Hooperville, Oregon
Chủ nhật, ngày mùng 6 tháng 4 năm 1890
Khi Douglas Montgomery tỉnh táo, mọi người vẫn có thể chịu đựng được việc ở bên cạnh hắn, nhưng một khi hắn say thì Alan Dristol lại thấy rất sợ. Tại sao ư, Alan cũng không rõ. Nhưng anh biết, Douglas chẳng bao giờ làm chuyện gì quá độc ác với người khác. Dẫu vậy, Alan vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi ấy.
Ý nghĩ đó làm Alan bận lòng khi buộc anh phải xét lại chính con người mình. Nếu không ưa Douglas thì tại sao anh lại giao du với hắn, đấy là chưa kể việc rượu chè cùng hắn nữa? Alan đã tự vấn câu hỏi đó hàng chục lần, và câu trả lời thì kể cũng khó chấp nhận, rằng anh rất sợ nói không với Douglas. Không - một từ thật đơn giản. Nhưng nói với kẻ như Douglas thì thật chẳng đơn giản chút nào.
Ghìm ngựa chậm lại, ánh nắng sớm khiến Alan phải nheo mắt mới thấy được tấm lưng bốn người bạn đồng hành lúc họ cưỡi ngựa đi lên trước anh. Dẫn đầu đoàn là Douglas Montgomery, kẻ cao hơn những người khác một cái đầu và có bờ vai rộng hơn. Như thể để khẳng định quyền làm chủ của mình, cứ chốc chốc hắn lại giáng một cú thúc vào hai bên sườn con ngựa thiến và không ngừng giật mạnh dây cương của con thú tội nghiệp. Chứng kiến cảnh ngược đãi đó, Alan cảm thấy hơi ớn. Con ngựa vẫn ngoan ngoãn và Douglas hoàn toàn không nhất thiết phải đối xử khắc nghiệt với nó đến thế.
Alan đưa mắt về phía James Radwich, Roddy Simms và Sam Peck, ba chàng trai trẻ đang đi trước anh. Họ là bạn thân của anh lâu lắm rồi, từ cái thuở mặc quần xà lỏn, đến độ anh cảm giác mình hiểu rõ họ như chính bản thân mình. Anh ngờ rằng cả ba người họ đều sợ Douglas giống mình. Thật đáng thương làm sao khi đêm qua họ đã từ bỏ mọi thứ được dạy dỗ để lẽo đẽo theo sau Douglas như đàn vịt con xếp hàng theo mẹ, cùng hắn vào nhà thổ, chôn vùi tội lỗi trong men rượu để rồi sáng nay phải trả giá bằng những trận đau đầu như búa bổ. Chúa ơi, hôm nay là Chủ nhật. Mọi thành viên trong gia đình các anh chắc đang ở nhà thờ, rồi họ sẽ thắc mắc rằng các anh đang ở đâu? Không ai trong số các anh có chút lập trường nào sao?
Douglas đẩy con ngựa sang bên đường để chặn lối đi rồi bỏ chiếc mũ quả dưa bằng nỉ xám ra và lấy tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán. Tháng Tư năm nay khô hanh đến bất thường, hai tuần trước trời mưa lắc rắc nên đường đầy bụi bặm. Hắn nhăn mặt khi thấy bụi bẩn trên trán dính đầy vào cổ tay áo trắng của mình. “Giờ chúng ta đi bơi cho tỉnh táo”, hắn nói với giọng thách thức, “Đứa nào xuống sau là thằng nhãi bám váy mẹ ”.
Thác Misty và hồ bơi ưa thích của họ cách không bao xa. Gần như không tin vào tai mình, Alan liếc theo hướng đó. Douglas rất khoái làm những điều hoang dại và điên rồ. Càng mạo hiểm càng tốt. Nhưng ngay sau đêm qua thì chuyện này thật quá đáng. “Bơi ư? Mày mất trí rồi sao? Chúng ta sẽ chết cóng mất thôi.”
“Chúa ơi, Alan, mày đúng là cái đồ công tử bột. Ngoài này đang nóng chảy mỡ ra. Tao đang mướt mát mồ hôi và mày cũng có khác gì đâu.”
“Với mớ quần áo đầy đủ và khô ráo này, ờ phải, tao đang vã mồ hôi”, Alan thừa nhận, “Nhưng nếu nhảy xuống hồ bơi đó, tao sẽ không thế nữa”.
“Nước trong hồ đó là tuyết tan từ trên núi chảy xuống”, Roddy chỉ ra. “Cái lạnh đúng là không dễ chịu chút nào đâu, Douglas.”
“Cái lạnh không dễ chịu ư? Mày có còn là một thằng đàn ông không, Roddy? Hay là một con đàn bà tối ngày rên rỉ rồi ăn mặc cho giống thằng đàn ông thôi?”
Mặt Roddy đỏ gay vì ngượng, nhưng cũng chẳng nói được gì để bảo vệ cho cái khí chất đàn ông của mình. Không một ai trong số họ từng đứng lên chống lại Douglas.
Douglas khịt mũi vẻ khinh bỉ rồi thúc ngựa tiến vào con mương chạy dọc đường đi. Vừa huơ huơ mũ, hắn vừa gào lên như mèo khi con ngựa thiến của mình nhảy lên bờ mương. Alan hồ nghi nhìn ba người bạn của mình và thừa biết rằng chẳng ai trong số họ muốn bơi lặn gì cả. Nhưng ngặt nỗi, anh cũng biết tất cả bọn họ đều khúm núm trước cái ý thích chợt nảy ra của Douglas vì không một ai có gan chống lại hắn.
“Sao?”, Roddy nói.
Sam thở dài. “Đôi lúc tao ước giá lại chỉ có bọn mình thôi, và chẳng bao giờ dính dáng đến thằng cha kia.”
“Tao tán thành”, James thêm vào.
Alan cũng có chung cảm nhận, nhưng vấn đề đó dường như còn phải bàn cãi. Thực tình thì, Douglas không chỉ gia nhập vào mà còn thâu tóm cả nhóm họ. Bốn người họ cho ngựa quay đầu rồi miễn cưỡng đi về phía ngọn thác. Như thể cảnh báo trước, gió tự dưng nổi lên, lồng lộng và mát lành dễ chịu phả vào mặt Alan. Gió táp vào làn da ẩm ướt khiến Alan cảm thấy lạnh thấu xương.
Thay vì đi theo lối mòn, Douglas băng rừng tiến đến hồ bơi, địa hình thật hiểm trở. Cây Madrone1, nguyệt quế, sồi cằn cỗi và linh sam xoắn chằng chịt lấy nhau như những ngón tay viêm khớp của một bà lão chắn mất lối đi, những thân cây to lớn đầy mấu đâm lên từ các bụi cây rậm rạp. Chẳng thể nào nhìn thấy đường đi. Sợ rằng ngựa không may vấp ngã vào ổ gà nào đó rồi gẫy mất chân trước nên Alan cho nó đi nước kiệu. Còn mấy người bạn của anh vì sợ làm Douglas giận dữ nếu rề rà nên chẳng nhượng bộ gì. Ngoài cái giá phải trả là con ngựa bị hủy hoại, Alan cũng thấy mấy người kia chẳng có chút mảy may nhân đạo nào khi không ngừng thúc ngựa băng qua vùng đất gồ ghề. Nhưng Alan đơn giản chỉ là kẻ đi theo chứ không phải người chỉ huy. Bất cứ thứ gì Douglas khăng khăng muốn thì người khác đều phải phục tùng, và tất nhiên những chú ngựa và mọi thứ khác cũng sẽ phải chịu bị đày đọa.
1 Một loại cây họ thạch nam ở Bắc Mỹ.
Là người đi sau rốt, Alan nghe thấy tiếng của bốn người kia vọng lại qua rặng thông và linh sam. Tiếng thúc ngựa, tiếng la ó. Dù oán giận Douglas nhưng anh vẫn mỉm cười khi tưởng tượng cảnh Sam, Roddy và James trần truồng nhảy xuống hồ nước lạnh cóng. Mấy thằng ngốc điên rồ. Thế nào cũng bị viêm phổi cho coi, và tất cả chỉ để làm tên Montgomery khoái trá. Trời đánh thánh vật dòng họ nhà Montgomery. Trời đánh thánh vật cái ngôi nhà đẹp đẽ trên đồi kia. Trời đánh thánh vật cả tiền bạc của họ nữa. Đôi lúc, Alan tự hỏi liệu có phải cái gã tự xưng là thủ lĩnh kia nảy ra mấy cái trò kỳ quặc chỉ để xem hắn có thể đẩy người khác đi đến đâu không.
Cuối cùng cũng thoát khỏi lùm cây vấn vít, Alan ngạc nhiên khi chưa thấy ai xuống nước. Anh khum bàn tay trên mắt để nhìn cho rõ tất cả những thứ hỗn tạp kia là gì và khẳng định rằng có năm dáng người đang đứng trước hồ bơi, bốn người bạn đồng hành của anh và một cô gái nhỏ nhắn.
Douglas đã lấy chiếc khăn choàng của cô gái và giơ nó quá tầm với của cô. Vẫn như mọi khi. Hễ có cơ hội được hiếp đáp người khác là Douglas chớp lấy liền. Dù thấy khó chịu nhưng Alan cho rằng cách trêu chọc đó không vượt ngưỡng vô hại.
Rồi anh nhận ra cô gái. Đó là Annie Trimble, cô gái thiểu năng trong thị trấn. Dẫu đã gần hai mươi và qua thời trẻ dại từ lâu nhưng trông cô thậm chí càng trẻ con và đáng thương hơn trong bộ váy yếm xanh dương kỳ dị, cùng bít tất dài đen và đôi giày đính cúc cao bê bết bụi bẩn. Mẹ Alan vẫn thường qua nhà Trimble chơi nên anh biết bà Edie Trimble luôn cố gắng giữ cho con gái mình gọn gàng sạch sẽ, nhưng Annie cứ thích chạy đùa trong rừng đến nỗi nó trở thành một nhiệm vụ bất khả thi.
Tim anh thắt lại trước vẻ hốt hoảng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô lúc cô điên cuồng chộp lại chiếc khăn. Annie hay quên đồ mặc trong rừng nên người nhà rất nghiêm khắc với cô trong vấn đề phải mang đồ về. Alan biết rằng thế nào cô cũng bị rầy la, tệ hơn là, nếu trở về nhà trong tình trạng không mảnh vải che thân thì cha cô, ngài thẩm phán, vốn đã không tin vào việc kiệm đòn roi và nỗi khổ của Annie nên sẽ trừng trị cô mạnh tay hơn nhiều so với ba đứa con gái lớn của mình.
Alan không vì thế mà trách ngài thẩm phán hay nghĩ ông ta ác độc. Người khờ dại như Annie rất khó kiểm soát, và bố mẹ cô chắc sẽ được ngợi khen vì giữ cô ở nhà. Hầu hết mọi người chắc sẽ tống đứa con như Annie vào nhà thương điên. Nếu chẳng phải vì nhà Trimble xoay xở để giữ cho cô khuất mắt phần lớn thời gian khi có khách đến chơi thì rất có thể ông bà ấy đã bị cái xã hội văn minh này khai trừ rồi. Không ít kẻ thấy khó chịu với những người như Annie. Dẫu vậy, cha mẹ Annie vẫn không muốn đưa cô vào trại từ thiện, mà chọn cách làm mờ nhạt đi sự tồn tại của cô.
Tại sao nhà Trimble lại phải bận tâm, Alan cũng chịu. Tiền bạc thì tất nhiên không thành vấn đề rồi: Gia đình ấy có đủ khả năng cho cô được nhận nuôi và những khát vọng chính trị của ngài thẩm phán khiến mọi người càng thắc mắc rằng sao họ vẫn chưa làm điều đó. Dù ai cũng biết Annie vẫn phát triển bình thường cho đến ngày cô bị cơn sốt hồi nhỏ ảnh hưởng đến trí óc, thế nhưng vẫn có những người trong thị trấn xì xào sau lưng nhà Trimble rằng một trong số các bác của bà Edie Trimble bị điên và chứng rối loạn thần kinh này là do di truyền. Những chuyện rỉ tai đó có thể phá hủy mức độ tín nhiệm của một chính trị gia.
Mẹ kiếp. Douglas phải biết rằng Annie không hiểu hắn chỉ đang đùa giỡn với cô. Điều này hiển hiện qua những nỗ lực điên dại để giành lại chiếc khăn. Dễ thấy rằng sinh vật đáng thương kia đang cạn dần kiên nhẫn. Vẻ hoang mang trong đôi mắt to màu xanh dương của cô cho thấy điều đó, đấy là còn chưa kể đến việc cô cứ bịt lấy đầu một cách lạ lùng mỗi khi Douglas nói gì đó với cô. Hiển nhiên, cô không hiểu bất cứ thứ gì hắn nói.
“Chúng ta vẫn chưa qua cái thời chơi mấy cái trò này sao?”, Alan nói to. “Thôi nào, Douglas. Để cho cô gái đáng thương đó yên đi.”
“Đức Thánh Alan cất tiếng”, Douglas độp lại. “Cứ làm như mình chưa từng trêu con nhỏ này ấy nhỉ?”
Hắn bắt được thóp Alan. “Chúng ta đều có tội chòng ghẹo Annie một hay hai lần, nhưng đó là khi còn trẻ con. Thằng đàn ông thực thụ không làm mấy trò ấy.”
“Đúng rồi đấy. Thôi nào, Douglas”, Roddy dụ. “Để nhỏ đó yên đi.”
Douglas ra vẻ như không thèm nghe. Hắn nhoài người về phía trước, cười nhăn nhở và đu đưa chiếc khăn choàng trong tầm với của cô. “Bé muốn cái này à, cục cưng? Thế thì lại đây mà lấy đi này.”
Khi nhử được cô tới gần hơn, Douglas quét mắt một lượt trên chiếc váy yếm có lẽ bị thác nước ngược dòng làm ướt của cô. Ai ai sống trong và quanh khu Hooperville đều biết Annie đặc biệt hứng thú tha thẩn trên các tảng đá quanh ngọn thác. Tại sao ư? Có Chúa mới biết. Làn sương mù băng giá không ngớt tỏa ra từ dòng thác đổ, nhưng dù thời tiết có thế nào thì cũng chẳng làm cô nản bước.
Những thớ vải ướt sũng nhẽo nhèo vì giặt giũ nhiều dính chặt lấy thân thể cô, thậm chí còn làm lộ ra đường cong cơ thể nảy nở không trói buộc đầy hấp dẫn hơn là phải che đi. Linh cảm sắp có chuyện bất ổn, Alan quăng người xuống ngựa. Hẳn Douglas không thể biết Alan đang lo sợ hắn có thể nghĩ gì. Thậm chí chỉ đùa cợt với ý niệm đó thôi cũng là vô lương tâm rồi, nhưng ai có thể khẳng định rằng Douglas có lương tâm cơ chứ?
Nhìn Douglas, ắt hẳn sẽ nghĩ hắn là một chàng trai trẻ tử tế có mái tóc hung tỉa tót gọn gàng và đôi mắt nâu tươi rói.
Hắn có mọi thứ tốt đẹp, tiền bạc, đặc quyền và được giáo dục đâu vào đấy tại một trường đại học chuyên biệt ở miền Đông. Nhưng với hắn, bấy nhiêu đấy vẫn không đủ và có lẽ chẳng bao giờ đủ. Dường như bên trong hắn luôn có một đòi hỏi quyền lực, đòi hỏi được kiểm soát người khác. Nhu cầu đó từ lâu đã tự phô bày trong mối quan hệ của hắn với Alan cùng những người bạn, và giờ đang được trút lên Annie.
Chỉ có Annie là không có khả năng chống trả.
Alan liếc nhìn đôi mắt xanh hoang mang của Annie rồi quay sang Douglas. “Mày khốn kiếp thật! Nhỏ này đầu óc không bình thường, Douglas, mày biết rõ mà. Chọn một ai khác có thể đáp trả cho mày những gì mà cô ta có đi.”
“Đầu óc có chút vấn đề, nhưng phần còn lại thì vẫn ổn”, Douglas phản pháo, “Ôi cha mẹ ơi, đôi gò bồng đảo đang đập vào mắt tao đây này”. Hắn huýt một tiếng sáo nhẹ như báo điềm chẳng lành cho Annie rồi nói thêm, “Nhìn thôi cũng đủ làm tao nhỏ dãi ra rồi”.
Alan quay sang mấy người bạn tìm kiếm sự giúp đỡ. Sam cúi đầu, di mũi ủng vào đám đất đỏ hung, hai tay đút sâu vào túi quần, có vẻ như anh ta nghĩ cứ phớt lờ đi thì chuyện này sẽ biến mất. Roddy thì cười gượng, và khuôn mặt vốn hồng hào của James đã chuyển sang màu đỏ lựng. Dù rất lúng túng nhưng dường như hết thảy bọn họ chẳng thể rời mắt khỏi thân mình Annie. Alan cũng miễn cưỡng nhìn Annie. Đúng là hai nhũ hoa của cô nhô rõ hẳn lên. Như đổ thêm dầu vào lửa, cái váy còn bó chặt vào đùi. Ghê tởm bản thân vì đã để ý, Alan cố dứt mắt mình ra khỏi vùng cấm kị. Nỗi ái ngại cho Annie hệt như một nắm đấm vô tình siết chặt lấy ruột gan anh.
“Bà già em khùng thật cưng ơi khi để em ăn mặc kiểu nửa vời thế kia rồi lê la khắp chốn này”, Douglas khẽ nói, tay vẫn đu đưa chiếc khăn choàng làm mồi nhử.
“Đầu óc nhỏ này vẫn là một đứa con nít và cũng không phải là một đứa sáng dạ nữa”, Alan nhắc Douglas, chợt cao giọng vì lo lắng. “Tao dám chắc là mẹ con nhỏ mặc cho nó thế này vì nó rất hay chạy vào rừng. Bà ấy tin tưởng vào sự đứng đắn của bất cứ người nào gặp con mình, và đúng là thế. Ghẹo đùa nhỏ này không công bằng đâu, Douglas ạ, mày biết mà. Trả khăn cho con bé rồi để nó về nhà đi.”
“Tao sẽ đưa khăn cho nó”, Douglas quả quyết. “Tất cả những gì nó phải làm là đến mà lấy thôi. Nào bé yêu, đến đây nhìn anh Douglas này.”
Rõ là mù tịt những ý nghĩ đầy nhục dục của kẻ đang hành hạ mình, Annie lao ra giành lấy khăn. Ngay khi Annie vào tầm với của mình, Douglas túm lấy eo cô. Cô không hét lên nhưng tiếng hổn hển nho nhỏ kinh hãi còn đáng sợ hơn. Ruột gan Alan rối như tơ vò. Anh ghét điều này, ghét vô cùng. Nét mặt Douglas thật xấu xa. Xấu xa và độc ác. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn chứa đầy niềm phấn khích ghê tởm.
Alan bước lên. “Để con nhỏ đi đi, Douglas. Tao không đùa đâu.”
“Con nhỏ à?” Con mồi đã sập bẫy, Douglas quăng chiếc khăn choàng đi rồi bóp lấy cặp mông tròn lẳn của Annie. Nhìn cái cách hắn nhấn sâu ngón tay cũng đủ biết hắn cố tình mạnh tay. “Bị đui à, anh bạn. Con nhỏ cái mốc gì, một cô em lớn đẫy đà rồi đấy.”
Hắn cười nhẹ rồi cố cưỡng hôn cô, Annie bất lực đẩy vai Douglas ra, mái tóc đen mềm xõa xuống tấm lưng mảnh mai, rối tung, đôi mắt vần vũ những hỗn loạn, cố gắng ưỡn lưng tránh cái hôn của hắn. Douglas chuyển tư thế để nhấm nháp dọc cổ cô.
“Mẹ ơi, con bé này ngọt thật”, hắn xì xầm cùng lúc mạnh tay nắm trọn bầu ngực cô với cú siết nhức nhối y như lúc hắn nắm mông hồi nãy.
Máu điên sôi lên trong Alan. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu cứ đứng ngoài nhìn cô chịu đau đớn. Thế này là quá đủ rồi. Anh nắm lấy cánh tay lực lưỡng của Douglas. “Tao đã bảo để con nhỏ…”
Dù Alan có đang cố nói điều gì thì cũng bị cắt ngang bởi ánh sáng lóe lên từ một mũi dao. Anh trừng trừng nhìn trong nỗi sững sờ câm lặng lúc Douglas rời tay khỏi Annie để tạo tư thế sẵn sàng chiến đấu và đe dọa anh bằng thứ vũ khí không biết lôi ở đâu ra.
“Đừng bao giờ xía mũi vào chuyện của tao”, Douglas cảnh cáo bằng một giọng nhẹ nhàng đầy dối trá.
Chỉ nghĩ đến lúc lưỡi dao kia phanh bụng mình ra cũng đủ làm hai đầu gối Alan gần như khuỵu xuống. Niềm an ủi duy nhất của Alan vào lúc này là có vẻ như trong cơn giận, Douglas đã quên mất Annie. Alan muốn hét lên bảo cô chạy đi nhưng anh biết nếu làm vậy, Douglas sẽ lại nhớ ra điều mình sắp làm và túm lấy cô. Anh chỉ có thể hy vọng Annie đủ nhận thức để tự giải thoát cho mình.
“Thôi nào Douglas, mày say rồi”, Alan run rẩy dõi theo.
Chạy đi, Annie. Biến khỏi chỗ này đi! Alan cảm nhận được mồ hôi đang chảy dọc sống lưng mình. Từ khóe mắt, anh thấy được Annie đang cuống cuồng xoay xở tứ lung tung để tìm khăn. Hơi thở của cô trở thành tiếng hổn hển nông và khẽ, chẳng khác gì tiếng mèo con kêu. Rõ là cô đang sợ và muốn bỏ chạy. Nhưng cô sẽ không rời đi nếu không có tấm khăn choàng. Ruột gan Alan chộn rộn khi nhận ra rằng, với Annie, chiếc khăn choàng là thứ tối quan trọng. Nếu cô về nhà mà không có nó, cha cô sẽ trừng phạt. Sinh vật đáng thương này sao hiểu nổi mức độ nguy hiểm mà mình đang lâm vào. Cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Anh ngờ rằng bất cứ gã đàn ông nào từng nhìn cô đầy dâm dật cũng từng động vào cô. Cô không thể lường trước những gì mình chưa từng trải qua. Trong thời khắc đó, Alan đã định nghĩa từ “ngây thơ” theo một nét nghĩa mới, mà Annie là ví dụ điển hình.
Trở lại tập trung vào Douglas, Alan quyết định sẽ cố nói lý với hắn. Nếu không được, ít nhất anh cũng có thể kéo dài chút thời gian cho Annie. “Bình tĩnh nào Douglas, mày không muốn bị pháp luật sờ gáy chứ? Chòng ghẹo một con ngốc, thì chắc chắn mày đụng đến pháp luật rồi. Vì Chúa, nó là con gái ngài thẩm phán Trimble đấy. Nghỉ hưu rồi hay chưa thì ông ta vẫn sẽ treo ngược mày lên cột cờ ở Main nếu động vào con bé.” “Sao ông ta biết được? Nhỏ này không nói được, mày quên à?”
Lời nhận xét không thể chối cãi của Douglas làm Alan khiếp hoảng. Annie không nói được. Thậm chí nếu cô có nhận ra họ thì rất có thể không biết tên mà nếu có thì cũng không thể nói ra. Anh liều mình liếc nhanh về phía cô và thấy cô đang giật mạnh khăn khỏi một rễ cây trồi lên. Chúa ơi. Cha mẹ huấn luyện cô tốt quá. Tốt đến nỗi cô thà mất cơ hội trốn đi còn hơn là để lại cái khăn len vô dụng ấy. Alan biết phần lớn cuộc đời mình, Annie đã phải chịu đựng những trò chòng ghẹo tàn nhẫn. Nhưng cô nào biết lần trêu đùa hôm nay lại khác, rằng Douglas còn toan tính nhiều hơn chứ không đơn giản chỉ có ghẹo đùa. Nhiều hơn nữa.
James ban nãy ngồi xuống khúc cây bị đốn đổ giờ lại nhỏm lên ngồi xổm, đôi mắt xám của cậu ta chất đầy nỗi hoài nghi, với mũi dao kia hay với kế hoạch ghê gớm của Douglas thì Alan không chắc.
“Douglas, chắc chắn là mày đang đùa”, James nói lớn. “Con bé có kể hay không thì mày cũng phải tính đến mặt đạo đức mà.”
“Đạo đức gì chứ?”, Douglas cười ha hả. “Bốn đứa chúng mày đúng là một lũ ủy mị. Không hiểu sao tao lại tốn thì giờ với bọn mày. Con nhỏ chắc cũng thèm khát cái này rồi. Mẹ kiếp, ít nhất cũng mười tám, mười chín rồi còn gì. Hầu hết con gái tuổi này đều đã lấy chồng và có một, hai con rồi. Đây có thể là cơ hội lớn cho nhỏ này được vui vẻ chút ít.”
Vui vẻ. Từ đó lửng lơ trên không trung, xấu xa và chát tai. Alan cầu nguyện mình có thể giữ sự chú ý của Douglas, dù chỉ một chút nữa thôi. Đằng sau hắn, Annie cuối cùng cũng đã giật được cái khăn. Cứ như có mắt sau gáy, Douglas với tay ra sau rồi túm lấy cổ tay lúc cô xoay người tháo chạy. Cô loạng choạng vì lực kéo của Douglas. Thấy con dao hắn cầm, mặt cô tái mét đi. Alan đoán cuối cùng thì cái đầu bé nhỏ kém thông minh của cô cũng thấm thía rằng Douglas có thể là mối nguy hiểm thật sự.
Bằng mũi dao sắc bóng, Douglas ngắt quãng lời cảnh báo Alan, “Ai trong số chúng mày muốn chống lại tao thì nhảy vào đây”.
Chẳng ai trong số họ dại dột đến vậy. Douglas có thể giết người. Tia sáng trong mắt hắn chứng tỏ điều đó. Hắn tiếp tục vung vẩy con dao, điệu cười lạnh lùng chất chứa kế hoạch trả đũa bất cứ ai trong số họ dám thách thức hắn. Thỏa mãn khi không ai có gan liều mình, hắn nhét dao vào bao phía thắt lưng và trở lại chú ý vào Annie. Cô quằn quại bất lực, cố cạy những ngón tay đang bấu chặt của hắn.
“Mày không thể làm thế”, Alan hét lên. “Thằng nào ngăn tao?”
Không phải Annie, chắc chắn rồi. Cô quá nhỏ con còn Douglas lại vạm vỡ, cao hơn mét tám. Chỉ với một cú xoay mình nhanh lẹ, hắn quẳng cô xuống đất, tốc váy và hãm hiếp cô dễ dàng như làm với một đứa trẻ.