Nơi đó ngoài Nhan Miêu và cô ra, còn có hai cô gái và bốn người đàn ông khác, số người vừa đủ để bắt cặp, mọi người cùng ăn uống rồi đi KTV8.
8 KTV: quán karaoke.
Các cô gái có thể gọi là thanh tú, các chàng trai đều khá là nho nhã, không khí tương đối vui vẻ. Chủ động ngồi cạnh Thư Hoán là một luật sư khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng khá cao, gương mặt điển trai, đeo kính, nho nhã lịch sự, nói chuyện rất thú vị khiến những người xung quanh cứ cười mãi.
Nhan Miêu thì thầm bên tai cô: “Trông anh ta có vẻ rất thích cậu”.
“Thế… thế à?” Người ta vừa cao vừa đẹp trai, lại thành công trong sự nghiệp, Thư Hoán cũng cảm thấy vui mừng.
“Lát nữa kết thúc, cậu nhớ đừng đi nhanh quá, chắc anh ta sẽ đề nghị đưa cậu về đó.”
“Cậu cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy…”
Anh chàng kia lại gần, mỉm cười hỏi: “Hai cô đang thì thầm gì thế?”.
Thư Hoán còn đang ngại ngùng thì Nhan Miêu đã nhanh nhẹn đáp lại: “Ngày mai là sinh nhật Thư Hoán, bọn em đang bàn bạc xem nên tổ chức thế nào”.
Người đó nhướng mày, nói với Thư Hoán: “Ồ, ngày mai là sinh nhật em?”.
“Vâng… vâng ạ…”
“Vậy không biết mai em định tổ chức thế nào?”
Không đợi Thư Hoán mở miệng, Nhan Miêu đã cướp lời: “Vẫn chưa chắc chắn ạ, vốn dĩ bọn em định cùng nhau ăn mừng mà mai em lại có việc, không có thời gian đi cùng bạn ấy. Em đang đau đầu đây”.
Eo bị Nhan Miêu lén nhéo một cái, để tránh bị bạn phàn nàn, Thư Hoán đành nuốt tiếng kêu đau vào bụng.
Anh chàng kia nhìn Thư Hoán, cười nói: “Thế, không biết anh có vinh hạnh mời em đi ăn, chúc mừng sinh nhật em không?”.
Ngón tay Nhan Miêu càng ra sức, Thư Hoán đành khuất phục trước bạo lực, cúi đầu đáp: “Vậy thật… cảm ơn anh nhiều”.
Tối đó anh chàng luật sư ấy đúng là đưa cô về thật, thiện cảm của anh ta dành cho cô rất rõ ràng, không hề có ý định che giấu. Thư Hoán mơ hồ nghĩ, vận đào hoa của mình chẳng lẽ đã nở thật? Người này chính là người cô đang đợi chăng?
“Nhất định là thế rồi!” Lúc nửa đêm Nhan Miêu gọi tới đã nói, “Tất nhiên là anh ta rồi. Người ta vừa đẹp trai lại lắm tiền, vừa lãng mạn lại thú vị, người như thế là hàng hiếm đấy, còn lại một người cho chúng ta gặp mặt là may mắn lắm rồi. Tớ nghe ngóng giúp cậu rồi, anh ấy không quan tâm việc bạn gái không có nghề nghiệp ổn định đâu, nói là chỉ cần tình cảm ổn định là được, anh ấy cam tâm tình nguyện nuôi cậu…”.
Tuy Nhan Miêu nhanh chóng xác định người mà anh chàng luật sư muốn tiến tới là mình, Thư Hoán vẫn không có tí cảm giác chân thực nào.
Hôm sau thức dậy, Thư Hoán nhìn lịch, hôm nay đã là sinh nhật cô.
Cô lấy bánh kem ra khỏi tủ lạnh, mở màng bọc ra, vì trước đó đã trải một lớp giấy dầu xung quanh nên bánh kem không bị dính vào giấy bọc, lúc lấy ra rất đẹp và nguyên vẹn. Sau đó Thư Hoán chăm chú trang trí, vẽ trái tim hình chocolate, rắc bột cacao, rồi lại đặt chiếc bánh đẹp đẽ vào hộp, thắt nơ cẩn thận.
Ngón tay dính một ít kem, Thư Hoán đưa lên miệng, nếm thử, rất ngon.
Cô gái mà Từ Vĩ Trạch thích khi nhận được một chiếc cheese cake chất lượng thế này, chắc sẽ rất vui.
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy không muốn gặp Từ Vĩ Trạch, liền gọi nhân viên chuyển phát nhanh đến gửi cho anh.
Bánh kem được gửi đi không lâu sau thì vị luật sư kia đã đến đón cô đi hẹn hò. Lần này Thư Hoán cũng chịu khó trang điểm một chút, mái tóc xoăn dài, váy ôm sát hở vai màu hoa hồng, phần eo là một chiếc thắt lưng bướm màu trắng bạc, giày cao gót cùng màu, túi xách trắng. Quả nhiên khi đối phương nhìn thấy cô đã tỏ ra rất sung sướng: “Hôm nay em thật đẹp”.
Bất đắc dĩ cô phải cố gắng để mình lên để trở nên lộng lẫy, hẹn hò mà cũng giống như tham gia phỏng vấn xin việc vậy.
Luật sư Đồng Phương đưa cô đi dạo một vòng trước, tặng quà rồi hai người cùng đi ăn ở nhà hàng Pháp rất lãng mạn, sau đó đến rạp chiếu phim xem một bộ phim mới, tất cả đều thuận lợi.
Là một người đàn ông chín chắn thành công, anh ta khá hài hước thú vị, lại còn gallant. Thư Hoán cũng nghĩ liệu mình còn có thể gặp được người nào tốt hơn anh ta không?
Có lẽ đúng như Nhan Miêu nói, cô phải nắm bắt cơ hội này, phát triển theo lẽ tự nhiên với một người đàn ông thích hợp, đừng nghĩ đến những cái khác nữa.
Hẹn hò xong, Đồng Phương lái xe đưa cô về. Lúc đến chung cư, Thư Hoán chúc anh ngủ ngon, đang định xuống xe thì Đồng Phương cười rồi kéo cô lại.
“Hôm nay ở cạnh em rất vui.”
Thư Hoán ngẩn người rồi nói: “Cảm ơn, em cũng vậy”.
Sau đó Đồng Phương ghé sát mặt lại. Thư Hoán giật bắn mình, chỉ kịp nghiêng đầu sang bên, đôi môi ấy chỉ chạm vào gò má cô.
Hai người tách ra, Thư Hoán vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng, đành nói: “Xin… xin lỗi”.
Dù sao cũng mới là lần thứ hai gặp mặt, còn chưa kịp nắm tay mà đã hôn nhau. Không biết có phải là do nhịp sống con người trở nên gấp gáp hơn, hay là do cô đã lạc hậu mất rồi.
Đối phương cười: “Không sao. Em rất truyền thống mà. Rất tốt, anh thích!”.
Thư Hoán cũng chỉ có thể cười. Mở cửa xe, anh ta nói: “Anh đưa em lên nhé”.
“Ưm…”
“Gấu Hoán.”
Thư Hoán sững người, lúc này cô mới nhận ra trong bóng đêm còn có một chiếc xe khác. Từ Vĩ Trạch vừa bước xuống, đứng cách cô chỉ mấy bước.
Bất giác Thư Hoán cũng đi về phía anh hai bước: “Sao anh lại đến đây?”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Hôm nay là sinh nhật em mà”.
Thư Hoán hoàn toàn bất ngờ, ngẩn người, nhất thời không biết làm sao, một lúc sau mới nhìn anh, nói: “Thế… thế quà của em đâu?”.
Từ Vĩ Trạch đang định mở miệng thì một bàn tay đặt lên vai cô, giọng Đồng Phương vang lên: “Thư Hoán, vị này là?”.
Thư Hoán quay lại nhìn đối tượng hẹn hò, rồi lại nhìn Từ Vĩ Trạch, đành nói: “Đây là bạn em”.
“Hân hạnh.”
Đồng Phương phong độ chìa tay ra, Từ Vĩ Trạch khựng lại một giây rồi cũng bắt tay anh ta, rồi nghe anh ta giới thiệu: “Tôi là bạn trai Thư Hoán”.
Thư Hoán rất ngượng ngùng. Anh ta xác định quá nhanh, cô không theo kịp. Nhưng người ta đã nói thế thì không thể làm mất mặt anh ta được, huống hồ gì cô cũng đang suy nghĩ xem có nên quen nhau thật không.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, bỗng cười nói: “Đúng rồi, nói đến quà tặng, anh chưa kịp chuẩn bị, chỉ tiện đường đến đây. Ngày mai bù cho em nhé”.
Thư Hoán “ồ” lên một tiếng, tuy đã quen với sự vô tâm của anh nhưng vẫn có chút thất vọng, đành nói: “Không sao đâu”. Anh còn nhớ mà đến chúc mừng cô đã là tốt lắm rồi.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, hạ giọng: “Xin lỗi”.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, lòng Thư Hoán bỗng dâng lên một nỗi buồn vô cớ: “Không có gì. Em… lên đây, chúc ngủ ngon”.
“Chúc ngủ ngon, Gấu Hoán.”