C
hưa bao giờ tôi thấy một sự thay đổi đột ngột tới như vậy. Cả sáu tên cướp biển, tên nào tên nấy đều chết đứng, ngây ra như phỗng. Chỉ có Silver là nhanh chóng định thần trở lại. Mới ban nãy, trong đầu ông ta chỉ độc nghĩ đến tiền; vậy mà chỉ trong một giây, mọi thứ đã mất hết, ông ta như chết lặng. Nhưng ông ta vẫn tỉnh táo, ông ta lập tức bình tĩnh lại, và thay đổi toàn bộ kế hoạch trước khi bọn kia kịp tỉnh ra và thất vọng.
“Jim này.” Ông ta thì thầm. “Cầm lấy cái này, chuẩn bị tinh thần, phòng bất trắc.”
Và ông ta đưa cho tôi một khẩu súng lục hai nòng.
Cùng lúc đó, ông ta bắt đầu im lặng nhích về phía bắc, và chỉ vài ba bước, ông ta và tôi đã sang bên kia miệng hố, còn năm tên cướp biển vẫn đứng nguyên ở miệng hố bên này. Rồi ông ta nhìn tôi và gật đầu, tuồng như muốn nói: “Tới đường cùng rồi.” Thật thế, tôi cũng nghĩ chúng tôi vào bước đường cùng. Ánh mắt ông ta không được thân thiện cho lắm, nhưng cũng không còn vẻ hung ác lúc trước. Thấy ông ta thay đổi thái độ nhanh chóng mặt, tôi ghê tởm lắm, tới nỗi không nhịn được, phải khẽ thốt lên: “Vậy là ông lại đổi phe tiếp!”
Ông ta không kịp trả lời tôi. Đám cướp biển, vừa chửi thề vừa la hét, bắt đầu nhảy xuống hố, lần lượt hết tên nọ đến tên kia, điên cuồng dùng tay đào bới và vứt hết mấy mảnh ván vỡ lên trên. Morgan tìm được một đồng vàng. Lão giơ đồng vàng lên cao và xổ ra một tràng chửi thề tục tĩu. Đấy là một đồng hai guinea. Đồng vàng ấy được chuyền hết từ tay kẻ này sang tay kẻ khác mất gần nửa phút.
“Hai guinea!” Merry vung đồng vàng về phía Silver và gầm lên. “Đây là bảy trăm nghìn đồng vàng của ông đó phải không? Ông giỏi tính toán lắm cơ mà? Ông chưa bao giờ làm hỏng việc gì cơ mà? Đồ đi sông đầu đất!”
“Cứ đào đi, anh bạn.” Silver ngông cuồng và điềm nhiên nói. “Rồi các anh sẽ tìm thấy vài thứ hạt, tôi chẳng thấy có gì lạ đâu.”
“Hạt ấy à?” Merry nhắc lại bằng một tiếng gầm lớn. “Anh em, anh em nghe thấy không? Tôi đã bảo mà. Lão đã biết trước hết cả rồi. Cứ nhìn vào mặt lão mà xem, tất cả hiện rõ trên mặt lão.”
“A, Merry.” Silver chép miệng. “Lại định tranh chức thuyền trưởng nữa à? Anh đúng là một thanh niên kiên định, thật đấy!”
Nhưng lần này, tất cả bọn chúng đều đứng về phía Merry. Chúng bắt đầu nhảy ra khỏi cái hố, tên nào cũng tức tối lườm ra phía sau. Tôi nhận thấy một điều có lợi cho chúng tôi: Tất cả bọn chúng đều trèo lên ở phía đối diện, không tên nào trèo qua phía Silver đứng.
Rồi tất cả chúng tôi đều đứng sững trên miệng hố, một bên hai người, một bên năm người, cái hố sâu nằm giữa chúng tôi, và không ai dám động thủ trước. Silver không nhúc nhích; ông ta chống nạng, đứng thẳng người, lẳng lặng quan sát bọn kia, chưa bao giờ tôi thấy ông ta bình tĩnh đến như thế. Ông ta rất can đảm, không sai!
Cuối cùng, hình như Merry nghĩ rằng mở lời kích động đồng bọn sẽ giúp giải quyết được vấn đề.
“Các anh em!” Gã nói. “Bọn chúng chỉ có hai đứa; một là lão già què quặt đã dẫn tất cả chúng ta tới đây và lừa phỉnh tất cả chúng ta; một là thằng nhãi con láo toét mà tôi đã muốn moi tim nó từ lâu. Anh em…”
Gã đang giơ tay lên và cao giọng chực hô hào tấn công. Nhưng đúng lúc đấy, bỗng - đoàng! đoàng! đoàng! - ba phát đạn từ trong bụi rậm bắn ra. Merry ngã lộn đầu xuống hố; tên cướp biển bị băng đầu loạng choạng như một con quay rồi ngã vật xuống, nằm sõng soài trên mặt đất. Hắn trúng phát đạn chí mạng, nhưng vẫn co giật mất một lúc rồi mới chết hẳn. Ba tên còn lại vội vã quay đầu, chạy bán sống bán chết.
Chưa kịp chớp mắt, Long John đã nã luôn hai phát đạn bằng khẩu súng lục hai nòng vào gã Merry dưới hố. Thấy gã trợn trừng mắt lên trong đau đớn, Silver nói: “George ạ, tôi thấy mình đã thu xếp ổn thỏa cho anh rồi đấy.”
Cùng lúc đó, ngài bác sĩ, anh Gray và Ben Gunn từ trong bụi nhục đậu khấu bước ra, chạy tới chỗ chúng tôi, nòng súng vẫn còn bốc khói.
“Tiến lên!” Bác sĩ hô to. “Nhanh lên, các cậu. Chúng ta phải tới chỗ mấy chiếc thuyền trước bọn chúng mới được.”
Chúng tôi lập tức chạy nhanh như bay, thỉnh thoảng, chúng tôi băng thẳng vào những bụi cây cành lá cao tới ngực.
Silver cũng cố hết sức bình sinh để chạy cho kịp chúng tôi. Cách ông ta dốc hết sức cũng phi thường lắm lắm: Ông ta chống nạng, nhảy vọt lên thật cao, tưởng như ngực sắp toạc hết cơ đến nơi. Một người khỏe mạnh, đầy đủ chân tay cũng không sao bì kịp ông ta khi ấy, tới ngài bác sĩ cũng phải đồng tình. Dẫu vậy, ông ta vẫn chạy sau chúng tôi phải đến ba mươi mét. Lúc ông ta sắp đứt hơi thì chúng tôi đã đến đầu dốc.
“Ngài bác sĩ.” Ông ta gọi. “Nhìn kìa! Không cần phải vội quá đâu!”
Quả thật, chúng tôi không cần phải vội. Đứng ở một chỗ khá thoáng trên cao nguyên, chúng tôi thấy ba tên hải tặc sống sót vẫn còn đang vắt chân lên cổ mà chạy về hướng ban đầu lúc đi lên, thẳng về phía đồi Cột Ưng. Chúng tôi đang ở gần bến thuyền hơn ba tên kia, vậy nên bốn người cùng ngồi xuống thở lấy hơi. Trong khi đó, Long John chầm chậm tiến lại, vừa đi vừa chùi mồ hôi trên mặt.
“Cảm ơn lòng tốt của ngài, thưa bác sĩ.” Ông ta nói. “Ngài đến vừa kịp lúc, vừa vặn cứu tôi và cậu Hawkins. Vậy người đó đúng là anh, Ben Gunn!” Ông ta chêm thêm. “Chậc, anh thật là người tốt, chắc chắn đấy!”
“Đúng là Ben Gunn tôi đây.” Anh chàng bị đày đáp, vừa nói vừa vặn vẹo như một con lươn vì ngượng nghịu. “Mà…” Anh ta nói tiếp, sau một hồi im lặng. “Ông dạo này thế nào, ông Silver? “Tôi vẫn mạnh giỏi, cảm ơn anh”, ông hẳn sẽ nói thế.”
“Ben, Ben này.” Silver lẩm bẩm. “Nghĩ tới chuyện anh đã làm với tôi mà xem!”
Bác sĩ sai anh Gray đi lấy một cái cuốc chim mà đám hải tặc đã vứt lại khi bỏ chạy, rồi sau đó, chúng tôi thong thả xuống dưới đồi, tới chỗ hai con thuyền đang đậu, vừa đi bác sĩ vừa kể vắn tắt những chuyện đã xảy ra cho chúng tôi nghe. Câu chuyện làm Silver quan tâm sâu sắc; và Ben Gunn, hóa ra anh chàng bị đày nửa điên nửa tỉnh ấy lại đóng vai chính từ đầu đến cuối.
Ben, trong một lần tha thẩn một mình trên đảo, đã tìm thấy bộ xương người - chính anh ta đã lục lọi và vét hết những thứ còn lại trên người bộ xương; anh ta đã tìm thấy kho báu và một mình đào nó lên (cái cán cuốc bị gãy đôi ở dưới hố chính là cuốc của anh ta). Mất mấy chuyến khuân vác mệt nhọc, anh ta mới đem được hết đống vàng từ chỗ gốc thông cao vút ấy tới cái hang của mình ở quả đồi hai ngọn phía đông bắc hòn đảo. Anh ta giấu yên ở đấy được hai tháng thì tàu Hispaniola cập vào đảo này.
Khi ngài bác sĩ moi được bí mật ấy của anh ta vào buổi chiều hôm bọn phản loạn tấn công, và sáng hôm sau, lúc bác sĩ phát hiện con tàu đã không còn ở khu neo nữa, bác sĩ mới tới gặp Silver, đưa cho ông ta tấm bản đồ lúc bấy giờ đã hoàn toàn vô dụng. Bác sĩ cho lũ phản loạn hết chỗ thực phẩm dự trữ vì trong hang của Ben Gunn còn rất nhiều thịt dê muối do anh ta tự làm. Đám phản loạn muốn gì, bác sĩ cũng cho hết, miễn sao có thể an toàn rời khỏi chiến lũy để chuyển tới quả đồi hai ngọn, vừa tránh được bệnh sốt rét, vừa tiện canh giữ kho báu.
“Còn cháu Jim.” Bác sĩ nói. “Dù không muốn, nhưng ta đã làm tất cả những gì ta cho là tốt nhất với những người làm tròn phận sự; và nếu cháu không phải là một người như thế, thì là lỗi tại ai đây?”
Sáng hôm đó, biết thể nào tôi cũng phải đi theo bọn phản loạn tới chỗ mà ngài đã dọn sẵn cho chúng nỗi thất vọng ê chề, ngài liền tức tốc chạy về hang, gọi anh Gray và anh chàng bị đày lên đường ngay, để ngài điền chủ ở lại chăm sóc cho ông thuyền trưởng. Ba người băng chéo qua đảo để tới chỗ cây thông trước. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, ngài nhận ra đoàn chúng tôi đã khởi hành trước; lại thấy Ben Gunn là người rất nhanh nhẹn nên phái anh ta chạy trước một mình tới đó và tùy cơ ứng biến. Ben Gunn đã nghĩ ra một kế hay, đánh thẳng vào tật mê tín của đám bạn tàu cũ, khiến chúng kinh hồn bạt vía. Nhờ thế mà anh Gray cùng ngài bác sĩ mới tới nơi sớm và kịp mai phục trong mấy lùm cây trước khi đám săn kho báu tới.
“Chà!” Silver nói. “May phước cho tôi khi có cậu Hawkins bên mình. Nếu không, hẳn ngài đã mặc cho lão John già này bị băm thành trăm mảnh mà chẳng hề bận tâm.”
“Phải, không hề bận tâm thật.” Bác sĩ Livesey vui vẻ đáp.
Lúc đó, chúng tôi đã tới chỗ mấy chiếc thuyền. Ngài bác sĩ cầm cuốc phá tan một chiếc, rồi chúng tôi ngồi lên chiếc còn lại và chèo ra biển, vòng về phía vịnh Bắc.
Đường đi dài khoảng mười ba, mười bốn cây số. Silver, dù đã mệt sắp chết, cũng cầm lấy một mái chèo như tất cả chúng tôi. Thuyền chúng tôi lướt vun vút trên biển lặng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra khỏi eo biển hẹp và ngoặt về góc phía đông nam hòn đảo, chỗ mới bốn hôm trước thôi, chúng tôi đã cho thuyền lai dắt tàu Hispaniola vào đỗ.
Khi đi qua quả đồi hai ngọn, chúng tôi trông thấy cái miệng hang đen sì sì của Ben Gunn, có một bóng người đang đứng cạnh đó, tựa vào một khẩu hỏa mai. Đó chính là ngài điền chủ. Chúng tôi lấy một chiếc khăn tay ra vẫy và hô to ba tiếng chào ngài, Silver cũng hô theo, nồng nhiệt lắm.
Đi thêm gần năm cây số nữa, ngay trong cửa vịnh Bắc, chúng tôi còn thấy gì ngoài tàu Hispaniola đang dập dềnh trên mặt nước? Nước triều đã nâng con tàu lên, và nếu ở chốn này, triều lưu cũng mạnh và cũng lộng gió như bên khu neo ở phía nam, chắc chúng tôi chẳng bao giờ tìm lại được tàu, hoặc nếu có thì tàu cũng ở tình trạng không cách nào cứu vãn được. Tàu không hư hại gì nhiều, chỉ có cánh buồm chính bị hỏng mà thôi. Chúng tôi buộc lại một cái neo khác rồi thả xuống nước, sâu chừng một sải rưỡi. Xong đâu đó, chúng tôi qua lại hang Rum, chỗ gần kho giấu vàng của Ben Gunn nhất; còn anh Gray một mình chèo thuyền về chỗ tàu Hispaniola để canh giữ tàu.
Đường chạy từ dưới bờ biển lên tận cửa hang chỉ thoai thoải dốc, đi lại rất dễ dàng. Ngài điền chủ gặp chúng tôi ở đầu dốc. Đối với tôi, ngài rất thân mật và ân cần, không nhắc một chút gì đến việc tôi đã trốn trại cả, ngài không khen mà cũng không chê trách. Thấy Silver lễ phép đưa tay lên chào, ngài lại có vẻ cáu.
“John Silver.” Ngài nói. “Anh là quân đại gian đại ác, quân lừa đảo - quân lừa đảo đốn mạt, thưa anh. Người ta bảo tôi đừng đưa anh ra tòa. Được, tôi không làm thế. Nhưng những người đã chết dưới tay anh, thưa anh, họ sẽ bám vào cổ anh, làm cho anh thấy mình không khác gì bị đeo đá vào cổ vậy.”
“Xin đội ơn lòng tốt của ngài, thưa ngài điền chủ.” Long John đáp và lại đưa tay lên chào.
“Anh còn dám cảm ơn tôi cơ!” Ngài điền chủ kêu lên. “Tôi phải làm trái bổn phận của mình rồi đấy. Đứng lùi ra.”
Sau đó, cả đoàn chúng tôi cùng vào trong hang. Cái hang rất rộng rãi và thoáng khí, lại có một con suối nhỏ và một hồ nước sạch, xung quanh dương xỉ mọc um tùm. Nền hang toàn là cát. Nằm trước một đống lửa lớn là ông thuyền trưởng Smollett; và ở tít góc trong cùng, qua ánh lửa chập chờn, tôi thấy tiền chất thành mấy đống to và vàng được xếp gọn thành mấy khối vuông vức. Đó chính là kho báu của Flint mà chúng tôi không quản xa xôi, cất công vượt biển tới đây tìm kiếm, và phải trả giá bằng sinh mạng của mười bảy người trên tàu Hispaniola. Và cái giá để tích trữ được cả một kho báu khổng lồ đến thế kia còn lớn đến bao nhiêu nữa? Bao nhiêu máu và bao nhiêu đau đớn? Bao nhiêu con tàu to đẹp phải chìm dưới đáy biển sâu? Bao nhiêu con người dũng cảm bị ép bịt mắt và bước trên tấm ván để rồi lao mình xuống biển? Bao nhiêu phát đại bác đã nổ? Bao nhiêu nỗi ô nhục và những lời gian trá cùng những bạo tàn? Có lẽ không một ai còn sống trên đời có thể trả lời. Nhưng trên hòn đảo này vẫn còn ba kẻ còn sống đây - Silver, lão già Morgan và Ben Gunn - những kẻ đã nhúng tay vào những tội ác kia và vẫn hy vọng hão huyền được chia phần thưởng.
“Lại đây nào, Jim!” Ông thuyền trưởng gọi. “Jim ạ, cháu là cậu bé can đảm, theo cách của cháu, nhưng ta không nghĩ cháu và ta có thể đi biển cùng nhau được. Cháu không được hợp với cách làm việc của ta cho lắm. Là anh đấy à. Silver? Cơn gió nào đưa anh vào đây vậy, anh bạn?”
“Quay lại với phận sự của mình, thưa ngài.” Silver đáp.
“A!” Thuyền trưởng nói. Và ông chỉ nói có thế.
Bữa tối hôm ấy, tôi ăn ngon miệng lắm lắm, khi xung quanh toàn là bạn bè mình. Bữa tối hôm ấy có thịt dê muối của Ben Gunn, vài món ngon khác và một chai rượu lâu năm lấy từ tàu Hispaniola. Tôi chắc chắn, chưa bao giờ mọi người lại vui vẻ và sung sướng tới như thế. Silver cũng ăn cùng, ông ta ngồi ở chỗ gần như khuất hẳn ánh lửa, nhưng ăn uống ngon lành lắm, ai cần thứ gì là ông ta liền nhanh chân đi lấy, thậm chí, thấy chúng tôi cười ha hả, ông ta cũng khẽ nhoẻn cười theo - hệt như hồi còn đội lốt một ông bếp tàu lễ độ, hiền lành, khúm núm dạo trước.