To Sophie, it felt just like being shipwrecked - and she could think of better people to be shipwrecked with than her parents and an annoying little sister.
Samantha was annoying enough at home, but there, Sophie could at least close a door to escape her sister’s immature clowning around.
***
Sophie cảm thấy cứ như mình đang bị đắm tàu - và cô có thể nghĩ đến những người tuyệt vời hơn để cùng đắm tàu chứ không phải là ba mẹ và đứa em gái phiền phức này.
Lúc ở nhà Samantha đã đủ gây phiền toái rồi, nhưng ít ra ở đó Sophie còn có thể đóng cửa phòng để thoát khỏi những trò hề trẻ con của em mình.
***
At home, too, there were earphones to block out Samantha’s sing-song conversations about the dumbest things. Here, according to Mum and Dad, handphones and other electronic devices didn’t belong.
“But why don’t they belong?” Sophie had asked. “Because they’ ll make us remember this is the twenty-first century?”
***
Ở nhà còn có tai nghe để chặn những câu nói ê a của Samantha về những điều ngớ ngẩn nhất. Còn ở đây, theo ba mẹ thì điện thoại di động và các thiết bị điện tử khác không thuộc về chốn này.
“Nhưng tại sao chúng lại không thuộc về nơi này ạ?”, Sophie thắc mắc. “Vì chúng sẽ khiến ta nhớ rằng đây là thế kỷ 21 sao ạ?”
Dad had laughed, but Mum wanted to explain.
“Sophie, I told you that we needed this holiday to spend time together, right? I mean really spend time. Your father and I still remember the family holidays we had when we were your age. These times are important - they make memories.”
***
Ba bật cười, nhưng mẹ muốn giải thích.
“Sophie ơi, mẹ đã nói với con là mình cần kỳ nghỉ này để dành thời gian bên nhau, phải không nào? Ý của mẹ là thực sự dành thời gian cho nhau. Ba và mẹ vẫn còn nhớ đến những kỳ nghỉ mà ba mẹ đã trải qua khi ở độ tuổi các con. Những khoảng thời gian như thế này rất quan trọng - chúng sẽ tạo nên những kỷ niệm.”
***
Sophie didn’t get it. “So, why don’t you want my memories to include my favourite music?”
Mum wasn’t going to give up. “Think about a typical night at home,” she said. “Your father is watching the news. If I’ ve finished cleaning up after dinner, I’ d be on the computer. You’ ve got homework and your earphones, and Samantha is playing some games on Dad’s phone.”
The scene described by Mum was one Sophie recognised. She had been part of it hundreds of times and knew she’ d be part of it a thousand more times - at least.
***
Sophie không hiểu. “Vậy tại sao mẹ lại không muốn kỷ niệm của con bao gồm cả những bài nhạc mà con yêu thích?”
Mẹ vẫn không chịu. “Con hãy nghĩ về một buổi tối điển hình ở nhà mình mà xem”, mẹ nói. “Ba con xem thời sự. Nếu dọn rửa chén bát xong thì mẹ sẽ dùng máy vi tính. Con làm bài tập về nhà và đeo tai nghe nhạc, còn Samantha thì chơi điện tử trên di động của ba.”
Sophie có thể hình dung ra khung cảnh mẹ đang mô tả. Cô đã là một phần của khung cảnh đó hàng trăm lần và sẽ tiếp tục là một phần của nó - ít nhất - cũng hơn một ngàn lần nữa.
“You know what I’m talking about, right?” Mum continued. “Sweetie, that’s not actually being together, is it? We’re all plugged in, or glued to a screen - it’s like we’re in different zones.”
Sophie nodded. She understood, but felt more shipwrecked than ever.
“Con hiểu mẹ đang nói gì mà, phải không?”, mẹ tiếp tục. “Con yêu à, đó không thực sự là ở cùng nhau, đúng không con? Cả nhà chúng ta đều sử dụng thiết bị công nghệ hoặc dán mắt vào màn hình điện tử - cứ như chúng ta đang ở những khu vực khác nhau vậy.
Sophie gật đầu. Cô hiểu những gì mẹ nói, nhưng lại càng có cảm giác “đắm tàu” hơn bao giờ hết.