Chuyến bay dài đầu tiên mà Nam bay cùng mẹ là từ Việt Nam đến Nhật Bản.
Khi ấy, mẹ hẫng hụt lạ kì. Từ giờ, mẹ sẽ chỉ có Nam và bố mà không có ông bà nội ngoại bên cạnh. Mọi khi có bà ngoại, hễ Nam ốm, Nam hu hi, Nam nôn trớ, bà đều ở bên. Bà sẽ chỉ cho mẹ phải làm việc này việc kia. Bà nhắc mẹ cho Nam mặc áo, đi tất... Bà nấu những món ăn mẹ thích. Nói tóm lại là có bà, mẹ thấy “khỏe re”.
Nhưng giờ thì mẹ phải tự mình coi sóc Nam.
Trong suốt chuyến bay, Nam nằm yên, mắt thiêm thiếp ngủ. Mẹ duỗi chân, tận hưởng cảm giác của việc được ngồi trên cả mấy chiếc ghế đầu. Hàng không Nhật luôn dành ưu tiên cho những bà mẹ mang theo con nhỏ bằng việc để những ghế hàng đầu cho em bé cùng một cái cũi nằm xinh ơi là xinh.
Nam ọ ẹ rồi nằm yên. Mẹ nắm lấy những ngón tay nho nhỏ của con thò ra sau cũi.
Và vô cùng hài lòng vì sự trật tự của Nam.
Mẹ khe khẽ hát. Những bài hát không đầu không cuối.
Và mẹ nhìn ra ngoài trời.
Nước Nhật luôn mang đến cho mẹ một cảm giác là lạ. Nói là yêu thì cũng không hẳn. Nhưng với nước Nhật mẹ cứ như một cô gái và mối tình 18 tuổi. Có chút say mê lại có chút dỗi hờn. Khi thì thích đến mụ mị mà lúc lại muốn quên.
Mẹ nhớ cái cảm giác mỗi khi nhìn sân bay Kansai từ trên cao. Lúc đó sân bay như một hòn đảo bồng bềnh hoa lệ, mẹ cứ thấy xa xôi. Rồi mẹ cúi xuống và gọi: Đến nơi rồi Nam ơi! Mẹ cầm những ngón tay nhỏ bé của Nam đung đưa khe khẽ và Nam mở mắt ra nhìn. Chao ôi, tất cả nơi này, cái khoảnh khắc này, chợt trở nên gần gũi biết bao nhiêu.
Bố ào ra đón và ôm trọn hai mẹ con vào lòng. Nắng buổi sớm như mật ong và gió rịm trên da thịt. Mẹ thơm lên má Nam giờ đã hồng lên như hai trái táo.
Đó là chuyến bay xa đầu tiên của hai mẹ con.
Và chuyến bay xa thứ hai vào năm Nam 13 tuổi.
Có nằm mơ mẹ cũng không nghĩ là Nam sẽ đi du học vào tuổi ấy. Mẹ tưởng ít ra cũng là 15 hay 17 thậm chí 20, 22 tuổi gì đó.
Nhưng rồi lại là 13. Nhưng rồi Nam vẫn hăm hở lên đường. Nói là hăm hở vì hôm ấy, khi mọi người chia tay ở sân bay, ai cũng cố nở một nụ cười gường gượng. Chỉ riêng Nam, con nao nức chạy đến từng người thân, thơm lên má, dặn dò, bắt tay, cười... không sót một ai.
Mẹ nhớ cái giây phút bố ôm Nam như muốn giữ mãi Nam trong vòng tay. Mẹ thấy lòng đau thắt lại. Nước mắt mẹ nhòe nhoẹt. Mẹ biết, chỉ khi Nam và mẹ khuất sau cánh cửa phòng chờ sân bay, bố sẽ òa lên khóc. Bố muốn Nam yên tâm nên nén lại mà.
Và Nam nữa, mẹ biết phía sau nụ cười hớn hở rạng ngời kia là bời bời nhớ thương, bồn chồn lo lắng. Mẹ biết Nam cũng muốn bố mẹ yên tâm nữa mà.
Lên máy bay, Nam đưa tay sang cài dây an toàn cho mẹ, ôm mẹ vào lòng vỗ về. Lúc bấy giờ mẹ như con chim bị mưa, rũ xuống đầm đìa nước mắt. Thương bố và thương Nam...
Nam gọi cô tiếp viên xin cho mẹ cái khăn ấm và nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt mẹ. Mẹ nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ lăn và Nam cứ chấm mãi, chấm mãi...
Rồi sân bay Texas cũng hiện ra. Nắng mùa hè chói gắt. Cả sân bay như một thành phố thu nhỏ.
Thủ tục hàng không cũng đơn giản. Mẹ mệt nên ngồi phịch xuống ghế băng, đợi Nam đi lấy hành lí.
Vừa lấy hành lí từ băng chuyền, đang đợi để qua cửa kiểm tra an ninh thì có một chú chạy đến hồ hởi: Nam à, Nam sang đây du học phải không? Chú làm kiểm tra hành lí ở đây, để chú giúp Nam khuân đồ nhé.
Cả hai mẹ con ồ lên ngạc nhiên. Cảm giác nghe giọng nói Việt trên một đất nước xa xôi thật ấm áp.
Texas đã đón chào mẹ và Nam như thế.
Rồi mẹ để Nam ở lại và quay trở về Việt Nam. Hôm chia tay đúng vào ngày đầu tiên Nam nhập học ở trường. Mẹ không dám tiễn. Mẹ khóc đến độ hai mắt không thể mở ra nổi. Nam thì mạnh mẽ, Nam luôn nói, mẹ, mẹ nhớ lại đi, nhớ về những điều mà mẹ và em đã nói chuyện với nhau rằng mình quyết tâm thế nào để đi du học. Em đang ở một ngôi nhà có đầy đủ mọi tiện nghi, đến cả cái ti vi cũng xịn thế kia. Sao mẹ phải khóc.
Nhưng mẹ biết, khi chú chủ nhà chở em khuất sau rặng cây là thế nào em cũng khóc.
Em hầu như chưa khi nào xa mẹ. Đêm nào cũng nói, em ôm mẹ một tẹo teo rồi ngủ mẹ à...
Mẹ quay vào nhà, mẹ viết lá thư để lại trong đó có dòng chữ: Mẹ về nhé Nam ơi, nhưng mẹ biết trái tim mẹ đã để lại nơi này...
Và mẹ ra sân bay với trái tim ngập đầy nước mắt... Trưa mùa hè Texas nắng như đổ lửa thế mà chừng như mẹ có một mặt trời của ngày hôm ấy đã vĩnh viễn bặt tăm.
Nước Mỹ với những ấn tượng ban đầu như thế. Khi ấy mẹ chỉ yêu nước Mỹ vì nơi đó có Nam, có trái tim của mẹ.
Nhưng rồi Nam ở đó, Nam đổi thay, Nam lớn lên và trưởng thành từng ngày.
Mùa hè năm đầu tiên, khi Nam về nhà mẹ ngạc nhiên thấy con khác nhiều quá. Chín tháng học xa nhà con cao lên dễ đến hàng chục xentimet, tóc tai dài thượt, giọng ồm ồm. Nam đã thành chàng trai sau những tháng ngày cách xa bố mẹ.
Và điều mẹ ngạc nhiên hơn nhiều nhiều nữa đó là khi Nam đi dạy hè cho các em, Nam quậy tưng bừng. Mẹ có cảm giác Nam được “giải phóng hình thể”.
Hồi ở Việt Nam, dẫu tham gia một số chương trình truyền hình nhưng Nam vẫn luôn e dè khi người khác cho rằng mình béo, ngại những hoạt động liên quan đến hình thể. Nhưng chẳng hiểu bằng cách nào, trường học đã thay đổi Nam đến thế.
Rồi thì Nam làm thơ. Điều mà ở Việt Nam em cũng chưa bao giờ làm. Có những bài thơ đọc lên là mẹ và bố chỉ biết lau nước mắt. Vì vui, vì hạnh phúc.
Rồi thì Nam chụp ảnh. Điều mà ở Việt Nam em cũng không hứng thú lắm. Có những bức ảnh khiến bố mẹ lặng người vì nhìn thấy một tâm hồn đầy chất thơ, chất nhân văn qua góc nhìn của em.
Và giờ thì là Hẹn hò nước Mỹ. Cuốn sách có cả ảnh, cả thơ, cả những cảm nhận của em về trường học, về nước Mỹ.
Đôi lúc đọc những dòng em viết, mẹ đã dừng lại lau nước mắt. Có những chuyện mẹ chưa từng nghe em kể. Chắc em biết mẹ hay khóc nên những chuyện gì buồn, chuyện gì hơi phiền toái là em giấu bặt.
Nhưng ẩn chứa trong đó là rất nhiều niềm vui sống. Những trang viết, những bức ảnh nhỏ xinh trong cuốn sách như những bàn tay nắm níu em với ngôi trường, với nước Mỹ.
Em đã ở lại nước Mỹ với mùa đông tuyết trắng, với mùa thu xác xao rừng lá đỏ, với mùa xuân cỏ non xanh thẳm. Và em ở lại Mỹ cùng trái tim của mẹ.
Nam nhớ không, bức thư mẹ viết: Mẹ về nhé, nhưng mẹ biết trái tim mẹ để lại nơi này.
Có phải thế chăng nên khi cầm Hẹn hò nước Mỹ trên tay, mẹ đã run lên vì hồi hộp, vì niềm thương nỗi nhớ như cô gái đến với cuộc hò hẹn lần đầu.
Mẹ mong cảm xúc ấy sẽ được truyền lan đến với độc giả.
Vì chúng ta có những cuộc hẹn, không chỉ bởi tình yêu.
Mẹ yêu thương Nam, chàng trai của mẹ!
Phan Thị Hồ Điệp