ZZara couldn’t resist.
She saw four little eggs, speckled brown, each with a different pattern. They looked like the painted beads of a big, beautiful necklace. Two sparrows flapped around the balcony in a state of panic. One landed, trying to distract her by dragging its wing as if it were broken.
***
Zara không thể cưỡng lại nổi.
Cô nhìn thấy bốn quả trứng nhỏ xíu, lốm đốm nâu, mỗi quả có một hoa văn khác nhau. Trông chúng như những cái hạt được sơn màu của một vòng cổ to xinh đẹp. Hai con chim sẻ hoảng loạn vỗ cánh chao lượn quanh ban công. Một con đáp xuống, cố gắng khiến cô xao lãng bằng cách kéo rê cánh giống như cánh bị gãy vậy.
***
Zara reached out and picked up one of the eggs. It was warm and smooth. Climbing down from the tub to inspect it more closely, the thin shell cracked between her fingers.
Fluid began oozing from the egg. Zara saw that the yellow of the yolk was streaked with blood. Horrified, she dropped the egg and let out a small cry.
***
Zara vươn tay lấy một quả trứng. Nó âm ấm và trơn láng. Khi đang leo xuống khỏi cái chậu để quan sát kỹ hơn thì vỏ trứng mỏng vỡ ra giữa những ngón tay của cô.
Chất lỏng từ trong trứng bắt đầu rỉ ra. Zara nhìn thấy màu vàng của lòng đỏ vằn vện những vệt máu. Hoảng sợ, cô nàng thả rơi quả trứng và bật khóc.

Farah came running. Her mouth fell open at the sight of the lifeless pink creature that was partly visible in the mess.
“You did that, didn’t you? You do realise it wasn’t ready to hatch, don’t you? The mother will abandon her nest now, you know. I thought you liked those sparrows.”
***
Farah chạy ra. Miệng chị mở to khi nhìn thấy sinh vật màu hồng nằm bất động trong đống nhầy nhụa.
“Là em làm, phải không? Em thừa biết là nó chưa đến lúc nở mà, không phải sao? Mẹ sẽ dẹp bỏ cái tổ đi cho coi, em biết mà. Chị tưởng là em thích những con chim sẻ đó đấy.”

Zara brought her hands to her face and wailed. Moments later, Ibu and Nenek appeared at the door. Nenek wrapped Zara in a hug.
“Zara just couldn’t bear to wait,” Farah said.
“Don’t be so cold,” Ibu told Farah. “Can’t you see how upset she is?”
***
Zara ôm mặt rên rỉ khóc. Một lát sau, mẹ và bà xuất hiện ở cửa. Bà ôm Zara vào lòng.
“Chỉ vì Zara không thể đợi được đó”, Farah nói.
“Đừng trách em nữa”, mẹ nói với Farah. “Con không thấy em buồn lắm rồi sao?”

Ibu was right - Zara was heartbroken. But Zara also knew that what her sister had said was true. She had done something terrible out of sheer impatience.
“Never again,” she thought. “Never, ever again.”
***
Mẹ nói đúng - Zara rất đau khổ. Nhưng Zara cũng hiểu rằng những lời chị nói rất đúng. Cô đã làm một việc kinh khủng chỉ vì cái tính thiếu kiên nhẫn.
“Sẽ không bao giờ như thế nữa”, cô tự nhủ. “Không bao giờ, không bao giờ như thế nữa.”

“Look,” Nenek said softly. “We’re all sad about this, but the mother bird has returned to her nest. Her other eggs will be okay. And look at those beans too, darling! You didn’t tell me about those… ” Zara looked, first at the nest and then at the balcony rail.
***
“Cháu à”, bà nhẹ nhàng nói. “Chúng ta đều rất buồn về việc này, nhưng chim mẹ đã quay về tổ rồi. Những quả trứng khác sẽ không sao cả. Còn nữa, hãy nhìn những cây đậu kia kìa, cháu yêu! Cháu chưa kể với bà về chúng...”. Zara đưa mắt nhìn, đầu tiên là cái tổ và sau đó là thành ban công.

One, two, three… In fact, lots of bean pods were hiding in the mass of heart-shaped leaves.
“Should we pick one?” Ibu asked.
“No,” Zara said firmly. “They are not quite ready.”
From that day on, everybody noticed changes in Zara. Like her balcony garden, and like the three sparrow chicks that cheep-cheep-cheeped all day long outside, it was her time to grow.
Farah still liked to test her patience. And Zara still felt restless waiting for yummy cakes to bake.
But she could, and she did - and that was all that mattered.
***
Một, hai, ba... Thật sự, rất nhiều quả đậu đang ẩn mình trong khóm lá hình trái tim.
“Chúng ta có nên hái một quả không nhỉ?”, bà hỏi.
“Không ạ!”, Zara cương quyết. “Chúng vẫn chưa chín hẳn đâu ạ!”
Từ hôm đó trở đi, mọi người đều nhận thấy sự thay đổi ở Zara. Giống như khu vườn ban công và giống như ba chú chim sẻ non kêu chíp chíp suốt ngày ngoài kia, đã đến lúc Zara lớn lên.
Farah vẫn thích thử thách độ kiên nhẫn của cô em gái. Và Zara vẫn cảm thấy bồn chồn không yên khi chờ mẹ nướng những mẻ bánh ngọt thơm ngon.
Tuy nhiên, cô đã có thể chờ, và cô đã làm được - đó mới là điều quan trọng nhất!