1. Bão Snol!
Cơn bão khủng khiếp tưởng đã “tan xác” ở Quảng Đông - Trung Quốc, đâu ngờ nó lại quẫy cái đuôi sang Việt Nam. Hoàn lưu bão gây mưa dữ dội. Sông Nậm Rốm, sông Đà… đỏ đục, cuồn cuộn chảy. Thủy điện thi nhau xả lũ. Ngã ba Hạc ứ hự nước duềnh lên, tràn trụa khắp đồng ruộng, đường phố. Miền Khau Sưa chìm nghỉm trong mưa. Cả vòm trời vang động tiếng nước đổ ào ào. Mãi, mưa mới dứt từng đợt, giảm nhẹ, chỉ còn mưa lưa thưa. Mưa lưa thưa lúc gần trưa, lập tức Tử Pín gọi Rô và Báo, cùng nhảy ngựa, phi ngược núi, lên Thủy điện Hoang Thủy. Ôi giời! Hồ Hoang Thủy đầy ăm ắp. Nước đục ngầu. Rều rác. Gỗ. Nứa. Vầu. Cây cành. Lều phều. Ngổn ngang. Cả trăm lồng cá của dân bản Cò Nòi bị rều rác ép rúm, rách vỡ, cá chết nổi lềnh phềnh trắng mặt hồ như vừa qua một trận ẩu đả của thủy quái. Con đập cảm giác oằn cong, sắp vỡ. Tử Pín xuống ngựa, chạy thốc vào nhà điều hành thủy điện. Rô và Báo cũng xuống ngựa, chạy theo cậu chủ. Quản gia Miêu bỏ ô tô ngoài đường lớn, đi bộ đường tắt lên Nhà máy thủy điện Hoang Thủy từ sáng, đang ngồi thừ mặt ở nhà điều hành. Tử Pín dừng ngoài cửa nhà điều hành thủy điện, quát tướng:
- Kỹ sư Hàn đâu?
- Dạ, thưa cậu! - Kỹ sư Hàn lật bật chạy ra, tóc dựng ngược, mặt tái xám, khom lưng trước Tử Pín: - Cậu vừa lên ạ?
- Ông cho xả lũ ngay!
- Thưa cậu! Bây giờ chưa xả được ạ!
- Xả ngay!
- Thưa cậu! - Hàn ngần ngừ - Mực nước chưa đến mức báo động. Hơn nữa, cuối nguồn suối Leo nước đang dâng ngập cánh đồng Cò Nòi, suối Be phía Nà Lai cũng đang lũ lớn, nước đang tràn vào cánh đồng Nà Lai. Nếu xả lũ hồ Hoang Thủy thì dưới kia mương phai sẽ vỡ hết, cánh đồng Cò Nòi và cánh đồng Nà Lai sẽ ngập hết, dân Nà Lai sẽ mất mùa lúa, có khi còn mất cả nhà, mất cả người nữa, nguy hiểm lắm.
- Mặc xác dân Cò Nòi với dân Nà Lai!
- Thưa cậu... - Quản gia Miêu nói chen vào - Tôi cũng đã có ý kiến với kỹ sư Hàn nhưng bàn đi tính lại, còn ngại dân bản Cò Nòi và Nà Lai dưới kia, nếu xả lũ, sẽ rất nguy hiểm...
- Nguy nguy cái con khỉ! - Tử Pín trợn mắt, nhìn thẳng mặt Miêu, nói như quát - Tôi cho ông lên đây từ sáng, bảo tay Hàn cho xả lũ ngay, tại sao?
- Thưa cậu... - Kỹ sư Hàn ngập ngừng - Ông Miêu với em bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng thưa cậu...
- Thưa thưa cái con khỉ! - Tử Pín quát to - Tôi hỏi, ông ăn tiền của tôi hay ăn tiền của dân Cò Nòi với dân Nà Lai, hử?
- Thưa cậu...
- Xả lũ ngay! - Tử Pín chỉ ngón tay vào mặt kỹ sư Hàn, cái nốt ruồi lông trên mi mắt cứ giật giật, Tử Pín nghiến sít răng: - Tôi không nuôi những thằng ngu, ông hiểu chưa?
Nghe cậu Tử Pín nói thế, kỹ sư Hàn im lặng, biết rằng không thể trái lời. Lập tức, kỹ sư Hàn ra lệnh cho công nhân xả lũ hồ Hoang Thủy. Xả liền hai cửa đáy. Nước đổ ầm ầm. Kỹ sư Hàn hai tay bịt chặt hai tai, chúi đầu vào tường, tim đập thon thót, buốt nhói. Kỹ sư Hàn biết rằng, nguy hiểm đang đổ xuống đầu dân bản Cò Nòi và dân bản Nà Lai. Tội tày trời này ai gánh chịu? Ngoài kia, quản gia Miêu cúi đầu, đứng khom khom như một dấu chấm hỏi. Cậu Tử Pín thì ngồi bệt lên tảng đá, hai bên là vệ sĩ Rô và Báo đứng nghiêm, cậu ngồi trên tảng đá là bia kỷ niệm, có ghi dòng chữ: Thủy lợi - thủy điện Hoang Thủy vì sự phồn vinh của nhân dân Cò Nòi và nhân dân Nà Lai! Cậu Tử Pín nghênh mặt nhìn dòng nước đục ngầu đang đổ ầm ầm, vẻ rất hài lòng. Cậu hình dung ra, chỉ lát nữa thôi, con suối Leo, con suối Be duềnh nước hung dữ, cánh đồng Cò Nòi và cánh đồng Nà Lai ngập mênh mông, bản Cò Nòi và bản Nà Lai chìm nghỉm trong mênh mông biển nước. Mặc xác dân Cò Nòi! Mặc xác dân Nà Lai! Bản làng, đồng ruộng là của các người. Thủy điện Hoang Thủy là của ta. Của ai người nấy giữ. Không biết giữ cái của mình thì cho chết, ai thương chứ! Bao nhiêu tiền của ta đấy, không biết giữ thì có mà thằng ngu à? Tử Pín đưa mấy ngón tay xoa xoa nốt ruồi lông trên mi mắt, miệng lẩm bẩm, hừ, hừ, ta cho các người về mo, ta biến các người thành zêrô, mà... Bỗng Tử Pín bật cười. Lạ thế! Cứ mỗi khi cảm xúc dâng lên tột độ là cậu Tử Pín cười thành tiếng lớn.
“Ặc…ặc ặc… ha ha”.
Tiếng cười của Tử Pín va vào vách đá nghe như tiếng đá vỡ khô lạnh, nghe hoang dã như tiếng thú kêu, rờn rợn. Mãi, Tử Pín mới xuống núi. Tử Pín cưỡi ngựa trắng, vó ngựa khấp khểnh đường đất đá trơn trượt. Vệ sĩ Rô và Báo cưỡi ngựa đỏ, theo sau. Tử Pín vừa ghìm cương ngựa vừa nghển cổ nhìn xuống chân núi. Ô, mênh mông nước! Tưởng chỉ hình dung ra thế thôi, đâu ngờ nước từ hồ Hoang Thủy đã đổ ào ào xuống cánh đồng Cò Nòi và cánh đồng Nà Lai, nước mênh mông thế kia! Tử Pín giật phắt cương ngựa. Con ngựa chạy như bay xuống núi. Ôi cha! Nước cuộn đỏ ngầu, hung dữ. Nước cuốn phăng phăng tất thảy. Một nửa cánh đồng Cò Nòi và Nà Lai chìm nghỉm trong nước dữ. Ngang chiều quản gia Miêu mới về, qua bản Cò Nòi và Nà Lai, buốt mắt nhìn nước đỏ cuồn cuộn đổ, nước ngập tràn mênh mông, nhà cửa, cây cối, trâu, bò, gà, lợn, trôi phập phềnh, tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng chửi những thằng thủy điện khốn kiếp, tiếng khóc thảm thiết, nghe nghẹt thở. Gì thế? Lửa cháy rực. Khói mịt mờ. Sao mà dân khóc ríu ríu cả bản Cò Nòi, mà trống nổ tùng tùng, mà thanh la phèng phèng, mà kèn tò-tí-te, mà cờ phướn rập rờn, mà khăn trắng nhấp nhóa. “Ô, có người chết! Dân bản khóc người chết”. Quản gia Miêu ghé đám đông, hỏi một người dân mới biết trận lũ sáng nay làm chết năm người, đã tìm thấy thi thể, còn hai người mất tích, thi thể năm người được đưa lên sân nhà trưởng bản Tềnh trên gò Trám cao để tránh nước. Khốn khổ cho trưởng bản Tềnh, tận mắt chứng kiến sự tan hoang, mất mát và những dân bản chết do lũ cuốn, ông quá ân hận vì đã vận động dân bán đất, bán rừng, bán hồ, bán suối cho ông Tử Pín làm thủy điện, nên ông đã treo cổ tự tử trên cành cây trám ngay vườn nhà. Thế là đám ma ông trưởng bản Tềnh với mấy người dân thành đám ma chung của cả bản Cò Nòi. Đau thương quá! Tai họa khủng khiếp là từ cái “quả bom nước” của cậu Tử Pín chứ đâu nữa, quản gia Miêu nghĩ thầm, dân bản lo xa cấm có sai, bây giờ ai cứu dân? Bỗng đâu từ sâu thẳm, tiếng cười của cậu Tử Pín bật lên, “ặc-ặc-ặc... ha-ha-ha...” như mìn nổ tung, siết muôn mảnh đá vỡ sắc nhọn vào ngực Miêu, đau đớn. “Ôi, cậu Tử Pín! Trước dân, câu nói nào cậu cũng bảo tất cả là vì dân, thế mà bây giờ, cậu nỡ lòng nào cho xả lũ hồ Hoang Thủy, để tàn hại dân thế kia?!”. Nghĩ buồn, quản gia Miêu còn lang thang mãi trong bản Cò Nòi và bản Nà Lai, nơi nước rút để lại cảnh tượng ngổn ngang, tan hoang, mãi gần tối mới về đến dinh thì cậu chủ Tử Pín đã ăn cơm xong, đang nằm chềnh ềnh xem ti vi. Quản gia Miêu chào cậu chủ, về. Một mình Tử Pín xem chương trình thời sự, thấy đưa tin một tay trưởng phòng của một tập đoàn kinh tế lớn, hắn mới bốn mươi tuổi mà đã có cả vạn đô-la, cả mấy chục nghìn tỷ đồng gửi ở nước ngoài, lại còn đương sở hữu bốn mươi biệt thự nằm rải rác khắp đất nước nhỏ bé này, bây giờ bị bắt, nghĩa là “cháy nhà mới ra mặt chuột”, khổ thế. Tử Pín vừa bái phục vừa nghĩ thương hắn, miệng cười khểnh, nghĩ: “Chắc hắn thường nuốt mồi một mình như con trăn nuốt con nai, con lợn lòi, chẳng thèm dâng cho bề trên nên mới tai vạ thế chứ, ta đây á, còn lâu nhé, phải làm bằng thật, ăn bằng thật, dâng biếu bằng thật, dựa dẫm bằng thật nhé, thì muôn năm, chẳng việc gì sất, cứ việc ăn hết phố phường Mã Sơn, ăn hết núi rừng Khau Sưa, sẽ ăn cả núi Chúa hùng vĩ và giàu đẹp kia nữa, chứ đùa. A - Tử Pín dán mắt vào tivi - người ta không chỉ bắt tay trưởng phòng, mà còn bắt cả mấy ông lãnh đạo công ty, tổng công ty, lãnh đạo tập đoàn, khiếp thật đấy, thôi kệ, mệt”. Tử Pín tắt ti vi, vào phòng, ngả vật xuống giường, kéo chăm trùm kín đầu. Nằm mãi vẫn không ngủ được. Hình ảnh nước hồ Hoang Thủy ào ạt đổ, cuốn trôi bao nhiêu thứ của dân bản Cò Nòi và dân bản Nà Lai, khiến Tử Pín dằn vặt. Lúc hăng lên, cứ nghĩ chuyện xả lũ là chuyện thường, đâu ngờ? Tệ lắm! Mà thôi, mặc kệ dân Cò Nòi với dân Nà Lai. Một lúc, Tử Pín lật chăn, xuống giường, đi chân trần đến bên tủ rượu, mở tủ, lấy chén tống múc một chén rượu ngâm tay gấu, tợp từng tợp to, hi hi, ngon thế chứ lị, hết, Tử Pín bỏ chén vào tủ, đi ra, vừa đi vừa lắc lư đầu, ngả vật lên giường, trùm chăn kín đầu, ơ, rạo rực, lịm lịm, mơ mơ. Tử Pín mơ thấy mưa giông, lũ cuốn: “Ơ, sao đông người thế nhỉ, mà toàn là dân Cò Nòi với dân Nà Lai, họ khênh cáng gì như khênh cáng người chết, ơ, dân kéo đến dinh của ta làm gì mà đông thế chứ?”. Tử Pín chạy ra cổng, uy hiếp đám đông bằng tiếng quát lớn: “Các người kéo đến đây làm gì, hử?”, một người dân nói to: “Ông xả lũ hồ Hoang Thủy làm chết mấy người dân Cò Nòi và dân Nà Lai. Ông phải đền mạng!”, Tử Pín nói: “Ừ, thì đền mạng! Ta hỏi các người, mỗi mạng người đáng giá bao nhiêu tiền, hử?”, một người dân nói to: “Mạng người vô giá, tiền không mua được mạng người!”, Tử Pín nói: “Sao các người bảo phải đền mạng?”, một người dân nói to: “Phải xử tử ông thôi!”, Tử Pín nghĩ là không thể nhỏ nhẹ được nên cũng thể hiện oai oách, lớn tiếng: “Sao dân các người ngu thế! Ta là sếp, là đại gia, rất nhiều tiền, rất nhiều đô-la, rất nhiều vàng bạc châu báu, các người xử tử ta làm sao được!”, một người dân nói to: “Sếp hay đại gia, dù rất giàu có, thì cũng là con người, nếu phạm tội, đáng xử tử thì phải xử tử, không chừa đâu nhé!”, Tử Pín lớn tiếng: “Đừng có đùa với lửa nhé! Nếu không xử tử được ta thì ta sẽ xử tử cả nhà các người, xử tử cả làng cả bản các người, chứ đùa!”, một người dân nói nhỏ: “Hãi ghê! Thế thì… thôi vậy!”, Tử Pín cười hi hi, tiếng nhỏ: “Dân ơi! Dân biết điều thế thì mai ta sẽ đền cho mỗi mạng người chết một chút tiền, kha khá đấy, sẽ đủ để mai táng, làm lại nhà cửa, mua lại trâu, bò, gà, lợn, được chứ?”, một người dân lẩm bẩm: “Mẹ cha bọn nhà giầu! Cái gì cũng tính bằng tiền, là xong hết!”. Một người đàn ông, hình như là trưởng bản Tềnh, dáng lòng khòng, hai mắt như hai ngọn lửa cháy rực, tay cầm con dao quắm, ngoắc ngoắc về phía Tử Pín, quát ầm ầm: “Tao không cần tiền! Tao phải giết mày! Giết mà-à-à-ày!”.
Tử Pín hãi quá, vùng dậy, chạy nhào ra cửa.
2. Sớm mai.
Mặt trời đỏ lừ đỉnh núi Mã Sơn.
Gió heo may nhẹ bay.
Đô thị Lâm Viên mơ màng trong sương mờ se lạnh. Con đường dài gần ba cây số được đặt tên là đường Bảo Châu - cậu Tử Pín muốn giữ một kỷ niệm đẹp về quê hương thứ hai của mình - con đường chạy xuyên khu đô thị được thảm nhựa ap-phan rộng rênh, bóng nhoáng. Bên phải, dọc theo con đường là dãy phố hoàn toàn mới, ngất ngư những ngôi nhà cao tầng, những ngôi nhà hoành tráng và đẹp bởi dáng vẻ kiến trúc hiện đại và đa phong cách. Bên phải, dọc theo đường phố, trên miệt đất rộng lớn là một loạt các công trình thiết yếu phục vụ cho cả khu dân cư, như Công viên Ngàn Hoa, Nhà văn hóa cộng đồng Lâm Viên, Nhà trẻ Mầm Xanh, sân bóng chuyền, sân bóng đá mini... Đô thị Lâm Viên là công trình mơ ước nhất của cậu Tử Pín.
Hôm nay đô thị Lâm Viên có hội.
Cờ đỏ sao vàng rực rỡ.
Cờ phướn nhà chùa tua rua giăng từ chân đồi Cây Đa Đôi lên tận đỉnh, ánh đen-vàng-đỏ phấp phới. Muôn màu hoa huệ trắng, hoa lan tím, hoa ly hồng, hoa thược dược đỏ, hoa cúc vàng, hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, hoa hồng xanh, hoa hồng nhung, hoa lẵng, hoa bó, hoa dây, hoa đặt liền liền bên lối lên Công viên Hỷ Hỷ, hoa đặt trên từng ngôi mộ, hoa dâng tận chân tượng ông Vũ Tử Khuyết trong Phủ thờ dòng họ Vũ Tử ngự giữa đỉnh đồi Cây Đa Đôi - tên quả đồi do dân làng Bảo Châu đặt từ xưa vì có hai cây đa, mỗi cây mọc gắn đôi thân, hai cây đa đôi chẳng biết đã mấy trăm năm mà cao to, cành lá sum suê, phủ rợp cả đỉnh đồi. Đứng trên đỉnh đồi Cây Đa Đôi có thể phóng tầm mắt nhìn khắp trung tâm thành phố Mã Sơn tráng lệ, nhìn thấy cả Vincom PLAZA, nhìn thấy cả cây cầu đẹp, có tên là cầu Quy Sơn - tên cầu lấy tên đền Quy Sơn, coi như cây cầu anh rể Vương xây tặng em cậu và những cộng sự thân thương. Không kể cây cầu Công Sứ đầu thành phố và cầu Phù Vân nối với đường cao tốc thì cây cầu Quy Sơn cùng với cầu Bách La, như hai con rồng nghênh Thủy chầu Sơn, chầu luôn cả mấy chục trang trại, nhà hàng, siêu thị của các đại gia bên làng Phiêng Cải và làng Phu Lơ nữa, xem ra phong thủy tốt nhất đời rồi. Ý tưởng xây Công viên Hỷ Hỷ, xây Phủ thờ dòng họ Vũ Tử, xây điện thờ cha Khuyết mẹ Na, theo lời quản gia Miêu, là do cậu Tử Pín vô cùng thương yêu mẹ cha. Chuyện xưa, mẹ Na là thôn nữ nghèo khổ nhưng xinh đẹp, còn cha Khuyết, vốn là thầy giáo cấp Hai. Duyên đời đưa đẩy, cha Khuyết gặp mẹ Na, hai người cưới nhau chưa đầy ba năm thì cha Khuyết đi bộ đội, là chiến sĩ vận tải “Xê hai” của Binh đoàn Trường Sơn. Năm 1969 cha Khuyết bị sốt rét, lại bị bệnh viêm cầu thận nặng, sức khỏe yếu nên cha Khuyết được phục viên, về quê vợ. Đầu những năm tám mươi bão lụt liên miên, mất mùa liên miên, cuộc sống quá đói khổ, hai đứa con gái đầu của cha Khuyết mẹ Na vừa bị đói vừa bị bạo bệnh chết, cảnh nhà khốn đốn, buồn thảm, cha Khuyết đành đưa mẹ Na với chị em Kim Hy và Tử Pín còn bé tẹo, đi xây dựng kinh tế mới ở làng Bảo Châu - thành phố Mã Sơn cùng với mấy chục gia đình thuộc làng Bích Tràng, sau này gia đình lại chuyển lên ở thị trấn Khau Sưa. Cha Khuyết dạy học, còn mẹ Na thì làm nương vườn, kết hợp buôn hàng xén ở chợ thị trấn Khau Sưa nên cuộc sống gia đình ngày càng khá giả. Thực lòng, cậu Tử Pín muốn cha mình sẽ trở thành “thượng tổ” dòng họ Vũ Tử ở thành phố Mã Sơn, phải được ở nơi cao nhất, sang nhất. Cậu Tử Pín thật đáng mặt quý tử dòng họ Vũ Tử. Nhìn kia, đường quanh đô thị Lâm Viên kín sít các loại xe con toàn xe sang, xe đẹp. Đường vào đô thị Lâm Viên, đường lên Công viên Hỷ Hỷ ngàn ngạt dân phố, ríu bước, chân chen chân, vai chen vai, tiếng cười, tiếng nói xôn xao. Một đội nhạc cụ với đội múa long-lân-sư quần áo vàng đỏ, lùng thùng, nghênh nghênh. Trống, kèn inh ỏi… rộn rã cả phố phường.
Vui quá!
Ngày làm lễ khánh thành đô thị Lâm Viên, cũng là ngày cậu Tử Pín làm lễ cúng tế cha Vũ Tử Khuyết tại Phủ thờ dòng họ Vũ Tử. Mở đầu chương trình, cậu Tử Pín thay mặt chủ đầu tư lên lễ đài báo cáo quá trình xây dựng đô thị Lâm Viên, đề cao ý nghĩa và tầm quan trọng của khu đô thị mới, rồi cùng mấy sếp ra cắt băng khánh thành ngay cổng chính. Phóng viên thành phố và trung ương líu ríu quay phim, chụp ảnh. Chương trình nghị sự quan trọng xong thì chín giờ cậu Tử Pín mới làm lễ cúng tế cha Khuyết. Đoàn người đông nghịt chen lên Công viên Hỷ Hỷ ngó xem chuyện lạ, vì lần đầu tiên dân thành phố Mã Sơn mới được chứng kiến một công viên vừa hiện đại vừa rất đẹp cả về cảnh quan, kiến trúc và phong thủy, dành cho người đã khuất. Đẹp như công viên mà lị! Kia là ngôi chùa Lâm Viên, ngôi chùa mới xây rất hoành tráng, chùa ngự dưới bóng hai cây đa đôi, cột chùa đen bóng toàn bằng gỗ lim Lào to cả vòng tay người lớn, mái chùa ngói đỏ tươi, còn Tam quan phía sau thì cột toàn bằng đá màu, vân đá như mây bay, như rồng lượn, như hoa nở, tuyệt đẹp. Điện thờ chính trong chùa, thứ tự từ trên xuống, từ trái qua phải, ngự đủ các loại tượng. Ban thờ trước điện có lư hương lớn bằng đồng, cây nến đồng, đĩa đồng, hai bên ban thờ đặt đôi hạc đồng cao to và hai bình hoa cũng cao to vượt đầu người. Từ trên điện xuống dưới bàn thờ còn có nhiều lư hương nhỏ cắm hương điện, suốt ngày cháy đỏ dù không có hương thơm. Ngôi chùa Lâm Viên mới khánh thành mà tăng ni, phật tử khắp vùng đến chiêm bái, thắp hương, linh thiêng lắm. Kia là nhà chờ. Kia là nhà tang lễ... Đồi Cây Đa Đôi vốn đã đẹp bởi những cây rừng cổ thụ tự nhiên cao to, xòe rộng tán lá lên trời xanh, bây giờ lại được hòa hợp bởi những hàng cây xanh, hàng cây bằng lăng hoa chùm chùm tím ngát, hàng cây phượng vĩ chùm chùm hoa đỏ như lửa cháy, hàng cây hoàng yến thả chùm chùm hoa vàng rượi, còn miên man những diềm hoa quanh các khu mộ… Người về thế giới bên kia cảm giác như được dạo chơi công viên ngan ngát một miền hoa tươi thắm. Riêng Phủ thờ dòng họ Vũ Tử na ná nhà thờ họ dưới đồng bằng châu thổ, rất hoành tráng, thâm nghiêm. Điện thờ trong phủ nhấp nháy ánh điện xanh, đỏ, tím, vàng, ngự điện thờ là tượng Đức Phật ngồi tòa sen, tượng Sơn thần, Thổ địa, ngự ngay trước điện thờ là tượng ông Vũ Tử Khuyết - người cha thân yêu của cậu Vũ Tử Pín, pho tượng nghe nói được tạc bằng đá cẩm thạch khảm vàng, pho tượng bán thân mô phỏng hình ảnh ông Vũ Tử Khuyết to đậm, với gương mặt cương nghị, mắt nhìn thẳng, bộ ria vểnh rất đẹp, cái miệng mím mím dễ thương. Những người lính trận xưa còn sống sót, mấy ai vinh hạnh được như ông Vũ Tử Khuyết, cũng là nhờ ơn trời con trai ông may mắn thành người giàu có nhất miền Khau Sưa, giàu có nhất nhì thành phố Mã Sơn. Giờ này, cậu Tử Pín với chị Kim Hy, cô Xinh, các cháu Vũ Nữ Ly Ly, Vũ Nữ Phăng Phăng, Vũ Tử Nhiên, cùng người nhà thân thích lên hành lễ, người người khăn trắng, khăn vàng, khăn đỏ, là con, cháu, chắt. Mọi người quỳ gối trên chiếu hoa ngay sau các hòa thượng, sư thầy, thầy Khổng Xích Tồ và các ni cô. Hương đã thắp, khói tỏa thơm nồng. Chuông thỉnh boong boong. Mõ gõ cốc cốc. Lời khấn rì rầm…
Cậu Tử Pín cúi đầu khấn vái, mãi lặng lặng, cảm giác thổn thức, tâm thần u mê, chìm thẳm cõi mơ hồ.