C
olin áp cô vào tường, tham lam nắm giữ cô ở mọi nơi mà anh có thể với tay tới. Ấn những nụ hôn nồng nàn lên trán cô, má cô, môi cô.
Anh cần điều này. Cần cô.
Cần ngay bây giờ.
Anh giật mạnh các khuy áo lót nới ra. Tháo một vài cái, những cái khác chỉ giật văng khỏi đường chỉ. Chẳng bao lâu tấm y phục mỏng manh đã bị vứt xuống dưới chân cô.
“Minerva.” Thở dài thành tiếng âm vang, anh áp sát toàn bộ thân thể của mình dưới lớp quần áo vào cơ thể trần trụi của cô. Chống hai tay lên tường, anh dùng đầu gối đẩy nhẹ đùi cô tách ra. Anh cúi đầu xuống hôn và liếm cổ của cô, trong lúc ấn chặt phần cương cứng tuyệt vọng của mình vào hơi nóng của cô.
Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong lồng ngực anh. “Anh cần em, Min. Rất cần em.”
“Em ở đây,” cô thở ra. Hai cánh tay cô vắt lên vai anh. “Em là của anh.”
Em là của anh. Một cảm xúc ngọt ngào bất chợt bóp mạnh tim anh. Tuy vậy, anh vẫn giữ tay chống lên giấy dán tường - chưa dám tin tưởng bản thân để chạm vào cô.
Anh lùi lại một chút, muốn được ngắm nhìn. Chiêm ngưỡng.
Cô vươn tay tới anh. “Colin…”
“Gượm đã.” Giọng anh run lên vì ham muốn. “Để anh nhìn ngắm em.”
Cô ngả lưng vào giấy dán tường, phô bày cơ thể trước mắt anh. Anh chưa hề mơ rằng một người phụ nữ có thể đẹp đến thế.
Trông cô tỏa sáng trước bức tường này còn hơn một bức tranh của bậc thầy người Hà Lan. Làn da tuyệt mĩ của cô có thể khiến một cô gái chăn cừu bằng sứ khóc vì ganh tị, đau khổ. Và ngực cô…
Anh không có một sự so sánh hấp dẫn nào cho ngực cô. Nhưng chúng khiến anh cứng lên như sàn gỗ. Ngực cô cực kì khêu gợi y như lần đầu anh thoáng nhìn qua ở quán trọ London.
Anh rải những nụ hôn xuống cổ họng thanh nhã của cô, ngừng lại mút lấy từng nhũ hoa gợi cảm ấy khi quỳ sụp xuống. Lúc đầu gối chạm sàn, anh chỉnh lại cho thoải mái, ngồi lên bắp chân. Áp nhẹ những nụ hôn lên rốn cô. Rúc vào đùi cô. Chuẩn bị cho một cuộc ghé thăm hấp dẫn và lâu dài.
“Chúa ơi.” Anh tách chân cô ra và lùng sục qua những lọn xoắn sẫm màu. “Anh muốn làm chuyện này mãi.”
Cô cười một cách bồn chồn. “Chúng ta đi được một tuần thôi.”
“Cứ như đã lâu lắm rồi.” Anh tách cô ra bằng các ngón tay, thám hiểm các nếp gấp và xoay ngón cái lên hạt ngọc sưng phồng. “Em không thể nào biết, Min. Em không thể biết được anh đã chờ đợi em bao lâu.”
Anh đặt một nụ hôn giản dị vào cô bé. Chỉ là màn dạo đầu, để cô không bị quá sốc.
Rồi anh luồn một cánh tay dưới đầu gối cô, móc nó lên vai anh. Anh dùng hai tay đỡ lấy hông cô, vươn tới cô bé bằng cả hai ngón cái để tách cô rộng ra trước mắt anh. Trước nụ hôn của anh.
Cô kêu lên một tiếng như bị bóp nghẹt. “Colin...”
“Suỵt.” Anh thổi từ ấy lên da thịt mềm mại của cô. “Em đã có cơ hội khám phá từng ngóc ngách của anh rồi. Giờ đến lượt anh.”
Và anh đã khám phá. Thấu đáo nhất. Anh trượt lưỡi - chỉ nhẹ nhàng - qua từng cánh hồng ẩm ướt. Xuống ở bên này, lên ở bên kia… cho đến khi tập trung trên nụ hồng sưng phồng ở trên đỉnh. Một lần nữa, nhẹ nhàng trêu ghẹo. Rất nhẹ nhàng. Cho tới lúc hơi thở cô trở nên rời rạc và cô cong hông mình, thúc gót chân vào lưng anh để kéo anh lại gần.
Vâng. Chính nó. Giữ em thật gần và thật chặt. Chiếm lấy em. Hãy biến em thành nô lệ khoái lạc của anh.
Nhưng có gì đó tinh quái trong anh sẽ không trao cho cô thứ cô thèm muốn. Chưa được. Anh giữ nguyên sự ân cần nhẹ nhàng, trêu chọc ấy. Cho đến lúc cô đung đưa bên miệng anh theo nhịp điệu bức thiết, và những tiếng rên thút thít đầy nhu cầu lắng dịu.
“Ôi, Colin. Ôi, Chúa ơi.”
Thật báng bổ, nhưng anh yêu việc được xếp trên thần thánh trong vũ trụ của cô. Dẫu chỉ trong một giây phóng đãng ngắn ngủi.
“Sao, em yêu?” anh lẩm bẩm giữa những cú mơn trớn từ tốn, chầm chậm bằng lưỡi.
“Em cần… em cần cái gì đó.”
“Cái này?” Anh nhúng lưỡi vào trong cô.
Cô thở dốc và cong người lên đột ngột. “Nữa.”
Tay túm chặt tóc anh xoắn lại. Dư vị cuồng nhiệt của cô còn nán trên lưỡi. Anh cũng cần thêm. Và anh không thể đợi thêm được nữa.
Hạ chân cô xuống đất, Colin đứng dậy và vội vàng bước ra khỏi chiếc quần đã cởi. Anh kéo áo sơ mi qua đầu và quăng nó qua một bên. Hai tay tóm lấy mông cô, anh nhấc bổng cô lên dựa vào tường. Anh ghìm chặt cô bằng ánh mắt mãnh liệt, kiên quyết phải thấy được từng cảm xúc của cô.
“Em có muốn anh không, Min?”
“Có.”
“Cần anh?”
“Có.” Cô quằn quại bên anh, cuồng nhiệt, hấp dẫn và nóng bỏng.
“Yêu anh?” Giọng anh khàn đục vì ham muốn, lời nói biến mất trong cổ họng. Anh trượt vào cô, đẩy phần cứng vào trong thân thể chật khít của cô. “Yêu anh,” anh làu bàu, biến từ ngữ thành từng cú đâm. “Yêu. Anh.”
“Vâng.” Cô há hốc thở vì khoái cảm, nghiêng xương chậu để đưa anh vào sâu hơn. “Vâng.”
Anh thúc vào cô đều đặn, tiến vào cô theo đúng góc mà anh biết cô khao khát. “Yêu anh. Đừng bao giờ dừng lại. Em nghe không? Sẽ không tuyệt thế này với người khác. Chỉ mình anh thôi, Min. Chỉ mình anh thôi.”
“Colin.” Cô bấm các móng tay vào vai anh và kéo người ra khỏi tường, đứng đối mặt với anh. Lưỡi cô đánh nhanh, ngấu nghiến vào lưỡi anh. “Em yêu anh. Đừng nói nữa.”
Được rồi.
Anh ấn lưng cô trở lại tường. Không tranh luận thêm gì. Chỉ còn quấn quýt, ôm siết và đâm mạnh. Và hôn, nóng bỏng, ướt át và nồng nàn. Chỉ còn nhu cầu bản năng bức thiết được tiến gần hơn nữa, theo mọi cách có thể.
Không báo trước, người cô uốn cong và căng ra. Cô níu lấy anh khi cơn đỉnh điểm tới, kêu thét lên bên tai anh. Những bắp cơ riêng tư của cô thít chặt, đẩy những con sóng dao động chà xát cậu bé của anh.
Lần này anh không kìm nén nữa. Cũng không thể cho dù cố gắng. Anh cưỡi lên ngọn sóng khoái cảm của cô, thúc vào điên cuồng khi cơn cực khoái của cô kéo anh thẳng vào cơn đỉnh điểm của chính mình.
Khi anh đạt đỉnh bên trong cô, niềm vui sướng vô ngần ấy không giống những gì anh từng biết. Nó đưa anh ra ngoài bản thân. Đánh anh lảo đảo vào trong một nơi tăm tối, lạ lẫm. Anh bị lạc ở đó, trong một giây phút, mắc kẹt vào niềm hạnh phúc vô vàn. Nhưng chẳng mấy chốc, sự âu yếm dịu dàng của cô dẫn lối anh về.
Cô sẽ luôn đưa anh về từ trong bóng tối.
Sao cô không thể chứ? Cô nắm giữ trái tim anh. “Minerva.” Mệt lử và run rẩy, anh vùi mặt mình vào cổ của cô. “Anh cần hỏi em điều này.”
“Vậy à?”
“Đúng. Đây là một câu hỏi rất quan trọng. Trước đây anh chưa bao giờ hỏi cô nào câu này cả. Anh muốn em suy nghĩ thật kỹ về câu trả lời.”
Cô gật đầu.
“Sau khi toàn bộ chuyện điên rồ này trôi qua, và anh đảm bảo em trở về nhà an toàn… em có thấy hợp lẽ không nếu…” Anh nuốt nghẹn khó khăn và ngước mắt nhìn vào mắt cô. “Nếu cho phép anh theo đuổi em?”
Môi cô hé mở. “Theo đuổi em. Anh… anh muốn theo đuổi em ư?”
“Phải. Đúng là như vậy. Trên hết thảy mọi thứ.”
“Colin, anh thực sự nhận thức được hiện anh đang ở trong em.”
“Có, anh biết rất rõ điều đó.”
Các ngón tay cô lần vào mái tóc hai bên thái dương anh. “Thế thì ngựa đã qua cổng rồi, đúng không? Anh không thấy ở mức này rồi thì theo đuổi kiểu hình thức là vấn đề thừa thãi sao?”
“Chẳng có vấn đề gì cả.” Anh hôn vào cặp môi đang xoắn lại lúng túng. “Và anh nghĩ nó điều đó thực sự cần thiết. Em xứng đáng được theo đuổi, Min. Hoa, bữa ăn ngoài trời, đi dạo trong công viên, và toàn bộ những phần còn lại. Và nếu chính anh tuyên bố điều này, anh đồ rằng mình sẽ khá giỏi trong việc theo đuổi một khi chuyên tâm.”
“Em chắc chắn rằng anh sẽ rất giỏi, nhưng...”
“Mùa lễ hội sẽ sớm trở nên sôi nổi nhất.” Anh dịu dàng rút ra khỏi cô, rồi đặt cô xuống đất trở lại. “Anh sẽ thuyết phục mẹ em đưa em đến London, để anh có thể quan tâm chăm sóc em trước mặt bàn dân thiên hạ.”
“Làm thế quái nào mà chúng ta xoay xở được điều đó sau khi trở về từ chuyến đi tai tiếng này mà vẫn chưa kết hôn? Dẫu có sự giúp đỡ của anh họ anh, chuyện ngồi lê đôi mách vẫn sẽ rất ác ý.”
Anh chậc lưỡi. “Cho dù có vụ tai tiếng nào đó và chúng ta bị câu lạc bộ Almack’s cổ hủ từ chối, thì sao chứ? Ta vẫn sẽ được chào đón ở nhiều nơi khác. Vũ hội, nhạc kịch opera, rạp hát, Vauxhall. Chúng ta sẽ trở thành chủ đề bàn tán ở London.”
“Phải, em có thể hình dung. Tất cả bọn họ sẽ thắc mắc nữ học giả bé nhỏ vụng về kia đã lén bỏ cái gì vào rượu của anh khiến anh bị quẫn trí.”
“Không. Đừng nói như thế.” Một ngón tay anh nâng cằm cô lên. “Anh ghét khi em hạ thấp bản thân như vậy, Min. Anh sẽ gây trọng thương cho ai dám lăng mạ em, nhưng anh không biết cách bảo vệ em khỏi chính mình. Vì vậy làm ơn giúp anh, chỉ việc… đừng như thế. Được chứ?”
“Được rồi.”
Môi dưới của cô run rẩy. Anh âu yếm lần theo nó. “Chiều chuộng em sẽ mang lại cho anh rất nhiều niềm vui thích. Anh sẽ khiến em cảm thấy như một bà hoàng. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để giành được em.”
“Nhưng Colin, anh không nhận ra…” Tình cảm sưởi ấm đôi mắt nâu của cô. “Không cần phải giành lấy em. Em đã nói là em thuộc về anh rồi mà.”
Anh xốc cô lên hai tay và bế cô trở lại lò sưởi, đặt cô xuống tấm thảm. Áo lót của cô đã bị rách nát và vò nhàu, cho nên anh đi lấy áo sơ mi của mình và giúp cô mặc vào. Anh tròng nó qua đầu cô, nâng phần tóc sẫm màu xinh đẹp của cô qua cổ áo và thả những món tóc ấy quanh khuôn mặt cô. Áo của anh trên người cô trông rất được, cổ áo hở khêu gợi hút ánh nhìn vào bộ ngực không nịt. Mắt cô tỏa sáng, và nét ửng đỏ hôn lên đôi má cô.
Chúa ơi, anh yêu nét mặt cô giữa mái tóc xõa mê hồn. Tim anh và cậu bé của anh tranh luận rằng anh nên cưới cô ngay lập tức và giữ cô ở đây, để anh có thể thưởng thức cảnh tượng này mỗi ngày. Mỗi đêm.
Nhưng chỉ một lần thôi, anh sẽ để trí óc mình ra quyết định. Khi anh hành xử bốc đồng do thôi thúc, ngay cả ý định tốt nhất của anh cũng trở nên tồi tệ. Một cuộc hôn nhân vội vã, tuy nghe rất cám dỗ, đơn giản không phải là cách phải lẽ.
Anh mặc lại quần và ngồi khoanh chân lại cùng cô, trước mặt lò sưởi.
“Em còn rất trẻ,” anh bắt đầu.
“Em chỉ nhỏ hơn anh năm tuổi thôi. Hồi mẹ em kết hôn, bà mới mười bảy còn cha em đã bốn mươi ba tuổi.”
“Em còn trẻ,” anh khăng khăng. “Và tuần này thật hỗn độn, nói nhẹ đi là thế. Anh muốn cho em một khoảng thời gian, trở về thế giới bình thường, để chắc chắn về cảm giác của mình.”
“Em rất chắc chắn về cảm giác của mình.”
“Em xứng đáng được theo đuổi. Em xứng đáng được biết mình có nhiều lựa chọn trước khi giao phó đời mình cho một ai đó - đặc biệt là với một kẻ phá hoại như anh. Em xứng đáng được nhòm ngó đến Ngài Alisdair Kent. Suy cho cùng thì có khi ông ta không có quá nhiều mụn cơm đâu.”
Cô chạm vào mặt anh. “Em yêu anh, Colin. Không gì có thể thay đổi được điều đó.”
“Cô gái đáng yêu, ngọt ngào.” Anh kéo cô vào trong vòng tay và ôm cô thật chặt.
Em yêu anh. Không gì có thể thay đổi được điều đó.
Ôi, anh rất muốn nhận lấy câu tuyên bố táo bạo, dứt khoát ấy và tin nó là sự thật. Khắc nó lên đá, xăm nó lên da thịt mình, chạm từng chữ cái lên những viên đá lát nhỏ ghép mảnh gắn lên sàn nhà này. Cuốn Phúc Âm theo Minerva, không bao giờ bị hồ nghi. Nhưng anh đã biết được quá nhiều - từ cô, từ cuộc sống - và anh biết rõ cô mới nhìn thấy thế giới ít lắm. Tâm trí rã rời của anh nài xin sự đảm bảo. Chí ít cũng phải vài tháng.
Hơn hết thảy mọi người, cô nên hiểu giá trị của một cuộc thử nghiệm khoa học chứ.
“Nếu những gì em nói là sự thật…” Anh lùi lại để nhìn vào đôi mắt sẫm màu xinh đẹp của cô. “Vậy thì chờ đợi đâu có hại gì, đúng không?” Anh vuốt ve má cô, cố gắng dỗ cho cô cười. “Anh chẳng lạ gì những quyết định hấp tấp. Kết quả không được tốt. Khi anh cưới em, anh muốn mọi người biết - và cũng bao gồm cả hai đứa mình - rằng đó không phải ý thích bất chợt, gấp gáp. Anh cũng muốn chờ đến sau sinh nhật của anh, để sẽ không có sự nghi ngờ là việc lấy được quyền kiểm soát tài sản của anh có liên quan đến chuyện đó.”
“Sau sinh nhật của anh? Anh đang đề nghị chúng ta sống riêng trong mấy tháng sao?”
Anh gật đầu. “Phải, anh nghĩ vậy.”
“Ban đêm thì sao, Colin? Anh định vượt qua những đêm đó thế nào?” Cô nuốt nghẹn. “Em nghĩ mình không thể chịu nổi nếu…”
Anh làm cô im lặng bằng một nụ hôn. “Lời thề nguyện hôn lễ đành phải đợi. Nhưng anh thề với em ngay lúc này và ngay tại đây, Minerva” - anh cầm tay cô và áp nó vào tim anh - “chừng nào anh còn sống, anh sẽ không qua đêm trong vòng tay người phụ nữ nào khác. Anh không thể vờ rằng chờ em sẽ dễ chịu, nhưng anh sẽ làm được. Chịu đựng bóng tối sẽ dễ hơn rất nhiều nếu em là ngọn đèn hiệu ấm áp, đáng yêu ở cuối con đường.”
Trông cô có vẻ thất vọng, và anh ghét bản thân vì điều đó. Nhưng trong số tất cả những việc anh từng làm trong đời, đối với chuyện này anh cần phải chú tâm và làm điều đúng đắn. Nếu điều đó có nghĩa là phải di chuyển với tốc độ của ốc biển, thì cứ vậy đi.
“Đừng lo,” anh nói. “Thế này là lí tưởng đó, rồi em sẽ thấy. Chúng ta làm mọi thứ theo chiều ngược. Chúng ta như vậy mà. Ta bắt đầu bằng một cuộc bỏ trốn. Sau đó, ta làm tình. Kế đấy, ta sẽ xúc tiến tới việc theo đuổi. Lúc đến tuổi xế chiều và bạc đầu, có khi cuối cùng ta cũng đến được giai đoạn tán tỉnh. Ta sẽ nhìn nhau trìu mến trước những chén cháo yến mạch. Chúng ta sẽ làm các cặp đôi kém nửa tuổi phải ghen tị.”
Cô mỉm cười. “Ôi, Colin. Nếu bọn họ có thể nhìn thấy em ngay lúc này, em sẽ làm mọi phụ nữ ở Anh Quốc phải ghen tị.”
“Một vài phụ nữ ở Scotland nữa. Em quên là anh được nuôi nấng rất gần biên giới.”
Anh bình phẩm nhẹ nhàng, nhưng nội dung câu đó làm cơn run phấn khích chạy khắp thân thể anh.
Scotland.
Colin lập tức có sự thay đổi. Minerva quan sát nét mặt anh chuyển từ tình cảm ấm áp sang vẻ quyết tâm lạnh lùng, chỉ trong phút chốc.
Cô bẽn lẽn chạm xuống ngực anh một cách gợi tình với hy vọng đổi lại trạng thái cũ.
Không hiệu quả.
Anh đẩy mình đứng dậy, chìa một tay ra cho cô. “Đi nào. Mau lên.”
“Hả? Sao vậy?”
“Anh sẽ giải thích lúc đi lên lầu. Ta không được để mất thời giờ.”
Hoang mang, cô nắm lấy tay anh. Anh giúp cô đứng dậy, rồi thu nhặt tất cả y phục vứt lung tung. “Tới giờ này thì dãy phòng của em đã được chuẩn bị xong rồi. Chắc họ đã đi lấy về mấy cái rương của em trên đường. Anh sẽ đưa em về phòng, rồi cử một cô hầu giúp em tắm rửa và thay đồ.”
“Ngay nửa đêm sao?”
Anh liếc nhanh ra cửa sổ đang mở. “Bình minh sắp lên rồi.”
Anh đặt một tay lên thắt lưng cô và kéo cô lại gần, dẫn cô ra khỏi phòng và đến dãy cầu thang cong cong rộng lớn. Khi họ hối hả chạy lên các bậc thang, Minerva cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về việc mình đang chạy nhón chân trần qua một trong số điền trang huy hoàng nhất, mang tính lịch sử nhất nước Anh mà không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi vải ba-tít của Colin. Ví dụ điển hình của một vụ tai tiếng.
Nhưng rồi… một ngày nào đó cô sẽ trở thành bà chủ của ngôi nhà này. Có lẽ vậy. Nếu giả sử quá trình theo đuổi diễn ra trôi chảy.
Trời ạ, cô thấy khó hiểu quá.
“Trong lúc em tắm rửa và thay đồ thì anh ở đâu?”
“Anh cũng làm y như vậy,” anh nói. “Tắm rửa, thay đồ. Rồi đi lo liệu đàn ngựa.”
“Ngựa?”
“Phải. Ta cần rời đi càng sớm càng tốt.” Anh dừng lại. “Cánh cửa nào nhỉ…? À há. Phòng em đây.”
Anh dẫn cô vào trong một căn phòng khách tuyệt đẹp được trang hoàng trong màu ngà và lục xám. Minerva hầu như chẳng có dư thời gian nhìn thoáng qua để chiêm ngưỡng các đường gờ được chạm khắc, hay để thở dài vui thích thành tiếng khi mấy ngón chân mệt lử vì đi đường của cô chìm vào chồng thảm bằng nhung lông.
“Colin, ta vừa mới tới đây. Gần như chưa ngủ trong nhiều ngày. Ít ra ta có thể nghỉ ngơi trước khi lao đi nữa được không? Đây là căn phòng đẹp nhất mà em từng thấy.”
“Trông em rất đẹp trong căn phòng này.” Để cô đứng ngay giữa tấm thảm, anh đi một vòng quanh phòng. Đầu tiên, anh kéo màn ra. Một tia nắng rạng đông le lói ánh bạc chiếu qua những ô cửa sổ cao từ sàn đến đụng trần. “Phòng thay đồ của em ở đây,” anh nói trong lúc chỉ vào một cánh cửa mở.
“Và phòng ngủ thì đi qua đó. Anh hy vọng lần tới ta đến đây em sẽ có nhiều thời gian hơn để khám phá nó.” Anh đi ngang qua những cánh cửa đang đóng, chỉ vào. “Phòng tắm. Phòng để y phục.”
Cô nhắm mắt, rồi mở mắt trở lại. “Colin. Anh định đưa em đến chỗ quái nào vậy?”
“Đến Scotland. Đến buổi hội nghị.”
“Nhưng… đã quá trễ rồi. Buổi hội nghị diễn ra hôm nay mà.”
“Anh biết. Đó là lí do ta phải mau lên. Chúng ta sẽ đến trễ. Chẳng thể tránh được.”
“Sao ta có thể đến nơi được? Đâu còn xe ngựa nữa, Colin. Chúng ta không thể.” Cô biết đêm qua anh đã khốn khổ thế nào khi ở trong xe. Cô sẽ không bắt anh trải qua chuyện đó một lần nào nữa.”
“Anh có kế này,” anh nói. “Em sẽ hiểu.”
“Nhưng Francine...”
“Vẫn còn tồn tại. Dù có khuôn thạch cao hay không. Dấu chân của cô bé có tồn tại. Cô bé đã để lại dấu vết của mình trên thế giới.” Anh tiến lại gần và nắm lấy hai tay cô. “Và em cũng sẽ như vậy, Min. Có thể em sẽ không cầm chắc phần thưởng khi không có chứng cứ trong tay. Nhưng em sẽ tới đó, và em sẽ gây ấn tượng của riêng mình.”
Cô không biết phải nói gì.
Một người hầu xuất hiện tại ô cửa phòng tắm. Cô bé hắng giọng và khẽ nhún gối cúi chào. “Thưa tiểu thư, bồn tắm đã chuẩn bị xong.”
Colin cho người hầu lui đi bằng một cái gật đầu.
Anh siết chặt tay Minerva. “Chúng ta đã đi xa thế này rồi. Bây giờ chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Đây là câu chuyện tương lai của hai ta - câu chuyện mà ta sẽ kể cho bạn bè, khách khứa dự bữa tối, và con cháu của chúng ta nghe - và chuyện không kết thúc bằng sự thất bại. Nó kết thúc bằng thắng lợi. Thắng lợi của em.”
Anh đưa hai tay cô lên môi. Hôn một tay, rồi đến tay kia. Bên trong cô tan chảy.
“Cứ tin anh sẽ đưa em đến đó,” anh nói. “Rồi làm anh tự hào nhé.”
“Cái này?” Một tiếng sau, Minerva đứng trên các nấc thang mặt tiền Riverchase, ăn vận y phục đi đường được nhất còn sót lại của mình, được may bằng vải chéo go màu xanh lá đậm. Cô hy vọng trông mình có bề ngoài lạc quan cho dù cô không hẳn cảm thấy thế. “Ta sẽ đi đến Edinburgh bằng cái này à?”
Cô nhìn kỹ vào phần rạng đông mù sương. Trong lối vào là cỗ xe bốn bánh màu sắc sặc sỡ nhất, có nhíp xe cao nhất, ghế được bọc xa xỉ nhất mà cô từng thấy trong đời. Chỗ ngồi hẹp, được tạo nên chỉ chứa đủ hai người - một xà ích, một hành khách - hẳn phải cao ít nhất gần hai mét tính từ mặt đất. Chiếc xe thể thao nhỏ bé này được buộc vào hai con ngựa ô đẹp mã nhất, tương xứng nhất mà Minerva có thể tưởng tượng ra. Trông chúng như ngựa đua hơn là thú để chở khách.
“Không thể an toàn được,” cô nói.
“Nó không hẳn là kiểu mẫu dành cho gia đình.”
“Chúng ta sẽ rực sáng trong bóng tối.” Cô nhíu mày khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào lớp sơn mài màu vàng của hoa thủy tiên.
“Đúng vậy, nó sặc sỡ, chói mắt và khinh suất.” Colin giật mạnh một phần đai yên bằng da để thử sức bền của nó. “Nhưng đây là phương tiện chuyên chở nhanh nhất mà nước Anh có được. Anh thắng được nó trong một ván bài vài năm trước.”
“Anh thắng được nó. Nhưng liệu anh có biết cách lái nó không?”
Anh nhún vai và mỉm cười. “Ta sẽ biết sớm thôi.” Minerva đến gần cỗ xe với nỗi lo âu cùng cực. Nhưng cô ép sự sợ hãi xuống, nhất quyết phải can đảm. Colin đang tin cậy hoàn toàn vào cô. Cô phải biến chuyện này xứng đáng với niềm tin đó.
Với sự giúp đỡ của một người giữ ngựa, cô xoay xở leo lên được chỗ ngồi. Hai con ngựa rộn lên nôn nóng, chiếc xe lắc lư trên nhíp. Đầu Minerva quay cuồng.
Đừng nhìn xuống, cô tự nhủ.
Đương nhiên là cô nhìn xuống ngay giây tiếp theo. Mấy lệnh cấm như thế có bao giờ hiệu quả không?
Nhấc người leo lên ghế, Colin ngồi xuống cạnh cô. Anh kéo vành mũ của mình xuống và tập hợp dây cương. “Bảy mươi ba dặm. Đó là khoảng cách từ đây đến Edinburgh. Nếu thời tiết cứ kéo dài như vậy, ta có thể đi được mười hai dặm một giờ rất dễ dàng với cỗ xe này. Mười lăm dặm nếu anh thúc ngựa nhanh hơn. Nếu may mắn, ta sẽ tới nơi lúc trưa. Ta có thể làm được việc này, Min. Chúng ta thực sự có thể.”
Cô gật đầu. “Anh thực…” Luồn cánh tay vào cánh tay anh, cô nuốt nghẹn khó khăn. “Colin, anh thực sự biết cách lái thứ này, phải không?”
Anh mỉm cười. “Em cứ hỏi anh câu đó.” “Anh cứ từ chối trả lời.”
Anh đưa mắt lên con đường và giật dây cương, thúc nhẹ cỗ xe đi từ từ. “Anh không thích ngồi trong xe khi di chuyển. Đánh xe lại là một vấn đề khác.”
Khi mà họ đánh vòng ở lối ra vào, Colin quất dây cương và cho hai con ngựa chạy tự do, thúc ngựa chạy nước kiệu.
Chúng không chạy nước kiệu. Mà chúng bay.
“Oh!” Cơn gió cuốn đi tiếng cười hoảng hốt của cô và thổi nó bay vèo qua mảnh đất trải dài ở Riverchase.
Đây hẳn là cảm giác khi bay của một viên đạn.
Được tiếp lực bởi hai sinh vật máu nóng oai vệ, tao nhã, chiếc xe chạy vùn vụt theo lối đi thẳng rải sỏi như xe ngựa đánh trận của các thiên thần. Ghế ngồi nhún nhẹ nhàng, Mi- nerva gần như chẳng cảm thấy những vết xe lún trên đường.
Lúc họ tới cuối lối đi vào, Colin cho cỗ ngựa chạy chậm lại và dẫn chúng đi vào trục đường chính rất thành thạo và dễ dàng. Trông anh như thể anh được sinh ra đã biết cầm cương.
Cô nghiêng người đến gần hơn, buộc phải hét lên qua tiếng gió gào rít và tiếng vó ngựa ầm ầm. “Đồ tinh ranh. Anh thực sự biết cách lái nó.”
“Câu lạc bộ đánh xe Four-in-Hand!” anh hét lại, nháy mắt ranh mãnh với cô. “Rất thịnh hành trên Thành phố.”
Cười phá lên, Minerva đặt nhanh một tay lên mũ bon- net, quá hồ hởi bởi luồng gió thổi và tốc độ nên chẳng buồn than phiền. Tất nhiên rồi. Anh chàng tinh quái này là thành viên của mọi câu lạc bộ sẵn sàng chào đón anh. Câu lạc bộ của quý ông, câu lạc bộ đấm bốc, câu lạc bộ cờ bạc, câu lạc bộ phiêu lưu. Sao lại không có câu lạc bộ đánh xe cho được?
Đó là cuộc sống của anh ở London. Hết thảy các câu lạc bộ ấy. Tất cả những người bạn ấy. Toàn bộ các trò tiêu khiển sang trọng, tráng lệ ấy.
Tất cả những phụ nữ ấy.
Khi họ chạy lên hướng bắc, tâm trí cô quay cuồng nhanh hơn bánh xe ngựa.
Đề nghị được theo đuổi công khai chắc chắn khiến cô vui sướng rộn ràng. Tham dự những vũ hội và nhạc kịch opera trong tay của Huân tước Payne đẹp trai, bảnh bao ư? Nội ý nghĩ đó cũng khiến tim cô lỗi mấy nhịp. Và cô tin anh lúc anh nói anh quan tâm đến cô. Anh sẽ không nói dối về điều đó.
Anh ấy đang phi cực nhanh tới Scotland vì mình, cô nhủ thầm. Đương nhiên là anh ấy có quan tâm rồi.
Thế mà… chỉ ít ngày trước anh đã dành cả một buổi chiều lợp mái nhà tranh. Anh đã xông vào làm công việc của gia nhân bằng sức mạnh, lòng nhiệt tình và tâm trạng vui vẻ. Nhưng anh chưa hứa sẽ dành phần đời còn lại làm công việc đó. Có lẽ nào sự gắn bó đột ngột của anh với Minerva chỉ là kết quả của hoàn cảnh khắc nghiệt chăng?
Và nếu cô đang hồ nghi sự gắn bó của anh, có thể anh hồ nghi tình yêu của cô.
Hoặc có lẽ anh chỉ hồ nghi cô thôi. Có khi anh hồ nghi việc cô có thể trở thành một tử tước phu nhân thích hợp, và ai có thể trách anh chứ? Vì Chúa, nghĩ đến ngôi nhà và điền trang khổng lồ, đẹp đẽ mà xem. Ai mà tin được Minerva có thể làm bà chủ của nó? Chưa gì cô đã để lại phòng khách một cảnh hỗn độn và để nước mưa nhỏ giọt lên khắp tấm thảm ở lối vào. Những gia nhân ở đó sẽ ghét cô lắm.
Cô chẳng thể ngăn mình lo nghĩ về một trăm thứ khác nhau. Chắc hẳn Colin cũng đang lo. Anh đã thú nhận mình đang rơi vào tình cảnh không biết chắc điều gì. Đó là lí do anh muốn đợi.
Cô suy luận, đợi là một hành động khôn ngoan. Hoãn lại việc đính hôn là hướng hành động biết suy xét, cẩn trọng.
Thế thì tại sao điều đó lại làm cô kinh hãi?
Họ dừng lại ba lần để thay ngựa và ăn uống nhẹ giải lao, luôn luôn hối hả lên đường trở lại vào phút đầu tiên có thể. Cảnh vật lướt ngang là một đường uốn lượn xanh mơn mởn. Như là một nữ thần đang nằm nghiêng, thức dậy sau giấc ngủ đông của người.
Ngược lại, cơn gió là mụ phù thủy lạnh lùng, tàn ác. Minerva co người lại dưới một lớp chăn dệt cho ấm, nhưng không khí giá lạnh vẫn ùa vào qua lớp đó. Khi con đường thẳng hơn và anh có thể nới bớt dây cương, Colin kéo cô sát lại, vòng cánh tay qua đôi vai cô. Cô nép vào cạnh anh, cảm thấy dễ chịu với hơi ấm và mùi hương quen thuộc của anh. Ngắm nhìn đôi bàn tay đeo găng của anh lái cỗ xe bằng những động tác tự tin, khêu gợi.
Cô trượt một cánh tay vòng qua eo anh để ôm thật chặt. Hôm nay hay ngày mai có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Điều này - chỉ điều này thôi - là đáng giá tất cả.
Bọn họ tiến gần đến Edinburgh ngay khi mặt trời lên cao nhất vào ban trưa.
“Sắp tới nơi rồi,” anh nói lúc leo lên ghế trở lại sau khi dừng để hỏi đường một người bán hàng. “Sẵn sàng cho giây phút trọng đại chưa?”
“Em…”
Em không biết, em không biết. Người ta không biết em là phụ nữ. Em đã làm mất toàn bộ ghi chú và bản phác thảo. Họ sẽ không tin lời em về Francine mà không có bằng chứng. Và sau khi đi bảy mươi dặm chỉ trong một buổi sáng thì tóc em hẳn như quỷ dạ xoa.
Tất cả bọn họ sẽ cười nhạo. Ôi Chúa ơi. Em chỉ biết tất cả bọn họ sẽ cười nhạo.
Nỗi khiếp sợ khiến ruột gan cô quặn thắt. Nhưng cô không nói ra những nỗi sợ đó. Cô đã hứa với Colin mình sẽ không hạ thấp bản thân nữa.
“Em nghĩ vậy. Nếu anh ủng hộ em, em sẵn sàng cho mọi thứ.”
Anh kéo cương cho ngựa dừng lại, ngay giữa đường.
“Ta tới nơi rồi hả?” cô hỏi, dáo dác nhìn chung quanh. “Chưa đâu.” Anh dùng một đầu ngón tay mang găng xoay mặt cô về phía anh. “Nhưng anh nghĩ mình không nên làm chuyện này ở trước ngưỡng cửa Hội Địa chất Hoàng gia.”
Anh cúi đầu xuống hôn cô. Ngay trên đường và bằng tình cảm nồng nàn, dịu dàng, toàn bộ nỗi lo âu của cô dần biến mất, bị đẩy sang bên bởi cảm xúc trong tim muốn vỡ ra.
“Đỡ hơn chưa?” anh hỏi, gom dây cương lại.
Cô gật đầu, cảm thấy sự tự tin quay trở lại. “Cảm ơn anh. Em cần điều đó.”
Thêm một vài phút đi trên những đường phố rải sỏi đông đúc, Colin kéo cỗ xe dừng lại trước một dinh thự oai phong bằng gạch. Anh quăng dây cương và một đồng tiền cho một cậu người hầu trước khi đi vòng qua xe để giúp cô bước xuống.
“Mau lên nào. Em vừa kịp lúc để tạo phong cách vào trễ thật đặc sắc.”
Tay trong tay, họ phóng lên các bậc thang. Minerva đang bận lo làm sao để không vấp lên váy của mình nên cô chẳng để ý thấy một người gác cổng - hay bất kì ai khác.
Cho đến khi một giọng nói trầm khiến họ dừng lại. “Xin thứ lỗi. Hai người nghĩ mình đang đi đâu vậy?”