Tình Mỹ không biết hai người họ đã ra khỏi trường như thế nào nữa, đợi đến khi bừng tỉnh lại, cô đã ngồi sau xe Dực Thụ, phóng như bay trên con đường rợp bóng cây ngô đồng, những bông hoa bồ công anh đang lơ lửng trong không trung, mùi hương ngọt ngào của Dực Thụ đang bao trùm lấy cô.
Tình Mỹ lén nhìn khuôn mặt Dực Thụ. Mặt anh đang ánh lên nụ cười hạnh phúc. Dường như nhận thấy Tình Mỹ đang nhìn mình, anh liền ngoảnh đầu lại, đôi mắt sáng, anh khẽ nhoẻn cười để lộ ra hàm răng đều và trắng.
"Dực Thụ, em cũng đã dũng cảm một lần! Em sẽ không để anh phải cố gắng một mình, em sẽ cố gắng thật nhiều, thật nhiều để được ở bên anh!"
"Hôm nay thì không đi nữa! Thế có được không Tình Mỹ? Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn đi, đột nhiên anh muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của Tình Mỹ!", Dực Thụ ngoảnh đầu lại nói.
Dực Thụ đạp xe chở Tình Mỹ đến siêu thị, mua một đống thức ăn, sau đó hai người vui vẻ về nhà.
Thật chẳng ngờ, vừa đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy Thuần Hạ đang ôm túi khoai tây chiên to đùng ngồi xem ti vi.
"Thuần Hạ? Sao cậu lại ở nhà? Cậu không đi học à?", Tình Mỹ ngạc nhiên hỏi.
Thuần Hạ nhìn thấy Tình Mỹ và Dực Thụ đột nhiên xuất hiện liền há hốc miệng, hỏi ngược lại: "Câu này tớ phải hỏi hai người mới phải! Sao hai người không đi học?"
"Bọn tớ…", Tình Mỹ bẽn lẽn cúi đầu, dán mắt vào túi thức ăn trên tay.
"Hai người đi siêu thị mua thức ăn à?". Thuần Hạ nhìn túi thức ăn trên tay Tình Mỹ và Dực Thụ, kinh ngạc nói: "Này, tình cảm của hai người phát triển đến mức chóng mặt rồi đấy? Hôm nay lớp bọn tớ nghỉ bù, vì vậy tớ mới không phải đi học, hai người làm trò gì vậy, trốn học để đi lượn siêu thị hả?"
"Thuần Hạ, cậu đừng quá khích như thế có được không hả?"
Những lời nói của Thuần Hạ khiến Tình Mỹ vô cùng thẹn thùng, cô khẽ kéo tay áo Dực Thụ đứng bên cạnh, ra ý bảo anh vào bếp trước. Dực Thụ hiểu ý liền mỉm cười, không đợi Thuần Hạ kịp ca cẩm thêm mà kéo Tình Mỹ vào trong bếp luôn.
Thuần Hạ không đi theo, Tình Mỹ thè lưỡi với Dực Thụ, thở dài.
Dực Thụ bật cười: "Giờ thì có thể nấu cơm được rồi chứ? Anh đói lắm rồi!"
"Đói lắm á? Vậy anh giúp em nhặt rau và rửa rau đi, như thế sẽ nhanh hơn một chút!", Tình Mỹ liền nhét túi rau vào tay Dực Thụ.
Dực Thụ đón lấy túi rau, mặt mày nhăn nhó, đứng ngây như trời trồng.
"Anh không biết nhặt rau à?", Tình Mỹ trợn tròn mắt.
Mặt Dực Thụ đỏ bừng lên, anh ngại ngùng gật đầu. Một người sinh ra trong nhung lụa như Dực Thụ sao có thể biết làm những chuyện bếp núc này được?
Tình Mỹ liền cầm lấy túi rau từ tay anh, nói: "Xin lỗi nhé Dực Thụ, em không biết là anh không biết nhặt rau. Thế này đi, anh ra ngoài nghỉ ngơi, ở đây cứ giao cho em đi!"
Tình Mỹ đẩy Dực Thụ ra ngoài. Dực Thụ đứng lì ra, bộ dạng của anh chuyển từ hào hứng sang ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Dực Thụ phụng phịu hỏi: "Tình Mỹ, có phải anh rất vô dụng không, ngay cả rau cũng không biết nhặt".
Bộ dạng ủ rũ của Dực Thụ khiến Tình Mỹ cảm thấy tội tội, cô liền an ủi: "Đâu có, Dực Thụ của em rất tài giỏi, không biết nhặt rau thì có gì to tát đâu? Thế này đi, nếu anh muốn, anh cứ ở đây nhìn em nhặt rau rồi học theo là được!"
"Ừ!"
Dực Thụ buồn bã đáp, bộ dạng có vẻ không vui. Tình Mỹ chớp chớp mắt, nhìn thấy bọt xà phòng trắng tinh trong chậu liền lấy tay quệt một cái rồi bôi lên mặt Dực Thụ. Dực Thụ la lên một tiếng, chẳng may giật lùi giẫm phải cái túi ni lông dưới đất. Thấy Dực Thụ chuẩn bị ngã xuống đất, Tình Mỹ liền vội vàng kéo anh, nhưng không những không kéo được anh lại mà còn đánh đổ cả cái chậu đựng đầy nước lên người Dực Thụ.
Tình Mỹ ngây người, đứng yên bất động.
Dực Thụ thê thảm bò dậy, chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng nước, một bên mái tóc vẫn còn đang dính bọt. Anh ấm ức nhìn Tình Mỹ: "Em dám bắt nạt anh à?’
"Ha ha ha…"
Tình Mỹ không nhịn được cười. Có ai ngờ một hoàng tử như anh cũng có lúc thê thảm và đáng yêu như một đứa trẻ con thế này. Nếu đám con gái trong trường mà nhìn thấy anh trong bộ dạng này chắc sẽ há hốc miệng không ngậm được lại mất.
Dực Thụ hậm hực nhìn Tình Mỹ, bất chợt đưa tay ra kéo giật cô lại.
"Ha ha ha… á…"
Tình Mỹ đang mải cười, chẳng chút đề phòng, cả người bị Dực Thụ ôm siết lấy, chiếc áo ướt sũng của anh dính sát vào người cô, khiến cho áo của cô cũng bị ướt theo. Lần này đến lượt Dực Thụ đắc chí. Anh vừa ôm chặt lấy Tình Mỹ để cô không đẩy được mình ra ngoài, vừa cười hả hê.
Tình Mỹ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Dực Thụ, khuôn mặt điển trai của anh đang ở cách cô chỉ vài centimet, đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất gần. Hai người ôm lấy nhau hồi lâu, cho đến khi Tình Mỹ hắt xì hơi một cái, Dực Thụ mới vội vàng buông cô ra, lo lắng hỏi: "Tình Mỹ, em sao thế? Không phải tại áo anh ướt làm em bị cảm đấy chứ?"
"Không phải đâu, em đâu có yếu ớt thế!", Tình Mỹ vội vàng phủ nhận, tránh để Dực Thụ phải lo lắng.
"Thôi em cứ đi thay quần áo trước đi!", Dực Thụ nhìn quanh nhà bếp một lượt rồi nói: "Nhà bếp bị bọn mình làm bẩn hết rồi, thôi hôm nay chúng ta ra ngoài ăn vậy!"
"Hả, thế thì lãng phí lắm!"
"Cho vào tủ lạnh là hết lãng phí ngay ấy mà! Tình Mỹ, em mau đi thay quần áo đi, em mà bị cảm là anh giận đấy!". Dực Thụ không để Tình Mỹ kịp phản đối, một mực đẩy cô ra khỏi nhà bếp.
Mặc dù rất muốn cùng Dực Thụ làm một bữa cơm, nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết của anh, Tình Mỹ lại không nỡ làm trái ý. Cứ nghĩ sau này sớm tối đều được ở bên Dực Thụ như thế này là Tình Mỹ lại thấy trong lòng ngọt ngào như phủ mật ong.
Dực Thụ đã hòa nhập vào cuộc sống của Tình Mỹ như vậy đấy. Cuộc sống của Tình Mỹ trở nên thú vị hơn mỗi ngày, ngày nào cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.
Hôm nay là cuối tuần, Tình Mỹ và Dực Thụ đều không phải đi học, ánh sáng mặt trời chói lọi rọi thẳng qua rèm cửa vào trong phòng.
Tối qua hai người cùng lau sàn, lúc đầu còn cẩn thận lau chùi, đến cuối cùng lại chuyển sang "đánh trận nước" với nhau. Mặc dù cuối cùng hai người ướt như chuột lột, nhưng niềm hạnh phúc ấy thì chẳng gì sánh được.
Trong những ngày này, hai người cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thức dậy, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, đây có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Tình Mỹ.
Tình Mỹ ngồi trên giường nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên nhớ ra hôm nay đã hẹn với Thuần Hạ sẽ đi phát tờ rơi liền vội vàng xuống giường.
Dọn dẹp sơ qua phòng, Tình Mỹ bước ra ngoài, nhìn thấy Dực Thụ đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Tình Mỹ bịt miệng cười thầm: "Đúng là con sâu ngủ!"
Cô nhón chân bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày của anh, trượt xuống sống mũi, dừng lại trên làn môi mềm mại của anh.
Nhìn khuôn mặt thuần khiết như hoa anh đào của Dực Thụ, Tình Mỹ lại thấy say đắm.
Dực Thụ thật sự rất rất đẹp trai!
Phòng khách sạch sẽ và sáng bóng, những cửa kính xung quanh phản chiếu ánh nắng mặt trời chói gắt.
Ánh nắng mặt trời rọi lên khuôn mặt anh, khiến cho làn da căng mịn như được phủ một lớp hào quang, hàng lông mi dài rủ xuống, mềm mại như những cánh hoa tường vi rực rỡ và bí ẩn, đẹp đến lạ thường!
Tình Mỹ ngây ra ngắm nhìn không biết bao lâu. "Ư….", Dực Thụ rên khe khẽ, hàng lông mi khẽ giật giật, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Tình Mỹ giật nảy mình, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đất, vội vàng lùi lại sau mấy bước.
Tình Mỹ vỗ vỗ mặt, cảm thấy mặt nóng rát, nếu như có cái gương ở đây để soi, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy mặt mình đỏ như cà chua. Cũng may là Dực Thụ đang ngủ, chứ nếu để anh nhìn thấy bộ dạng này chắc cô sẽ lại bị cười nhạo mất.
Tình Mỹ nhìn đồng hồ treo trên tường. "Oái, đã mười giờ rồi cơ à!"
Tình Mỹ la lên rồi vội vàng đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, cô không quên ngẩng đầu lên nhìn Dực Thụ một cái, thầm động viên bản thân: "Cố lên Tình Mỹ! Hôm nay phải kiếm ít tiền về mời Dực Thụ đi ăn một bữa thật ngon mới được!"
Kẹt…
Cánh cửa màu xám phát ra tiếng động. Tình Mỹ vội vàng ra khỏi cửa, không hề phát hiện ra Dực Thụ đã tỉnh ngủ.
Trên đường Bắc Nhai.
Ánh mặt trời chói gắt, dòng xe cộ và dòng người qua lại không ngớt, cái nóng như thiêu như đốt, Tình Mỹ và Thuần Hạ ôm một xấp tờ rơi dày cộp, bận rộn phát cho người qua lại trên phố.
"Bạn ơi, đây là loại điểm tâm mới của chúng tôi, rất tốt cho sức khỏe, không gây béo phì đâu!"
"Chú ơi, đây là suất ăn giảm giá năm mươi phần trăm vào cuối tuần, rất đầy đặn, chính là nhà hàng ở chỗ ngã rẽ kia ạ…"
"Anh chị ơi, đây là bộ dụng cụ ăn dành cho các cặp đôi, rất phù hợp với anh chị…"
Tình Mỹ thở dài, đứng đây phát tờ rơi đã nửa ngày trời, nói rát cổ bỏng họng.
Nhưng hôm nay cũng coi là may mắn, toàn gặp những người khá lịch sự, hoặc cũng có thể họ bị thu hút bởi những hình ảnh món ăn hấp dẫn trên tờ rơi nên cô cũng mời chào được không ít khách hàng. Thuần Hạ đứng bên cạnh, hôm nay Thuần Hạ có vẻ không may mắn bằng Tình Mỹ, cả xấp tờ rơi dày cộp vẫn chưa phát được bao nhiêu.
Đợi mình phát xong sẽ giúp Thuần Hạ một tay vậy! Nghĩ vậy, Tình Mỹ liền tìm một chỗ mát, đứng dựa vào tường nghỉ ngơi một lát. Đột nhiên cô nhớ đến Dực
Thụ, không biết bây giờ anh đã tỉnh ngủ chưa, hay là gọi điện trêu anh chút nhỉ? Tình Mỹ nghĩ vậy liền lấy điện thoại ra.
"Tút tút tút…"
Điện thoại réo hồi lâu mà không có người nghe máy, chẳng lẽ vẫn chưa ngủ dậy? Đúng là đồ sâu ngủ!
Đúng lúc cô định cúp điện thoại thì đầu bên kia vọng lên tiếng nói ngái ngủ của Dực Thụ: "A.. lô…"
"Đồ sâu ngủ, anh vẫn còn nằm trên giường đấy hả?" "Em đoán đi!", Dực Thụ khẽ cười.
Đúng lúc Tình Mỹ đang định đoán thì đầu dây bên kia vang lên tiếng huyên náo. Cô ngạc nhiên hỏi: "Lúc em ra ngoài anh vẫn còn đang ngủ mà! Giờ anh không ở nhà à? Sao chỗ anh ồn ào thế?"
"Tình Mỹ ngốc nghếch! Lúc em ra ngoài anh đã tỉnh rồi. Anh bảo em đợi anh một lát, nhưng em chẳng buồn đếm xỉa mà lao thẳng ra ngoài, ôi anh buồn quá đi mất!", Dực Thụ giả bộ khóc lóc.
Tình Mỹ bật cười, nhưng không quên hỏi: "Anh đang ở bên ngoài à?"
"Đúng thế! Em không làm đồ ăn sáng cho anh, anh đói chết đi được, nên phải ra ngoài ăn sáng đây! Giờ em đang làm gì? Sao mới sáng đã ra ngoài thế? Hôm nay là cuối tuần mà".
"Em á, em đang làm thêm!"
"Thế à, vậy em làm việc chăm chỉ đi, anh không làm phiền em nữa đâu!", Dực Thụ nói rồi liền cúp máy.
Tình Mỹ ngẩn người, Dực Thụ hôm nay làm sao thế nhỉ? Bình thường anh toàn đợi cô cúp máy trước cơ mà, hôm nay sao anh vội vàng cúp máy thế?
"Này Tình Mỹ, có muốn uống ngụm nước không?" Tình Mỹ đang băn khoăn thì Thuần Hạ đứng cách đó không xa đang giơ chai nước lên và hỏi. "Ừ!", cô gật đầu rồi đi về phía Thuần Hạ.
Tình Mỹ vừa đi được vài bước thì phía sau có giọng nói vang lên: "Xin hỏi cô có phải là cô Tình Mỹ không ạ?"
Hả? Ai vậy?
Tình Mỹ ngoảnh đầu lại, người gọi cô là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, mặc một bộ vét đen, đầu tóc chải gọn gàng, đeo kính râm.
Nhìn bộ dạng đáng sợ của người đàn ông này, Tình Mỹ bất giác lùi lại sau vài bước.
"Là chú gọi cháu ạ? Có chuyện gì thế ạ?"
"Xảy ra chuyện gì thế?". Thuần Hạ nhìn thấy Tình Mỹ bị một người lạ mặt gọi lại liền vội vàng chạy đến, nắm lấy tay cô, cảnh giác nhìn người đàn ông đó.
Người đàn ông hình như đã phát hiện ra sự cảnh giác của hai người, liền cúi đầu nói: "Xin đừng hiểu lầm, bà chủ của chúng tôi mời cô qua bên đó một chút thôi!"
Tình Mỹ nhìn về phía sau lưng người đàn ông.
Ở phía bên kia đường cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen bóng lộn đang từ từ hạ cửa kính xuống, một khuôn mặt đẹp và quý phái hiện ra. Khuôn mặt ấy rất giống như khuôn mặt Dực Thụ, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như băng đá.
Chính là mẹ của Dực Thụ.
Nhìn thấy bà ấy, tim Tình Mỹ giật thót. Bà ta chỉ lạnh lùng nhìn Tình Mỹ, cái nhìn khiến cho người khác cảm thấy lạnh gáy và áp lực.
Cánh tay Tình Mỹ đột nhiên bị giật mạnh, có lẽ cái đau đã khiến cho cô tỉnh táo hơn nhiều. Hóa ra là Thuần Hạ.
Thuần Hạ nhìn thấy Tình Mỹ hoang mang đứng ngây ra liền lén bẹo Tình Mỹ một cái, sau đó ghé tai cô thì thầm: "Người phụ nữ ấy là ai thế?"
"Mẹ của Dực Thụ đấy".
"Ờ…". Thuần Hạ thở dài, nhìn Tình Mỹ, rồi lại nhìn người phụ nữ trên chiếc xe sang trọng ấy, gật đầu dường như hiểu ra chuyện gì đó.
"Thưa cô Tình Mỹ, bà chủ mời cô lên xe ạ!", người mặc áo đen mặt mày vô cảm, ra hiệu mời Tình Mỹ ra xe.
Tình Mỹ bất giác lùi lại sau một bước, Thuần Hạ có thể nhìn rõ sự khủng hoảng của Tình Mỹ, cô thầm kéo tay bạn: "Có cần tớ đi với cậu không?"
Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng: "Thôi không cần đâu, có những chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt. Cứ để tớ đi một mình, dù gì bà ấy cũng là mẹ của Dực Thụ!". Tình Mỹ ngoảnh đầu lại trấn an Thuần Hạ, cho dù cô không đi thì có lẽ người đàn ông mặc áo đen đó cũng sẽ tóm cô đi cho bằng được. Vậy thì chi bằng cứ bình tĩnh tự đi cho xong.
"Đừng lo, tớ sẽ quay lại nhanh thôi!"
Cô quay người nhét xấp tờ rơi vào lòng Thuần Hạ rồi đi theo người đàn ông áo đen ra xe.
Tình Mỹ vừa ngồi lên xe, chiếc xe đã từ từ lăn bánh, trong xe không một tiếng động, sự im lặng như một liều thuốc độc đang lan tràn.
Tình Mỹ len lén nhìn người phụ nữ đáng sợ kia. Bà ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đó, kể từ lúc Tình Mỹ bước lên xe, bà ta cứ nhìn thẳng về phía trước, không có bất cứ phản ứng gì trước Tình Mỹ.
Không khí im lặng như đang ngưng đọng lại, xe lăn bánh hồi lâu, cuối cùng bà ta mới thu ánh mắt lại,
quay sang nhìn Tình Mỹ, nói bằng giọng điệu với kẻ dưới: "Lần đầu tiên được ngồi trong chiếc xe sang trọng thế này phải không?"
Tình Mỹ mặt mày trầm ngâm, không nói nửa lời.
Mẹ Dực Thụ hình như không hề chờ đợi câu trả lời, bà ta cười khẩy, tiếp tục nói: "Tất cả những thứ này đều chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống thường ngày của Dực Thụ. Nhưng một phần nhỏ này lại là những ước vọng xa xôi không bao giờ đạt được đối với những kẻ thấp hèn như cô".
Tình Mỹ không nói gì, bởi vì cô chẳng thể phản bác.
Mẹ Dực Thụ dường như rất hài lòng với những phản ứng của Tình Mỹ. Bà ta ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười dịu dàng, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.
"Dực Thụ trước nay luôn ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, giao cho nó nhiệm vụ gì nó cũng hoàn thành xuất sắc. Tôi với bố nó đã dốc sức đào tạo nó, mà bản thân Dực Thụ cũng rất xuất sắc. Vì vậy tôi với bố Dực Thụ đều tin rằng Dực Thụ sẽ là niềm tự hào của gia tộc…"
Nói đến đây, mẹ Dực Thụ dừng lại một chút, vẻ mặt dịu dàng bỗng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng: "Nhưng vì cô, nó dám bỏ nhà ra đi, thậm chí dám từ bỏ cả gia tộc, chỉ vì một đứa con gái như cô!"
"Cháu…"
Đối mặt với những lời chỉ trích của mẹ Dực Thụ, Tình Mỹ muốn cãi lại nhưng mới chỉ nói được có một từ đã phát hiện ra mình chẳng thể cãi lại, thế nên chỉ biết cắn chặt môi im lặng.
Xe dừng lại ở một khu buôn bán vô cùng sầm uất.
Người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở ghế lái phụ mở cửa xe, sau đó ra hiệu mời Tình Mỹ xuống.
Tình Mỹ ngây người, chẳng lẽ mẹ Dực Thụ cho gọi cô đến chỉ là để nói những lời này hay sao? Tình Mỹ đang băn khoăn không hiểu thế nào, nhưng nghĩ có thể sớm thoát khỏi không khí ngột ngạt này, cô lại nhanh chân xuống xe.
Nào ngờ Tình Mỹ vừa xuống xe, mẹ Dực Thụ cũng bước xuống. Bà ấy định làm gì vậy? Tình Mỹ không dám hỏi, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh.
Mẹ Dực Thụ xuống xe rồi liền quay sang nhìn Tình Mỹ, mặt mày lạnh băng nói: "Theo tôi!", sau đó kiêu hãnh bước đi.
Mặc dù Tình Mỹ không muốn nhưng bởi vì bà ấy là mẹ Dực Thụ, cô không muốn đắc tội với bà ấy một chút nào, vì vậy đành phải đi theo.
Đi được một đoạn, bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất quen: "Đồ ăn nhanh nào, gà rán, hamberger, cô ca cô la và đủ các loại điểm tâm ngon tuyệt… Mời cô vào đây nếm thử ạ, rất ngon đấy ạ!"
Nghe thấy giọng nói này, Tình Mỹ liền khựng người. Cô ngoảnh đầu lại như một người máy, nhìn về phía có tiếng chào mời, là Dực Thụ.
Dực Thụ lúc này hoàn toàn không còn sang trọng như thường ngày, anh đang mặc một bộ quần áo đồng phục to đùng, trên đầu đội mũ đầu bếp, lớn tiếng chào mời những người qua đường, khuôn mặt có đôi chút ngượng ngập.
Thật kì lạ, trái tim Tình Mỹ bỗng thấy vỡ vụn. Sao anh ấy lại ở đây?
Ban nãy gọi điện anh ấy còn nói vì đói nên đang đi ăn cơm, chẳng lẽ anh ấy lừa mình? Anh ấy sợ mình lo lắng nên mới nói vậy ư? Nước mắt Tình Mỹ trào ra, cổ họng nghẹn đắng, hai tay siết chặt lại.
"Cô nhìn thấy rồi đấy, Dực Thụ mà sống với cô thì cuộc sống sẽ như vậy đấy!"
Tiếng mẹ Dực Thụ vang lên bên tai Tình Mỹ. Tình Mỹ tê dại ngoảnh đầu lại, nhìn bộ bà ta đang run lên vì tức giận.
Một người phụ nữ cao sang và kiêu ngạo, trong giây phút này cũng trở thành một người mẹ như bao người mẹ khác trên đời, biết rơi nước mắt vì thương con.
Nhưng những giọt nước mắt ấy không thể xoa dịu được nỗi căm phẫn của mẹ Dực Thụ. Bà ta tức tối nhìn Tình Mỹ: "Chính bởi vì cô mà nó bỏ nhà ra đi, từ bỏ lí tưởng, chấp nhận đến đây làm một công việc thấp hèn, còn phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, đây chính là tình yêu của các người hả? Cô có từng nghĩ, khi cô ảo tưởng về tình yêu thì con trai tôi sẽ phải từ bỏ cuộc sống sung sướng của nó, chấp nhận làm việc vất vả như thế kia không? Tôi hỏi cô, cô như thế mà là yêu thương nó sao?"
Những lời mẹ Dực Thụ nói chẳng khác gì một cái búa tạ đập vào tim Tình Mỹ.
Đúng thế, anh giỏi giang như vậy, sinh ra trong nhung lụa như thế, đáng lẽ ra anh sẽ được sống rất tốt, nhưng bởi vì cô mà anh phải từ bỏ sự tự tôn, phải từ bỏ cuộc sống vương giả. Còn cô thì sao? Cô có thể mang lại cho anh thứ gì? Tất cả chỉ là một thứ tình yêu mơ hồ và bé nhỏ.
"Cháu xin lỗi…"
Tình Mỹ cắn chặt môi, đôi mắt như mờ đi.
"Giờ nói những lời này đã không còn tác dụng, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện tử tế, mau nói ra điều kiện của cô đi!". Mẹ Dực Thụ lau nước mắt, lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn của một người đang làm giao dịch.
Ý của bà ta rất rõ ràng, hi vọng dùng vật chất để đổi lấy con trai mình. Tình Mỹ liếc nhìn bà ta, cười ảm đạm, sau đó kiên định lắc đầu trong ánh mắt kinh ngạc của bà ta.
Thế giới dần yên ắng xuống. Ánh đèn cũng dần tắt ngấm.
Trong một thế giới tối tăm, Tình Mỹ lặng lẽ nhìn Dực Thụ ở phía đằng xa, từ từ đi về phía đó.
Một chiếc xe hơi đang lao đến vội vàng thắng gấp ngay sát bên cạnh cô, người lái xe bấm còi inh ỏi. Nhưng Tình Mỹ đều bỏ ngoài tai, cô chỉ mải nhìn anh, đi đến gần anh…
Dực Thụ đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tình Mỹ đang lại gần. Lúc anh nhìn thấy cô, người anh như ngây ra, trên mặt hiện rõ vẻ hoang mang.
Tình Mỹ chậm rãi đến gần anh, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán cho anh. Nước mắt… cuối cùng lại trào ra, hối hả… và nóng hổi.
Trước con mắt kinh ngạc của rất nhiều người đi đường, Tình Mỹ liền vòng tay ôm chầm lấy Dực Thụ, vùi đầu vào ngực anh, khẽ nấc lên, để mặc cho nước mắt làm ướt áo anh.
Dực Thụ bối rối xoa tóc Tình Mỹ, dịu giọng nói: "Đồ ngốc, đang yên đang lành sao tự nhiên lại khóc?"
Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn Dực Thụ, ánh mặt trời đang hắt lên mặt anh. Đột nhiên cô ngây người, mơ hồ nhớ lại hình ảnh cậu bé xinh đẹp ở bể nước hôm ấy.
Đúng vậy, Dực Thụ chính là thần hộ mệnh của cô.
Tình Mỹ dựa đầu vào vai anh, lắng nghe giọng nói của anh, trái tim vốn trống rỗng nay bỗng đầy ăm ắp, cảm giác hạnh phúc và an toàn.
"Vở kịch này đến khi nào mới kết thúc đây?"
Đúng lúc ấy, tiếng nói phẫn nộ của một người phụ nữ vang lên, phá vỡ không gian hạnh phúc của Dực Thụ và Tình Mỹ.
Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Dực Thụ đang căm phẫn nhìn mình, cô có thể nhìn rõ ngọn lửa căm thù bùng lên trong mắt bà ta. Tình Mỹ sợ hãi đến run lên. Dực Thụ nhận rõ sự khiếp sợ của Tình Mỹ, vội kéo cô ra sau lưng.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó Tình Mỹ!"
Dực Thụ khẽ nói, nhưng Tình Mỹ có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng anh, bởi vì bàn tay anh siết cô rất chặt, lòng bàn tay còn lấm tấm mồ hôi.
"Dực Thụ, con làm mẹ quá thất vọng!". Mẹ Dực Thụ ngao ngán lắc đầu, sau đó quay lại nói với người mặc áo đen.
"Dẫn nó đi!"
"Vâng!"
Người mặc áo đen nói rồi liền đi về phía Dực Thụ và Tình Mỹ.
Dực Thụ che chắn cho Tình Mỹ, dùng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có nhìn mấy gã đàn ông mặc áo đen, khiến bọn họ hơi do dự.
"Các người dám ra tay với tôi à?"
"Thiếu gia…", mấy người đàn ông hơi do dự, quay sang nhìn mẹ Dực Thụ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!" "Thiếu gia, xin đắc tội!"
Nói rồi mấy người đó liền lao đến.
"Em nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé!"
Dực Thụ ngoảnh đầu lại nói, sau đó cởi lớp quần áo đồng phục xấu xí ra, rồi đẩy Tình Mỹ ra sau, đứng che chắn cho Tình Mỹ ở phía trước.
Tình Mỹ gạt những giọt mồ hôi trên trán, mái tóc đen mềm mại tung bay trong gió. Dực Thụ hét lên, vung nắm đấm vào mấy người đàn ông trước mắt, đá bay họ ra xa.
Tình Mỹ hoảng sợ bịt chặt miệng, đứng chết trân nhìn Dực Thụ chống trả mấy gã đàn ông kia.
Mấy người mặc áo đen vẫn còn e dè thân thế của Dực Thụ nên không dám mạnh tay với anh. Dực Thụ mặc dù không thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ nhưng vẫn kiên cường chống trả, quyết không cho họ đến gần.
Tuy nhiên, sau một hồi chống cự, Dực Thụ vẫn không đấu lại được bọn họ. Anh bất cẩn bị một người mặc áo đen bẻ quặt tay ra sau. Dực Thụ cố vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được.
"Dực Thụ…"
Tình Mỹ hét lên, vội vàng lao đến nhưng bị một người áo đen đứng cạnh đó giữ lại.
"Cô ơi, cháu xin cô đấy, cô bảo bọn họ thả anh ấy ra đi!". Tình Mỹ không sao thoát khỏi cánh tay của người đàn ông áo đen, đành phải lên tiếng năn nỉ.
Bốp!
Đúng lúc Tình Mỹ định lên tiếng năn nỉ tiếp thì mẹ Dực Thụ đã thẳng thừng giáng cho Tình Mỹ một bạt tai. Mặt Tình Mỹ bỏng rát, cô khựng người lại, tất cả những gì định nói đều tan biến cùng cái tát khủng khiếp đó rồi.
"Mẹ!". Dực Thụ đã chứng kiến tất cả, anh gầm lên định lao đến che chắn cho Tình Mỹ, nhưng không sao thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông áo đen kia. Anh xót xa nhìn Tình Mỹ, sau đó quay phắt về phía mẹ, khuôn mặt ánh lên vẻ căm phẫn.
Mẹ Dực Thụ dường như cũng đờ người kinh ngạc trước ánh mắt căm phẫn của con trai. Nhưng bà lập tức quay sang Tình Mỹ, gằn giọng: "Cái tát đấy là để cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên nhớ cho kĩ, đừng có bám riết lấy Dực Thụ nữa!"
Nói rồi bà liền đi thẳng ra xe, không thèm ngoảnh đầu lại.
Những người kia liền lôi Dực Thụ ra xe, để lại Tình Mỹ một mình đứng ngây ra đó. Dực Thụ ngoảnh đầu lại nhìn cô, nén đau, nói bằng khẩu hình môi với Tình Mỹ: "Đợi anh…"
Suốt mấy ngày liền không có tin tức gì của Dực Thụ. Tình Mỹ nằm trên giường mà không sao ngủ được. Mấy ngày nay Thuần Hạ đã đến nhà anh nghe ngóng nhưng đến cửa nhà anh còn chẳng vào được nữa là. Tình Mỹ trằn trọc trên giường, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt, nỗi lo lắng và sợ hãi khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Dực Thụ, rốt cuộc anh đang ra sao? Không biết mẹ anh có trừng phạt anh không? Anh ương bướng như thế, nhỡ cãi nhau với mẹ thì sao?
Reng reng reng…
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì điện thoại để trên bàn đột ngột đổ chuông.
Lẽ nào là Dực Thụ?
Tình Mỹ vội vàng chồm dậy, chụp lấy điện thoại. Quả nhiên đúng là Dực Thụ gọi, cô vội vàng ấn nút nghe.
"Dực Thụ, là anh sao? Anh thế nào rồi? Anh có bị thương không?"
Tình Mỹ hỏi một tràng, tay run run siết chặt điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khe khẽ như thì thầm: "Anh không sao! Tình Mỹ, em đừng lo, anh chỉ bị mẹ giám sát chặt quá, không ra ngoài được thôi!"
"Vậy phải làm sao?"
"Tình Mỹ, em có đồng ý ra đi với anh không? Chúng ta cùng đi khỏi nơi này, mãi mãi! Anh sẽ chăm sóc em chu đáo!". Dực Thụ trầm ngâm hồi lâu mới nói ra câu này, nghe giọng anh có vẻ rất căng thẳng.
"Cái gì? Cùng nhau bỏ đi á?"
Tình Mỹ kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vàng bịt chặt miệng lại, lặp lại lần nữa: "Anh nói là chúng ta… chúng ta…"
"Đúng thế, Tình Mỹ, giờ anh đi đâu cũng có người theo đuôi, giờ chỉ có rời khỏi đây, chúng ta mới có thể ở bên nhau. Em có đồng ý đi theo anh không?"
Tình Mỹ cũng căng thẳng chẳng kém Dực Thụ, cô gần như nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố này, chưa bao giờ rời khỏi đây dù chỉ một bước, hơn nữa liệu cô có thể rời bỏ Thuần Hạ và Sâm Trí không?
"Tình Mỹ?"
"Em đây!", nghe thấy Dực Thụ căng thẳng gọi, Tình Mỹ càng thêm hoang mang: "Nhất định phải bỏ đi sao?"
"Chỉ có rời khỏi đây mới có thể ở bên nhau. Tình Mỹ… em không muốn đi với anh sao?". Giọng nói của Dực Thụ thoáng chút buồn bã, dường như anh sợ cô sẽ đưa ra một đáp án phủ định.
"Đương nhiên là em muốn đi với anh rồi!", Tình Mỹ vội vàng đáp: "Nhưng mà… em thấy hơi sợ…"
"Đừng sợ Tình Mỹ! Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ tìm công việc kiếm tiền, chúng ta có thể sống rất vui vẻ. Tình Mỹ, hãy tin anh có được không? Anh sẽ dùng đôi bàn tay của mình để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc!"
Những lời của Dực Thụ khiến Tình Mỹ vô cùng cảm động. Dực Thụ vì cô mà cố gắng biết bao nhiêu.
Thế mà cô, cô đang do dự gì vậy? "Dực Thụ, em sẽ đi theo anh!"
Tình Mỹ cắn chặt môi, đưa ra quyết định, cho dù tương lai có ra sao, cô sẽ ở bên anh mãi mãi.
Giọng nói của Dực Thụ trở nên rất háo hức: "Thật không? Tình Mỹ, em thật sự đồng ý ra đi với anh sao?"
"Chẳng phải anh sẽ bảo vệ em hay sao?", nghĩ thông được vấn đề này rồi, Tình Mỹ thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều: "Chỉ cần có thể ở bên anh, đi đâu cũng được!"
"Tình Mỹ…"
Giọng nói của Dực Thụ đầy cảm động.
Bởi vì sợ không nói chuyện được nhiều, Tình Mỹ liền lên tiếng tận dụng thời gian: "Dực Thụ, vậy anh đã có kế hoạch cụ thể chưa? Chúng ta phải ra đi như thế nào? Anh bị mẹ quản lí chặt như vậy, phải trốn ra ngoài thế nào đây?"
Nghe thấy Tình Mỹ hỏi, Dực Thụ cũng lấy lại bình tĩnh, anh khẽ đáp: "Em không cần lo anh trốn ra thế nào, cách anh đã nghĩ ổn thỏa rồi. Ngày mai em nhớ mang theo tấm phiếu trúng thưởng ấy đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay. Chúng ta đi du lịch ở đảo Benoa trước, sau đó từ từ nghĩ xem đến đâu sống. Nói chung cứ phải trốn khỏi đây trước!"
"Ok, em biết rồi!"
Tình Mỹ vội vàng gật đầu, trong lòng vô cùng lo lắng, cũng hơi hồi hộp và háo hức, chỉ cần rời khỏi đây là cô và Dực Thụ có thể ở bên nhau.
"Vậy em nhớ kĩ nhé, sáng mai chín giờ, tại sân bay Thị Bắc, đừng mang quá nhiều đồ!" Chín giờ sáng mai, gấp thế sao?
Thế này cô biết nói năng làm sao với Thuần Hạ và Sâm Trí đây?
"Thiếu gia, thiếu gia, mau mở cửa… rầm rầm rầm…", đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, Tình Mỹ chợt thót tim.
"Dực Thụ, xảy ra chuyện gì thế?"
"Bọn họ phát hiện ra anh đang gọi điện, anh không nói với em nữa, nhớ kĩ, chín giờ sáng mai nhé! Đừng có chậm trễ!", Dực Thụ nói rồi vội vàng cúp máy.
Tình Mỹ siết chặt điện thoại, ngồi thần ra. Cùng Dực Thụ rời khỏi thành phố này.
Sau này chỉ còn Dực Thụ ở bên cạnh, không có Thuần Hạ và Sâm Trí.
Phải nói lời từ biệt với họ thế nào đây? Từ nhỏ đã lớn lên bên Thuần Hạ và Sâm Trí, phải vì sự lựa chọn của mình mà rời xa họ sao?
Mặc dù là như vậy, nhưng không gì có thể ngăn được trái tim mong ngóng được ở bên cạnh Dực Thụ.
Tình Mỹ cắn chặt môi, đứng dậy đi lên tầng hai. Nói với Thuần Hạ trước thì hơn! Dù gì cô ấy cũng luôn hiểu và ủng hộ quyết định của mình.
Cốc cốc cốc…
Tình Mỹ đứng ngoài gõ cửa. "Ai thế?"
Một lát sau, Thuần Hạ đang đắp mặt nạ, thò đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy Tình Mỹ liền kéo cô vào: "Tình Mỹ, có tin tức gì của Dực Thụ chưa?"
"Ừ!", Tình Mỹ gật đầu, ngẫm nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
"Thật không?", Thuần Hạ ngồi bật dậy, lấy tay giữ cái mặt nạ, kinh ngạc hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi? Vẫn bị mẹ nhốt hả?"
"Thuần Hạ…", Tình Mỹ nhìn Thuần Hạ, hai tay bấu chặt vào ghế.
Thuần Hạ nheo mắt nhìn Tình Mỹ, sau đó lại ung dung nằm xuống, lấy ngón tay nhẹ nhàng mát xa mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhìn bộ dạng của cậu chắc là có gì muốn nói với tớ phải không?"
Tình Mỹ khẽ nhắm mắt lại, hạ quyết tâm rồi nói thật nhanh: "Thuần Hạ, tớ… tớ phải rời khỏi đây với Dực Thụ!"
Những ngón tay trên mặt Thuần Hạ như khựng lại, cô từ từ ngoảnh đầu về phía Tình Mỹ: "Rời khỏi đây? Cậu nói vậy là có ý gì?"
Tình Mỹ hít một hơi thật sâu.
"Tớ và Dực Thụ phải rời khỏi thành phố này, không biết đến bao giờ mới quay trở lại, cũng không biết là đi đâu. Tớ hi vọng cậu sẽ ủng hộ tớ, cũng hi vọng cậu giúp tớ giải thích với Sâm Trí!"
Thuần Hạ đã ngây người ra, cô trợn tròn mắt nhìn Tình Mỹ, hồi lâu chẳng nói lên lời, chỉ biết giương mắt nhìn Tình Mỹ, có chút lưu luyến, lại có chút buồn bã.
Tình Mỹ nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Thuần Hạ liền vội vàng giải thích: "Bọn tớ chỉ trốn đi một thời gian, đợi khi nào mẹ anh ấy đồng ý sẽ quay lại thôi!"
"Đợi mẹ cậu ấy đồng ý á?", Thuần Hạ cười như mếu: "Cậu tưởng mẹ cậu ấy sẽ dễ dàng đồng ý sao?"
"Tớ biết, có thể cậu sẽ nghĩ quyết định này là điên khùng, nhưng tớ nhất định phải làm, bởi vì chỉ có như vậy tớ và Dực Thụ mới được ở bên nhau!"
Nụ cười của Thuần Hạ càng trở nên gượng gạo, thần sắc u ám: "Vậy… cậu chỉ cần ở bên Dực Thụ mà có thể bỏ rơi bọn tớ sao?"
Câu hỏi của Thuần Hạ đã động chạm đến đúng vấn đề mà Tình Mỹ không muốn đối mặt nhất. Tim cô đau nhói từng hồi, cảm giác như nghẹt thở. Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt buồn bã của Thuần Hạ, đành phải ngoảnh đầu đi, áy náy nói: "Xin lỗi cậu, Thuần Hạ…"
Thuần Hạ không nói gì, chỉ trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tình Mỹ, nước mắt nghẹn ngào tuôn ra. Thuần Hạ cố gắng kìm nước mắt, hỏi: "Tình Mỹ, cậu đã quyết định rồi phải không?"
Mặc dù cảm thấy quyết định của mình là tàn nhẫn đối với Thuần Hạ và Sâm Trí, nhưng Tình Mỹ vẫn kiên định gật đầu.
Thuần Hạ ngoảnh mặt đi, nói bằng giọng nghèn nghẹn: "Nếu cậu đã quyết định rồi thì cứ đi với cậu ấy đi! Cậu chưa bao giờ chủ động tranh giành cái gì, lần này đừng từ bỏ hạnh phúc của mình!"
"Thuần Hạ…"
Cuối cùng, Tình Mỹ không kìm nổi nước mắt. Thuần Hạ ngoảnh mặt nhìn Tình Mỹ, cố gượng cười: "Khóc cái gì, cậu còn quay lại cơ mà, tớ với Sâm Trí sẽ đợi cậu quay lại!"
"Thuần Hạ, xin lỗi cậu… cảm ơn cậu!"
Tình Mỹ sắp bị sự áy náy và cảm giác lưu luyến giày vò đến nghẹt thở rồi. Nhìn Thuần Hạ, ngoài áy náy và biết ơn ra, cô chẳng thể nói gì khác.
Thuần Hạ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về Tình Mỹ, do dự hỏi: "Về phía Sâm Trí… cậu định nói với cậu ấy thế nào?"
Nhắc đến Sâm Trí là Tình Mỹ lại thấy tim mình nhoi nhói đau.
Cô khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Tớ không biết phải nói với cậu ấy thế nào, cứ cảm thấy cho dù có nói thế nào cũng sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương. Tớ không nỡ nhìn thấy bộ dạng tổn thương của cậu ấy!"
"Vậy thì phải làm sao? Cậu định đi mà không nói lời từ biệt à?"
"Không, không phải vậy!", cô vội vàng nói: "Tớ định sau khi đi sẽ nói với cậu ấy. Thuần Hạ, ngày mai sau khi tớ ra đi, cậu giúp tớ nói với Sâm Trí có được không?"
"Ngày mai đã đi rồi ư?", Thuần Hạ trợn tròn mắt: "Sao vội thế?"
"Tớ cũng không biết, có thể là vì chỉ có ngày mai Dực Thụ mới có cơ hội trốn ra ngoài!", Tình Mỹ căng thẳng nắm lấy tay Thuần Hạ: "Cậu và Sâm Trí nhất định phải sống cho tốt, phải chăm sóc bản thân. Về phần Sâm Trí, nhờ cậu nói giúp cậu ấy cho tớ…"
"Nhưng mà, tớ cảm thấy cậu tự nói với cậu ấy thì tốt hơn!"
"Xin cậu đấy!"
Thuần Hạ còn chưa nói hết Tình Mỹ đã ngắt lời cô. Không phải cô không muốn tự nói với Sâm Trí, chỉ là hết lần này đến lần khác nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Sâm Trí, mà mình lại chính là kẻ gây ra mọi sự tổn thương ấy, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cứ để cho mình ích kỉ thêm lần nữa đi.
Xin lỗi Thuần Hạ!
Xin lỗi Sâm Trí!
Suốt buổi tối, Tình Mỹ luôn ở trong tình trạng căng thẳng, không thể ngủ nổi. Cô sửa soạn chút hành lí rồi ra sân bay từ sáng sớm. Trong sân bay người qua người lại, những tấm kính phản chiếu ánh sáng chói mắt, cầu thang tấp nập người lên xuống, ai cũng ra đi trong tiếng khóc lóc tiễn biệt của bạn bè, người thân. Chỉ có Tình Mỹ là cô độc một thân một mình, tay giữ chặt lấy cái ba lô, mắt dán chặt vào cửa ra vào của sân bay.
Dực Thụ sao vẫn chưa đến nhỉ?
Liệu anh có thuận lợi trốn ra khỏi nhà không? Nếu để bị mẹ anh bắt được thì làm thế nào? Tình Mỹ lòng nóng như lửa đốt, gọi điện mấy lần mà không ai nghe máy, nỗi bất an càng thêm mãnh liệt.
Dực Thụ, anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé, mau mau xuất hiện đi!
Đứng giữa sân bay rộng lớn, Tình Mỹ thầm cầu khẩn. Xung quanh người qua lại nườm nượp, nhưng tất cả thế giới xung quanh đều như không liên quan đến cô.
Mắt cô thậm chí còn không dám chớp, cứ dán chặt vào cửa ra vào.
Mặt trời nóng như thiêu như đốt, ánh nắng gay gắt nhắc cho cô biết giờ đã là giữa trưa, nhưng bóng dáng Dực Thụ vẫn chưa xuất hiện. Chuyến bay mà họ đăng kí đã cất cánh. Dực Thụ, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tình Mỹ cầm ba lô ngồi xuống một hàng ghế ở gần cửa ra vào, nhìn những cái bóng của các hành khách đang kéo dài trên nền đất. Kim đồng hồ của sân bay đã chỉ vào sáu giờ, giờ đã là buổi chiều…
Tình Mỹ không thể ngồi yên được nữa, cô định ra ngoài cửa xem sao.
Đột nhiên một cái bóng quen thuộc hiện ra bên ngoài cửa, cô ta đang đứng đó, ngó nghiêng khắp nơi, rõ ràng là đang tìm kiếm người nào đó.
Thái Vận?
Sao lại là cô ta? Dực Thụ đâu? Tại sao người đến lại là Thái Vận?
Tình Mỹ nhìn Thái Vận từ đầu đến chân. Thái Vận trang điểm cầu kì, ăn mặc rất thời trang, thân hình mảnh mai tràn đầy sức sống, mí mắt lấp lánh ánh nhũ, đôi hàng mi dài cong lên kiêu ngạo.
Đúng lúc ấy Thái Vận cũng nhìn thấy Tình Mỹ. Tình Mỹ có hơi căng thẳng, lặng đi nhìn Thái Vận tiến lại gần mình.
Thái Vận đến trước mặt Tình Mỹ, sau đó nhướn mày hỏi: "Chị là Tình Mỹ phải không?"
Tình Mỹ gật đầu, nhất thời chưa đoán được dụng ý của Thái Vận.
"Tôi đến đây là để nói cho chị biết, Dực Thụ sẽ không đến đâu, chị không phải đợi nữa!". Thái Vận lạnh lùng nhìn Tình Mỹ, ánh mắt đầy khinh bỉ, có pha chút đố kị và uất ức: "Chắc chị tưởng anh ấy sẽ đến dẫn chị đi chắc? Ha ha, đúng là nực cười!"
"Cô nói cái gì? Dực Thụ đâu?"
Tình Mỹ cắn chặt môi, không muốn cãi nhau với cô ta, giờ thứ cô quan tâm nhất chính là tình trạng của Dực Thụ.
Thái Vận bật cười, đi một vòng quanh Tình Mỹ, sau đó chậm rãi nói: "Dực Thụ phải đính hôn với tôi, vì vậy chị không cần chờ nữa, cũng đừng mơ được ở bên anh ấy!"
Rầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai Tình Mỹ.
Những điều Thái Vận mang đến chẳng khác gì một khối thuốc nổ nổ tung bên tai Tình Mỹ, mặt cô trắng bệch ra, toàn thân run rẩy.
"Dực Thụ sắp đính hôn với tôi rồi…"
Trong đầu của Tình Mỹ chỉ vang lên câu nói này của Thái Vận, tim cô đau đớn như bị ai vò xé. Môi Tình Mỹ run lên, không dám tin đây là sự thật.
Cô ta đang nói gì vậy? Dực Thụ sao có thể đính hôn với Thái Vận được? Hôm qua anh ấy còn nói sẽ đi với mình, sẽ chăm sóc mình cả đời, sao có thể đính hôn với cô ta được?
Tình Mỹ cố gượng cười: "Không thể nào, Dực Thụ không thích cô!"
"Này con ranh kia, mày nói gì thế hả?", mặt Thái Vận tím tái vì tức giận, căm phẫn nhìn Tình Mỹ, sau đó đẩy cô ra: "Mày dựa vào đâu mà dám nói anh ấy không thích tao?"
"Anh ấy nói sẽ dẫn tôi đi, anh ấy sẽ không đính hôn với cô đâu!", Tình Mỹ lắc đầu, từ từ lùi lại sau, cố kìm nước mắt: "Chắc chắn anh ấy bị mẹ phát hiện rồi, vì vậy mới không đến. Cô đang lừa tôi!"
"Lừa mày á? Lừa một con ranh như mày có cần phải phí công sức thế không?", Thái Vận nổi đóa lên, nhưng rồi lập tức nhếch môi cười: "Dực Thụ đã nghĩ thông suốt rồi, còn đồng ý với mẹ anh ấy sẽ đính hôn với tao! Nghe rõ chưa hả? Người anh ấy sẽ lấy là tao chứ không phải mày, mày đừng phí công vô ích mồi chài anh ấy nữa!"
"Anh ấy đã đồng ý thật ư?"
Chiếc ba lô trên tay Tình Mỹ rơi xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn Thái Vận, muốn tìm kiếm một sự giả dối nào đó trên mặt cô ta, chắc chắn là cô ta đang nói dối, đang lừa cô.
"Không phải, một đứa con gái tầm thường như mày có xứng với Dực Thụ không? Mày đã tự soi gương bao giờ chưa? Mày đến với anh ấy chắc chỉ vì tiền phải không? Những đứa con gái giống như mày tao gặp nhiều rồi, Dực Thụ còn lâu mới bị mày lừa!"
Bốp!
Một cái phong bì dày cộp bị ném thẳng vào mặt Tình Mỹ.
Phong bì bị rách, bên trong là một xấp tiền mặt rất dày. Chỗ tiền mặt rơi đầy ra sàn, cả sân bay bỗng chốc nhộn nhạo hẳn lên, hành khách ồ lên kinh ngạc rồi ùa đến vây lấy hai người.
Thái Vận mặt mày đắc chí nhìn đám người quan sát xung quanh, nhướn mày cười, ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo: "Chỗ tiền này đủ để mày từ bỏ Dực Thụ chứ hả? Sau này đừng có bám lấy anh ấy nữa, tránh xa anh ấy ra, càng xa càng tốt!"
Mặt Tình Mỹ hết đỏ lại chuyển sang trắng, nhìn chỗ tiền vung vãi dưới sàn, trong đầu cô chỉ còn câu nói đó của Thái Vận, ngay cả sự sỉ nhục cũng không cảm nhận được, chỉ có nỗi đau. Dực Thụ sẽ kết hôn với Thái
Vận thật sao? Tình Mỹ cảm thấy mình như sắp nghẹt thở, cô tuyệt đối không tin vào những gì Thái Vận nói, cô phải nghe chính miệng Dực Thụ nói mới tin!
"Tôi muốn gặp Dực Thụ!", Tình Mỹ lạnh lùng nói, cố gắng để giữ bình tĩnh.
"Ha ha… Anh ấy không muốn gặp mày, anh ấy vì sợ bị mày tiếp tục đeo bám nên mới giao việc này cho tao, bảo tao đến thông báo với mày một tiếng!"
Tình Mỹ nhìn thấy tấm vé máy bay trên tay Thái Vận, trên đó còn ghi rõ tên của Dực Thụ, nếu như không phải Dực Thụ bảo cô ta đến, cô ta sao biết họ hẹn nhau ở đây? Sao cô ta có được tấm vé máy bay của Dực Thụ?
Nhưng tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh, làm sao cô tin được?
Dực Thụ muốn cưới Thái Vận ư? Anh ấy thật sự hối hận, không muốn dẫn cô bỏ đi nữa sao?
Nước mắt tí tách rơi xuống sàn, Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, nỗi đau đớn trong lòng mất kiểm soát, tuôn trào như núi lửa:
"Tôi không tin! Tất cả những gì cô nói, tôi tuyệt đối không tin! Trừ phi Dực Thụ chính miệng nói với tôi sẽ đính hôn với cô, nếu không tôi quyết không từ bỏ!"
Tình Mỹ gào lên rồi bất chấp sự ngạc nhiên của Thái Vận, Tình Mỹ lao ra ngoài sân bay.
Tình Mỹ chạy như điên cuồng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhất định phải tìm Dực Thụ hỏi cho rõ ràng!
Bên tai chỉ có tiếng gió ù ù. Tình Mỹ chạy bạt mạng, trong đầu văng vẳng câu nói của Thái Vận: "Anh ấy sắp đính hôn tới tao rồi, mày đừng bám riết lấy anh ấy nữa…"
Rõ ràng Dực Thụ đã nói sẽ ở bên mình, tại sao anh ấy lại đính hôn với người khác?
Thế giới như bị nước mắt phủ mờ, Tình Mỹ cảm thấy trái tim đau đến nghẹt thở.
Sao lại thành ra thế này? Cô thật sự không muốn rời xa Dực Thụ.
Bim bim bim!
Một hồi còi đinh tai mỗi lúc một gần, Tình Mỹ ngoảnh đầu nhìn, một bóng đen khổng lồ che phủ người cô, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cơ thể đã bị húc mạnh, người cô bay lên không trung…
Lúc cơ thể bay lên không trung, trong tiếng người la hét từ xung quanh vọng lại, bầu trời thật là trong xanh, loáng thoáng đâu đó, cô nhìn thấy những bông hoa bồ công anh đang chao liệng.
Anh có biết ý nghĩa của loài hoa bồ công anh là gì không? Là tình yêu vĩnh hằng.
Nếu như bạn đồng ý, tôi sẽ làm thần hộ mệnh của bạn. Nhưng bạn không phải là người bất hạnh đâu. Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng giải…
Chúng ta phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều để được ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa!
Tình Mỹ có đồng ý đi với anh không?
Anh muốn chăm sóc Tình Mỹ cả đời, anh muốn dùng sức mạnh của mình để chăm sóc cho em, cho đến mãi mãi…
"Dực Thụ… nếu như cuộc sống kết thúc, sự vĩnh hằng thuộc về chúng ta liệu có tồn tại không?", Tình Mỹ lẩm bẩm.
Chiếc váy màu trắng tung bay trên không trung, màu máu đỏ tươi như những bông hoa tường vi tô điểm cho sắc trắng. Tình Mỹ cảm giác như mình đang bay vào một vườn hoa tường vi, gió nhẹ mơn man làn da, khoảnh khắc cuối cùng trước khi mọi thứ chìm vào bóng đêm, dường như Tình Mỹ đã nhìn thấy Dực Thụ đang đứng giữa những khóm hoa tường vi, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
Nhìn thấy nụ cười của anh, Tình Mỹ cũng khẽ nhoẻn miệng cười mãn nguyện.
Phải chết ư?
Nếu như chết rồi, có thể đến chỗ bố mẹ, như vậy cô sẽ không buồn nữa phải không? Chết rồi sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa đúng không? Sẽ không đau đớn, không lo lắng…
Nhưng Dực Thụ thì sao?
Nếu cô chết rồi, chắc chắn sẽ phải rời xa anh ấy. Một nỗi đau vô cùng chân thực đang lan ra.
Tình Mỹ cố gắng kiểm soát cơn đau, nhưng vô dụng, nước mắt đã trào ra, nhưng chẳng thể giảm bớt nỗi đau.
Rời xa Dực Thụ, sao mà đau đớn thế?
Đừng, đừng rời xa Dực Thụ! Dực Thụ ơi…
Dực Thụ, anh đang ở đâu…