Kể từ thời điểm đạt được thành tựu đầu tiên của bạn với kiểm soát tâm trí, bạn sẽ bắt đầu một cuộc phiêu lưu khám phá bản thân. Những gì bạn học được về bản thân sẽ toàn là những tin tốt. Cuối cùng, khi bạn đã làm cho mọi thứ phù hợp với bạn như José đã mô tả trong các chương sách ông viết, thì con đường để phát triển trong tương lai sẽ mở ra cho bạn.
Thông qua sách, qua bạn bè hoặc các khóa học khác, bạn có thể thử các kĩ thuật khác và bổ sung thêm các công cụ tinh thần theo ý của bạn. Mặt khác, bạn có thể thấy rằng ngay cả một phép lạ lặp đi lặp lại cũng trở nên phổ biến, và khi sự phấn khích của bạn dành cho các khám phá mới mờ dần, bạn có thể sẽ chểnh mảng và trôi về vị trí ban đầu. Hoặc, bạn sẽ nhận thấy rằng có một kĩ thuật kiểm soát tâm trí phù hợp với bạn hơn những kĩ thuật khác, và bạn sẽ chọn nó làm công cụ chính của mình, biến nó thành một phần đáng tin cậy trong cuộc sống của bạn. Xin hãy nhớ rằng, không có con đường nào trong số này là tốt nhất cho bạn.
Nếu bạn bắt đầu tìm kiếm các kĩ thuật khác, bạn sẽ tìm thấy nhiều điều có lợi. Rất có thể, những thứ bạn tìm thấy đã được José nghiên cứu và chọn lọc, dành riêng cho những người hiện đang theo đuổi khóa học của ông. Do đó, bạn có thể sẽ bỏ phí nhiều thời gian để trở thành nhà sưu tập, thay vì tranh thủ phát triển một vài kĩ thuật hữu ích đến mức thành thạo. Chúng ta sẽ sẽ nói thêm về điều này sau.
Bạn không phải là người duy nhất phát hiện rằng sự phấn khích của mình giảm dần, và bạn ngày một rời xa việc thực hành kiểm soát tâm trí. Điều quan trọng hơn là kinh nghiệm của bạn sẽ không bị mất hoàn toàn. José đã quan sát thấy rằng, một khi bạn đã được huấn luyện kiểm soát tâm trí, thì nó không bao giờ mất đi hoàn toàn, bạn có thể triệu hồi và sử dụng nó trong trường hợp khẩn cấp.
Điều mà nhiều học viên tốt nghiệp kiểm soát tâm trí làm là tìm kiếm một kĩ thuật cụ thể phù hợp nhất với họ. Càng sử dụng nhiều, kết quả càng tốt. Tuy nhiên, có một cách khác tốt hơn những cách này.
Kiểm soát tâm trí là một lựa chọn rất cẩn thận các bài tập và kĩ thuật tinh thần để củng cố lẫn nhau. Bỏ qua một bài tập hoặc kĩ thuật nói trên chỉ vì nó không hiệu quả với bạn hay với người khác, đồng nghĩa với việc bỏ qua cơ hội phát triển thực sự đầy đủ. Kiểm soát giấc mơ củng cố khả năng của bạn với màn hình tâm trí. Ngược lại, màn hình tâm trí giúp việc kiểm soát giấc mơ trở nên đáng tin cậy và sống động hơn. Khóa học kiểm soát tâm trí và các chương sách của José, tất cả đều là một phần gắn bó của một tổng thể lớn, bao gồm nhiều phần nhỏ.
Song, bạn có thể tự hỏi bạn sẽ đi đâu tiếp theo khi bạn đã thực hành tất mọi thứ và làm cho nó hoạt động.
Hãy nhớ rằng, làm cho kiểm soát tâm trí hoạt động là không đủ. Luôn có các mức độ kiểm soát, những kinh nghiệm tinh tế hơn phía trước bạn.
Một học viên đã từng hỏi José, “Tại thời điểm nào một người biết rằng anh ta đã có được mọi thứ mình cần từ kiểm soát tâm trí?”
“Khi bạn có thể chuyển đổi tất cả các vấn đề của mình thành các dự án và làm cho các dự án của bạn diễn ra theo cách bạn muốn.” Ông trả lời. Sau đó, ông dừng lại một lúc và nói thêm: “Không... Nó còn sâu sắc hơn thế. Khi bạn nhận ra những sức mạnh mà tất cả chúng ta có sẵn từ lúc chào đời to lớn đến chừng nào, khi bạn thấy bằng kinh nghiệm của chính mình rằng những sức mạnh này chỉ có thể sử dụng hiệu quả bằng cách bồi đắp, bạn sẽ nhận ra rằng đằng sau sự hiện diện của chúng ta trên hành tinh này là phẩm giá, là chân đích. Mục tiêu mà chúng ta phải hướng đến là phát triển, và sự tiến bộ này là trách nhiệm cá nhân của mỗi người trong chúng ta. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều có linh cảm yếu ớt về điều này. Bạn càng thực hành kiểm soát tâm trí, linh cảm này càng trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi nó trở thành một sự chắc chắn bền vững.”
Đấy là bề dày kinh nghiệm đang chờ đợi bạn, “sự chắc chắn bền vững” là một mục tiêu lành mạnh đằng sau mọi thứ. Trong kiểm soát tâm trí, điều này không xuất hiện như một tia sáng huyền bí sau nhiều năm thiền định, từ bỏ cuộc sống, mà có từ rất sớm, từ công việc hằng ngày, từ những chi tiết của cuộc sống cũng như các sự kiện định hình số phận, để sống hiệu quả hơn.
Hãy xem xét một sự cố rất nhỏ mà một học viên mới tốt nghiệp khóa học kiểm soát tâm trí có thể gặp phải, và chúng ta sẽ thấy nó trở thành một bước đệm để xây dựng “sự chắc chắn bền vững” như thế nào. Điều đầu tiên học viên này làm khi trở về nhà sau kì nghỉ là gỡ phim khỏi máy ảnh của mình, sau đó lục lọi hành lí để tìm một cuộn phim đã chụp khác. Nhưng anh ta không thể tìm thấy nó. Cuộn phim không phải là một mất mát lớn, nhưng chuyện này gây khó chịu. Cuộn phim ghi lại tuần đầu tiên trong kì nghỉ của anh ấy.
Anh ấy đã nhập thiền và hồi tưởng lại khoảnh khắc lần cuối cùng anh đặt phim vào máy ảnh của mình, nhưng tất cả những gì anh ta thấy trên màn hình tâm trí của mình là chính chiếc máy quay trên bàn cà phê, nơi anh ta lắp cuộn phim đầu tiên vào máy, không phải cuộn thứ hai. Vẫn ở trong trạng thái thiền, anh ta đi từ khoảnh khắc chụp ảnh này sang khoảnh khắc chụp ảnh khác, nhưng vẫn không có cảnh anh ấy thay phim máy ảnh. Bàn cà phê cứ tái hiện trong đầu anh ấy một cách bướng bỉnh.
Tin chắc rằng màn hình tâm trí của mình đã thất bại, anh ta đem cuộn phim đi rửa ảnh. Thì ra, nó chứa tất cả những bức ảnh mà anh ấy đã chụp, từ đầu đến cuối kì nghỉ của mình. Không hề có cuộn phim thứ hai. Sự cố này tuy rất nhỏ nhưng nó cung cấp cho học viên này lí do đầu tiên để anh ấy tự tin hơn vào tâm trí của mình, khi ở bên ngoài lớp học. Nhờ một vài sự cố nhỏ như thế này, và sau đó là một số sự cố lớn xảy ra, anh ấy không chỉ giúp đỡ bản thân mà còn giúp ích cho người khác, cách nhìn của anh ấy về bản thân và thế giới xung quanh cũng thay đổi. Cuộc sống của anh ấy sẽ thay đổi bởi vì anh ấy đang đứng trên sự chắc chắn bền vững đó.
Một học viên khác tốt nghiệp thực hành kiểm soát tâm trí được vài tháng, anh ta có một cô con gái bị dị ứng với hai con mèo của gia đình. Bất cứ khi nào chơi với chúng, cô đều thở khò khè khó chịu và phát ban. Anh ta đặt vấn đề, sau đó tưởng tượng ra giải pháp trên màn hình tâm trí của mình trong thời gian thiền định trong khoảng một tuần. Giải pháp mà anh tưởng tượng là con gái mình chơi với mèo, thở dễ dàng, không bị mẩn ngứa. Một ngày nọ, anh nhìn thấy trong đời thực những gì anh đã tưởng tượng. Con gái anh không còn dị ứng với mèo nữa.
Cả hai trường hợp này chỉ liên quan đến màn hình tâm trí. Cả hai đều thành công, vì vậy, bạn có thể hỏi, tại sao phải bận tâm đến các kĩ thuật khác?
Trong trường hợp đầu tiên, nếu học viên không học được gì ngoại trừ cách sử dụng màn hình tâm trí của mình, rất có thể anh ta vẫn sẽ đạt được những kết quả tương tự. Giả sử rằng anh ta chỉ làm một động tác đơn giản là kích hoạt việc nhớ lại một sự kiện “bị lãng quên”, và như thế trí tuệ cao tầng chẳng có vai trò gì ở đây cả.
Tuy nhiên, trường hợp thứ hai liên quan đến một loạt các khóa đào tạo kiểm soát tâm trí, đấy là việc lên cấp độ, các bài tập hình dung, phép chiếu hiệu quả để truyền thần giao cách cảm chữa bệnh, kiểm soát giấc mơ và luyện tập các tình huống, để anh ta có thể thêm một thước đo đầy đủ về mong muốn và niềm tin của mình.
Nhờ thực hành sâu rộng, tâm trí của bạn sẽ bắt đầu đi tắt. Nó sẽ trở nên nhạy cảm với những tín hiệu mờ nhạt về những vấn đề quan trọng, và chuyển chúng cho bạn mà bạn không cần phải tìm kiếm chúng. Cuộc sống của một học viên kiểm soát tâm trí có thể được cứu theo cách này.
Cô ấy đang thiền vào một buổi sáng ngay trước khi đi làm. Trong khi cô ấy đang sử dụng màn hình tâm trí để sửa một vấn đề nhỏ ở văn phòng, thì một dấu X lớn màu đen xuất hiện chặn những hình ảnh mà cô ấy đang cố gắng tạo ra. Sau đó, nó chặn tất cả các cảnh khác liên quan đến văn phòng làm việc của cô ấy. Một “linh cảm” quá mạnh mẽ để có thể bỏ qua, đã mách bảo cô rằng hôm đó nên tránh tới văn phòng, cô nên vui vẻ ở nhà. Sau đó, cô biết rằng nếu cô đến văn phòng vào ngày hôm đó, cô sẽ là nạn nhân của một vụ cướp vũ trang, có vài người bị thương nặng. Đây là loại thông tin mà chúng ta thường nhận được nhờ sử dụng kĩ thuật kiểm soát giấc mơ, nhưng màn hình tâm trí là thứ cô ấy đang sử dụng, đấy là nơi thông tin đi qua để đến với cô ấy.
Sau đây là một trường hợp khác, trong đó tâm trí được huấn luyện đến mức trong trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng, sự việc được kiểm soát bởi một học viên tốt nghiệp đang ở trạng thái Beta mà không mất thời gian để đi vào Alpha. Có chín nhân chứng đã chứng thực nhiều sự kiện mô tả trong bức thư sau đây.
Hôm thứ Tư, tôi về nhà sau khi đi mua sắm, tay tôi đầy các túi đồ. Tôi mở cánh cửa lưới, nó quay ngược về phía tôi trước khi tôi có thể mở cửa bên trong. Nóng lòng, tôi đẩy mạnh cánh cửa. Trước sự kinh hoàng của tôi, nó đóng sầm lại nhanh chóng, và tay nắm cửa nhọn hoắt mắc vào phần dưới khuỷu tay. Tôi buông cho những chiếc túi rơi xuống và từ từ rút tay nắm ra khỏi cánh tay. Tôi có thể nhìn xuyên qua các lớp mô, một cái hố thật sâu.
Sau đó, máu bắt đầu trào ra, chảy tràn. Tôi không có thời gian để cảm thấy mình lả đi. Thay vào đó, tôi tập trung cao độ vào việc cầm máu. Một niềm vui sướng dâng trào trong tôi khi máu ngừng chảy, tôi gần như không thể tin vào mắt mình!
Trong khi tôi đang rửa và làm sạch vết thương, những cơn đau đầu tiên ập đến. Tôi ngồi xuống và nhập thiền, cố gắng tìm hiểu xem liệu tôi có nên hủy chuyến đi đến Boston để nghe thiếu tá Thompson trong một cuộc họp kiểm soát tâm trí, và đi khám bác sĩ. Nhưng tôi cảm thấy bị thôi thúc mạnh mẽ đến Boston, cũng là một thôi thúc mạnh mẽ để thử thách niềm tin của tôi về việc đã học cách kiểm soát cơn đau.
Tôi đã cố gắng không ngừng để vượt qua nỗi đau của mình trên đường đến Boston. Nhưng trong suốt bài giảng, nó trở nên nghiêm trọng và các ngón tay của tôi tê dại, đến mức ngay cả khi nhập thiền, tôi cũng khó có thể chịu đựng được. Tôi cảm thấy tội lỗi vì không thể nghe bài giảng, nhưng ngày hôm sau tôi đã có thể lặp lại nó gần như từng chữ một.
Trong lúc đau đớn tột cùng, tôi vẫn không ngừng kêu cứu thầm trong đầu. Chắc hẳn Martha đã nghe thấy tiếng “khóc” của tôi, vì sau bài giảng, khi mọi người lững thững đến bàn cà phê, cô ấy khăng khăng muốn nhìn thấy “vết thương” của tôi. Tôi nâng băng lên, vết thương vẫn còn đang hở miệng. Lúc tôi rút tay cầm của cánh cửa, một phần thịt đã bị kéo theo và vùng da xung quanh nó có màu đen tía. Martha đã đi tìm sự giúp đỡ và sau khi biết bệnh viện gần nhất ở đâu, cô ấy đã quay trở lại với Dennis Storin. Tôi nói tôi không muốn đến bệnh viện. Tôi muốn Dennis xử lí vết thương, vì vậy chúng tôi rút lui đến một góc yên tĩnh, nơi Dennis đã nhập thiền.
Khi Dennis bắt đầu xử lí vết thương, cơn đau của tôi trở nên dữ dội đến mức tôi cũng phải nhập thiền để khắc phục. Dennis bắt đầu khâu các mô bị đứt, từng chút một, các ngón tay của anh ấy dường như rút ra cơn đau thành từng đợt lớn. Vết thương trở nên nhạy cảm đến độ tôi muốn thét lên! Tôi cố gắng tập trung để làm cơn đau biến mất và trao gửi sự giúp đỡ cho Dennis và cho chính mình. Hết lần này đến lần khác tôi đã chống lại ý nghĩ thôi thúc tôi, chắc chắn được hình thành trong trạng thái Beta, bảo Dennis dừng lại và đưa tôi đến phòng cấp cứu. Nhưng tôi thực sự muốn thấy kiểm soát tâm trí có tác dụng.
Và, sau nhiều giờ, dường như tôi đã có thể cảm thấy cơn đau bắt đầu giảm bớt. Đầu tiên, tôi cảm thấy bớt đau khoảng 10%, sau đó khoảng 15%. Khi Dennis hỏi nó như thế nào, khoảng một phần tư cơn đau đã biến mất.
Chúng tôi tiếp tục, các mô bên trong đã lành lại. Sau đó, các lớp bên ngoài bắt đầu lành lại, cơn đau càng trở nên dữ dội hơn. Mặc dù tập trung vào việc chữa bệnh, tôi vẫn ý thức rất rõ ràng về những người di chuyển xung quanh tôi, đặc biệt là ai đó đang đứng phía sau tôi, làm vơi đi phần nào nỗi đau khi tôi cần nó nhất. Tôi cảm thấy rất biết ơn. Rồi những cơn đau tiếp theo bắt đầu, và tôi phải tập trung cao độ để đương đầu với chúng.
Sau đó chúng tôi tiến hành khâu đóng phần sâu nhất của vết thương. Tôi cảm thấy mọi người tạo thành một vòng tròn quanh chúng tôi để tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi. Tôi có thể cảm thấy năng lượng đang trào dâng trong mình, nó gần như nhấc bổng tôi khỏi ghế.
Dennis cũng cảm nhận được điều đó, và với sự giúp đỡ của những người khác, việc chữa bệnh tiến triển nhanh hơn nhiều. Một số người trong vòng tròn sau này nói với tôi rằng, họ có thể nhìn thấy vết thương khép miệng lại, vết sưng tấy giảm dần, da chuyển từ màu tím sang màu tím đỏ, sang đỏ, sang hồng và cuối cùng là hai lớp da bên ngoài khép miệng vào nhau, như những mảnh ghép hình ghép khít với nhau.
Chúng tôi quay trở lại nơi tôi đậu xe, bạn bè tôi muốn chở tôi đến Warwick, họ không muốn vết thương hở miệng ra khi tôi dùng cánh tay của mình điều khiển cần gạt xe. Nhưng tôi đã từ chối. Tôi biết tôi sẽ về nhà an toàn. Và vì vậy tôi đã tự lái xe, hoàn toàn không đau đớn gì! Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong tình trạng tốt. Tôi cảm giác như thể tôi đã đánh nhau với ai đó, tôi chưa bao giờ bị ai đánh, nhưng tôi tưởng tượng nó phải có cảm giác như thế! Nhưng không hề đau, cánh tay của tôi trông rất ổn. Tôi ngồi dậy trên giường và thấy thế giới tươi đẹp của chúng ta được tắm trong ánh nắng rực rỡ. Tôi cảm thấy như thể tôi đã được tái sinh!
Như bạn thấy, nếu bạn tiếp tục khám phá những tiềm năng trong tâm trí của mình, việc đó sẽ được đền đáp theo những cách vô giá. Về khía cạnh này, Tiến sĩ J. Wilfred Hahn, Giám đốc Nghiên cứu của Mind Control cho biết, mọi học viên tốt nghiệp kiểm soát tâm trí đều trở thành giám đốc nghiên cứu của chính mình.
“Trong những lĩnh vực nghiên cứu khác, các phòng thí nghiệm thường đắt tiền và thiết bị thì phức tạp đến mức không cần thiết, phải không? Công cụ nghiên cứu tinh vi nhất từng được phát triển, một công cụ xuất sắc đến nỗi tôi phải kinh ngạc mỗi khi nghĩ đến nó, đấy là công cụ của bạn và của tôi 24 giờ một ngày: tâm trí của chúng ta. Do đó, tất cả chúng ta đều là giám đốc nghiên cứu của chính mình.”
Một lợi thế quan trọng mà chúng ta có được là lần đầu tiên trong lịch sử khoa học hiện đại, việc nghiên cứu tinh thần đang trở thành một lĩnh vực được tôn trọng, được chấp nhận. Vẫn còn nhiều người coi kiểm soát tâm trí như một kẻ phá hoại vô trách nhiệm, nhưng số lượng cũng đã giảm đi đáng kể.
Có những bác sĩ học cách sử dụng kiểm soát tâm trí trong việc rèn luyện hằng ngày của họ. Các nhà khoa học công nghiệp sử dụng kiểm soát giấc mơ để theo dõi các sản phẩm mới. Song cũng có những người tôi đề cập ẩn danh trong cuốn sách này, họ nói: “Đừng sử dụng tên của tôi. Bạn bè của tôi sẽ nghĩ rằng tôi bị điên.”
Tuy vậy, việc này ngày càng trở nên hiếm hơn. Hàng trăm nghìn học viên tốt nghiệp kiểm soát tâm trí tự hào nói về những gì họ đạt được trong quá trình huấn luyện của mình. Các tạp chí y tế có tiếng có các bài báo khoa học và lâm sàng về chữa bệnh bằng tinh thần, các tương tác giữa cơ thể và tâm trí. Các thành viên của câu lạc bộ bóng chày Chicago White Sox, các nghệ sĩ biểu diễn như Carol Lawrence và Marguerite Piazza (đã đề cập ở các chương trước), Larry Blyden, Celeste Holm, Loretta Swit, Alexis Smith và Vicki Carr, họ không ngại lên tiếng công khai kinh nghiệm kiểm soát tâm trí của mình.
Từ đây, chúng ta sẽ đi đâu? Trên con đường dài khám phá bản thân đầy thú vị, với mỗi phát hiện mới, bạn sẽ tiến gần hơn đến mục tiêu của dự án nghiên cứu cuối cùng do đại thi hào William Blake nêu ra cho chúng ta:
Để thấy một thế giới trong một hạt cát,
Thấy một thiên đường trong một bông hoa dại,
Hãy nắm giữ vô tận trong lòng bàn tay
Nắm lấy vĩnh cửu trong từng giây phút.