
When people find out that I competed in the Olympics, they assume Ive always been an accomplished athlete. But it isnt true. I was not the strongest, or the fastest, and I didnt learn the quickest. For me, becoming an Olympian was not developing a gift of natural athletic ability, but was, lit- erally, an act of will.
At the 1972 Olympics in Munich, I was a member of the U.S. pentathlon team, but the tragedy of the Israeli ath letes and an injury to my ankle combined to make the experience a deeply discouraging one. I didnt quit; instead I kept training, eventually qualifying to go with the U.S. team to Montreal for the 1976 Games. The experi ence was much more joyous, and I was thrilled to place thirteenth. But still, I felt I could do better.
I arranged to take a leave of absence from my college coaching job the year before the 1980 Olympics. I figured that twelve months of “twenty-four-hour-a-day training” would give me the edge I needed to bring home a medal this time. In the summer of 1979, I started intensively training for the Olympic trials to be held in June of 1980. I felt the exhilaration that comes with single-minded focus and steady progress towards a cherished goal.
But then in November, what appeared to be an insur mountable obstacle occurred. I was in a car accident and injured my lower back. The doctors werent sure exactly what was wrong, but I had to stop training because I couldnt move without experiencing excruciating pain. It seemed all too obvious that I would have to give up my dream of going to the Olympics if I couldnt keep training. Everyone felt so sorry for me. Everyone but me.
It was strange, but I never believed this setback would stop me. I trusted that the doctors and physical therapists would get it handled soon, and I would get back to train ing. I held on to the affirmation: Im getting better every day and I will place in the top three at the Olympic trials. It went through my head constantly.
But my progress was slow, and the doctors couldnt agree on a course of treatment. Time was passing, and I was still in pain, unable to move. With only a few months remaining, I had to do something or I knew I would never make it. So I started training the only way I could in my head.
A pentathlon consists of five track and field events: the 100-meter hurdle, the shot put, the high jump, the long jump and the 200-meter sprint. I obtained films of the world-record holders in all five of my events and watched the films over and over. Sometimes, I watched them in slow motion or frame by frame. When I got bored, I watched them backwards, just for fun. I watched for hundreds of hours, studying and absorbing. Other times, I lay on the couch and visualized the experience of competing in minute detail. I know some people thought I was crazy, but I wasnt ready to give up yet. I trained as hard as I could without ever moving a muscle.
Finally, the doctors diagnosed my problem as a bulging disc. Now I knew why I was in agony when I moved, but I still couldnt train. Later, when I could walk a little, I went to the track and had them set up all five of my events. Even though I couldnt practice, I would stand on the track and envision in my mind the complete physical training routine I would have gone through that day if I had been able. For months, I repeatedly imagined myself competing and qualifying at the trials.
But was visualizing enough? Was it truly possible that I could place in the top three at the Olympic trials? I believed it with all my heart.
By the time the trials actually rolled around, I had healed just enough to compete. Being very careful to keep my muscles and tendons warm, I moved through my five events as if in a dream. Afterwards, as I walked across the field, I heard a voice on the loudspeaker announcing my name.
It took my breath away, even though I had imagined it a thousand times in my mind. I felt a wave of pure joy wash over me as the announcer said, “Second place, 1980 Olympic Pentathlon: Marilyn King.”
- Marilyn King
The doctors told me I would never walk again, but I would, so my mother told me I believed my mother.
- Wilma Rodoiph “The fastest woman on Earth,” three-time gold medalist, 1960 Olympics
Khi mọi người thấy tôi ra tranh giải Đại hội thể thao Olympic thế giới, họ nghĩ rằng tôi hẳn phải là một vận động viên điêu luyện, nhưng sự thật không phải thế. Tôi không phải là người mạnh nhất, không phải là người tiếp thu các bài rèn luyện nhanh nhất cũng không phải là người chạy nhanh nhất. Với tôi, trở thành một vận động viên Olympic không phải là phát triển năng khiếu điền kinh tự nhiên, mà thật ra, đó là hành động thuộc về ý chí.
Tại đại hội Olympic 1972 ở Munich, tôi là một thành viên trong đoàn năm môn phối hợp của đội tuyển Mỹ, nhưng thảm kịch xảy ra cho các vận động viên Israel cộng với chấn thương nơi mắt cá chân của tôi đã khiến lần tranh tài đó trở nên vô cùng chán nản. Tuy nhiên, tôi đã không bỏ cuộc, thay vào đó tôi tập luyện không ngừng và cuối cùng tôi cũng đủ tiêu chuẩn cùng đội tuyển Mỹ tham gia tranh tài tại Thế vận hội 1976 ở Montreal. Kết quả cuộc thi lần này vượt xa sự mong đợi, tôi hồi hộp khi được xếp hạng 13. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn.
Trước khi Olympic 1980 diễn ra một năm, tôi sắp xếp để tạm dừng công việc của một huấn luyện viên ở trường đại học. Tôi tính rằng “24 giờ luyện tập mỗi ngày” trong suốt 12 tháng sẽ giúp tôi có khả năng sắc bén cần thiết để mang một tấm huy chương về cho đội nhà. Mùa hè năm 1979, tôi bắt đầu chuỗi ngày tập luyện gian khổ cho kỳ thi tuyển chọn vận động viên tham dự Olympic, sẽ tổ chức vào tháng 6 năm 1980. Tôi đã vô cùng phấn chấn về sự chú tâm tập luyện và sự tiến bộ đều đặn của tôi hướng đến mục tiêu hằng ấp ủ của mình.
Nhưng tháng 11 năm đó, một khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua đã xảy đến với tôi. Trong một lần bị tai nạn xe hơi, tôi bị chấn thương thắt lưng. Các bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên do nhưng trước mắt tôi phải ngừng tập luyện vì mỗi khi cử động tôi lại đau đớn vô cùng. Rõ ràng, tôi sẽ phải từ bỏ giấc mơ tham dự Olympic nếu không tiếp tục luyện tập. Ai cũng tỏ ra nuối tiếc cho tôi - tất cả mọi người, trừ tôi.
Thật kỳ lạ là bản thân tôi chẳng bao giờ tin rằng trở ngại này sẽ làm tôi chùn bước. Tôi tin tưởng các bác sĩ và những nhà vật lý trị liệu sẽ sớm giúp tôi hồi phục và rồi tôi sẽ luyện tập trở lại. Tôi luôn khẳng định rằng: mình đang khá hơn mỗi ngày và sẽ là một trong ba người đứng đầu ở kỳ thi tuyển chọn vận động viên cho Olympic lần này. Điều đó hiển hiện trong đầu tôi từng giây từng phút.
Tuy nhiên, sức khỏe của tôi tiến triển rất chậm và các bác sĩ vẫn không cho phép tôi tập luyện trong khi đang còn điều trị. Thời gian trôi qua, tôi vẫn còn đau và không thể cử động được. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, tôi phải làm điều gì đó, nếu không tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ đạt được điều mà tôi ấp ủ bấy lâu. Thế là tôi đã bắt đầu luyện tập theo cách duy nhất tôi có thể: bằng cái đầu của mình.
Cuộc thi năm môn phối hợp bao gồm 5 thể thức thi đấu, cả trên đường đua lẫn trên sân: 100 mét vượt rào, ném tạ, nhảy cao, nhảy xa và cuối cùng là chạy nước rút 200 mét. Tôi đã đi lùng tất cả các phim nói về những người từng giữ kỷ lục thế giới 5 môn này mang về nhà và xem đi xem lại. Đôi lúc, tôi cho đoạn băng chạy chậm hay xem từng cảnh một, đến khi nào chán tôi xem ngược lại đoạn băng cho vui. Tôi đã ngồi xem hàng trăm giờ, học hỏi và nghiền ngẫm. Những lần khác tôi nằm dài trên đi-văng và hình dung chi tiết từng phút trong cuộc thi. Tôi biết có người nghĩ tôi điên, nhưng tôi không dễ dàng bỏ cuộc. Tôi cố gắng luyện tập hết sức mình - mà không hề phải vận động một cơ bắp nào.
Cuối cùng, các bác sĩ cũng chẩn đoán ra vấn đề của tôi là do một đĩa đệm ở xương sống phình ra. Giờ đây, tôi hiểu tại sao mình đau đớn mỗi khi cử động, nhưng tôi vẫn chưa thể luyện tập được. Sau đó, khi có thể đi lại được chút đỉnh, tôi đến đường đua của sân thi đấu và nhờ người dựng lên các nội dung của năm môn tôi phải tranh tài. Dù không thể thực hành, tôi vẫn đứng tại đường đua và hình dung trong đầu tất cả mọi quy trình luyện tập thể lực mà lẽ ra tôi đã trải qua nếu như tôi được có mặt vào những ngày tập luyện. Trong nhiều tháng liền, tôi không ngừng tưởng tượng đến cảnh mình thi đấu và khẳng định năng lực tại kỳ thi tuyển chọn.
Nhưng liệu chỉ tập luyện trong tâm trí thôi thì có đủ không? Tôi có thật sự đủ năng lực để lọt vào tốp ba người giỏi nhất ở kỳ thi tuyển chọn vận động viên tham dự Olympic này không? Tôi tin vào điều đó bằng cả trái tim mình.
Trước khi cuộc tuyển chọn thật sự diễn ra, tôi cũng vừa kịp hồi phục để tham dự. Do cẩn thận trong các động tác khởi động làm nóng cơ bắp và gân cốt, nên tôi đã vượt qua năm thể thức như trong mơ. Sau đó, khi đi ngang qua sân thi đấu tôi nghe tiếng nói trên loa phóng thanh thông báo tên mình.
Tôi như muốn ngừng thở, dầu đã tưởng tượng đến điều đó cả ngàn lần trong đầu. Trong lòng tôi, một ngọn sóng hân hoan trong lành dâng trào khi phát thanh viên công bố: “Hạng nhì 5 môn phối hợp Olympic 1980 - Marilyn King!”.
- Marilyn King
Bác sĩ nói rằng tôi không thể đi lại được nữa nhưng mẹ tôi bảo rằng tôi có thể vì thế, tôi tin vào mẹ.
- Wilma Rodoiph “Người phụnữnhanh nhất hành tinh”, đạt 3 huy chương vàng tại thếvận hội Olympics 1960.