Đến đồ bỏ đi như Diệp Tử Lộ còn hoàn thành được hai nhiệm vụ “dậy sớm” và “thực hiện đúng theo kế hoạch” thì người ngoài cuộc như Nhan Kha hình như cũng cảm nhận được chút khích lệ. Cuối cùng anh đã có đủ dũng khí thực hiện những lời quyết tâm ngày hôm qua, đó là nói với Diệp Tử Lộ rằng anh muốn đi bệnh viện.
Diệp Tử Lộ nghe xong thì sững sờ một lúc, lúc này cô mới chợt nghĩ, cái đồ vật biết nói chuyện, biết mắng người, biết tự vấp chân ngã này không phải đã ở bên cô nhiều năm, không phải là con rối lúc không vui có thể tùy ý chà đạp, bởi bên trong là một con người thực sự.
Thực ra có nhiều khi, Diệp Tử Lộ khó mà coi Nhan Kha là một con người… Đương nhiên cô không có ý chửi rủa nhưng với dáng vẻ hiện tại của Nhan Kha thì dù cho trí tưởng tượng của cô có phong phú cỡ nào cũng không thể hoàn toàn coi thứ đồ vật này là người.
Đưa “Nhan Kha” đi bệnh viện thăm “Nhan Kha”, sao cứ thấy câu này có chút vi diệu thế nhỉ?
“Cũng không phải… là không được” – Diệp Tử Lộ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh mát mẻ bên ngoài, cô vẫn còn chìm trong tâm trạng vui vẻ nhẹ nhõm khi hoàn thành được công việc của ngày hôm nay – “Nhưng mà anh biết anh đang nằm ở viện nào không?”.
Nhan Kha lập tức nói tên một bệnh viện – bệnh viện đó có người quen của bố mẹ anh, với cả từ những gì anh nghe ngóng được từ cuộc buôn dưa lê của mấy người ở văn phòng Vương Lao Lạp, anh gần như chắc chắn sẽ là bệnh viện đó.
Thực ra trong lòng Nhan Kha, anh sớm đã đoán ra được mình đang ở bệnh viện nào, phải tìm bác sĩ điều trị nào, chỉ cần anh thực sự quyết định đi thì sẽ tìm được.
Cũng may nhà Diệp Tử Lộ cách bệnh viện đó không xa lắm, chỉ cần đi bộ mười phút là đến nơi. Cô mặc áo khoác có mũ, đặt Nhan Kha vào trong mũ của mình, đi vào bệnh viện, tìm được phòng bệnh theo lời chỉ huy be bé của anh.
“Tôi không nhận ra anh, lúc đi vào liệu người khác có tưởng tôi là trộm cắp không?” - Diệp Tử Lộ nhỏ giọng hỏi.
Nhan Kha nói: “Không sao đâu, cô cứ bảo cô là bạn của tôi là được rồi, đằng nào bố mẹ tôi cũng không quen bạn tôi mà. À mà này, phiền cô tỏ ra bình thường một chút được không? Đi đứng tử tế đi”.
Lúc nói chuyện với anh, Diệp Tử Lộ cúi đầu thấp xuống, lại còn giấu đầu hở đuôi kéo cổ áo lên che miệng, thò đầu ra nhìn, trông lén la lén lút, lại còn quay đầu liên tục.
Diệp Tử Lộ: “Tôi tôi tôi tôi tôi hồi hộp… Anh bảo liệu như này có ổn không?”.
Cả người Nhan Kha trong mũ cũng nảy lên theo nhịp bước chân của Diệp Tử Lộ, nằm nhoài trên vai cô, nhỏ giọng nói: “Hồi hộp cái gì chứ? Ánh mắt cô chân thành một chút, biểu cảm đau buồn một chút, động tác đừng có thô tục như thế này, ngẩng cao đầu lên!”.
Diệp Tử Lộ trông non hơn những người cùng tuổi, lúc mặc đồ đi chơi trông như học sinh cấp ba, rất dễ khiến người khác hiểu nhầm. Lúc đi tàu điện ngầm, mọi người ai cũng phải kiểm tra an ninh, chỉ có mình Diệp Tử Lộ ôm túi đi qua. Nhân viên an ninh từ trước đến nay toàn nhìn qua liền cho cô đi, đại khái vì tưởng cô là trẻ vị thành niên.
Cô nghe theo lời chỉ đạo của Nhan Kha, đứng ngoài phòng bệnh ngó ngó nghiêng nghiêng, bất chợt nghe thấy một tiếng nói đằng sau: “Cô gái à, cô là…”.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên cao lớn nhưng sắc mặt xanh xao tiều tụy, đoán tuổi thì có lẽ đây là bố của Nhan Kha. Trông ông thật nho nhã lễ độ, ông lấy lại giọng, hơi cúi đầu: “Cô tìm ai?”.
Nhìn thấy người như vậy, Diệp Tử Lộ không biết tại sao mình lại không hề hoang mang như lúc trước vốn nghĩ, một lúc sau, cô thậm chí còn tự tin hơn, buột miệng nói: “Cháu tìm Nhan Kha ạ, cháu là… là đồng nghiệp của anh ấy ạ”.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhan Kha thực sự. Người nằm trên giường đang nhắm mắt, vẫn còn đang hôn mê, tuy hốc hác nhưng vẫn nhìn ra được đích thị đây là một người tài sắc vẹn toàn. Diệp Tử Lộ nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh mà cảm thấy có chút tiếc thương. Cô bỏ con gấu nhỏ từ mũ ra ôm trên tay, để lại gần thân xác của anh ta.
Nếu như không phải lồng ngực vẫn đang nhấp nhô nhè nhẹ thì trông Nhan Kha như một cái xác chết… Mà thực ra cũng không khác xác chết là mấy vì linh hồn của anh đã thoát ra ngoài rồi.
Bố mẹ Nhan Kha đang nói chuyện khe khẽ với nhau bên cạnh Diệp Tử Lộ. Mẹ của Nhan Kha là một người phụ nữ rất nhã nhặn, mặc dù bà đang cố gắng che giấu nhưng trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại một ít nước mắt. Không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề.
Diệp Tử Lộ nghĩ ngợi lung tung, cô duỗi tay vân vê con gấu bông nhưng anh chẳng có chút phản ứng gì. Cô không biết anh có thể nhân cơ hội này quay về thân xác của mình hay không.
Mấy ngày hôm nay bỗng nhiên có một con gấu biết nói chuyện chứng kiến hết quãng thời gian đau khổ nhất của cô.
Tuy anh nói năng rất thô lỗ nhưng cũng cho cô những lời khuyên rất đúng đắn, lại còn giúp đỡ cô. Diệp Tử Lộ cảm thấy nếu như con gấu này lại quay trở về dáng vẻ ngốc nghếch không biết nói chuyện như trước đây chắc cô cũng không nỡ.
Diệp Tử Lộ cũng không biết ăn nói cho lắm, lao tâm khổ tứ mãi mà không nghĩ ra lời an ủi nào. Cô bước ra khỏi phòng bệnh, phát hiện cổ con gấu bông đang quay về phía sau. Diệp Tử Lộ nghiêng người, thấy hai con mắt nhựa bóng loáng của nó vẫn đang nhìn về phía mẹ Nhan Kha. Mẹ Nhan Kha tiễn cô ra khỏi phòng bệnh, đồng thời cảm ơn cô, nhưng khi Diệp Tử Lộ vừa quay đi thì bà quay đầu lại nhìn con trai, tròng mắt lại đỏ lên.
Diệp Tử Lộ nghĩ, nếu gấu bông mà biết khóc thì chắc chắn anh sẽ không kìm lòng được.
Diệp Tử Lộ nén tiếng thở dài trong lòng, nghĩ bụng: “Thôi kệ đi, mất việc thì còn đi tìm tiếp được chứ mất đi cái mạng này thì tìm thế nào được”.
Trong phút chốc, Diệp Tử Lộ đã hiểu được cái gì gọi là “Ngoài việc sống chết ra thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ”, cô cảm thấy việc mình sa cơ lỡ vận cũng chẳng có gì đáng nói. Vì có chút áy náy nên cô muốn đối tốt với Nhan Kha một chút.
Diệp Tử Lộ xoa xoa đầu Nhan Kha còn anh thì đang cúi đầu im lặng, không nói câu gì. Diệp Tử Lộ bèn ôm luôn con gấu bông trên tay, cả đường không cho con gấu vào mũ nữa. Cô cảm thấy anh chàng này thật đáng thương, đang là một thiếu gia cao ráo, giàu có, đẹp trai, va rầm một cái liền trở nên nghèo khổ, lùn tịt, xấu xí… Kể cả có nghèo, lùn, xấu thì còn đỡ, đây lại vừa nghèo, lùn, xấu vừa không phải là con người.
Vừa rồi, Nhan Kha phát hiện ra một điều cực kỳ quan trọng. Anh chỉ ở cách thân xác của mình có hai bước chân thôi nhưng đừng nói là quay trở lại thân xác mà anh còn không thể cảm nhận được một chút lực hút nào.
Điều gay go nhất là, trường hợp anh sợ nhất đã xảy ra. Anh chết thật rồi sao? Anh biến thành người thực vật thật rồi sao?
Nhưng không biết tại sao, có lẽ từ sâu thẳm trong tâm hồn, Nhan Kha đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận tình huống này, hoặc có thể là do Diệp Tử Lộ luôn ôm đầu anh nên Nhan Kha lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Sự việc đã thành ra thế này rồi, còn có thể tệ hơn được nữa không? Anh nghĩ, chỉ cần trong một ngày anh không bị hồn bay phách lạc, không từ giã cõi đời này thì mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi.
Có lẽ cả đời này Nhan Kha cũng không thể quên hơi ấm của bàn tay ôm lấy anh.
Trong lúc anh đang đứng trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, khi anh bị nhốt trong hình hài con gấu bông rách nát thì chỉ có mình Diệp Tử Lộ biết anh là ai. Rồi trong phút chốc, anh và cô gái thảm bại này sống nương tựa vào nhau.
Những tháng ngày dựa vào nhau mà sống này, cũng là lúc ngày thi công chức của Diệp Tử Lộ cận kề.
Trong khoảng thời gian này, vì phải chuẩn bị thi công chức nên Diệp Tử Lộ toàn ở nhà, không đi tìm việc. Mỗi ngày cô đều làm theo những gì Nhan Kha bảo, mỗi ngày đều kiên trì ngồi trên giường viết kế hoạch làm một việc, dần dần tăng thêm thành hai việc, dần dần thói quen thay đổi tự bao giờ. Đến đêm trước ngày thi, Diệp Tử Lộ mới nhớ lại, nhận ra một tuần nay cô đã có thể tự sắp xếp lịch làm việc của cả ngày.
Hơn nửa tháng nay, cuộc sống của cô đã được nâng cao về chất lượng, đến nỗi Diệp Tử Lộ cứ ngỡ rằng bệnh lề mề của mình đã hoàn toàn được chữa khỏi… Nhưng rồi trước lúc thi, cô lại cảm thấy vô cùng bất an.
Cảm giác bất an y hệt như hồi cô thi đại học.
Kỳ thi gần kề, Vương Lao Lạp gần như phát điên lên. Chú gấu bông Nhan Kha đã bị chứng bệnh lo lắng trước thi cử của cô ấy dọa cho hoảng hồn. Buổi tối trước ngày thi,
Vương Lao Lạp đứng trước cửa phòng Diệp Tử Lộ lải nhải đến 11 giờ rưỡi, nội dung cơ bản của cuộc đối thoại như sau.
Vương Lao Lạp: “Ôi, nhỡ tao trượt thì phải làm sao?”. Diệp Tử Lộ uể oải lật trang sách: “Không thể nào, không phải mày đã chuẩn bị hơn nửa năm trời rồi sao, phải tự tin lên chứ”.
Nghe xong, Vương Lao Lạp cũng có chút an ủi, thế là cô ấy gật đầu nhẹ: “Đúng vậy, trước khi thi phải có lòng tự tin, tâm lý mới tốt, mới không bị thất thường… Đúng rồi, tao nghĩ rồi, tao nhất định sẽ đỗ, chắc chắn sẽ đỗ”.
Sau đó cô ấy lại đứng bên cạnh lẩm bẩm “nhất định sẽ đỗ” rồi quay như chong chóng. Nhan Kha và Diệp Tử Lộ nhìn cô ấy mà cũng phải hoa mắt chóng mặt. Cô nương họ Vương lại khóc gào lên, giơ tay chọc chọc Diệp Tử Lộ: “Nhưng mà tao không chỉ ôn thi mỗi cái này, tao còn ôn cả thi cao học, còn cả ngày ngồi học tiếng Anh để chuẩn bị thi Tiếng Anh thương mại vào tháng ba năm sau nữa. Nhỡ mà không đủ tập trung, thi trượt thì sao?”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Diệp Tử Lộ không biết nên hùa theo hay nên khinh thường cái quan điểm thi cử “thành tâm ắt sẽ linh” này, cô nhất thời không biết phải nói gì. Thực ra Vương Lao Lạp chỉ muốn giải tỏa bớt phần nào tâm trạng lo lắng thôi chứ không có ý định nghe câu trả lời của Diệp Tử Lộ. Cô ấy tự trấn an mình: “Nhưng mà mình cũng đã rất cố gắng rồi, ôn cả mấy quyển sách rồi, học thuộc cả mấy quyển sách tham khảo rồi. Chắc chắn là không sao đâu! Đúng! Nhất định sẽ ổn thôi!”.
Diệp Tử Lộ dứt khoát không nói câu nào, để mặc cô ấy tự biên tự diễn.
Một lúc sau, Vương Lao Lạp tiếp tục quay một vòng nữa. Nhìn thấy cô ấy bình tĩnh gọt hoa quả, đổ sữa ra cho Diệp Tử Lộ uống, Diệp Tử Lộ và Nhan Kha cứ ngỡ cô ấy đã ổn định lại rồi. Nào ngờ mới gọt được nửa quả táo, cô ấy lại bắt đầu nghĩ ngợi, cắn nửa miếng táo, nuốt mãi không trôi rồi lại hỏi: “Diệp Tử à, mày nói xem nhỡ tao không đỗ thì phải làm sao…”.
Diệp Tử Lộ mệt chết vì Vương Lao Lạp rồi.
Trước kỳ thi công chức lần đầu tiên trong đời, Diệp Tử Lộ vốn nghĩ cuộc đời mình sẽ đi theo hai hướng.
Bệnh lề mề của cô đã trở nên thâm căn cố đế, lúc nào cũng nước đến chân mới nhảy nên tỉ lệ thành công và thất bại là 50:50. Vì thế nên cô đã tự đúc kết ra rằng việc này và trạng thái tâm sinh lý lúc sắp thi của cô có liên quan đến nhau.
Nếu trạng thái ổn định thì cô sẽ có thể phát huy tất cả những “tiềm năng” của bản thân và rồi thành công. Sau đó cô còn hả hê cho rằng người khác mất một hai tháng thậm chí nửa năm cố gắng trong khi cô chỉ mất một đêm không ngủ, thế mà cuối cùng kết quả cô đạt được cũng chẳng kém người ta là bao. Chứng tỏ cô là thiên tài bẩm sinh chứ còn sao nữa?
Nhưng nếu trạng thái không ổn định thì kết quả cô đạt được sẽ vô cùng tệ hại. Đối với cô, thế cũng chẳng sao, có công mài sắt có ngày nên kim. Tuy Diệp Tử Lộ vẫn buồn nhưng cô vẫn cảm thấy kết quả ấy có thể chấp nhận được. Cô sẽ ảo tưởng rằng nếu lần sau mình chăm chỉ thì nhất định sẽ khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Trên mạng có một câu rất được ưa chuộng, đặc biệt trong kỳ thi cử được lưu truyền rất rộng rãi là “Thằng giỏi không bằng thằng liều”. Câu nói này cũng đúng, nhiều khi thằng liều lại ăn may.
Nhưng mọi việc trên đời này không tách biệt với nhau mà nối tiếp nhau.
Đời người không thể chỉ xảy ra hai trường hợp này.
Giống như việc cô thi công chức trượt, phải mười phút sau, cô mới nhận ra việc này có khả năng xảy ra – cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng vẫn không thể có được kết quả tốt.
Giống như hồi còn học cấp ba ở trường Tín Đức, Diệp Tử Lộ rất thương những bạn chăm chỉ nhưng thành tích không cao trong lớp. Không ngờ có một ngày mình lại giống họ, rõ ràng đã đầu tư công sức nhưng kết quả thì như công dã tràng.
Xét về lý trí, dù ai cũng biết chuyện đó có thể xảy ra nhưng từ sâu trong tiềm thức, Diệp Tử Lộ đã không chấp nhận kết quả này. Hình tượng của cô trong suốt bao năm đã bị hủy hoại chỉ trong một đêm: Diệp Tử Lộ mà cũng thất bại, mà cũng tốn công dã tràng, cũng chẳng có gì hơn người khác.
Mỗi năm có cả hàng tá người thi trượt công chức, cũng giống như cô và Vương Lao Lạp ban ngày đi làm, tối về học tập vất vả, nhưng cũng chẳng thu được kết quả tốt đẹp gì. Thế nhưng điều này chẳng thể an ủi được Diệp Tử Lộ.
Lòng tự trọng được cô bảo vệ bấy lâu đã bị hiện thực tàn khốc đánh bại.
Nhan Kha lại thấy cô mà đỗ thì đúng là chuyện lạ nhưng vẫn nhẹ nhàng “an ủi” cô: “Được rồi, không đỗ thì tự mình kiểm điểm thôi, thế là cũng tàm tạm rồi. IQ cô không cao, EQ thì cũng bình thường, lẽ nào AQ1 của cô cũng thấp sao? Có mỗi chút thất bại này mà còn không chấp nhận được thì sau này còn làm nên trò trống gì nữa?”.
1 AQ là viết tắt của Adversity Quotient - chỉ số biểu thị khả năng vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh,... gọi tắt là chỉ số vượt khó.
Diệp Tử Lộ không phản ứng gì, trên đỉnh đầu cô là một tầng mây u ám, cô ngồi thu lu ở chân tường, trông như một cây nấm.
Nhan Kha đang tập dùng tay điều khiển chuột máy tính, vụng về nghịch máy tính của Diệp Tử Lộ, vào trang tin tức tài chính, rồi lại tiếp tục nói: “Nói thật ra, từ đầu tôi đã biết cô sẽ thi trượt rồi, thôi thì thi cử cũng là để trải nghiệm. Mới đọc sách qua loa mà cô định đòi cạnh tranh với nhân tài cả nước à? Cô tưởng IQ trung bình của người Trung Quốc chỉ ngang con cá heo thôi à? Tôi nói cho cô nghe này, tôi có một người bạn cực kỳ thông minh, IQ cực cao, là đứa trâu bò nhất trong số những đứa trâu bò ở trường đại học. Cậu ấy coi thi công chức như thi chơi thôi thế mà cũng mất hai tháng trời ngồi làm đề, đã thế còn viết kín cả một quyển vở ghi chép. Đây cô tiện tay làm hai đề mà còn đòi thi đỗ, cô tưởng cô là Hawking với Newton chắc?”.
Những gì Nhan Kha nói vô tình đã chọc vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn Diệp Tử Lộ. Lòng tự trọng đã bị tổn thương nhưng nay đã lành lại nhanh chóng một cách thần kỳ!
Đúng thế, tuy cô đã chăm chỉ hơn trước đây nhưng thực ra sự nỗ lực của cô vẫn chưa đủ. Vương Lao Lạp cày ngày cày đêm mà cũng chỉ giống cô đấy thôi?
Lời nói vô tư của Nhan Kha đã khiến Diệp Tử Lộ phải xem xét lại kiểu tư duy thường thấy của chính mình. Xem nào, sự nỗ lực của cô thực ra không phải vì kỳ thi công chức, lúc bắt đầu ôn tập cô đã biết rằng không kịp nữa rồi. Đọc sách, làm đề luyện thực ra cũng vì cô muốn chữa chứng bệnh lề mề của mình mà thôi.
Hiện giờ, bệnh lề mề của mình đã được khắc phục, lẽ nào tương lai phía trước của cô không rộng mở hay sao?
Cuối cùng cô cũng lấy lại được cảm giác an toàn. Chỉ trong một giây, Diệp Tử Lộ đã tự chữa lành vết thương của mình, đám mây u ám trên đỉnh đầu giờ đã tiêu tan, giờ cô đã tưng bừng vui vẻ trở lại.
Diệp Tử Lộ vừa phấn chấn trở lại đã kịp lấy oán trả ơn, tóm lấy Nhan Kha đang ngồi trước máy tính ném sang một bên: “Tránh ra tránh ra, tôi còn phải đọc tiểu thuyết”.
Nhan Kha: “…”.
Thực ra ảo tưởng “đã chữa thành công” mới là căn nguyên của bệnh lề mề.
Nhan Kha thấy Diệp Tử Lộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau khi thuần thục vào “tứ đại bảo bối” đã lại háo hức vào mấy trang tiểu thuyết tìm truyện mới. Anh liền cảm thấy mình đã quá lo chuyện bao đồng, hận không thể tự cho mình một cái bạt tai. Này thì lắm mồm này! Này thì an ủi cô ta này!
Diệp Tử Lộ và Vương Lao Lạp có chung một kết quả thi nhưng lại có phản ứng khác nhau hoàn toàn.
Từ sau khi biết kết quả thi, Vương Lao Lạp đã bắt đầu rơi vào trạng thái điên khùng, thậm chí còn trịnh trọng tuyên bố với Diệp Tử Lộ: Từ nay trở đi, buổi tối bà đây sẽ tập trung ôn thi cao học, mỗi ngày đều phải đọc sách đến 12 giờ đêm, nếu không phải hỏa hoạn động đất xảy ra thì tuyệt đối đừng có làm phiền.
Còn Diệp Tử Lộ thì bước vào một cảnh giới mới. Thông thường, kỳ thi kết thúc rồi thì cuộc sống của cô nên đi vào nề nếp, nên tìm một công việc mới, thậm chí trong lúc đợi kết quả cô cũng nên cố gắng, làm một bản sơ yếu lý lịch. Thế rồi ngày hôm sau ngày có kết quả thi, Nhan Kha trợn tròn mắt nhìn Diệp Tử Lộ sau khi dậy sớm đã ngồi viết lên lịch: “Hôm nay phải ngồi viết sơ yếu lý lịch, chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc”.
Sau đó cả ngày từ sáng đến tối cô chẳng làm được việc gì, đến tối lúc sắp đi ngủ, Diệp Tử Lộ mới nhớ ra lịch làm việc của ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc đã đến giờ nghỉ ngơi rồi nên liền ghi vào mục kết quả làm việc của cả ngày là “Chưa hoàn thành”.
Ngày đầu tiên chưa hoàn thành, ngày thứ hai vẫn chưa, rồi cứ thế sang ngày thứ ba, thứ tư…
Nhan Kha nhận ra những cố gắng trước đây đã trở thành công cốc, và Diệp Tử Lộ cũng đã quay trở về với cuộc sống ăn không ngồi rồi trước đây.
“Cô cầm tinh con cóc đấy à?” – Dạo gần đây, Nhan Kha đã quen dần với Diệp Tử Lộ, càng ngày nói năng càng không khách khí với cô – “Nhảy một cái mà phải nghỉ ba bữa?”.
Diệp Tử Lộ quay lưng lại với anh, các mục tiêu cô phải đánh cứ xuất hiện liên tục, cô chơi trò chơi quá nhập tâm đến mức không cần nhìn bàn phím. Dưới bầu trời mây đen vần vũ, lửa đạn mịt mù, cô tung hoành ngang dọc chiến đấu với kẻ địch đầy nguy hiểm. Cô “ừ” lấy lệ rồi nói: “Đợi tôi giải lao đã”.
“Lúc nào cô cũng giải lao!” – Nhan Kha không thể kiên nhẫn nổi nữa – “Cô nương à, phiền cô soi gương cái đi! Nhìn cái bộ dạng của cô tóc thì bù xù, mặt thì nhếch nhác, ngồi bụng phình cả ra. Mẹ cô cho cô tiền sinh hoạt mấy tháng rồi? Cô không có dây thần kinh xấu hổ à? Tôi thấy hay là cô xin tiền trợ cấp xã hội đi, xã hội có chế độ chăm sóc đặc biệt cho người khuyết tật đấy”.
“Anh mới khuyết tật ấy!” – Diệp Tử Lộ đang chơi dở cũng phải quay đầu lườm Nhan Kha một cái.
“Đương nhiên tôi là người khuyết tật rồi, hiện giờ tôi đang bất động trên giường bệnh đấy thôi” – Nhan Kha chế nhạo cô – “Nhưng tôi với cô không giống nhau, tôi là thân tàn nhưng não không tàn, chứ ai như cô, từ đầu đến chân may ra có tóc với móng chân miễn cưỡng được coi là bình thường”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Nhan Kha bắt đầu thao thao bất tuyệt, trách mắng Diệp Tử Lộ như ông mắng cháu: “Vốn trong kết cấu xã hội của chúng ta hiện giờ, dân số đang già đi một cách nghiêm trọng, đã thế lại có thêm loại sâu mọt như cô thì thì tương lai đất nước sẽ đi về đâu hả đồng chí Diệp Tử Lộ! Cô nói xem loại người này chẳng làm nổi chuyện gì, ăn thì mãi chả đủ, đã thế cô còn không biết vội vàng, không biết xấu hổ, không biết sốt ruột, tâm trạng tốt gớm nhỉ? Ầy, với người khác thì đấy cũng được coi là ưu điểm đấy, quả nhiên ông trời công bằng”.
Diệp Tử Lộ đập chuột máy tính “bộp” một cái: “Tâm trạng tôi không tốt, thư giãn vài ngày không được sao? Anh có thù từ kiếp trước với tôi đấy à? Nhìn tôi, anh ngứa mắt lắm chắc?”.
Nhan Kha sớm đã biết cô chỉ là một con hổ giấy, anh “hừm” lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói, con gái nhà người ta cứ một tháng đến kỳ một lần, còn chu kỳ của cô sao mà dài thế? Ngoài kia cổ phiếu rớt giá rồi lại tăng giá, tăng giá rồi lại rớt giá cả rồi. Thế mà sao tính cô vẫn chẳng thay đổi chút gì vậy? Hay là Diệp Tử Lộ cô thực ra là sinh vật từ thời tiền sử? Ba nghìn năm mới tiến hóa, năm nghìn năm mới biết dịch chuyển 1 mm?”.
Diệp Tử Lộ bị anh làm phiền đến nỗi không còn tâm trạng mà chơi trò chơi nữa, cô bừng bừng giận dữ đóng trang web lại: “Ai bảo tôi không làm việc tử tế? Tôi chỉ nghỉ giải lao giữa giờ thôi, làm việc ngay đây!”.
Nhan Kha nghe cô nói vậy liền lập tức ngồi trên chiếc bàn nhỏ trên giường, đợi xem cô sẽ làm gì sau khi bị anh khích tướng, chắc sẽ chăm chỉ tìm việc làm… Kết quả là tay Diệp Tử Lộ run run, lại bắt đầu vào Weibo.
Nhan Kha: “…”.
Diệp Tử Lộ ngẩn người ra: “Thói quen ấy mà, không phải tôi cố ý đâu”.
Miệng thì cô nói là không cố ý nhưng tay thì vẫn kéo kéo xuống để xem, thế là một dòng trạng thái của người khác đăng lên Weibo đã đập vào mắt Diệp Tử Lộ.
“Nội tâm đã lặng sóng, nay không còn rối ren. Bất luận sự đời có bao nhiêu thăng trầm, cũng không còn liên quan, không thể ỷ lại vào người khác nữa, cũng không còn hiu quạnh. Ta phải tự sống cuộc sống của mình, bất luận người khác có gièm pha thế nào cũng kiên định đi con đường của mình. Cứ luyện dần dần, tự sống độc lập, không quan tâm đến sự đời. Thế mới là một cô gái mạnh mẽ và xinh đẹp như đóa hoa.”
Cái lời lẽ vớ vẩn này, hầu hết là lời nhạc của mấy bài hát trên mạng, người ta hay đăng lên Weibo để quảng cáo. Ai lại đi thích mấy cái loại nhạc sến sẩm này chứ?
Bình thường Diệp Tử Lộ cũng chẳng thèm đọc, nhưng hôm nay không hiểu tại sao những lời này lại khuấy động tâm trạng cô.
Có lẽ cô đã bất chợt tìm thấy lẽ sống của cuộc đời. Cô quay đầu lại, nhìn Nhan Kha một cách khinh bỉ: “Mà này, thế nào là việc tử tế, thế nào là không? Anh có định nghĩa nổi không? Thực ra anh chỉ bị dòng quan điểm đề cao giá trị làm cho u mê thôi. Chỉ cần tự trong tâm thấy mạnh mẽ bình tĩnh thì sống thế nào chẳng được? Con người chúng ta ấy à, quá để tâm đến cái nhìn của người khác về mình rồi, tầm thường”.
Nhan Kha không thể chịu nổi tính xấu của cô.
Diệp Tử Lộ ngay lập tức cảm thấy mình thật “độc lập, không màng sự đời” sau khi nói những lời này, như được mở ra một chân trời mới, một cảnh giới không còn những tranh giành tầm thường của người phàm trần, cả tâm hồn như được thanh lọc.
Thế là sau đó, cô vung tay cập nhật trạng thái của mình thành “Thế sự cứ biến động, mình cứ không liên quan”.
Đến đây, Nhan Kha cuối cùng cũng cảm nhận được cô đã đạt đến cảnh giới không biết xấu hổ là gì nữa rồi.
“Cô ôm ấp thói lười biếng, ngày nào cũng rảnh rỗi vui chơi, ngay cả mấy trang mạng vô vị mà cô cũng xem đi xem lại suốt ngày, đến cả mấy câu nhảm nhí người ta viết bừa trên mạng mà cũng coi như vàng như ngọc… Ầy, chẳng có chút ý chí nào, chỉ biết ăn không ngồi rồi, thế gọi là ‘tâm hồn mạnh mẽ’ à?” – Nhan Kha chanh chua nói – “Ôi, mấy việc rẻ tiền như thế mà cô cũng muốn làm sao?”.
Cái gì mà tâm hồn mạnh mẽ? Con đường sáng tỏ trong tâm hồn ấy, ngoài ngọn đèn trên tay mình ra, những người khác, việc khác không thể cản trở bước đi của anh, anh sẽ không phải nghe tất cả mọi sự phản đối, nghi ngờ, châm chọc, anh có thể chống lại tất cả sự mê hoặc, có thể chịu đựng mọi nỗi khó khăn mà người khác không thể chịu được.
Thậm chí mười mấy năm như một, cho dù chỉ lủi thủi độc bước nhưng anh tuyệt đối không quay đầu, tuyệt đối không hối hận.
Người không thể khống chế hành động lẫn suy nghĩ của mình mà còn định nâng mình lên cảnh giới “tâm hồn thanh cao” sao?
Vì vậy, Nhan Kha đã rút ra tổng kết: “Thế nên là, gỗ mục thì mãi mãi vẫn là gỗ mục mà thôi, nguyên nhân là bởi ngay cả bản thân mình mà còn không hiểu mình”.
Nhan Kha có một cái mồm vô cùng độc địa.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Vị nhân tài trong ngành giáo dục này tuy tuổi đời vẫn còn trẻ nhưng đã có công lực thâm hậu, không biết đã có bao nhiêu thanh thiếu niên đã bị hạ gục trước những lời mắng mỏ của anh rồi.
Anh vừa bắt đầu xả giận, Diệp Tử Lộ đã bị anh mắng đến ngu người luôn rồi.
Nhan Kha vốn chỉ tức giận ba phần thôi nhưng nói qua nói lại, giờ thì tức đến mười phần rồi… Anh nhìn cô không thuận mắt, đại khái là không thuận mắt. Đã vô số lần, thời gian tự do mà anh vô cùng mong đợi đã bị Diệp Tử Lộ hoang phí, Nhan Kha đột nhiên quá khích, thế là không kiềm chế được mà thốt lên một câu: “Tôi không thể hiểu nổi, những người thích lãng phí thời gian như cô thì sống trên đời này làm gì?”.
Anh không quở trách một cách thiếu suy nghĩ, cũng không nói đùa, ngay cả Nhan Kha cũng phải giật mình khi nghe thấy giọng bực dọc của mình.
Lời cũng đã nói, cả hai đều sững sờ.
Nhan Khan ngay lập tức nhận ra mình đã hơi quá lời.
Thực ra trong suốt bao nhiêu ngày vừa qua, Nhan Kha bị giam trong hình hài một con gấu bông, Diệp Tử Lộ trở thành người duy nhất anh có thể trò chuyện. Anh trở thành đồng hồ báo thức tự động, thời gian biểu tự động, máy chữa bệnh lề mề tự động của cô. Đồng thời, không thể phủ định rằng Nhan Kha cũng phảng phất một chút tâm lý ỷ lại vào cô.
Trong tình huống kỳ lạ này, hai người ngày càng thân thiết, khiến trong lúc anh không để ý không kìm nén được lời nói.
Thực sự anh không có ý đó, chỉ là trong nhiều ngày gần đây, cơ thể gấu bông của anh rất khó cử động, áp lực của anh quá lớn nên trong lúc bồng bột mới lỡ miệng nói ra những lời gây tổn thương ấy.
Anh muốn xin lỗi cô nhưng không hiểu sao không thể nói ra, cứ giữ lời xin lỗi ấy trong yết hầu. Anh nhìn Diệp Tử Lộ với tâm trạng rối bời, sau khi ngẩn người ra một lúc, gương mặt cô bỗng lộ vẻ lạnh lùng. Cô không nói lại anh một câu nào, chỉ lạnh nhạt quay người đi.
Diệp Tử Lộ tuy dễ gần nhưng từ xưa đến nay cô là một người nóng tính, nếu không thì ở công ty đã chẳng cãi vã với đồng nghiệp như thế. Cô luôn cảm thấy mình rất đen đủi, Nhan Kha cũng vậy, cả hai đều rất đáng thương. Đặc biệt cho dù Nhan Kha rất độc mồm độc miệng nhưng anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, thậm chí Diệp Tử Lộ còn cho rằng sau này khi anh trở về hình hài cũ, biết đâu hai người sẽ trở thành bạn tốt sau quãng thời gian đồng cam cộng khổ này. Nhưng đến vừa rồi, Diệp Tử Lộ mới nhận ra, hóa ra trong mắt Nhan Kha thì cô chỉ là loại người không đáng sống trên đời.
Hóa ra trong mắt những người “nhân tài thành công trong xã hội” như Nhan Kha, những kẻ thất bại đáng lẽ không nên sống để đỡ tốn cơm tốn gạo, tốn không khí. Cô nên vui mừng, may mà kẻ “nhân tài thành công trong xã hội” này vẫn còn chưa có chức có quyền. May mà anh mới chỉ có mỗi tiền chứ chưa có quyền phát ngôn trên thế giới này.
Nhỡ có một ngày anh trở thành nhân vật quan trọng, có khi nào sẽ ban bố một pháp lệnh giết hết tất cả những kẻ vô dụng không?
Diệp Tử Lộ cảm thấy như mình bị đâm một nhát. Từ xưa đến nay cô không hề biết rằng trong mắt Nhan Kha mình lại là một phế vật tồi tệ… Điều khiến cô buồn nhất là, trong lúc cô muốn phản bác lại lời của anh theo bản năng, định nghĩ ra chút ưu điểm của bản thân thì cô lại không thể nghĩ ra dù chỉ một cái.
Diệp Tử Lộ không muốn nhìn thấy Nhan Kha thêm một giây phút nào nữa. Cô khoác áo choàng, cầm ví tiền, chìa khóa, đi ra khỏi nhà.
Lúc đó trời đã tối rồi, Vương Lao Lạp đang có hẹn với ai đó nên không có nhà. Diệp Tử Lộ bỏ lại Nhan Kha ở nhà một mình, một mình đi trên phố một cách vô thức. Cả thành phố đang vội vã tan làm, mọi người xếp hàng dài ở bến xe buýt, những nhân viên công vụ đang túm năm tụm ba đi dạo phố, mỗi người xách theo một chiếc túi hàng hiệu sáng bóng.
Học sinh tan học về nhà, người đàn ông ở ngã tư đang cầm hoa đợi người yêu.
Mọi người ai cũng bận rộn, cuộc sống của mỗi người đều đang đi theo quỹ đạo ổn định, vừa theo quy luật lại vừa tự nhiên.
Chỉ trừ cô ra.
Diệp Tử Lộ bước đi trên vỉa hè rồi bỗng nhiên bước chân khựng lại, sau đó cô như một tên trộm, chạy như bay đến cửa kính trưng bày của một cửa hàng. Cô cẩn thận núp không cho ai nhìn thấy. Diệp Tử Lộ đứng ở đó hồi lâu rồi mới có đủ dũng khí ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nhìn đôi nam nữ đang đứng cách cô không xa.
Cô gái mặc một chiếc váy liền đẹp đẽ, đang ngẩng mặt lên cười híp mắt, nói với chàng trai điều gì đó.
Chàng trai áo mũ chỉnh tề, giơ tay vuốt nhẹ tóc mai của cô gái, động tác tự nhiên mà thân mật. Anh ta giật bắn mình khi nhìn thấy Diệp Tử Lộ… Đó là người yêu cũ của cô.
Cửa sổ phản chiếu bóng dáng Diệp Tử Lộ, Diệp Tử Lộ vừa nhìn thấy đã vội vàng cúi đầu xuống rồi quay người chạy đi như thể có quái thú đang đuổi phía sau.
Cứ thế, cô hoảng loạn chạy bừa vào một quán cà phê. Nhân viên phục vụ chào rồi hỏi cô muốn uống gì nhưng đầu óc Diệp Tử Lộ vẫn trống không.
“Thưa chị, thưa chị?” – Nhân viên phục vụ nhìn cô gái ngơ ngác chạy xồng xộc vào quán một cách kỳ quái.
Diệp Tử Lộ ngẩn người nhìn cô phục vụ bàn. “Xin hỏi chị muốn dùng gì ạ?”
Diệp Tử Lộ ngây ra một giây rồi nói bừa: “À… ờ… phiền cô cho tôi một mỳ xào thịt bò”.
Hai bên thái dương của cô phục vụ bàn giật một cái. Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt, Diệp Tử Lộ mới hoàn hồn. Cô nhìn thực đơn toàn món đắt đỏ kia, cắn răng cắn lợi gọi ba cốc kem ly.
Hồi bé khi tâm trạng không vui, cô thích ăn một ly kem nhưng những điều khiến cô phiền lòng hồi đó toàn mấy chuyện vặt vãnh, cơ bản là chẳng có gì không giải quyết được nên ăn đồ ngọt xong, đường huyết tăng lên, cô ngay lập tức sẽ vui vẻ trở lại.
Diệp Tử Lộ không biết rằng, giờ đây kem có còn khiến mình bình tĩnh trở lại không. Nếu như không thể bình tĩnh lại, cô biết phải đối mặt thế nào với cuộc sống đầy ắp thất bại, cuộc sống của một cô gái thấp hèn… Đó mới chính là hiện thực của cô sao?
Lúc này là giờ ăn tối, xung quanh rất vắng vẻ. Diệp Tử Lộ ngồi dựa vào cửa sổ, ăn đến cốc thứ hai thì cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đông cứng lại, quả nhiên là bình tĩnh trở lại rồi… Được rồi, thực ra đó chỉ là sự tê liệt tạm thời mà thôi.
Diệp Tử Lộ cầm điện thoại di động lên mạng theo thói quen, chầm chậm chìm đắm vào những câu truyện trong thế giới ảo.
Bên tai là tiếng nhạc êm ái, hương vị của kem cũng đáng đồng tiền bát gạo, những thứ này khiến Diệp Tử Lộ có chút ảo giác rằng mình đang… hạnh phúc.
Kỹ năng viết của tác giả bộ tiểu thuyết mạng này khá ổn, độc giả dễ bị cuốn theo mạch truyện, đề tài cũng khá thịnh hành. Chuyện kể về một người thất bại, gặp một tai nạn sau đó trở về thời niên thiếu của mình – quãng thời gian chỉ toàn niềm vui. Nhân vật chính dần dần thay đổi vận mệnh của chính mình, cuối cùng thì công thành danh toại.
Diệp Tử Lộ đọc xong liền bị cuốn theo câu chuyện, dù trước kia cô chưa từng đọc tiểu thuyết đề tài này nhưng từ trước đến nay chưa từng bị kích thích đến thế. Cô rất nhập tâm, sau khi ăn xong ba cốc kem ly, đọc được hơn nửa cuốn tiểu thuyết thì quả nhiên tâm trạng cũng tốt lên, cứ như những điều khiến cô buồn khi nãy chưa từng xuất hiện hay là đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Tử Lộ vui vẻ thanh toán rồi về nhà. Ngồi trên xe buýt, sóng não của cô không biết đã bay đến nơi kỳ lạ nào, cô bắt đầu không kìm nén được mà tưởng tượng: Nếu cuộc đời mình có thể làm lại thì cô muốn quay trở về quãng thời gian nào nhất?
Thời cấp ba?
Đúng, vết nhơ của cuộc đời cô bắt nguồn từ thời cấp ba, nếu được trở về thời điểm ấy, cô sẽ không đi lại vào vết xe đổ đó, cô sẽ thi vào trường đại học danh tiếng giống như Hồ Thiên, không để phí một giây một phút nào, giấy khen xếp thành đống, giấy chứng nhận được học bổng dán đầy phòng, rồi oai phong đi du học nước ngoài, có được một công việc mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Không… nếu được quay trở về thời cấp hai thì càng tốt. Nếu quay về cấp hai, toàn bộ sức lực của cô sẽ không chỉ dồn vào việc học trên trường, trong khi người khác lao vào học Toán thì cô sẽ tự học tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Đức. Sau đó có thể vênh váo với người khác vì cô sẽ dễ dàng thi vào trường cấp ba trọng điểm, luyện thành kỹ năng chửi nhau với “Liên quân tám nước” được.
Hoặc nếu sớm hơn nữa, quay về thời cấp một. Trong lúc Trung Quốc đại lục mới xây dựng mạng Internet, cô sẽ tự học máy tính, rồi được nhảy lớp từ lớp 1 lên thẳng lớp 6. Cô sẽ viết sách, cô sẽ lấy những tác phẩm nổi tiếng mà thời đó chưa có rồi thêm thắt để thành tác phẩm của cô.
Nếu không thì… cứ nhắm mắt một cái, nhận ra mình mới được mẹ sinh ra cũng được.
Cô sẽ nhận ra mình còn rất nhiều thời gian để vẫy vùng khắp nơi, có thể nô đùa nghịch ngợm, còn có một tương lai tuyệt vời đang ở phía trước. Mỗi khi cô có biểu hiện khác những đứa trẻ con khác, mọi người sẽ khen ngợi cô, tưởng cô mới sinh ra mà đã có trí thông minh như của một thanh niên hai mươi lăm tuổi, nhất định sẽ là thần đồng bẩm sinh.
Diệp Tử Lộ càng suy nghĩ thì càng vui vẻ, nghĩ như đúng rồi, thiếu chút nữa là đủ viết thành “Bảng kế hoạch khi trọng sinh”. Cứ như là sau khi ngủ một giấc, sáng hôm sau sẽ trở thành một đứa trẻ con, làm lại từ đầu mọi thứ… Diệp Tử Lộ mải nghĩ quá đến nỗi quên cả xuống bến, đến khi xe buýt đến bến cuối, nhân viên soát vé mới đến nhắc cô.
Diệp Tử Lộ như được tiếp thêm năng lượng, không chút mảy may buồn phiền, lâng lâng bước xuống xe, miệng còn cười mỉm. Cô cứ thế tự đi bộ về nhà qua sáu bến xe buýt, cô không ngờ rằng thể lực và tinh thần của mình lại mạnh mẽ đến vậy!
Đến cửa nhà, Diệp Tử Lộ đang lên kế hoạch tối nay sẽ ở nhà tìm đọc vài quyển tiểu thuyết thể loại ấy để đọc thì bắt gặp Vương Lao Lạp.
Vương Lao Lạp đang bị một gã đàn ông làm phiền.
Gã đó tầm ba bốn mươi tuổi, chiều cao chưa đến 1 mét 65, trông cũng cá tính, cười một cái là lộ ra hàm răng vàng khè, mặt mũi không được cân đối cho lắm, không hiểu sao anh ta khiến người khác có cảm giác là một tên đầu trâu mặt ngựa.
“Cái này anh đặc biệt mua tặng em, anh phải nhờ người ta mang từ nước ngoài về, em đừng so sánh nó với cái đồ vớ vẩn hàng chợ năm mươi tệ của em, em biết cái này bao nhiêu tiền không?” Diệp Tử Lộ thấy người đàn ông vừa nói những lời này, vừa nhét một cái ví da vào tay Vương Lao Lạp. Đứng lại gần, Diệp Tử Lộ ngay lập tức hiểu ra, đó chính là tên nhà giàu mới nổi hay chặn đường Vương Lao Lạp ở cổng công ty cô ấy mỗi tối trong truyền thuyết. Đứng đó tặng túi nhưng thực ra là muốn khoe giàu trước mặt người ta!
“Lao Lạp nhà chúng tôi có tiền không tiêu hoang, nghèo hèn không biến chất. Cái túi rác rưởi mấy vạn tệ thì sao? Cô ấy không thèm cái túi xấu xí ấy đấy” – Diệp Tử Lộ chầm chậm quay lại, dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn đứng lại chửi thầm.
Quả nhiên, Vương Lao Lạp thấy như bị sỉ nhục, cô ấy tức giận nhét cái ví vào tay người đàn ông kia, gào lên: “Tống Thành Lương! Tôi cảnh cáo anh, nếu còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát! Ai thèm cái ví rác rưởi của anh chứ?”.
Tống Thành Lương ngẩn người, người ta bảo rằng con gái ai cũng thích ví hàng hiệu, sao Vương Lao Lạp lại không thích nhỉ?
Anh ta không kìm được mà nói: “Này, em không biết phân biệt đồ tốt với đồ rởm à? Anh nói cho em biết, giá của cái ví này bằng hai cái ô tô đấy, sao lại thành ‘rác rưởi’ được?”.
Những lời này khiến Vương Lao Lạp càng kích động hơn: “Ai thèm mấy đồng tiền thối của anh? Anh tưởng tôi muốn mà không tự mua được chắc?!”.
Tống Thành Lương thẳng thắn nói thật lòng: “Em không mua nổi cái này đâu…”.
“Hừ!” – Vương Lao Lạp dùng giày cao gót dẫm lên bàn chân anh ta – “Cút!”.
Sau đó cô ấy bừng bừng tức giận đi lên nhà.
Tống Thành Lương ù ù cạc cạc đứng dưới nhà, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, hình như vẫn chưa hiểu mình đã làm gì khiến cô ấy giận. Diệp Tử Lộ quan sát anh ta một lượt, thầm lắc đầu. Thật xin lỗi anh chàng thực tế này đi, đừng nói tặng ví, dù anh có tặng biệt thự nhà lầu thì cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn Vương Lao Lạp cũng sẽ chẳng thèm nhìn anh đâu.
Một anh chàng đẹp trai gặp phải tình huống này người ta gọi là “ngây ngô đáng yêu”, còn với Tống tiên sinh thì người ta gọi là dung tục. Đây là xã hội nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
Cô chầm chậm bước qua Tống Thành Lương để lên nhà, rồi lại nghĩ về người yêu cũ của cô.
Rồi lại tiếp tục giấc mộng “trọng sinh” hão huyền.
Nếu được quay về ngày bé, chắc chắn tiền đồ của cô sẽ vô cùng rộng mở, sẽ không vào cái trường đại học vớ vẩn ấy. Cô cũng sẽ không gặp anh chàng kém cỏi ấy, cũng đúng mà, ánh hào quang của một thiên tài tỏa ra rực rỡ như vậy thì ai thèm quan tâm đến một nhân vật nhỏ bé như thế nữa? Thế giới của một vĩ nhân lạnh lùng vô tình như vậy đấy.
Bình thường Diệp Tử Lộ thích ở nhà, thất nghiệp xong lại càng thích, ngoài việc ra ngoài mua đồ ăn thức uống ra thì rất ít khi ra khỏi nhà. Nhan Kha không ngờ cô đi cả tối. Căn phòng nhỏ bé thiếu đi một người trong phút chốc trở nên trống trải. Nhan Kha đi quanh chiếc bàn để trên giường của
Diệp Tử Lộ, nghĩ bụng sao cô mãi không về.
Anh giẫm giẫm lên bàn phím mấy cái, đến mở máy tính anh cũng chẳng còn hứng thú.
Cô ấy thực sự tức giận lắm sao…
Diệp Tử Lộ thường để quyển sổ ghi chép của cô ở bàn đặt trên giường. Cô lúc nào cũng thích cắm mặt vào máy vi tính kể cả lúc ăn uống nên trên bàn phím không chỉ có bụi mà còn có cả vụn thức ăn. Nhan Kha đang rất rảnh nên anh buông thõng thân hình nhỏ bé nhưng béo múp míp, hì hục trèo lên tủ đầu giường, ngồi trên chiếc hộp đựng khăn giấy to đùng, gắng hết sức kéo một tờ giấy ăn ra như nhổ củ cải, sau đó lại kéo theo chiếc khăn giấy hì hục leo lên bàn trên giường, miệt mài lau máy tính cho Diệp Tử Lộ.
Bẩn kinh, thế mà còn lên mặt giận dữ!
Nhan Kha tức giận bất bình nghĩ bụng. Lau xong bàn phím, anh lại tiếp tục lau màn hình, chuột máy tính, cuối cùng lau cả mặt bàn luôn cho cô.
Nửa tiếng sau, Nhan Kha đã lau xong bàn nhưng Diệp Tử Lộ vẫn chưa về. Anh thấy trời bên ngoài đã tối, thế là thấp thỏm không yên, lăn đi lăn lại khắp phòng. Cuối cùng, đến cả quần áo cô vứt bừa trên ghế, trên giường anh cũng quơ lại thành một đống.
Nhan Kha như một ong thợ chăm chỉ, anh đã xếp gọn lại đống đồ ngổn ngang trên giường cô. Sách xếp một bên, máy tính và bàn đẩy sang một bên, vỏ đồ ăn vặt cô đã ăn xong anh đổ vào thùng rác ở góc phòng, còn đống đồ chưa ăn thì để trên tủ đầu giường. Anh nhặt đống đồ linh tinh cuộn trong chăn cô ra, xếp thành hàng ở đầu giường…
Anh nhảy lên nhảy xuống như một siêu nhân gấu bông. Cuối cùng… Nhan Kha không may vấp phải một cái áo ngực ẩn sâu trong chăn, ngã vồ về phía trước.
Tình cờ không cơ chứ, đúng lúc đó thì Diệp Tử Lộ đẩy cửa đi vào.
Nếu khuôn mặt đầy lông của Nhan Kha có thể đỏ lên thì chắc chắn bây giờ mặt anh đã đỏ như gấc rồi.
Diệp Tử Lộ vừa đẩy cửa ra đã thấy bộ dạng thô tục bất thường của Nhan Kha, cô chuẩn bị bật ra từ “biến thái” cùng với một đống từ gần nghĩa với từ biến thái. Lúc cô chuẩn bị mắng anh thì bỗng nhớ ra hai người đang chiến tranh lạnh nên cô không nói nữa, nuốt lại những lời định nói.
Cô thô lỗ xách gáy của Nhan Kha lên, ném anh lên tủ đầu giường, không nói không rằng nhặt nội y của mình lên, vứt vào cái chậu đầy bọt trong nhà vệ sinh, sau đó chuẩn bị quay về tổ của mình đọc nốt truyện.
Đến lúc này, Diệp Tử Lộ mới phát hiện ra cái tổ được xem là “Tập thể tiên tiến trong phòng trào bẩn thỉu” nay đã thay đổi hoàn toàn!
Cô quay mạnh đầu, gấu bông Nhan Kha ngồi trên tủ đầu giường đang đỏ mắt chờ mong cô.
Chú gấu bông này có ngoại hình không được hoàn mỹ cho lắm, hai cánh tay ngắn ngủn, hai cái chân buông thõng xuống, cái bụng tròn vo lồi lên ẩn chứa tâm địa xấu xa chưa bị bung ra, sống trong cảnh linh hồn và thể xác phân lìa như Bạch Nương Tử và Hứa Tiên2, ngày ngày ôm nỗi tương tư mà không thể đến với nhau.
2 Bạch Nương Tử và Hứa Tiên là hai nhân vật chính trong “Bạch xà truyện”, bị chia lìa hai mươi năm mới được đoàn tụ.
Mũi vẹo, mắt lác, tai thì lệch. Bộ dạng này khiến người ta khó mà tưởng tượng con gấu bông và người đàn ông tuy gầy gò nhưng anh tuấn đang nằm trên giường ở bệnh viện là một.
Nhan Kha vô cùng căng thẳng, anh đang đợi cô nói gì đó nhưng Diệp Tử Lộ không chút biểu cảm quay mặt đi. Cô mặc kệ anh, đúng là mặc kệ anh thật rồi!
Cô không nói không rằng lên mạng, chuyên tâm đọc nốt cuốn tiểu thuyết. Quả nhiên tác giả cho nhân vật chính một cái kết có hậu. Diệp Tử Lộ vẫn còn đắm chìm trong dư vị của tác phẩm, cô gõ từ khóa vào ô tìm kiếm, trong phút chốc ra kết quả hàng loạt tiểu thuyết cùng thể loại, đủ cho cô đọc suốt đêm rồi.
Nhan Kha không ngờ cô lại là bậc thầy chiến tranh lạnh, không hề có ý định muốn giảng hòa với anh, thế là anh ủ rũ đến nỗi vành tai cụp cả xuống. Người duy nhất nói chuyện với anh giờ cũng không lên tiếng, anh cảm thấy vô cùng buồn chán, Nhan Kha bình thường chỉ ngồi một chỗ, không ngủ cả đêm nhưng hôm nay lại nhảy lên tủ đầu giường Diệp Tử Lộ để ngủ.
Sau đó, Nhan Kha ngửi thấy phảng phất đâu đây mùi thuốc khử trùng vô cùng nhức mũi. Xung quanh có tiếng người đang nói chuyện nhưng âm thanh vô cùng nhỏ, không biết có phải vì thính lực của anh có vấn đề không mà nghe không rõ, cứ như đang bị ngăn cách một lớp.
Chợt có một người nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán anh rồi thở dài một cái.
Nhan Kha liền nhận ra đó là bố anh. Anh giật thót tim, rất muốn trả lời gì đó nhưng cả thân thể anh đã không còn cảm giác. Anh không thể mở mắt, tay cũng không thể động đậy được.
“Bố! Bố! Con ở đây!” – Nhan Kha cố hết sức gào lên nhưng chẳng ai nghe thấy.
Tiếng khóc phụ nữ vang lên bên cạnh, Nhan Kha ngẩn người, đó là mẹ của anh.
Anh nghe thấy tiếng thỏ thẻ không dứt: “Sau này không được ép buộc thằng bé nữa, chúng ta không được dồn ép con. Nó muốn thế nào cũng được, cho dù nó có trở thành một đứa phá gia chi tử, cả ngày không lo làm ăn, đi khắp nơi trêu mèo ghẹo chó đi chăng nữa thì cũng còn tốt hơn bây giờ…”.
Nhan Tịnh Minh không nói gì, chỉ biết thở dài.
Nhan Kha bắt đầu bình tĩnh lại, anh cảm thấy như linh hồn của mình đã trở lại thân xác nhưng có một tấm màng mỏng đang cuốn chặt lấy anh.
Thế là những ngày tháng bận bịu nhưng dài như mấy kiếp đã trôi qua. Nhan Kha nhớ lại lúc anh vừa tỉnh dậy trong thân xác con gấu bông, anh đã vô cùng sốt ruột, sợ rằng mình đã chết, thậm chí nửa đêm canh ba còn suy nghĩ hồ đồ, lo lắng cho bố mẹ, lo lắng cho công ty. Rồi dần dần, những nỗi lo ấy không còn nữa.
Đã có lúc anh còn có ảo giác, dường như hơn hai mươi năm cuộc đời chỉ là một giấc mơ, thực ra đó chỉ là ảo tưởng của một con gấu bông mà thôi.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói của bố mẹ, khi ý thức dần mờ đi thì anh lại bừng tỉnh, rồi lại nghe thấy cuộc nói chuyện của Vương Lao Lạp và Diệp Tử Lộ trong phòng khách.
Sáng sớm ngày ra, không hiểu Diệp Tử Lộ ăn phải cái gì mà lại dậy sớm, rồi kéo cô gái đang đánh răng rửa mặt, trang điểm – Vương Lao Lạp ra nói chuyện.
Vương Lao Lạp hỏi cô một câu hỏi về vi phân và tích phân nhưng đáng tiếc tất cả những gì cô học ở đại học đã chữ thầy trả thầy hết rồi, không biết làm.
Vương Lao Lạp liền thở dài: “Tao không biết phải làm sao nữa, thi công chức đã trượt rồi, nhỡ lần này thi cao học mà trượt tiếp thì mất mặt lắm. Lại còn không tìm được người yêu, ế đến già mất… Ôi!”.
Diệp Tử Lộ nghe lấy lệ. Có những lúc cô cảm thấy cuộc đời Vương Lao Lạp thật hỗn loạn.
Một mặt, cô ấy chuẩn bị thi công chức, ra vẻ mình đang định phát triển sự nghiệp nhưng lại còn đăng ký thi cao học, đã thế còn định học cao học cả ngày ở trường để được học chuyên sâu. Dường như cô ấy không thỏa mãn sự nghiệp, cũng không thỏa mãn học vị của mình. Trong lúc bận rộn học tập làm việc lại còn muốn đi tìm người yêu, không phải chỉ để yêu đương mà là để xác định sau này sẽ cưới.
Theo như Diệp Tử Lộ biết thì cô ấy còn đến trung tâm môi giới hôn nhân đăng ký rồi.
Diệp Tử Lộ thực sự không hiểu Vương Lao Lạp rốt cuộc muốn gì. Theo những gì cô thấy thì Vương Lao Lạp vất vả như con bướm vậy, dừng ở bông hoa này mới được hai phút đã lại vội vã bay sang bông hoa khác. Cả đời lúc nào cũng chuyển động không ngừng, chẳng có một mục tiêu chính để theo đuổi.
Một người lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?
Diệp Tử Lộ thuận miệng nói: “Mày vội cái gì? Xinh thế này, còn có mấy người tán mày còn gì?”.
“Lấy đâu ra mà mấy người?” – Vương Lao Lạp trợn tròn mắt – “Người tối qua á?”.
Diệp Tử Lộ trêu cô: “Đúng rồi, mày đừng có coi thường người khác, trong mấy cái chương trình ghép đôi trên truyền hình, mẫu đàn ông như thế được nhiều người theo đuổi lắm đấy”.
“Ai thích thì nhường chứ tao không thèm” – Vương Lao Lạp nhẹ nhàng thổi móng tay vừa được sơn – “Xấu còn đỡ, vấn đề ở đây là tao với anh ta không có tiếng nói chung, vốn không phải là những người cùng thế giới. Tao nói mày nghe này Diệp Tử Lộ, muốn chọn một người để sau này không có ý định ly hôn thì phải là người vừa mắt ngay lần đầu tiên. Anh ta giàu nhưng tiền có thể mua được tất cả không? Cái loại đàn ông thối tha ấy chỉ biết bỏ tiền mua một cái ví da để tán gái thì sau này liệu có tốt với tao không?”.
Diệp Tử Lộ gật gật đầu, về phương diện tình cảm thì Vương Lao Lạp rất quyết đoán. Tuy cô ấy không giàu có nhưng tuyệt đối không vì tiền bán thân, lòng tự trọng của cô ấy mạnh mẽ hơn những hư vinh phù phiếm rất nhiều.
Diệp Tử Lộ: “Mày lúc nào cũng bắt người khác giới thiệu đối tượng nhưng chẳng bao giờ nói mày thích mẫu người như nào cả”.
“Yêu cầu của tao cũng không cao, chiều cao ở mức bình thường là được, không được kén ăn. Không cần phải giàu, biết quan tâm, đối xử tốt với tao là được. Có thế mà mãi chẳng tìm được” – Vương Lao Lạp buồn rầu nói.
Những lời này đã nhắc nhở Diệp Tử Lộ, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, còn ai vào đây nữa… Cái anh chàng hơn một năm trước ngày nào cũng đến nhà mình ấy, cái anh đầu húi cua, tên là cái gì ấy nhỉ?”.
“Triệu Chí Huy” – Vương Lao Lạp tụt hứng đáp. “Đúng rồi, anh đấy sau đó thế nào ấy nhỉ?”
Vương Lao Lạp nhíu mày: “Anh đấy thì cũng được, không thông minh lắm, không gia trưởng nhưng đáng sợ nhất là không có chí cầu tiến, cả ngày chỉ biết chui trong bếp.
Lấy người như thế thì thà tự kiếm tiền rồi thuê người giúp việc theo giờ cho xong”.
Diệp Tử Lộ nhất thời thấy kỳ lạ: “Nhưng tao thấy anh đấy cũng phù hợp với tiêu chuẩn của mày đấy chứ, trông cũng được, người còn cao hơn mức trung bình nhé, lại còn biết chiều chuộng. Lúc mày đau bụng đến kỳ, người ta sẽ thức cả đêm nấu canh cho mày, sợ nguội nên phải chạy ngay vào cho mày ăn”.
“Đàn ông mà không có chí cầu tiến thì vứt đi” – Vương Lao Lạp chầm chậm nói – “Cả đời bị trói buộc với loại đàn ông như thế thì may quá nhỉ?”.
Quả nhiên… Con gái gần như ai cũng bảo “yêu cầu không cao, chỉ cần tốt với mình là được”, đó toàn là lời sáo rỗng thôi.
Diệp Tử Lộ mặc áo khoác, nhận thấy quỹ đạo cuộc sống của Vương Lao Lạp với những tiêu chuẩn kén chồng của cô ấy thật hỗn loạn. Cô không còn hứng thú nói chuyện với cô bạn cùng phòng rắc rối ấy nữa, vội vàng chào Vương Lao Lạp rồi đi phòng vấn xin việc. Dù Vương Lao Lạp thật rắc rối nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng không ngừng, còn cô thì sao?
Diệp Tử Lộ cảm thấy đời cô như một đống tơ vò, đến đầu sợi tơ còn chẳng tìm thấy.
Nhưng hy vọng cô sẽ qua vòng phỏng vấn… nhất định sẽ qua, phải có lòng tự tin! Diệp Tử Lộ tự khích lệ mình.
Đến lúc này, cô đã hoàn toàn quên rằng cả tối qua cô cắm đầu vào đọc truyện nên chưa chuẩn bị một tẹo gì cho buổi phỏng vấn ngày hôm nay.