Trường học của mình có rất nhiều Câu lạc bộ. Nếu như lớp học là nơi hơi bó buộc vì tính kỉ luật cũng như những yêu cầu của nó thì các câu lạc bộ lại là nơi hoàn toàn đem lại sự dễ chịu.
Các câu lạc bộ có thể kể đến như: Toán học, Robocom, Nhiếp ảnh, Thuyết trình, Hợp xướng, Kịch, Mỹ thuật, Nghề mộc...
Bạn có thể tự chọn Câu lạc bộ nào mình thấy phù hợp nhất. Không hề ép buộc.
Giờ học các Câu lạc bộ là từ 2 giờ đến 2 giờ 45 phút. Nếu bạn không thích, bạn có thể dùng thời gian này để tự học. Nhưng hầu như bạn nào cũng muốn rẽ vào một Câu lạc bộ nào đó.
Mình thì muốn tham gia tất cả các câu lạc bộ. Có quá nhiều điều hấp dẫn ở đó.
Trường học ở Mỹ là nơi mà bạn hễ có tài năng đang nảy nở ở một lĩnh vực nào đó, bạn sẽ được các thầy cô chăm sóc tận tình để tài năng của bạn có thể phát triển tối đa.
Năm lớp 10, mình tham gia Câu lạc bộ Toán và Robocom, thêm cả Hợp xướng.
Và mình đã không thể tưởng tượng được là mình đã gắn bó với Hợp xướng đến thế. Hồi ở Việt Nam, mỗi lần mình cất tiếng hát là mẹ mình lại nháy mắt và nói: Chào Chaien!
Thế mà bây giờ, mình được thầy giáo đánh giá là một người hát “có nghề”. Mình luôn nhận hát ở bè cao và đôi khi còn được lĩnh xướng.
Câu lạc bộ Hợp xướng nằm trên một quả đồi. Mỗi lần lên tập là một lần trèo đến mướt mồ hôi. Nhưng thầy giáo nói, cần có thể lực tốt mới có thể hát tốt.
Mình chưa thấy có thầy giáo nào tuyệt vời như thầy dạy Hợp xướng của mình. Thầy vô cùng nguyên tắc nhưng lại vô cùng gần gũi, đáng yêu.
Ở gần thầy, mình học được nhiều điều: Sự chuyên nghiệp, sự tâm huyết, nhiệt tình với công việc, tính trách nhiệm.
Và thật đặc biệt là cuối năm học lớp 9, mình được đi biểu diễn ở nhà hát danh giá nhất của New York.
Đó là chuyến đi cực kì lí thú. Cả bọn đã đi bộ ròng rã cùng thầy qua các ngõ ngách của New York. Thầy muốn chúng mình trải nghiệm cảm giác chạm vào từng con phố bằng những niềm vui háo hức khám phá. Và thế là có ngày chúng mình đi bộ đến hơn cả chục cây số. Mọi kế hoạch đi đâu, ăn gì, chơi gì đều được thầy lên lịch, chuẩn từng milimet.
Cảm giác được đứng trong dàn hợp xướng tại một nhà hát đẹp mê hồn khiến mình như muốn bay lên. Khi ấy, mình thấy yêu và tự hào về trường. Và hiểu rằng có những môn học khiến mình hiểu mình thật là bé nhỏ trong sức mạnh của một tập thể đoàn kết, ví như môn Hợp xướng. Bạn sẽ lẫn vào đám đông nhưng chỉ cần bạn sai một nhịp, tất cả dàn sẽ chệch choạc. Giữ mình là mình, không bị hòa lẫn nhưng lại vẫn tuân theo tập thể. Đó là điều mình cần phải học không chỉ trong môn Hợp xướng.
Năm học này, mình tham gia thêm Câu lạc bộ Thuyết trình và Kịch. Mình đã vừa có những trải nghiệm tuyệt vời khi được biểu diễn một vở kịch trước toàn trường. Mình đóng vai chính. Để chuẩn bị cho buổi công diễn, chúng mình đã có nhiều đêm tập luyện với nhau. Đêm nào đi tập về cũng khuya lắc khuya lơ. Trời về đêm mùa này lạnh cóng. Đi trên những đám cỏ đọng băng tuyết, thấy lòng vẫn ấm áp một ngọn lửa của niềm vui được hoạt động, được cống hiến những điều đẹp đẽ cho mọi người.
Mình cũng vừa tham gia một cuộc thi thuyết trình toàn bang và đoạt giải. Các thầy cô hướng dẫn vui mừng hết biết. Ở đâu cũng vậy, thầy cô luôn dành cho học sinh rất nhiều yêu thương, tin tưởng và kì vọng.