N
hà anh đẹp quá, Lenny ạ.” Babsie đặt trứng rán vào đĩa, cho thêm bốn dải thịt hun khói giòn rụm, và đặt xuống trước mặt y. “Máy nghiền rác, máy rửa bát, lò vi sóng. Anh biết hưởng thụ phết.”
Lenny vừa mỉm cười vừa ăn sáng. Tối qua y quả là may mắn khi gặp được Babsie. Cô không chỉ là một người tổ chức cửa tiệm có tài, mà còn nấu ăn ngon tuyệt và cô thích căn hộ của y. Y mong Margo trong quan tài đang tức lộn tiết. Lần cuối cùng y đưa Margo tới, ả bảo đây là đống rác.
Babsie nghĩ căn hộ của Lenny tuyệt vời, và y có thể hiểu lí do. Y đã thấy cái ổ cô sống khi về nhà cô vào đêm đầu tiên. Khu dân cư đó có gì tốt thì y không biết, chứ an toàn thì không, và cô phải dùng đến những bốn cái khóa để bảo vệ chút tài sản ít ỏi bên trong. Cô cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Y đã kiểm tra trong lúc cô ở trong cái buồng thay đồ tí hin mà cô gọi là phòng trang điểm. Y lục lọi xem xét nơi đó. Cô có bốn chiếc chân váy ngắn cũn cỡn, bốn cái áo cánh, một chiếc váy dài và hai đôi giày. Trong buồng thay đồ của cô chỉ có vậy, cộng thêm bộ đồ cô mặc vào cái đêm hai người gặp nhau.
Nơi ở được cái sạch sẽ. Lenny nhận ra ngay. Sàn nhà trải vải sơn cũ sáng bóng, và chẳng hề có lấy một hạt bụi. Babsie là một quản gia giỏi, nhưng cô chẳng có nhiều nhặn gì để thể hiện tài cán. Đồ đạc đã cũ và xuống cấp, Lenny nghĩ cô có tặng tổ chức Salvation Army1 họ cũng chẳng thèm. Mà ngẫm ra có khi cô tậu chúng từ chỗ đó cũng nên. Cô đã cố che đậy cho khéo, nhưng nệm ghế đã lún, và nhìn cũng biết đấy là đồ rẻ tiền. Cô không có ti vi và thứ duy nhất có thể phát nhạc là cái đài radio cầm tay cũ kĩ bị gãy ăng-ten. Thể nào mà cô thấy nhà y đẹp. So với chỗ của cô thì nơi đây đúng là thiên đàng.
1 Đây là tổ chức truyền giáo Cơ Đốc có các hội viên mặc đồng phục kiểu quân sự và làm việc để giúp đỡ người nghèo, có thể hiểu nôm na là một dạng giáo binh đoàn Cơ Đốc.
Babsie rót cà phê, đúng kiểu cà phê đen đặc mà y thích, và ngồi xuống cạnh bên. Y đang tính hôn trộm cô thì cô lại đứng bật dậy.
“Chúa ơi, Lenny. Em đúng là đồ ngốc mà! Lúc anh đang ngủ em đã ra ngoài lấy báo, và suýt quên khuấy mất đấy.”
“Này, cảm ơn em nhé.” Lenny cười tươi hơn khi cô trở lại cùng tờ báo buổi sáng. “Em không phải làm những chuyện phiền phức vậy đâu, bé cưng. Anh đến cửa hàng rồi đọc báo cũng được.”
“Một người đàn ông nên bắt đầu buổi sáng với một li cà phê và một tờ báo. Bố em thường nói vậy đấy. Và ông ấy luôn muốn được thưởng thức cả hai trước khi chúng kịp nguội. Anh có thấy hay không, Lenny?”
“Hả?” Lenny ngước lên khỏi trang nhất. Gã sát thủ của Eddie lại ra tay rồi. Lần này nạn nhân là giáo sư James Zimmer ở đại học Gateway. Babsie lo lắng. “Sao vậy, Lenny? Mặt anh tái mét rồi kìa.”
“Một người anh biết vừa qua đời.” “Em rất tiếc, Lenny. Bạn thân à?”
“Không hẳn, cưng ạ.” Lenny thở dài. “Chỉ là người anh từng gặp thôi.” Babsie đứng lên và tới đứng sau y. Khi cô vươn tay ôm y, y nắm tay cô. Babsie mới tốt làm sao! Cô không hề có chút đểu cáng nào giống Margo, và có một tấm lòng nhân hậu. Nhưng giờ Lenny biết chắc đây không phải lúc để y đẩy mối quan hệ này tiến xa thêm. Y có thể bị buộc tội giết năm mạng người bất cứ khi nào kể từ ngày hôm nay, mà con số chưa dừng lại ở đó. Nếu không phải vì Eddie khiến y rơi vào mớ bòng bong rắc rối này, y chắc chắn sẽ nghiêm túc cân nhắc tới chuyện dài lâu với cô.
Mặt trời đã lên tận ba con sào mà Mike vẫn còn ngủ. Toni rón rén đi qua giường để lấy giày. Cô chưa từng ngủ tới trưa trật trưa trầy thế này. Chắc cô thích cảm giác được ôm Mike cùng ngủ trong chăn. Cô mở mắt lúc bảy rưỡi như thường lệ, nhưng ngay khi thấy anh ở bên, cô lại ngủ tiếp.
Cô nhìn Mike và mỉm cười. Anh ngủ nghiêng người co chân, và tóc rối bù như một cậu bé ngây thơ. Nhưng tối qua anh chắc chắn không hề giống một chú bé ngây thơ tẹo nào! Toni thấy nóng mặt khi nhớ lại. Thật hạnh phúc khi được ngủ bên người mình yêu, một người sẽ ở bên cô trọn một đêm dài. Toni nhận thấy áo nỉ của anh trên sàn và nhặt vắt lên ghế cho khỏi nhăn. Rồi cô nhận ra đấy không phải cái áo anh mặc đêm trước. Anh lại mộng du và hẳn đã về nhà thay đồ.
Toni nhìn quanh phòng ngủ, nhưng có vẻ không có gì sai lệch. Rồi cô kiểm tra phòng làm việc, nhưng không nghĩ anh có lang thang trong này. Phòng khách cũng ổn, phòng bếp cũng thế. Không, Mike chẳng hề rã đông tủ lạnh trong lúc ngủ. Nhưng hẳn anh phải làm gì đó lúc nửa đêm nửa hôm. Hôm qua anh mặc áo nỉ đen. Họ đùa giỡn vì nó là áo trường đại học Tasmania, nên tối qua cô cứ gọi anh là con quỷ nhỏ1. Nhưng cái áo cô nhặt lên sáng nay lại có màu xanh da trời.
Phải đến khi nhìn thấy chùm chìa khóa trên bàn cô mới bắt đầu hoảng. Cô chắc chắn đã treo nó lên móc ở cửa hồi tối qua. Mike hẳn lại lái xe của cô trong lúc ngủ rồi. Tạ ơn Chúa là anh vẫn ổn!
1 Có một loài thú có túi trong tiếng Anh được gọi là Tasmania devil, nghĩa là quỷ Tasmania.
Toni xỏ giày và chạy xuống ga-ra. Xe của cô vẫn ở chỗ cũ, nhưng gần cột hơn lúc trước. Cô xem xét cẩn thận, nhưng có vẻ xe vẫn ổn. Chẳng có lấy một vết trầy xước. Không bị hỏng hóc ở đâu. Chí ít anh cũng không gặp tai nạn. Nhưng anh lái xe đi đâu cơ chứ? Anh đã làm gì? Toni thấy đầu óc quay cuồng. Anh đã về nhà cô, chứ không phải nhà mình. Vậy là chứng mộng du của anh đã đỡ hơn rồi sao?
“Chào Toni.”
Toni quay phắt lại và thấy Harry vừa xuống xe. “Anh Harry. Sao anh về sớm thế?”
“Giờ với anh không phải sớm, mà là muộn rồi. Anh ở phân khu suốt mười tiếng đấy.”
“Có chuyện gì vậy, Harry?” Toni cố cười cho thân thiện. Cô đang mải lo cho chứng mộng du của Mike nên khó cười nổi.
“Án mạng. Họ gọi anh lúc một giờ sáng.” Harry thở dài. “Anh sắp ghét nghe tiếng chuông điện thoại rồi đấy. Lúc đầu bọn anh nghĩ đó là một vụ trấn lột, nhưng nếu vậy thì nạn nhân phải chống cự chứ. Nếu em mà có gặp cướp, Toni, cứ đưa ví hoặc gì mà tay bợm đó muốn nhé.”
“Bất cứ thứ gì hả, Harry?”
“Bất cứ thứ gì giúp em không mất mạng. Và nhiều thứ thuộc khoản đó lắm.”
“Được rồi, Harry. Em sẽ nhớ. Nhưng chúng ta cũng chẳng mấy khi gặp trộm cướp trong khu này. Đây là khu vưc có tỉ lệ tội phạm thấp, đúng không nhỉ?”
“Đến giờ là thế.” Harry nhún vai. “Nhưng chẳng có mấy ý nghĩa đâu, Toni. Nghĩ lại chuyện ở Westwood năm ngoái đi. Chiến tranh găng-tơ ngay trên đường phố. Và mấy tên khốn còn dám khơi khơi nhận trách nhiệm nữa chứ. Cứ có xe là chúng phóng vù ra khỏi khu ổ chuột để tới mấy khu dân cư yên bình mà gây chuyên.”
“Án mạng ở đâu thế, Harry? Westwood à?”
“Không. Ở Đại học Gateway, ngay giữa trường. Đấy vốn cũng là khu có tỉ lệ tội phạm thấp, cho tới sáng nay.”
“Gateway? Đấy không phải trường tôn giáo ở số 118 Đường cao tốc sao?”
Harry gật đầu. “Này, Toni, có lẽ em giúp được anh đấy. Anh cần nhìn nhận sự việc theo quan điểm phụ nữ. Sao một giáo sư đại học hoàn toàn bình thường lại mang một túi chứa váy ngủ mỏng tang?”
Toni động não. Sao một giáo sư đại học lại mang váy ngủ vào trường? “Em không rõ, Harry. Có lẽ ông ấy có một cô bạn gái có sở thích đặc biệt. Hoặc có khả năng ông ấy muốn là cô bạn gái có sở thích đặc biệt của một người nào đó.”
“Toni!”
Harry choáng váng, và Toni bật cười. “Được rồi, em nói thật nhé. Có thể ông ấy thích mặc đồ khác phái. Anh chắc nó là của giáo sư kia chứ?”
“Không.” Harry nhíu mày. “Đấy là đồ mới, Toni.”
“Ờ, có vừa cỡ người ông ấy không?”
Mặt Harry đỏ bừng. “Đáng ra anh nên gọi em ngay khi có chuyện, Toni. Em giỏi chuyện này hơn anh. Anh sẽ gọi và nhờ họ kiểm tra xem sao. Còn gì nữa?”
Toni nhận thấy Harry rút sổ ghi án, và cô thấy khá hơn hẳn. Cô tập trung vào vấn đề trước mắt dù vẫn lo cho Mike.
“Được rồi. Cứ cho là đồ không phải của giáo sư đi. Hung thủ hẳn đã gài vào để gây tai tiếng. Dù gì thì Gateway cũng là trường dòng mà.”
“Ờ. Nghe hợp lí đấy.” Harry viết và lại nhìn cô.
“Có lẽ đấy không phải vụ cướp, Harry ạ. Hung thủ có lẽ bài binh bố trận như thế để đánh lạc hướng các anh.”
“Bọn anh nghĩ tới khả năng đó rồi, Toni. Bọn anh không chỉ tập trung vào giả thuyết trấn lột, nhưng mọi thứ đều chỉ theo khả năng đó, trừ mấy cái quần lót vải xa-tanh hồng có cái…” Harry dừng lại và hắng giọng. “Thôi bỏ đi, Toni. Cái đó không quan trọng.”
“Nếu anh đã nói vậy, Harry. Kể em nghe anh tìm hiểu được những gì rồi.”
“Được. Giáo sư bị giết vào khoảng tầm từ nửa đêm đến mười hai rưỡi sáng nay. Một cú đánh vào đầu bằng hung khí cùn.” Harry lại hắng giọng. “Anh không nên đi sâu vào những chi tiết đẫm máu. Ông ấy đi qua sân trường để tới chỗ đỗ xe, bị người ta tấn công và lột sạch tài sản. Ví, thẻ tín dụng, mọi thứ đều biến mất. Và chúng còn vào văn phòng giáo sư và lục tung lên.”
“Giáo sư dạy môn gì vậy?”
“Ba lớp về truyền thông, gồm phát thanh, truyền hình và báo chí, và tác động của chúng tới xã hội. Thư kí đã kiểm tra phòng làm việc của ông ấy và báo rằng không mất mát gì.”
“Hung thủ của anh hẳn đang tìm gì đó. Giáo sư đó là người thế nào? Học sinh có quý ông ấy không?”
Harry gật đầu. “Ông ấy là của hiếm đấy, theo những người bọn anh hỏi chuyện. Sinh viên rất mến thầy, nhưng họ bảo ông ấy chấm điểm chặt. Còn các giáo viên cũng quý ông ấy. Không ai nghĩ ra được một lí do nào khiến có kẻ muốn giết ông ấy. À, còn một điểm. Ông ấy vừa trở về từ buổi hội nghị ở Washington D.C, và bảo vệ bảo chẳng ai nghĩ ông ấy sẽ về trước thứ Hai. Vậy là bỏ qua được giả thuyết ông ấy là mục tiêu bị ngắm từ trước.”
Toni nhíu mày. “Em có ba câu hỏi, Harry. Trường Gateway có lớp buổi tối không? Có buổi họp nào vào tối qua không? Và anh có biết những tòa nhà nào mở cửa vào buổi tối không?”
Harry gõ gõ sổ. “Bọn anh nghĩ đến rồi, Toni. Không có lớp buổi tối, vậy nên trường hẳn vắng tanh vắng ngắt lúc giáo sư tới trường vào chừng mười giờ. Và không có buổi họp nào tối qua. Tòa nhà duy nhất mở cửa là thư viện, và nó đóng cửa lúc mười một giờ.”
“Thư viện cách văn phòng giáo sư bao xa? Có ai có thể thấy ánh sáng hắt ra từ cửa sổ phòng ông ấy không?”
“Có thể.”
“Vậy thì đúng rồi. Một sinh viên ở thư viện thấy ánh đèn từ phòng giáo sư và nấn ná lại trường sau khi thư viện đóng cửa. Anh bảo giáo sư chấm điểm chặt, vậy có lẽ sinh viên này định trộm bài thi của mình. Hoặc để thay đổi điểm. Có lẽ anh chàng không định làm hại giáo sư, chỉ đánh ngất để trộm chìa khóa văn phòng thôi.”
“Ờ.” Harry lại hí hoáy ghi chép. “Tốt đấy, Toni. Bọn anh sẽ thẩm tra mọi sinh viên đăng kí các lớp của ông ấy xem sao. Và chắc bọn anh nên thẩm tra luôn các sinh viên bị đuổi học vì thi trượt. Bộ đồ ngủ đó có thể là một cách báo thù. Và thằng nhóc đó đã làm loạn văn phòng cho hả giận.”
“Nghe hợp lí đấy, Harry. Một cựu sinh viên có thể tự do vào trường không?”
Harry bật cười. “Em có thể lái xe tăng vào trường cũng chẳng ai để ý ấy chứ. Ở cổng không có hệ thống an ninh, và trường đó rộng lắm. Chẳng cứ phải đi cổng chính mới vào được đâu.”
“Thế còn cánh bảo vệ?”
“Chỉ có một người trực hồi đêm qua. Và anh ta chủ yếu dành thời gian đuổi đám học sinh trung học tới đó uống rượu làm loạn.”
“Cũng chẳng giúp được gì nhiều, Harry nhỉ?”
“Không một chút nào.” Harry thở dài. “Bọn anh sẽ tập trung vào sinh viên và nhân viên trường, nhưng cũng không có nhiều khả năng lắm. Kẻ chúng ta cần tìm có thể là một kẻ bên ngoài chẳng hề có mối liên hệ gì với trường. Bất cứ ai lái xe lúc nửa đêm hôm qua đều có thể vào trường và giết giáo sư.”