“Bài học quan trọng nhất trong cuộc sống là chân thành trao đi và mở lòng đón nhận tình yêu thương.”
- Morrie Schwartz
Trên chuyến xe lửa vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo năm 1956, có một gia đình rời bỏ vùng đất nghèo của mình để đến nước Mỹ xa lạ. Cậu bé David mười ba tuổi sợ hãi nép vào lòng mẹ khi đoàn tàu uốn mình qua những khúc quanh. Dù biết phía trước là vô vàn khó khăn đang chờ đợi nhưng họ vẫn luôn nuôi dưỡng niềm hy vọng vào tương lai.
Khi đã quen với cảm giác chao đảo trên tàu, David áp mặt vào khung cửa sổ toa tàu và trầm trồ trước các tòa nhà cao chọc trời hay những dòng xe cộ liên tiếp nối đuôi nhau. Lúc đó, một người đàn ông đứng tuổi chợt cắt ngang việc ngắm cảnh của cậu bé bằng lời chào thân thiện. Ông ngồi cùng toa và đối diện với gia đình cậu bé. Trông ông thật sang trọng trong cái áo khoác dày và chiếc mũ lông. David quan sát từng cử chỉ lịch thiệp của quý ông ngồi trước mặt mình, đặc biệt là ánh mắt ấm áp và nụ cười của ông khi nhìn cậu.
Người đàn ông hỏi cha của David, “Các bạn mới đến đất nước này phải không?”.
Cha cậu gật đầu thay cho câu trả lời.
Ông nói tiếp, “Lần đầu đặt chân đến Mỹ vào những năm cuối thế kỷ 19, tôi cũng trạc tuổi cậu bé này”. Rồi ông nhìn David và tiếp tục kể, “Trên một chuyến xe buýt, tôi tình cờ ngồi cạnh một ông lão. Ông chia sẻ rằng mình cũng từng di cư đến Mỹ khi còn bé, và lúc đó ông không có một xu dính túi. Nói xong, ông lấy ra một đồng xu đặt vào tay tôi rồi nói, ‘Đồng xu này đã mang lại may mắn cho cuộc đời ta. Ta tặng lại cho cháu và hy vọng nó cũng sẽ mang lại may mắn cho cháu’”.
Nói xong, người đàn ông liền cúi người đến gần David và lấy từ trong túi áo một đồng xu rồi nói, “Đó chính là đồng xu này. Nó thật sự mang lại cho ta nhiều may mắn và thành công. Ta muốn cháu nhận nó và chúc cháu gặp nhiều may mắn khi đến thành phố này”.
Ông mở lòng bàn tay David ra và đặt đồng xu bạc vào đó. Cậu bé xúc động nắm chặt lấy đồng xu trong tay rất lâu. Ngày hôm sau, David ngắm nhìn đồng xu dưới ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ. Cậu bé nheo mắt để nhìn nó rõ hơn. Đồng xu này được sản xuất từ thế kỷ 19 nhưng nó vẫn còn mới và sáng bóng.
Đã bốn mươi năm trôi qua kể từ ngày David gặp người đàn ông lạ trên chuyến tàu ấy. Cậu bé nhập cư bé nhỏ và nhút nhát ngày nào nay đã trở thành người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Vợ chồng ông nuôi dạy bốn người con trưởng thành, và các con ông đều đã lập gia đình và có cuộc sống riêng. Mỗi khi nhìn những đứa cháu của mình được sống sung túc, hơn hẳn cuộc sống khó nhọc mà ông từng trải qua thời thơ ấu, ông đều nhớ đến đồng xu may mắn ngày xưa.
David luôn giữ đồng xu đó bên mình. Ông thường tâm sự với vợ, “Một ngày nào đó, nếu bắt gặp một cậu bé đang sợ hãi nép mình trong lòng mẹ trên một đất nước xa lạ, anh sẽ động viên cậu bé rằng cuộc sống phía trước còn nhiều niềm vui và điều thú vị, và nếu có niềm tin cộng với nỗ lực hết mình, cuộc sống sẽ không bao giờ phụ lòng chúng ta. Đó chính là ý nghĩa mà đồng xu và những lời khích lệ của ông lão tốt bụng năm xưa đã truyền lại cho người đàn ông trước anh, và bây giờ nó được truyền lại cho anh. Và sau này, anh cũng sẽ truyền lại cho một cậu bé nào đó”.