apply herself” in the way her school reports recommended.
It was not having her own phone and never being allowed to chat with friends on the Internet.
It was having cheap haircuts and practical shoes.
It was being compared with Samantha, who seemed happy no matter what.
***
Quá nhiều thứ.
Quá nhiều thứ cứ đan xen nhau, cả thảy được gói lại thành một bó.
Đó là nỗi buồn chán với gần như tất cả mọi thứ, gồm cả hòn đảo già cả, chán ngắt này.
Đó là việc cô không bao giờ biết phải làm sao để có thể “thích ứng” như lời thầy cô khuyên trong học bạ.
Đó là việc cô không có điện thoại riêng và không bao giờ được phép chuyện trò với bạn bè trên Internet.
Đó là việc sở hữu những kiểu tóc rẻ tiền và những đôi giày thông dụng.
Đó là cảm giác bị so sánh với Samantha vì con bé dường như luôn vui vẻ bất chấp mọi chuyện.
“Sophie,” Dad said. He wasn’ t growling at her. When he was in a good mood, he just gave advice. “You’ ll never really be able to enjoy life until you learn to appreciate all that we’ ve been given.”
***
“Sophie này!”, ba nói. Ba không cằn nhằn cô. Khi có tâm trạng vui, ba chỉ đưa ra lời khuyên. “Con sẽ không bao giờ có thể thực sự tận hưởng cuộc sống nếu con không học cách trân trọng những gì con có.”
“Think of all the terrible things going on in the world,” Mum added. “And the people who have nothing.” She told Sophie about a tsunamithat had flattened the whole resort ten years earlier. “How awful! People were clinging to palm trees for dear life. We really are very lucky.”
Dad felt blessed and Mum felt lucky - but what they felt didn’t stop Sophie from feeling bored. Somehow it annoyed her even more.
***
“Hãy nghĩ đến tất cả những điều kinh khủng đang xảy ra trên thế giới xem”, mẹ tiếp lời. “Và những người không có gì nữa.” Mẹ kể cho cô nghe về cơn sóng thần đã san bằng toàn bộ khu nghỉ dưỡng cách đây mười năm. “Thật khủng khiếp! Người ta phải đu bám vào cây dừa để sống sót. Chúng ta thực sự rất may mắn!”
Ba cảm thấy hạnh phúc còn mẹ cảm thấy may mắn - nhưng những gì ba mẹ cảm nhận không khiến Sophie hết chán nản. Không hiểu sao nó càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Soon, without even realising it, Sophie was taking out all of her discontent on Samantha.
She felt as if everything Samantha said or did was intended to inflict a kind of torture.
It wasn’ t just her noise. It was her enthusiasm - the way she got excited about anything they did. It was as if Samantha gave off bubbles of energy. All Sophie wanted to do was pop them.
***
Ngay sau đó, dù không nhận ra nhưng Sophie đã trút tất cả buồn bực lên Samantha.
Cô cảm thấy như thể mọi lời nói và hành động của Samantha đều cố ý tra tấn cô kiểu gì đó.
Đó không chỉ là việc bé ồn ào. Mà đó chính vì sự nhiệt tình của bé - cái cách bé tỏ ra hứng thú với bất kỳ điều gì mà họ làm. Cứ như thể Samantha tỏa ra các bong bóng năng lượng vậy. Điều duy nhất Sophie muốn làm là chích nổ chúng.
“Will you please stop humming that song,” Sophie would say.
Or: “I told you, sto-op bugging me-e!”
Or: “Mum, Samantha is wobbling her leg all the time. It’s so irritating.”
Or even: “Calm down, Sammy, you might explode. It’s not that exciting.”
***
“Em làm ơn ngừng lải nhải bài hát đó được không?”, Sophie sẽ nói.
Hoặc: “Chị nói rồi, đừnnggg làm chiiiị nổi cáu nữa.”
Hay như: “Mẹ, Samantha cứ rung chân hoài. Bực bội quá đi!”
Hay thậm chí là: “Yên nào, Sammy. Em tăng động quá đi. Vui đến thế à!”
***
Samantha’s state of joy made Dad and Mum happy, and the happier they were with her, the more unhappy they seemed to be with Sophie.
When Sophie pushed Samantha over, Mum grabbed Sophie’s arm and held it tight.
“Why did you do that?” Mum demanded to know.
***
Trạng thái vui vẻ của Samantha khiến ba mẹ hạnh phúc, và họ càng hạnh phúc hơn với bé thì dường như lại càng không vui với Sophie.
Khi Sophie xô Samantha ngã, mẹ nắm lấy cánh tay cô và siết chặt.
“Tại sao con làm thế?”, mẹ gắt gao muốn biết lý do.
Sophie kicked a pebble on the path. “I asked her a million times to stop, but she wouldn’ t.”
“That’ s no reason to push her, is it?”
Sophie began to cry. “You always take Samantha’s side. You dont’t even care how I feel.”
“Tell us how you feel, Sophie. Why don’ t you tell us?”
“I want another family,” Sophie bawled. “And I want to go home.”
***
Sophie đá một viên sỏi trên đường đi.
“Con đã bảo nó hàng triệu lần là đừng ồn ào nữa mà nó không chịu nghe.”
“Đó không phải là lý do để con xô em, đúng không?”
Sophie bắt đầu nức nở. “Mẹ luôn bênh Samantha. Mẹ thậm chí còn chẳng quan tâm đến cảm nhận của con.”
“Nói cho ba mẹ biết cảm nhận của con đi nào, Sophie. Sao con không nói với ba mẹ?”
“Con muốn một gia đình khác”, Sophie khóc rống lên. “Và con muốn về nhà.”