Emily completed her homework and wondered whether Dad had really, truly decided to let her die of starvation.
Finally, she heard keys in the front door and her mother’s voice in the living room.
Emily poked her head out of her bedroom.
“What’s for dinner, Mum?” she called.
***
Emily đã làm xong bài tập về nhà và tự hỏi liệu ba có thật sự, thiệt tình quyết định để cô chết đói không.
Cuối cùng, cô cũng nghe thấy tiếng mở khóa cửa trước và giọng mẹ trong phòng khách.
Emily ló đầu ra khỏi phòng ngủ.
“Ăn tối gì vậy mẹ?”, cô gọi.
It was Dad who answered. “Come here, Emily.”
Emily found her parents sitting on the sofa. Mum was sobbing and Dad had an arm around her shoulders. Mum blew her nose and motioned for Emily to sit with them.
***
Nhưng ba lại là người lên tiếng: “Lại đây, Emily”.
Emily nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sofa. Mẹ đang thổn thức, còn ba thì vòng tay ôm vai mẹ. Mẹ xì mũi rồi xích qua cho Emily ngồi cùng.
***
“Grandpa will be having an operation tomorrow,” Dad told Emily. “It’s a complicated operation, with high risks.”
Emily thought Dad was trying to sound like a doctor himself.
Mum reached out and took her hand. “He could die, Emily,” she said, starting to cry again.
***
“Ông sẽ phẫu thuật vào ngày mai”, ba nói với Emily. “Đó là một cuộc phẫu thuật phức tạp, có nhiều rủi ro.”
Emily nghĩ ba đang cố ra vẻ như là bác sĩ.
Mẹ vươn người nắm tay cô. “Ông có thể chết, Emily à”, mẹ nói, rồi lại bắt đầu khóc nức nở.
Emily couldn’t imagine Grandpa dying. Nobody she knew had ever died. Mum exaggerated a lot. She was probably exaggerating now.
“Grandpa’s always sick - he’s old, that’s all. He’s been old for a long time. I bet he’ll be fine.”
***
Emily không thể hình dung nổi việc ông có thể chết. Chưa từng có ai mà cô quen biết bị chết cả. Mẹ từng nói quá lên. Chắc chắn bây giờ mẹ cũng đang nói quá lên thôi.
“Ông lúc nào mà chẳng đau ốm ạ - ông già rồi, nên vậy thôi mà. Ông đã già yếu từ lâu nay rồi. Con đảm bảo là ông sẽ ổn thôi.”
Mum shook her head. “It’s a big operation, sweetie. We’ll go and spend the day at the hospital with Grandma.”
“What about school?” Emily asked.
“Not tomorrow,” Dad replied.
“Cool,” Emily thought.
***
Mẹ lắc đầu. “Đây là một cuộc đại phẫu, con yêu à. Cả nhà chúng ta sẽ đến bệnh viện hôm đó với ông.”
“Còn đi học thì sao ạ?”, Emily hỏi.
“Ngày mai thì không”, ba trả lời.
“Tuyệt quá!”, Emily thầm nghĩ.
***
But that night, after eating far too much of the pizza Mum had ordered, Emily lay wide awake in bed.
All she could think about was Grandpa.
Grandpa was a quiet man with a heart of gold. He had never said she was spoilt, and always had a joke to tell her. Even when she was in trouble with Mum and Dad, Grandpa would purse his lips and shrug, as if to say, “This is what all parents must do.”
What if that heart of gold stopped beating? What if Grandpa really did die?
***
Nhưng tối hôm đó, sau khi no căng bụng với món pizza mẹ gọi, Emily nằm thao thức mãi trên giường.
Tất cả những gì cô nghĩ là về ông ngoại.
Ông là một người trầm tĩnh với trái tim vàng. Ông chưa bao giờ nói cô là đứa trẻ hư và luôn kể chuyện cười cho cô nghe. Ngay cả khi cô gặp rắc rối với ba mẹ, ông vẫn chỉ mím môi và nhún vai, như thể muốn nói rằng: “Đó là điều mà tất cả các bậc cha mẹ phải làm”.
Nếu trái tim vàng đó ngừng đập thì sao nhỉ? Nhỡ ông chết thật thì sao?