• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Chuyện không có truyện
  3. Trang 62

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 61
  • 62
  • 63
  • More pages
  • 89
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 61
  • 62
  • 63
  • More pages
  • 89
  • Sau

Tuổi

Chiến hào nằm giữa hai chỗ ngồi - hằn sâu trên mặt bàn. Nó vẫn nằm đó du mặt bàn sáng choang sau khi được chà giấy ráp. Nếu chỉ mình em cố sức dùng đầu của cây thước eke thì không đủ làm ra chứng tích đó. Nó phải là thành quả của mấy chiếc ngòi bi, mấy lưỡi lam, hàng trăm lần vạch vạch tô tô… Của 1 em lớp buổi sáng, 1 em lớp buổi chiều, 1 em lớp họp phụ huynh ké… Và vài năm cộng gộp lại. Vết hằn đó là biên giới rộng 60cm của em nơi hàng ngày em ngồi làm đủ thứ việc riêng, em vẽ viết nhăng cuội lên đất của mình và em làm các tư thế trong bảng biểu tượng: ‘học sinh- ngoannnn!’

Kết thúc năm học em hào hứng tham gia tổng vệ sinh cạo cạo tẩy tẩy những ‘hậu quả’ của mình để nhường lại 1 mặt bàn sạch đẹp cho 1 em khác xây dựng cuộc sống mới trên đó.

Theo thời gian mặt bàn mòn dần còn em thì ngày một lớn thêm. Cậu bạn ngồi bên ngày xưa ngoan ngoãn không xâm chiếm ruộng đất thì nay đột ngột tấn công bằng một lời yêu đầy ngỡ ngàng.

- Bạn biết không, ở hộc bàn của bạn có 1 mảnh giấy gấp 8 và nhét ở giữa thanh ngăn hộc bàn của chúng ta. Và trong ngăn bàn có đầy các chữ viết mà không thể đọc được thì tớ chính là tác giả.

- Thật thế ư như trong phim juliet ấy nhỉ? Nếu có thể tìm và nhận ra hộc bàn ngày xưa thì chúng ta có vẻ khả thi đấy.

- Tại sao phải tìm cái bàn ngày xưa khi chính chúng ta đã không phải là ta của ngày xưa?

Các đối tượng trong câu chuyện cũng không phải lời tỏ tình mà chỉ là công thức toán vì tớ không thể nhớ nổi nên đành làm cách đó cầu may thôi.

Nói tới đây cậu bạn ranh mãnh nắm tay em.

- Nhưng có một điều lúc này bạn cần phải biết đó là ngày xưa bạn bị cấm vận thì nay cũng như thế. Nói chuyện thấy ghét chẳng ăn nhập gì cả!

Và em rút tay lại om chiếc cặp quay đi.

Có bao giờ vết hằn trên mặt bàn gỗ ngày ấy là tiên tri về khoảng cách mãi mãi không bao giờ cùng mặt phẳng của em và bạn? Nếu chỉ kẻ vạch phấn có le chúng ta đã nhiều lần vô tình giup nó kết nối khi những đường phấn được cố ý làm mờ?

Nhưng cũng có thể cần thời gian, khi nhiều lần được chà giấy ráp và cạo bằng lưỡi lam mặt bàn mòn và phẳng với mặt chiến hào. Khi đó 2 thế giới sẽ kết nối… Bởi vì luôn cần thời gian khi em mới chỉ 17.