Buổi sáng hôm phẫu thuật.
Rhyme, theo sau là Sachs và Thom, lăn bánh nhanh dọc hành lang bệnh viện đến phòng Chờ Phẫu thuật, nơi bệnh nhân có thể gặp bạn bè và gia đình trước khi bị đẩy nhanh đến phòng dao kéo.
“Em ghét bệnh viện”, Sachs nói.
“Thật hả? Sao ghét?” Rhyme nhận thấy mình đang có tâm trạng khá tốt. “Nhân viên đôi khi cũng dễ thương quá xá mà, đồ ăn thì lại ngon quá xá nữa. Có tạp chí số mới nhất nữa này. Còn có hết các phép lạ của y học hiện đại nữa”, Rhyme tuyên bố.
Sachs bật cười một tiếng.
Họ chờ mới được năm phút thì bác sĩ đã sải bước vào phòng bắt tay tất cả mọi người, mắt để ý kỹ biểu hiện cánh tay phải và các ngón tay của Rhyme. “Được”, ông ta nói. “Được lắm.”
“Tôi cố gắng hết sức thôi.”
Vị bác sĩ giải thích những gì mà tất cả mọi người đều biết tại thời điểm này: Cuộc phẫu thuật sẽ mất khoảng ba giờ, có thể lâu hơn một chút. Sau đó nằm trong phòng hồi sức có thể mất độ một giờ. Nhưng vị bác sĩ phẫu thuật sẽ đến thăm họ tại đây ngay, sau cuộc phẫu thuật hoàn tất, để cho họ biết diễn biến phẫu thuật.
Ông bác sĩ mỉm cười toát lên sự tự tin rồi đi đến chỗ để áo quần phẫu thuật.
Cô y tá tiền phẫu, một phụ nữ Mỹ gốc Phi xinh xắn trong bộ đồ bệnh viện có trang trí hình cún con, đi đến tự giới thiệu, miệng mỉm cười toe toét. Thật đáng sợ, khi bị đánh bất tỉnh, bị mổ phanh ra rồi khâu lại. Một số nhân viên y tế coi nhẹ trải nghiệm sang chấn nhưng người phụ nữ này thì ngược lại và cô trấn an mọi người. Cuối cùng cô ta nói, “Sẵn sàng chưa?”
Amelia Sachs khom người hôn lên miệng Rhyme. Cô đứng dậy rồi khập khiễng đi dọc hành lang theo nữ y tá.
Anh gọi với theo, “Em tỉnh lại sẽ thấy bọn anh trong phòng hồi sức.”
Cô ngoảnh lại. “Đừng có điên mà, Rhyme. Về nhà đi. Phá án hay gì đấy đi.”
“Bọn anh sẽ chờ trong phòng hồi sức”, anh lặp lại, lúc cánh cửa đóng lại rồi cô biến mất.
Sau một thoáng im lặng, Rhyme nói với Thom, “Cậu có mang theo mấy chai whiskey bé xíu nào không? Mấy chai từ chuyến đi đến Nassau ấy.”
Anh đã nằng nặc bảo cậu hộ lý mang lậu một ít rượu Scotch lên máy bay, mặc dù anh biết trong khoang hạng nhất, người ta muốn uống bao nhiêu rượu tùy thích - hoặc chính xác hơn, được uống bấy nhiêu rượu tùy điều dưỡng của mình sẵn lòng cho uống bao nhiêu.
“Không có, cho dù có thì tôi cũng không cho anh giọt nào đâu. Mới 9 giờ sáng.”
Rhyme gầm gừ.
Anh nhìn lần nữa vào cánh cửa mà qua đó Sachs đã biến mất.
Chúng ta không muốn mất cô ấy, cô ấy quá giỏi. Nhưng sở không thể giữ cô ấy nếu cô ấy cứ khăng khăng làm trong ngành…
Phải, anh đã nói chuyện với Sachs, như Bill Myers nằng nặc yêu cầu.
Mặc dù thông điệp có khác đôi chút so với điều mà tay đại úy muốn.
Một công việc bàn giấy tại Sở cảnh sát New York, nghỉ hưu non hay cố vấn an ninh đều không phải là lựa chọn cho Amelia Sachs. Chỉ có một giải pháp duy nhất để tránh khỏi những cơn ác mộng ấy. Rhyme đã liên hệ bác sĩ Vic Barrington và lấy được tên của bác sĩ giải phẫu giỏi nhất thành phố chuyên chữa viêm khớp cấp tính.
Ông bác sĩ này nói mình có thể giúp được. Rhyme đã nói chuyện với Sachs bên ngoài tổng bộ NIOS vào ngày thứ Bảy về việc liệu cô có thể làm phẫu thuật để cải thiện tình hình… và giúp giữ chân cô trong ngành không. Để cô không phải ngồi bàn giấy, theo cách nói độc địa của Myers.
Bởi vì cô không bị thấp khớp - một căn bệnh của hệ miễn dịch ảnh hưởng đến tất cả các khớp - mà bị viêm xương khớp thường gặp, cô còn trẻ nên sau khi phẫu thuật hông và đầu gối, cô vẫn có thể sinh hoạt bình thường trong chục năm hoặc hơn mới cần thay khớp.
Cô đã phân vân rồi cuối cùng ưng thuận.
Trong phòng chờ lúc này, Rhyme đang đưa mắt nhìn quanh khoảng chục người ở đây, vợ chồng có, đàn ông và phụ nữ đơn độc có, gia đình có. Một số bất động, số khác chìm đắm trong những cuộc đối thoại cao độ không dễ gì nghe rõ, vài người thì bồn chồn, số còn lại thì tham gia vào các nghi thức làm phân tâm: khuấy cà phê, mở những tờ giấy gói giòn chứa thức ăn nhẹ, nghiên cứu các cuốn tạp chí mềm rũ, nhắn tin hoặc chơi điện tử trên điện thoại.
Rhyme để ý thấy, không như ngoài đường phố New York, không người nào ở đây tò mò chú ý đến anh. Anh ngồi xe lăn, đây là bệnh viện. Nơi đây, anh là một con người bình thường.
Thom hỏi, “Anh bảo bác sĩ Barrington hủy cuộc phẫu thuật của mình rồi à?”
“Tôi bảo rồi.”
Cậu hộ lý im lặng trong chốc lát. Tờ Times trong tay cậu hầu như chẳng xê dịch. Dù rằng hai người vì hoàn cảnh và công việc mà gắn bó mật thiết với nhau và, về một phương diện nào đó, gần gũi nhau, nhưng hai người họ chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi bàn luận về những đề tài vốn riêng tư. Nhất là Lincoln Rhyme. Song anh ngạc nhiên khi nhận ra mình cảm thấy thoải mái khi thú nhận với Thom, “Có chuyện này xảy ra lúc tôi ở dưới Bahamas.”
Mắt anh nhìn một cặp vợ chồng trung niên đang trấn an nhau một cách không chân thành. Trấn an về số phận của ai đây? Rhyme tự hỏi. Người cha cao tuổi chăng? Hay đứa con nhỏ?
Khác biệt một trời một vực.
Rhyme nói tiếp, “Trên mũi đất mà chúng ta nghĩ là nơi ngắm của kẻ bắn tỉa.”
“Khi anh được bơi một vố.”
Nhà khoa học hình sự câm bặt trong chốc lát. Anh không sống lại ký ức kinh hãi về biển mà những khoảnh khắc dẫn đến ký ức đó. “Khi ấy đáng lẽ tôi có thể suy luận được ngay là chiếc Mercury vàng sẽ xuất hiện.”
“Sao anh suy luận được?”
“Nhớ cái thằng trong chiếc xe bán tải không? Gã ném rác vào cái mương gần đó đấy?”
“Cái thằng mà sau này ta mới biết là trùm sò.”
“Đúng. Tại sao gã lại lái xuống cuối mũi đất để đổ rác? Có một sân rác công cộng cách đó chỉ 800 mét, vừa đi ngang qua đường SW là thấy mà. Mà ai đời lại nói chuyện điện thoại trong khi bốc mấy cái bao nặng nề đấy xuống chứ? Thật ra gã đang nói cho hai tên trong chiếc Mercury biết chúng ta đang ở đâu. À, mà gã mặc áo thun xám nữa - cái áo mà trước đó cậu bảo tôi là một thằng trong chiếc Mercury đang mặc. Nhưng tôi đã bỏ sót hết thảy các manh mối. Tôi thấy manh mối mà lại bỏ sót. Cậu biết tại sao không?”
Cậu hộ lý lắc đầu.
“Bởi vì khi ấy tôi có súng. Khẩu súng Mychal đã đưa. Nên tôi việc gì phải suy tính cách thoát ra khỏi tình huống đấy. Tôi việc gì phải sử dụng đầu óc của mình - bởi vì tôi có thể nổ súng để thoát thân.”
“Có điều anh không làm được.” “Có điều tôi không làm được.”
Một vị bác sĩ mệt mỏi vận bộ quần áo phẫu thuật lốm đốm xuất hiện và nhiều cặp mắt háo hức chồm vào ông, như con chim cắt của Rhyme chồm vào con bồ câu. Ông bác sĩ thấy được gia đình mình muốn tìm, đi về phía họ và báo một tin xem chừng là tin vui. Rhyme nói tiếp với cậu hộ lý, “Bấy lâu tôi thường tự hỏi liệu vụ tai nạn có làm tôi ít nhiều trưởng thành hơn không. Buộc tôi phải đào sâu hơn, rành mạch hơn, suy luận sắc bén hơn. Bởi vì tôi buộc phải vậy. Tôi không có lựa chọn khác.”
“Và bây giờ anh nghĩ câu trả lời là có.”
Một cái gật đầu. “Tại Bahamas, suýt nữa tôi làm cậu, Mychal và bản thân mất mạng bởi vì cái sơ suất ấy. Chuyện này đừng hòng xảy ra lần nữa.”
Cậu hộ lý nói, “Vậy chắc anh muốn nói là lần phẫu thuật sắp tới của anh sẽ là lần cuối.”
“Đúng vậy. Câu gì đấy trong phim mà cậu bắt tôi xem đấy?
Tôi thích câu đấy. Tuy rằng lúc đấy chắc tôi chưa thừa nhận.” “Câu nào cơ?”
“Một bộ phim cảnh sát nào đấy. Lâu lắm rồi. Nhân vật chính diện nói câu gì đại loại là ‘Đàn ông phải biết mặt hạn chế của mình.’”
“Clint Eastwood.” Thom suy ngẫm câu này. “Cũng đúng, nhưng anh cũng có thể nói, ‘Đàn ông phải biết mặt mạnh của mình.’”
“Cậu đúng là lạc quan bỏ xừ.” Rhyme nhấc bàn tay phải lên và nhìn chằm chằm các ngón tay. Hạ thấp tay xuống. “Như vậy là đủ rồi.”
“Đây là quyết định duy nhất mà anh có thể đưa ra mà, Lincoln.” Rhyme nhướn mày lên, dò hỏi.
“Chứ không tôi mất việc thì sao. Rồi tôi sẽ không bao giờ tìm được ai khó tính như vậy để phục vụ.”
“Cũng may”, Rhyme gầm gừ, “Tôi đặt ra chuẩn mực cũng cao đấy.”
Rồi đề tài này, cùng những chuyện râu ria ngượng ngập của nó, tan biến như tuyết trên capô nóng. Hai người lại chìm vào im lặng.
Hai tiếng sau, cánh cửa dẫn đến dãy phòng phẫu thuật mở ra và một vị bác sĩ khác xuất hiện. Một lần nữa, tất cả các cặp mắt đều dán vào vị bác sĩ vận đồ xanh lục nhưng người này là bác sĩ phẫu thuật của Sachs nên ông đi thẳng đến chỗ Rhyme và Thom.
Khi những người khác trong phòng trở lại với cốc cà phê mua từ máy bán hàng tự động, cuốn tạp chí cùng tin nhắn điện thoại của họ, ông bác sĩ hết nhìn Thom lại nhìn sang Rhyme. Ông nói, “Ca phẫu thuật thành công. Cô ấy khỏe. Cô ấy tỉnh rồi. Cô ấy hỏi gặp anh.”