Nhan Kha dần dần hồi phục được ý thức rồi lập tức hoảng hốt nhận ra tứ chi đã không còn cảm giác gì nữa. Tim anh bỗng chốc trật một nhịp còn trong đầu thì toàn là cảm giác sợ hãi. Nhan Kha cố mở mắt, muốn biết rốt cuộc mình đã chết hay là tàn phế rồi.
Sự việc xảy ra sau đó còn khiến Nhan Kha kinh sợ gấp đôi. Anh chỉ nghe thấy một hồi chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên bên cạnh, rồi một cái chân mò tới đầu anh, cố với xuống để ấn.
Anh nhìn thấy một cái điện thoại to đùng, không phải kiểu điện thoại di động cục gạch mười lăm năm trước thịnh hành mà là một cái điện thoại... to bằng cả nửa người của anh!
Nhan Kha nhìn phía trước một lúc, rồi đờ đẫn nhìn lên trên, thấy một bàn tay đang ấn đầu của mình.
Có thể nhận ra đây là tay của phụ nữ, nhưng lại có thể dễ dàng ôm cả đầu của anh, lúc ấn xuống tưởng như “một tay che trời” vậy.
Đây chắc chắn là vì đầu bị đập nên sinh ra ảo giác rồi! Tiếng chuông điện thoại ngày càng to, bàn tay khổng lồ chần chừ mãi, cuối cùng chủ nhân của nó mới lầm bầm chửi, mò trúng cái điện thoại, lập tức tắt chuông.
Từ góc này, Nhan Kha đã nhìn rõ “Nữ Titan1” này. Nhìn qua thì đường kính đầu cô ta ước chừng phải một mét trở lên, hơi thở mạnh ngang gió cấp bốn cấp năm, “lông” trên đầu lởm chởm như cỏ, cả nửa mặt thì úp xuống gối, đang ngủ khò khò.
1 Nhân vật trong bộ truyện tranh “Đại chiến Titan” của tác giả Isayama Hajime, là một người khổng lồ.
Đau mắt quá! Nhan Kha đau đớn nghĩ bụng, kể cả là “Nữ Titan” đi chăng nữa thì cũng đau mắt quá!
Anh đang muốn quay đầu thì chợt phát hiện ra toàn thân không thể động đậy được.
“Nữ Titan” ấy nằm lì trên giường 5 phút, đợi một hồi chuông khác vang lên. Trong suốt quá trình ấy, “Nữ Titan” hoàn toàn giống một người mắc bệnh lười giai đoạn cuối, mặt không biến sắc tắt chuông báo thức rồi xoay người ngủ tiếp.
Nhan Kha bên cạnh thầm đếm, 5 phút một hồi chuông báo thức, cô ta ấn tắt sáu lần rồi mới lề mề ngồi dậy, mắt lờ đờ, mặt mũi mơ màng. Sau đó cô lại ngã vật người xuống, nhắm mắt lại rồi tiếp tục ngủ...
Mặc dù Nhan Kha đinh ninh rằng đầu mình bị thương nên tất cả những gì trước mắt là ảo giác hết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này liền không nhịn được mà nói: “Nếu cô phải đi làm thì tôi thấy bây giờ sắp muộn rồi đấy”.
Diệp Tử Lộ thấy mình vẫn chưa tỉnh, định chợp mắt ngủ thêm năm phút nữa thì nghe thấy giọng của một người đàn ông trong chính phòng của mình, đã thế nội dung còn rất thức thời, nói cô sắp muộn làm rồi.
Diệp Tử Lộ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ ngẩn ra trong hai giây, còn hỏi lại một câu theo phản xạ: “Sao? Mấy giờ rồi?”.
Nhan Kha thấy ảo giác này sao mà thật ghê, lại còn có người trả lời. Anh còn tốt bụng nhìn đồng hồ báo thức rồi đáp: “Tám rưỡi rồi”.
“Ầy.” Diệp Tử Lộ ngồi bên thành giường, vừa ngáp vừa khua chân trần trên đất tìm giày. Mới ngáp được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cả người cô bỗng chốc cứng đơ, mắt mở to, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, quay đầu giương mắt nhìn con gấu bằng vải xấu xấu, có cái tai lệch mà cô đặt trên đầu giường.
Hóa ra... cô vừa nghe thấy đồ chơi nói chuyện sao? Không những biết nói, mà còn biết xem giờ?
Diệp Tử Lộ dường như thấy một tia sáng trong đôi mắt nhựa của con gấu vải. Cô run rẩy hỏi: “Là... Là cậu nói sao?”.
Nhan Kha lãnh đạm đáp: “Không thì ai vào đây?”. Ôi mẹ ơi!
Nói xong, Nhan Kha liền thấy “Nữ Titan” giật bắn người, vẻ mặt như nhìn thấy ma giữa ban ngày. Anh tự nhiên thấy có gì đó sai sai, sao ảo giác mà lại chi tiết thế nhỉ, biểu cảm của cô ta giống người thật như đúc.
Theo sau đó là một tiếng thét kinh thiên động địa xuyên thủng màng nhĩ của Nhan Kha. Diệp Tử Lộ dặn lòng phải bình tĩnh, đúng lúc đó chân trần giẫm vào đống mảnh vỡ dưới đất hôm qua chưa dọn, máu bắt đầu chảy.
Tiếng thét ấy làm Vương Lao Lạp – người bạn ở phòng ngủ bên cạnh giật bắn mình. Lao Lạp tiểu thư đang dán lông mi, tay bỗng run một cái, suýt chút nữa thì chọc vào mắt. Cô ấy chạy vội sang hỏi: “Sao thế? Sao thế?”.
Diệp Tử Lộ ôm bàn chân đang chảy máu, lăn vào giường, khổ sở nói: “Gấu, gấu thành tinh rồi…”.
Vương Lao Lạp nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chân, cái chân của tôi!” – Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng nói đúng trọng điểm.
Tiểu thư Vương Lao Lạp nhìn xuống bàn chân oanh liệt của Diệp Tử Lộ. Sáng sớm ra vốn huyết áp thấp, lại nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa này, cô ấy hít một hơi rồi bỗng thấy choáng váng.
Vương Lao Lạp phải dựa người vào tường, mặt trắng bệch hỏi: “Mày mày mày làm sao thế? Có có có cần cần tao gọi cấp cứu không?”.
Diệp Tử Lộ không còn hơi sức trả lời, vẻ mặt méo mó, nằm trên giường hét “Ôi giời ơi”.
Lúc này Vương Lao Lạp mới phát hiện ra thủ phạm ở dưới đất, nghĩ một lúc, nguyên nhân kết quả đã rõ. Cô ấy nhất thời không biết phải nói gì với Diệp Tử Lộ, vừa thấy thương vừa thấy đây là “tự làm tự chịu”.
Vương Lao Lạp thở dài, âm thầm đi lấy chổi quét đống mảnh vỡ dưới đất.
Nhân lúc bạn cùng nhà đi đổ rác, Diệp Tử Lộ mới bình tĩnh trở lại, nhớ lại việc kinh hồn lúc nãy. Cô đưa đôi mắt đầy sát khí và gỉ mắt đến chỗ con gấu vải tai lệch ở trên đầu giường, tỏ vẻ oai phong tra hỏi: “Khai mau! Ngươi là yêu quái phương nào?”.
Nhan Kha thấy mọi thứ cứ nhốn nha nhốn nháo.
Vừa nhìn thấy Vương Lao Lạp, anh liền thấy người này trông quen quen. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Nhan Kha xâu chuỗi các hình ảnh trong đầu, cuối cùng nhớ ra đây là trợ lý của công ty Lương Kiêu, đã từng đến công ty quảng cáo của anh gửi hợp đồng!
Thật sự là có gì đó sai sai.
Đây là ảo giác sao? Là mơ sao?
Sao lại thật thế nhỉ? Kể cả là mơ thì cũng phải mơ thấy người tình trong mộng, mơ thấy bạn bè người thân chứ? Sao lại mơ thấy người mới gặp qua một hai lần, chẳng khác gì người qua đường không chút ấn tượng được?
“Trừ phi mình vừa nhìn đã yêu, vừa gặp đã thích…. Mình thích thầm cô ta sao?” – Nhan Kha tự hỏi lòng mình.
Nhưng có trời đất chứng giám, không hề!
Nhan Kha bình tĩnh lại, khổ sở nói với Diệp Tử Lộ: “Có thể phiền cô… đưa cho tôi một chiếc gương được không?”.
Diệp Tử Lộ mở hộp kính áp tròng trên tủ đầu giường, lôi một cái gương nhỏ ra. Nhưng đối với Nhan Kha lúc này thì cái bé thế thôi cũng đủ dùng rồi.
Nhan Kha thấy trong gương là diện mạo của một con gấu, suýt nữa thì không thở nổi.
Một con gấu đồ chơi sao? Đã thế lại còn xấu xí, bẩn thỉu, xem ra là một con gấu rẻ tiền! Mắt nổ mắt xịt còn đỡ, đã thế đến tai còn bị lệch… Nỗi kinh hoàng này đã khiến Nhan Kha phút chốc phát huy siêu năng lực, làm chủ thân thể của con gấu bông thành công, ngã về sau một cái, rơi xuống tủ đầu giường của Diệp Tử Lộ, cái lưng mềm mại còn bị lăn thêm vài vòng nữa.
Diệp Tử Lộ dần tỉnh táo lại, phát hiện ra mình không sợ hãi lắm, mà lại hơi kích động. Con gấu bông này là phần thưởng thi chung kết học sinh giỏi vật lý hồi cấp ba mà bố tặng cho cô. Cô để nó trên tủ đầu giường suốt bao nhiêu năm nay, bên trên còn bám một lớp bụi. Diệp Tử Lộ suy đoán, nhìn dáng vẻ sợ sệt của con gấu, dù thực sự là luyện thành tinh đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Thế là cô càng chẳng sợ hãi mà nhìn chằm chằm nó… Nó đây rồi.
Nhưng cô chưa nhìn được bao lâu thì rất nhanh sau đó, Vương Lao Lạp liền trở về, còn mang theo băng y tế và khăn ướt không biết lấy ở đâu ra.
Diệp Tử Lộ lập tức im lặng, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao bây giờ?” – Vương Lao Lạp cầm đồ sơ cứu lên hỏi – “Tao thấy mày trước hết nên gọi điện cho sếp xin nghỉ phép đi đã, mày thấy dùng băng y tế này được không? Hay là đi bệnh viện đi!”.
Diệp Tử Lộ cắn răng gắp mảnh vỡ ở dưới chân ra, một chân đi vào dép lê nói: “Không sao, dìu tao đứng lên với… điện thoại lát nữa tao gọi”.
Vương Lao Lạp xiêu xiêu vẹo vẹo đỡ tay Diệp Tử Lộ, vừa dìu cô đi khập khễnh vào nhà vệ sinh, vừa trách mắng: “Lát nữa cái gì! Gọi ngay, đến lúc muộn làm rồi mới gọi điện thoại thì sếp mày sẽ nghĩ gì? Chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ mày ngủ dậy muộn nên giả vờ ốm để nghỉ”.
Diệp Tử Lộ đáp “ừ ừ” cho có lệ.
Chân của cô không bị thương nặng lắm, đi đi lại lại không còn chảy máu nữa, lại còn dán cả băng y tế rồi. Vương Lao Lạp thấy không sao mới vội vội vàng vàng khoác áo:
“Vậy tao đi đây, sắp muộn làm rồi”.
Diệp Tử Lộ tay giơ như mèo thần tài2 nói: “Bye bye”. Vương Lao Lạp đi đôi giày cao gót vào rồi lại sải bước quay lại, nhét điện thoại vào tay Diệp Tử Lộ: “Mau gọi điện thoại cho sếp mày đi, tao phải giám sát!”. “Vẫn chưa đến giờ…”
2 Loại tượng phổ biến ở Nhật, được cho là mang lại may mắn. Đó là hình tượng một chú mèo đang vẫy gọi bằng một chân trước.
“Đừng có nhiều lời, mau gọi đi!” Vương Lao Lạp hung hăng đáp. Ở cùng hơn nửa năm, cô ấy biết thừa bạn cùng nhà mình là cái thể loại gì rồi, chuyện lớn chuyện bé gì cũng lề mề. Diệp Tử Lộ bị ép buộc, không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại xin nghỉ trước mặt Vương Lao Lạp.
Xong việc, Vương Lao Lạp chạy như bay đến cơ quan. Diệp Tử Lộ ném điện thoại sang một bên, ngồi bên thành giường, cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng một mình với con gấu “thành tinh” này rồi.
“Có phải là trong lúc tao không biết, mày đã vụng trộm luyện thành tinh rồi đúng không?” – Diệp Tử Lộ nói – “Ngộ nhỡ vào ngày mày chuyển kiếp, Thiên Lôi đến đánh sét vào nhà tao thì sao? Mày có chịu trách nhiệm cho tính mạng của biết bao sinh mạng, sự an toàn của biết bao tài sản được không? Tiền chuyên cần tháng này của tao coi như đi tong rồi, tất cả là do mày, tại mày hết”.
Nhan Kha không biết nên nói sao, uất ức không nói thành lời.
Diệp Tử Lộ: “Mày đã thành tinh rồi, vậy có biết đi xuyên tường không? Biết bay không? Biết biến đá thành vàng không? Hay là... biến thành một soái ca cho tao xem?”.
“Cô có thể lau gỉ mắt đi được không?” – Nhan Kha cuối cùng không chịu nổi đành phải nói ra những lời kiềm chế nãy giờ, cuối cùng cũng được hả hê.
“...” – Diệp Tử Lộ im lặng một lúc, giơ tay dụi dụi mắt. Nhan Kha dịch chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ mọi chuyện cứ lộn tùng phèo cả lên, quả thực anh chẳng biết phải nói gì. Im lặng một lúc lâu, anh mới bộc bạch: “Đừng nhìn nữa, tôi thực ra là con người”.
Diệp Tử Lộ chớp chớp mắt.
“Tôi thực sự là người” – Nhan Kha nói – “Tối qua tôi bị tai nạn xe, vừa tỉnh lại đã thấy mình ở đây, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa”.
Diệp Tử Lộ hoài nghi chớp mắt rồi quan sát con gấu nhỏ mà anh ta đang sống nhờ.
“Tôi là Nhan Kha, nam, nhà ở khu Thủy Nguyên gần vành đai hai. Không tin cô cứ đi kiểm tra, tôi lừa cô làm gì!” – Nhan Kha nói – “Có cần tôi nói số chứng minh thư không?”.
Anh ta nói cứ như thật. Đến cả chuyện con gấu sau một đêm bỗng biết nói chuyện còn có, chắc chẳng còn gì ly kỳ hơn.
Diệp Tử Lộ nghĩ một lúc, lôi chiếc bàn ra đặt trên giường, mở máy tính, tra thử trên mạng tên Nhan Kha, liền thấy ngay tin tức liên quan đến vụ tai nạn.
“Á!” – Diệp Tử Lộ cảm thán – “Hóa ra là thật sao?”. Vốn cứ tưởng là truyện thể loại tu tiên3, hóa ra lại là truyện ly hồn 4à!
3 Truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo.
4 Truyện mà linh hồn của người này nhập vào người/vật khác.
Diệp Tử Lộ xem tin tức xong, sau khi cảm thán... à, không có sau đó nữa. Cô lãnh đạm đóng trang web lại, mặc kệ chuyện thiên hạ, rồi bắt đầu lên mạng. Cô đăng nhập QQ xem một lượt, thấy chẳng có hứng thú gì mấy với những chủ đề mà mọi người đang nói. Thế là cô tắt cửa sổ, rồi vào kiểm tra những tiểu thuyết cô đánh dấu theo dõi đã được cập nhật hay chưa.
Nhan Kha không ngờ mình lại bị bỏ quên như vậy, anh nghi ngờ không biết cô gái này đầu óc có vấn đề gì không.
Người bình thường chẳng phải đều nên cảm thấy kinh ngạc sao? Cứ coi như tính cô ta lãnh đạm, lẽ nào lại không muốn tìm hiểu chút nào sao? Cứ coi như cô ta không quan tâm đến giới học thuật, lẽ nào một người bình thường lại không bối rối trước chuyện kỳ lạ như thế này sao?
Điều quan trọng nhất là, một người đàn ông không quen biết không hiểu tại sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của một cô gái, người bình thường đáng lẽ phải tra hỏi kĩ càng, rồi ném anh ra ngoài chứ?
Thế mà Diệp Tử Lộ lại chẳng thèm để tâm. Trước mặt một người đàn ông không quen biết vô tư mặc đồ ngủ, răng không thèm chải, mặt thì không thèm rửa, cứ như không mà ngồi lên mạng.
Nhan Kha muốn hét lên! Cô ta không để ý nhưng anh để ý!
Hai mươi phút sau, Nhan Kha thấy Diệp Tử Lộ không có phản ứng gì với mình liền không thể nhẫn nại thêm nữa.
Nhan Kha dẫu sao cũng là một người thức thời. Nhận thấy mình đang không hề chiếm thế thượng phong, anh tự dặn lòng năm lần bảy lượt rằng “Phải bình tĩnh”. Anh hỏi Diệp Tử Lộ bằng một giọng nói cực kỳ ấm áp và hòa nhã: “Thật ngại quá, cô gái à, tôi có thể biết tên cô không?”.
Diệp Tử Lộ mắt không rời màn hình máy tính, tùy tiện đáp: “Diệp Tử Lộ”.
Một cái tên tao nhã biết bao, mang một khí chất trẻ trung mà đầy nho nhã... mà sao lại đặt cho cái đầu heo ngu ngốc đấy được?
“À... Cô Diệp” – Nhan Kha vắt óc suy nghĩ chủ đề để tiếp tục nói chuyện – “Tôi muốn hỏi một chút, hiện tôi đang ở nơi nào vậy?”.
Diệp Tử Lộ không nhìn màn hình máy tính nữa mà lôi một tấm thiệp ra viết. Cô đành nhìn sang phía Nhan Kha, nghĩ cũng thấy thương nên đưa địa chỉ nhà cho anh ta: “Anh muốn tìm những người thân trước đây để đón anh về không?”.
Nhan Kha im lặng suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Ngay sau đó, Diệp Tử Lộ lạnh lùng ngắt dòng suy tưởng của anh: “Vô dụng thôi, họ sẽ không tin anh đâu”.
Nhan Kha: “...”.
Một lúc sau, anh ủ rũ nói: “Tôi muốn thoát ra khỏi thân thể con gấu này”.
“Ừ” – Diệp Tử Lộ gật gật đầu, bày tỏ sự tán đồng.
Nhan Kha nhíu nhíu mày, nhưng rồi phát hiện ra động tác đơn giản thế này mà muốn làm cũng chẳng dễ dàng gì. Thân thể của đồ chơi có lông thì ra không hề linh hoạt: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô Diệp, tôi muốn cô giúp tôi, chúng ta hãy nghĩ cách trước đã”.
“Được” – Diệp Tử Lộ đóng một cuốn tiểu thuyết lại, rồi theo thứ tự mở cuốn tiếp theo trong số truyện cô đã đánh dấu đọc – “Anh cứ nghĩ cho kỹ rồi nói với tôi một tiếng nhé”.
Nhan Kha: “...”.
“Cô gái à”, một lúc sau, Nhan Kha đổi sang kiểu xưng hô thân thiết hơn, cố rút ngắn khoảng cách với đối phương, “Cô xem này, tôi là một người đàn ông, trước kia không quen biết cô. Tuy rằng giờ tôi đã là một con... Được rồi, việc này thật khó mà tưởng tượng được, nhưng việc trong nhà có một người lạ mặt ngó nghiêng cô không khiến cô sợ hãi sao?”.
Diệp Tử Lộ nhìn anh với đôi mắt mơ màng chưa kịp đeo kính, nghĩ một lúc mới chầm chậm gật đầu: “Ừ, cũng có lý”.
Rốt cuộc cô cũng có chút phản ứng của người bình thường, Nhan Kha thở phào: “Thế nên...”.
“Thế nên lát nữa tôi sẽ đặt anh ở phòng khách” – Diệp Tử Lộ nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp đơn giản – “Tôi ở cùng nhà với một người bạn, cậu ấy hơi nhát. Buổi tối cậu ấy đi làm về, anh đừng có đột nhiên nói chuyện đấy, tôi sợ cậu ấy sợ chết khiếp”.
Nhan Kha im bặt, thực sự muốn lạy cô luôn.
... Nhưng đáng tiếc, tay cũng chẳng có mà lạy.
Một người một gấu im lặng không nói gì với nhau trong suốt mười phút. Nhan Kha cuối cùng không thể chịu đựng nổi việc bị giam trong bốn bức tường với cô gái thần kinh kia, hít một hơi sâu rồi gào lên: “Thả tôi ra!”.
Diệp Tử Lộ bị tiếng hét của anh dọa đến nỗi tay chuệch choạc, chuột máy tính không biết bấm nhầm vào đâu mà trên màn hình hiện lên dòng chữ “Trò chơi chơi lúc vợ không có nhà”, tiếng lách cách vang lên không ngừng.
Nhan Kha lại hét lên: “Thả tôi ra!”.
Diệp Tử Lộ bị mất tập trung, liền quay đầu lại, nhìn con gấu nhỏ trên đầu giường với ánh mắt u ám.
Nhan Kha nhìn ánh mắt của cô, mở rộng thanh quản tiếp tục hét: “MAU THẢ TÔI RA... AAAAA...”.
Một khuôn mặt chưa rửa, bóng nhẫy dầu, còn có hai quầng mắt to đùng đen thui bất chợt tiến đến trước mặt anh.
Diệp Tử Lộ nghiến răng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, tôi nhét anh vào đây chắc!”.
“Tôi biết tôi biết” – Nhan Kha vội vàng hạ giọng – “Nhưng hiện tại chỉ có cô có thể giúp tôi, cô gái à, cô cứu tôi với. Xin cô ban phát từ bi, nghĩ cách giúp tôi thoát ra đi mà”.
Diệp Tử Lộ lặng im không nói.
“Vừa nhìn đã biết cô là một cô gái vô cùng lương thiện” – thường những cô gái xấu xí thì sẽ có ưu điểm duy nhất là lương thiện – “Tôi biết cô chắc chắn là người thích giúp đỡ người khác, chắc chắn cực kỳ đồng cảm với những số phận đau thương mà!”.
Nhan Kha: “Hãy nghĩ cách thả tôi ra đi, một người đàn ông to lớn sao có thể bị nhốt trong một con gấu bông, để trên đầu giường của một cô gái được? Thật chẳng hợp lý chút nào!”.
Ầy, cả câu trừ hai chữ “cô gái” ra, tất cả đều là những lời từ đáy lòng.
Diệp Tử Lộ bị anh làm phiền đến mức không chịu nổi, khoanh chân ngồi trên giường, khuỷu tay chống lên bàn trên giường, nhìn anh một lúc rồi cầm con gấu nhỏ lên: “Đằng sau con gấu này có một cái phéc mơ tuya, có thể cởi ra. Hay là tôi cởi ra xem có thả được anh ra ngoài không”.
Cô còn chưa kịp kéo thì tiếng kêu bi thảm của Nhan Kha đã vang lên: “Không! Không! Tráng sĩ, đừng!”.
Đúng lúc tay Diệp Tử Lộ chạm vào khóa kéo, Nhan Kha lập tức có cảm giác như bị phanh thây. Anh không biết rằng việc mình đòi hỏi như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào, tiếng hét dữ dội của anh đã khiến Diệp Tử Lộ hành hình thân thể bằng vải bông của anh.
Diệp Tử Lộ đặt con gấu nhỏ lại vị trí cũ, nhíu mày suy tư một lúc rồi kết luận: “Xem ra thân thể của anh bị liền vào thân con gấu rồi, dùng phương pháp vật lý có vẻ không ổn”.
Nhan Kha: “… Cô định tạt axit vào người tôi sao? Mặc dù bề ngoài tôi là một con gấu nhưng bản chất vẫn là người, cũng có nhân quyền”.
Diệp Tử Lộ quyết định cầu cứu Internet, lên Baidu gõ “Linh hồn nhập vào vật thì phải làm gì” thì kết quả hiện lên là một đống tiểu thuyết huyền huyễn, có đủ các cách nào là thu phục yêu ma, gọi hồn, đuổi tà… Cô liền hỏi: “Này tôi bảo, anh đã chết chưa?”.
Trái tim Nhan Kha tràn ngập nỗi thê lương: “Không biết nữa”.
Diệp Tử Lộ: “Đến mình sống hay chết anh còn chẳng biết thì tôi biết làm thế quái nào để giúp anh hả?”.
“…” Nhan Kha im lặng một hồi – “Con gái con đứa như cô sao có thể mở miệng nói những lời tục tĩu như vậy?”.
Diệp Tử Lộ không thèm nhìn cái người mà mình sống hay chết còn không biết nữa. Cô tiếp tục tra cứu rồi mở một web có câu trả lời về việc “Ly hồn phải làm thế nào”, câu trả lời là phải đưa cho người bị ly hồn đọc “Địa tạng kinh”.
Diệp Tử Lộ vừa tìm bản gốc “Địa tạng kinh”, vừa hỏi Nhan Kha: “Anh có tin Phật không?”.
Nhan Kha có chút xấu hổ: “Chưa từng nghiên cứu hay đọc qua…”.
“Thế nghĩa là không tin rồi” – Diệp Tử Lộ gãi gãi đầu, “xì” một tiếng – “Vậy phải làm sao, tôi cũng không tin. Anh nói xem chúng ta đều là dạng bình thường không có việc gì thì không lên điện Tam bảo, có việc mới đi cầu bái, đến giỏ hoa quả còn không đem theo thì Phật Tổ liệu có quan tâm không?”.
Nhan Kha buồn rầu: “Không biết, nếu tôi mà là Phật Tổ, chắc chắn chỉ cần nhìn thấy mặt cô là đuổi thẳng cổ rồi”.
“Tìm thấy rồi” – Diệp Tử Lộ nói – “Tôi đọc cho anh nghe nhé, thôi thì ngựa chết gặp đúng thầy cũng thành sống”.
Nhan ngựa chết: “…”.
Nha đầu này hình như không biết nói tiếng người.
Chỉ thấy Diệp Tử Lộ đang lấy giọng, nhìn đoạn kinh trên màn hình, hai mắt như dính vào nhau, dùng tay chỉ theo chữ, đọc từng chữ từng chữ một: “Như thị ngã văn, nhất thời Phật tại… tại… tại… tại gì gì lợi thiên nhỉ, ôi, chữ này tôi không biết!”.
Nhan Kha thấy tia hy vọng le lói ở cuối con đường bỗng phụt tắt.
Diệp Tử Lộ di chuột xuống dưới: “Tôi không đọc được cho anh đâu, quá nhiều chữ tôi không biết. Bảo sao bây giờ phải có những người chuyên nghiên cứu mấy cái văn cổ này, làm sao bây giờ?”.
Nhan Kha chầm chậm nói: “Trên mạng có bản đọc niệm kinh sẵn mà”.
Năm phút sau, máy tính bắt đầu phát ra tiếng niệm kinh Phật. Nhan Kha hồi hộp cảm nhận những thay đổi trên cơ thể. Diệp Tử Lộ thì lại mừng rỡ bấm vào các chủ đề trong một diễn đàn khác. Nội dung cô đọc toàn là về “Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu”, “Đánh kẻ thứ ba”, chiến chú, chiến dì, chiến mẹ vợ… chiến nhiều đến nỗi máu phun đầy màn hình như mưa.
Nhan Kha phẫn nộ: “Vẫn còn đang bật kinh Phật đấy, cô thành tâm một chút không được à?”.
Diệp Tử Lộ ngang nhiên đáp: “Có phải tôi là người bị ly hồn đâu, mình anh thành tâm là được rồi”.
Nghe tiếng kinh Phật ngân vang, Nhan Kha dần dần tĩnh tâm lại. Nhưng đáng tiếc, linh hồn vẫn cứ nhập vào con gấu bông không tách rời, chẳng có dấu hiệu gì sẽ quay về thân thể cũ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này được? Nhan Kha cảm giác như mình vẫn đang mơ, nhưng sao giấc mơ lại chân thật thế này được.
Nếu như trên đời này thật sự có linh hồn, mà linh hồn của anh hiện ở nơi này thì thân xác kia sẽ ra sao? Hôn mê sao? Biến thành người thực vật sao? Hay là… Anh nghĩ bụng, hay là mình đã chết thật rồi?
Là một con người của thời đại mới, anh luôn nghĩ cách để mình ngày một thành công hơn, chứ không hề nghĩ đến việc một ngày sẽ chết.
Thành công của anh vừa mới chớm nở, sao tự nhiên lại chết được?
Còn bố mẹ anh nữa… Anh là con trai độc nhất, nhỡ có xảy ra việc gì, bố mẹ già rồi thì phải làm sao?
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Sớm biết chuyện sẽ thế này, đáng lẽ bố mẹ năm ấy thà không sinh ra anh còn hơn.
Từ trước đến nay, Nhan Kha luôn nghĩ mình là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, đến lúc này bỗng thấy sợ hãi. Anh còn có cả một cuộc đời tươi đẹp phía trước, còn có biết bao người thân, bạn bè, còn biết bao việc chưa hoàn thành, còn chưa kết hôn… Thậm chí anh đang hối hận, tại sao không dành nhiều thời gian ở bên bố mẹ hơn.
Nếu sau này không còn được ở bên bố mẹ nữa thì biết phải làm sao?
Nhan Kha nghĩ mà buồn, cổ họng cứ nghẹn lại. Đúng lúc anh định nhờ Diệp Tử Lộ giúp mình lên mạng tìm tin tức liên quan đến “Nhan Kha”, dù chỉ là đôi ba dòng thôi cũng được thì khi ngẩng đầu lên đã phát hiện ra cô nương Diệp Tử Lộ dưới ánh sáng của Phật soi rọi, đã quấn chăn nằm ngủ trên giường rồi.
Nhan Kha: “…”.
Cô gái này thật sự quên mất anh đang ở ngay bên cạnh, không hề để tâm chút nào sao?
Sao trên đời lại có người vô tư đến thế chứ!
Vì sơ ý bị thương, tiền chuyên cần tháng này của Diệp Tử Lộ coi như đi tong. Đối với những người bình thường, đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Diệp Tử Lộ rõ ràng không phải người bình thường, cô chẳng bị ảnh hưởng gì bởi việc này.
Diệp Tử Lộ giống như một cô bé tiểu học. Buổi sáng tỉnh giấc phát hiện mình bị ốm, phản ứng đầu tiên là vô cùng sung sướng, lập tức bảo bố mẹ gọi điện xin cô giáo cho nghỉ học, có cảm giác “tự nhiên được nghỉ học”. Cô yên tâm mở máy tính lên, dưới ánh sáng của Phật soi rọi, nằm ngủ thoải mái.
Đợi Diệp Tử Lộ ngủ dậy thì đã đến trưa rồi. Con gấu bông thành tinh trên tủ đang nhìn cô chằm chằm.
Diệp Tử Lộ khua khua tay phía trước mặt anh: “Đã về được chưa?”.
Nhan Kha: “Chưa”.
Diệp Tử Lộ không một chút thành ý thở dài: “Vậy phải làm sao?”.
Nhan Kha ngồi ở góc phòng ngủ tối tăm, toàn thân bất toại ngồi suy ngẫm về cuộc đời cả buổi sáng. Lúc này anh lại bình tĩnh nói: “Thật ra… Tôi muốn nhờ cô chuyện này, không biết có phải phép không?”.
Những lời này khiến Diệp Tử Lộ bừng tỉnh. Cuối cùng cô cũng ý thức được, việc nhỏ nhặt đối với mọi người mà cô lại thấy phiền không chịu được.
Không biết có phải vì cả ngày ở nhà, trừ đi làm ra thì không ra khỏi cửa giao lưu bạn bè hay không mà Diệp Tử Lộ luôn chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Dần dà, cô trở thành một người không hiểu nhân tình thế thái, thậm chí còn có chút vô cảm. Vì không giỏi giao tiếp nên Diệp Tử Lộ từ trước đến nay không thích làm phiền người khác mà toàn tự giải quyết mọi việc, không giải quyết được thì cứ chần chừ mãi… mà cũng đâu có chết người được đâu.
Đồng thời, cô đương nhiên cũng không thích người khác làm phiền mình.
“Người khác sẽ không tin chuyện này đâu” – Nhan Kha hiểu rõ, giờ anh chỉ có thể cầu cứu cô gái trông không giống người bình thường lắm này – “Xin cô hãy giúp tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp, thật đấy!”.
Tuy rằng mọi khi, miệng lưỡi của Nhan Kha có thể khiến người khác tức đến nỗi chết đi sống lại. Nhưng rốt cuộc lăn lộn bao năm nay, tiếp xúc với nhiều loại người nên anh cũng biết nhìn người và phân biệt đúng sai. Anh đã hạ thấp giọng nhất có thể để nói ra lời khẩn cầu này. Đã thế giọng nói còn vang lên từ con gấu bông mắt mũi xộc xệch nên trông có chút đáng thương.
Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng mềm lòng: “Giúp thế nào?”.
Nhan Kha nói: “Bạn cùng nhà với cô là nhân viên của một khách hàng của tôi. Tôi trước tiên phải biết được thân xác mình xảy ra chuyện gì. Ngày mai cô có thể nghĩ cách khiến cô ấy bỏ tôi vào túi xách được không? Tôi muốn thăm dò một chút, biết đâu có thể biết chút chuyện”.
Diệp Tử Lộ không nể nang gì nói thẳng: “Anh muốn con nhỏ điệu đà ấy để anh trong cái túi đẹp đẽ của nó á? Đừng có mơ”.
Nhan Kha im lặng một lúc, không biết nói gì trước những lời thẳng thắn của cô. Thế là cuối cùng thốt ra những lời tự giễu mình kinh điển trong lời thoại của phim TVB: “Bộ dạng tôi thế này thì có ai muốn cơ chứ”.
Diệp Tử Lộ thực sự để tâm tới chuyện này.
Tối hôm ấy, Vương Lao Lạp vừa về nhà đã nhìn thấy trên bàn vứt lăn lóc một túi đựng vỏ hộp đồ ăn sẵn đã ăn hết. Là một người ưa sạch sẽ, cô ấy tức điên lên, hét to: “Diệp Tử Lộ!”.
Diệp Tử Lộ: “Thần có mặt!”.
Vương Lao Lạp chỉ đống rác, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hỏi tội.
Diệp Tử Lộ bò xuống ngay trước cửa phòng ngủ, giơ cái chân bị thương lên, giọng đứt quãng nói: “Thần tuổi đã cao, nay lâm trọng bệnh, sợ không thể hầu hạ chủ công, xin chủ công lấy xã tắc làm trọng, vạn không thể…”.
Vương Lao Lạp bỏ túi xuống, chưa kịp thay giày mà đã lao đến: “Tao sợ mày thật đấy, thôi xem như hôm nay mày bị thương, tao lệnh cho mày dọn dẹp hết cái đống này đi, nghe rõ chưa!”.
Diệp Tử Lộ nâng tay áo lau đôi mắt không có tí nước mắt nào: “Đại ân đại đức nhất định phải báo đáp, thần xin kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa…”.
Tiếng nói gắt gỏng của Vương Lao Lạp từ hành lang truyền đến: “Mày lại xem cái loại tiểu thuyết vớ vẩn gì rồi!”.
Lúc ăn tối, Diệp Tử Lộ nhớ đến lời thỉnh cầu của Nhan Kha, liền giả thần giả quỷ nói với Vương Lao Lạp: “Này, mỹ nhân à, tao thấy sắc mặt mày không được tốt lắm, đuôi mắt còn có nếp nhăn nữa. Hôm nay ra ngoài gặp chuyện phiền phức gì à?”.
“Là do dạo này trời khô, độ ẩm thấp, liên quan gì đến chuyện phiền phức chứ?” – Mặc dù nói vậy nhưng Vương Lao Lạp không hề do dự mà bỏ đũa xuống, rút từ túi quần ra một chiếc gương nhỏ, lo lắng nhìn kĩ đuôi mắt.
Vương Lao Lạp vốn tên là Vương Tiểu Hoa nhưng sau này thấy tên quê quá nên đổi tên khác. Cô ấy từng tốt nghiệp cao đẳng ở quê nhưng sau đó không ngừng cố gắng thi cử nên học lên được đại học. Thế rồi cô ấy vào làm ở một doanh nghiệp tư nhân, giờ cũng trở thành một viên chức ở thành phố rồi. Nhờ chăm chỉ mà hiện tại cô ấy cũng có tiền đồ.
Vương Tiểu Hoa… Ấy, không, Vương Lao Lạp cao 1mét68, gương mặt xinh đẹp không nói nên lời, thân hình chuẩn. Bình thường cũng không có sở thích nào khác ngoài thích khoe khoang và thích thăng quan tiến chức.
Diệp Tử Lộ bắt được một tử huyệt khác của cô ấy, tiếp tục nói: “Sách có nói, người mà đuôi mắt có nếp nhăn là đào hoa lắm đấy…”.
Vương Lao Lạp vội vàng: “Đã nói với mày rồi, là do độ ẩm thấp, có mà mày có nếp nhăn ấy!”.
“Rồi rồi, là do độ ẩm thấp, lúc độ ẩm thấp thì người ra dễ vướng số đào hoa. Tao nói cho mày nhé Lao Lạp, chuyện vướng số đào hoa này không phải chuyện đùa đâu. Gặp người mình không thích rồi từ chối xong thì thôi. Nhưng ngộ nhỡ gặp một tên biến thái, một tên điên, một tên hoang tưởng, tưởng mày định tình trong như đã mặt ngoài còn e thì sao? Rồi lại liên tục làm phiền mày thì có phải là mệt không?”
Nhan Kha ở phòng bên cạnh, nghe cô bịa chuyện, anh lạc quan nghĩ: “Nha đầu này nhỡ có ngày tiền không đủ ăn thì ra ngoài nhất định đi lừa đảo kiếm tiền được đấy”.
Vương Lao Lạp mặt biến sắc, nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Tử Lộ: “Thật không?”.
Diệp Tử Lộ gật đầu đắc ý, ngậm đũa nói: “Tin ắt linh, không tin ắt không linh”.
“Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy, đừng có mà nói linh tinh” – Vương Lao Lạp nghĩ nghĩ, đặt gương xuống, cầm đũa lên gẩy gẩy hai hột cơm rồi lại bỏ xuống. Cô ấy nói một cách đầy băn khoăn: “Nếu như mày nói đúng, thì đúng là người lần trước tao kể cho mày rồi đấy… người họ Tống ấy”.
“À à!” – Diệp Tử Lộ tò mò – “Chính là cái anh đại gia phố núi đấy á!”.
“Tối nào lúc tan làm anh ta cũng đỗ xe trước cổng công ty chặn đường tao” – Vương Lao Lạp nhíu đôi mày lá liễu – “Cứ thế này có khi tao phải báo công an mất”.
Diệp Tử Lộ đập bàn một cái: “Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn ta dám làm gì cơ chứ? Lần sau không phải trốn. Tao ủng hộ mày, phải đánh cho hắn một trận. Cái đồ già rồi còn mất nết, có vài đồng tiền rách mà cũng đi khoe mẽ. Có vợ ở nhà rồi còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt…”.
“Ấy, cái này thì không phải.” Vương Lao Lạp nói, “Nghe nói anh ta còn chưa kết hôn”.
Diệp Tử Lộ nhịn không buông lời mắng mỏ, cô chớp chớp mắt, giọng cao lên quãng tám: “Chưa kết hôn? Chưa kết hôn… thì có sao đâu, vừa thích mày, lại còn giàu...”.
Vương Lao Lạp nghe mấy câu không có căn cứ của cô, liền vô cùng phẫn nộ: “Mày đi mà yêu!”.
Diệp Tử Lộ: “Người ta có thích tao đâu”.
Vương Lao Lạp phẫn nộ chỉ vào nhà vệ sinh nói: “Đợi đến khi mày giặt hết cái đống quần áo trong chậu của mày đi thì ắt có người thích mày! Mày vào mà ngửi, bốc mùi hết cả lên rồi!”.
Diệp Tử Lộ ấp a ấp úng nói: “Bậy nào, ngày nào tao chả vào thay nước”.
Xin hỏi có tiện thể thả hai con cá vào nuôi không?
Nhan Kha ở trong phòng cuối cùng không thể nghe tiếp được nữa. Xem ra những lời cô nói đều lạc đề hết cả rồi. Anh cố động đậy cơ thể không biết nghe lời này, nhưng lại ngã bổ nhào vào cái điện thoại di động Diệp Tử Lộ để trên đầu giường. “Bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Diệp Tử Lộ bỗng giật mình.
Vương Lao Lạp nhanh nhạy hỏi: “Cái gì thế?”.
Diệp Tử Lộ cười ngốc nghếch giấu giếm: “À à, không sao đâu, chắc là sách tao để trên đầu giường bị rơi thôi, ăn xong rồi tao vào nhặt”.
Tiếp đó, để đánh lạc hướng chú ý của Vương Lao Lạp, cô liền ho một cái, ngồi thẳng lên rồi nói: “Về việc vướng số đào hoa, thực ra tao có một cách giải quyết chuyện này”.
Vương Lao Lạp sốt sắng đợi cô nói.
Diệp Tử Lộ: “Đầu tiên, mày phải xóa nếp nhăn …”. Vương Lao Lạp: “Cút!”.
“Không không, phải tăng độ ẩm” – Diệp Tử Lộ vội vàng đổi giọng – “Tiếp đó, mày phải mang theo một đồ vật gì đó có năm màu, cái này gọi là ‘ngũ sắc đổi vận’. Đạo giáo đã nói, Kim – mộc – thủy – hỏa – thổ tương đương với 5 màu đỏ – vàng – lam – lục – đen, một màu cũng không được thiếu”.
Vương Lao Lạp nhíu mày: “Ý mày là, ngày mai tao phải khoác năm cái vòng tròn Olympic lên người á?”.
“Không cần phải đến mức ấy, mày chỉ cần mang bừa một đồ gì đó có năm màu là được rồi. Ví dụ như mang theo linh vật của Olympic cũng được.”
Một đứa con gái thời thượng như Vương Lao Lạp thì đồ đạc lấy đâu ra một thứ xanh xanh đỏ đỏ cơ chứ.
Quả nhiên, Vương Lao Lạp nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu: “Hình như tao không có”.
“À, đợi một lát, để tao tìm cho mày” – Diệp Tử Lộ nói, rồi cà nhắc đi vào phòng ngủ, hí ha hí hửng nghĩ cá đã mắc câu rồi.
Cô giả vờ tìm một lúc lâu rồi mới cầm Nhan Kha lên đưa cho Vương Lao Lạp: “Mày thấy cái này thế nào?”.
Cả khuôn mặt Vương Lao Lạp lập tức hiện lên vẻ miễn cưỡng, chần chừ mãi không đưa tay ra nhận.
“Lẽ nào mày tiếp tục muốn vướng mệnh đào hoa sao?” Vương Lao Lạp nghĩ ngợi một lúc, thà có còn hơn không, thế là chầm chậm nhận lấy.
“Nhớ phải giấu kĩ trong túi nhé, nhất định không được để người khác nhìn thấy!” – Diệp Tử Lộ dặn dò.
Không cần cô nhắc thêm câu cuối này thì Vương Lao Lạp cũng tuyệt đối không để người khác nhìn thấy…
Cả ngày vốn tưởng chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn lại xảy toàn chuyện kinh thiên động địa. Nghĩ đến việc mình đã thành công đẩy Nhan Kha đi thì Diệp Tử Lộ thấy mình cũng có chút thành tựu. Thế là cả buổi tối cô yên tâm lên mạng vào các diễn đàn, chơi trò chơi và đọc tiểu thuyết.
Lúc Vương Lao Lạp đi vứt rác về, thấy bộ dạng không chút ý chí phấn đấu của cô, liền không nhịn được mà nhắc một câu: “Tiểu Diệp Tử, chẳng phải mày phải thi công chức với tao sao? Quên rồi à? Còn không đến ba tuần nữa là thi rồi, mày đã mở sách ra ôn chưa đấy?”.
“Mai tao bắt đầu xem, hôm nay mệt lắm.” Diệp Tử Lộ lao lực cả ngày, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính rồi thuận miệng nói: “Thực ra tao chỉ đi đăng ký với mày thôi, chứ đến lúc đấy có biết bao nhiêu người giỏi, trượt là cái chắc, có ôn cũng vô dụng”.
Vương Lao Lạp chán nản, nói thầm một câu “Không thể hiểu nổi” rồi đi.
Đúng vậy, ai mà hiểu được cơ chứ? Cô vốn không hề có ý định thi đỗ, vậy mà còn tốn tiền đăng ký thi với mua sách làm gì?
Dù sao đã ở cùng nhà hơn nửa năm, cũng có chơi với nhau, Vương Lao Lạp vẫn không biết phải khuyên bảo cô thế nào. Vương Lao Lạp vội vàng đi tắm rồi về phòng cắm đầu vào đọc sách.
Vương Lao Lạp thực sự rất bận rộn. Cô ấy không chỉ đăng ký thi công chức mà còn đăng ký hơn một tháng sau thi năng lực ngoại ngữ, hai tháng nữa thi nghiên cứu sinh toàn quốc.
Cô ấy là một cô gái có tính toán, biết phấn đấu. Cô ấy luôn biết học lực của mình không tốt nên tranh thủ lúc còn trẻ cố gắng hết mình tích lũy ít vốn cho bản thân, là một người sống rất có kế hoạch.
… Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tử Lộ, Vương Lao Lạp thực sự là một người quá tính toán, luôn muốn biến mình thành siêu nhân.
Có ý chí của một siêu nhân, nhưng liệu sẽ có sức mạnh của siêu nhân không?