Em đã từng điên cuồng vì yêu, một đời một lần là đủ rồi. Tạ Gia Thụ… tạm biệt.
Tối qua, trong lúc điên cuồng, Phùng Nhất Nhất đã đập tan điện thoại. Sáng nay thức dậy, cô mới thấy tiếc đứt ruột. Cô hỏi mượn Phùng Nhất Phàm một chiếc điện thoại cũ cậu đã bỏ đi, trên đường đi làm mua thêm chiếc sim, dùng tạm vẫn còn rất tốt.
Cô đến công ty nhận tài liệu quyết toán với Thịnh Thị trong tháng này rồi đến Thịnh Thị.
Gần đây, Thịnh Thừa Quang Xuân phong đắc ý mã đề tật1, bầu không khí của phòng Thư ký cũng thoải mái hơn hẳn. Thấy bạn thân của bà chủ tới, thư ký nở nụ cười, đon đả mời cô vào.
1 Câu thơ xuất hiện trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao. Ý chỉ con người khi có được thành công trong cả công việc lẫn cuộc sống sẽ có cảm giác vui vẻ.
Tổng giám đốc Thịnh đang suy nghĩ xem tối nay sẽ làm món gì cho Tử Thời, thấy Phùng Nhất Nhất đến, anh cười nói với cô, “Gần đây em bận bịu gì vậy? Sao lâu rồi không đến nhà anh ăn cơm? Tối qua Tử Thời còn nhắc em mãi, nói gọi điện cho em cũng không liên lạc được, cô ấy hơi lo lắng”.
Thư ký bưng trà vào, Thịnh Thừa Quang khoát khoát tay, ý bảo anh tự làm. Thư ký cười với Phùng Nhất Nhất, vẻ mặt ngưỡng mộ, rồi lập tức ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau khi cửa được đóng, Phùng Nhất Nhất mới thở dài, nói, “Điện thoại bị em đập nát tối qua rồi”.
Thịnh Thừa Quang đang pha trà, thuận miệng hỏi, “Sao vậy?”.
“Tối qua, mẹ đuổi em ra khỏi nhà. Em gọi điện cho Tạ Gia Thụ, không ngờ lại là một người con gái bắt máy. Em nhất thời nổi điên nổi khùng nên đập nát điện thoại luôn rồi”, giọng cô bình tĩnh tựa như đang kể lại chuyện của người khác, “Cô gái kia tưởng em là Trịnh Phiên Phiên, còn nói biết Trịnh Phiên Phiên là vị hôn thê của Tạ Gia Thụ”.
Tay pha trà của Thịnh Thừa Quang hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục.
Phùng Nhất Nhất im lặng một hồi, nói, “Thời gian em quen Tử Thời nhiều hơn anh, lâu hơn quen Tạ Gia Thụ. Lúc anh và Tạ Gia Thụ còn chưa xuất hiện, em và Tử Thời là chỗ dựa lớn nhất của nhau. Cho nên, xin anh hãy tin rằng em rất thương Tử Thời. Bây giờ cô ấy mang thai, em sẽ không mang những chuyện lộn xộn này đến quấy rầy cô ấy. Em muốn biết sự thật, anh nói cho em biết đi, em muốn biết hôn ước này có phải là thật hay không?”.
“Nếu em đã nói đến buổi đầu quen biết nhau, vậy thì anh còn quen em sớm hơn cả Tử Thời”, Thịnh Thừa Quang pha xong ấm trà, cầm chén lên đưa cho cô, dịu dàng nói, “Việc liên quan đến chuyện chung thân đại sự cả đời em, anh không thể biết mà còn giấu. Em gọi anh một tiếng ‘Lão Đại’ nhiều năm rồi, anh sẽ không đối xử với em như vậy”.
Hốc mắt vừa nóng vừa sưng, trong hương thơm và hơi nóng phả ra của trà xanh, Phùng Nhất Nhất bỗng rơi nước mắt.
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trước mặt mẹ Phùng, trước mặt Tạ Gia Thụ, cô chưa từng khóc như thế.
Lần chật vật cuối cùng này của cô, bề ngoài có vẻ dứt khoát bao nhiêu thì trong lòng lại đau khổ bấy nhiêu. Nhưng cô không dám nói với bất cứ ai, sợ bị người ta cười nhạo, sợ bị người ta nói “Đáng đời!”.
Cô không dám khóc.
Nhưng lúc này, trước mặt Thịnh Thừa Quang, Phùng Nhất Nhất bỗng thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa. Cô khóc trong im lặng nhưng lại đau đớn đến xé ruột xé gan.
Thịnh Thừa Quang thấy Phùng Nhất Nhất cúi đầu ngồi đó, sụt sùi rơi nước mắt, lòng anh cũng theo đó mà cảm thấy khó chịu. Con người ta khi có được hạnh phúc sẽ dễ dàng đồng cảm với người khác hơn, huống hồ, Phùng Nhất Nhất còn là người bạn tốt nhất của Tử Thời. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh cũng được coi như người chứng kiến cô trưởng thành.
“Em đừng khóc nữa, lau nước mắt đi”, Thịnh Thừa Quang đứng dậy cầm hộp khăn giấy, rút ra hai tờ đưa cho Phùng Nhất Nhất, nói, “Chuyện tối qua anh cũng biết đôi chút. Nếu em muốn nghe, anh sẽ nói cho em biết”.
Phùng Nhất Nhất vùi đầu vào hai lòng bàn tay, “Vâng” một tiếng bằng giọng mũi nghẹt đặc.
“Buổi tối ngày hôm qua có một bữa tiệc, F.D là bên đứng ra tổ chức, mời rất nhiều người. Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì Tạ Gia Thụ bỏ đi, còn kéo theo một ngôi sao vừa ký hợp đồng dưới quyền cậu ta.”
Điều này Phùng Nhất Nhất biết, thậm chí ẩn tình bên trong cô còn tường tận hơn cả Thịnh Thừa Quang.
Thịnh Thừa Quang thấy cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nói tiếp, “Ngôi sao kia là Lương Dĩ Thanh. Em đã nghe nói đến cái tên Lương Phi Phàm chưa? Ngày trước, khi em cùng Tử Thời và Gấu Nhỏ ở thành phố C chắc đã nghe nói đến anh ta. Lương Dĩ Thanh là cháu gái của anh ta. Cô bé ấy muốn dạo chơi trong giới giải trí nên Lương Phi Phàm đã nhờ người đưa cô ta vào F.D, bây giờ có lẽ đã thích Tạ Gia Thụ rồi”.
Phùng Nhất Nhất nói, “Em muốn biết chuyện của Trịnh Phiên Phiên”.
“Trịnh Phiên Phiên… là em họ của Trịnh Phiên Nhiên. Cha mẹ Trịnh Phiên Nhiên mất sớm. Cha của Phùng Phiên Phiên đã gánh vác Trịnh gia, nuôi Trịnh Phiên Nhiên khôn lớn, giao Trịnh gia lại cho Trịnh Phiên Nhiên. Cho nên, Trịnh Phiên
Nhiên còn thương yêu cô em Trịnh Phiên Phiên này hơn cả em gái ruột”, Thịnh Thừa Quang nói tới đây, trong lòng không khỏi thở dài. Dù là Lương Dĩ Thanh hay Trịnh Phiên Phiên, cũng đều biết cách đầu thai hơn Phùng Nhất Nhất.
“Mấy năm trước, Trịnh Phiên Nhiên bắt đầu rục rịch tìm đối tượng cho Phiên Phiên. Sau khi Tạ Gia Thụ trở về, quả thật là cũng có tin đồn nói Trịnh Phiên Nhiên đã chọn cậu ấy. Trịnh gia và Tạ gia rất có khả năng sẽ kết thân, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có kết luận chính thức, mà chỉ là lời đồn đại mà thôi.”
Trịnh gia, Tạ gia, kết thân, những từ này đều như đang phát sáng lấp lánh, chói mắt đến độ Phùng Nhất Nhất không thể mở mắt.
Những điều Thịnh Thừa Quang nghe được chỉ là lời đồn đại, nhưng cô đã gặp Trịnh Phiên Phiên. Đó là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ngồi bên Tạ Gia Thụ trò chuyện nhỏ nhẹ, xứng đôi vô cùng.
Cô nhắm mắt một hồi rồi lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi Thịnh Thừa Quang, “Theo anh thấy thì chuyện này có thành không?”.
Thịnh Thừa Quang thầm tán thưởng người nhát gan này đã có tiến bộ, phân tích cho cô thấy, “Hai chị em Tạ gia trông thì tưởng vinh quang rạng ngời, nhưng thật ra lại không có nổi một chỗ nương tựa. Tại sao năm đó Tạ Gia Vân lại chần chừ? Cô ấy sợ nếu mình không đính hôn thì sẽ đến lượt Tạ Gia Thụ. Bởi vì, nếu chị em họ muốn ngồi vững trên vị trí trong Tập đoàn Trường Lạc, kết thân là con đường tất yếu phải đi. Bây giờ Tạ Gia Vân đã gả cho Diệp Kỳ Viễn”.
“Cho nên, kết luận của anh là anh ấy sẽ phải kết thân?”, Phùng Nhất Nhất không nhịn được mà cắt ngang lời Thịnh Thừa Quang.
“Không, anh không thể đưa ra kết luận khẳng định như vậy. Tạ Gia Thụ… cậu ấy có quá nhiều biến số”, Thịnh Thừa Quang nói tiếp, “Biến số lớn nhất… có lẽ chính là em”.
Phùng Nhất Nhất chậm rãi day day đôi mắt sưng húp, nở một nụ cười đắng chát tự giễu.
“Không phải là em không bước qua được ngưỡng cửa ấy, em đã làm đến bước này rồi, còn gì phải sợ hãi nữa chứ?”, Phùng Nhất Nhất bụm mặt, nhẹ nhàng nói, “Em chỉ sợ… dang dở người, cũng dang dở mình”.
Em sợ em đã sai, lỡ dở cả một đời của anh ấy.
Em sợ anh ấy đã sai, cuối cùng cả đời không thể qua lại với nhau.
Em sợ giữa em và anh ấy, sẽ có người không hạnh phúc.
***
Tối qua, Tạ Gia Thụ đứng cả đêm trong hành lang âm u lạnh lẽo. Buổi sáng, khi ở trên xe, anh nói đau đầu không hoàn toàn là làm nũng. Sau đó, anh lại liên tục phải xử lý công việc của văn phòng, thuyết phục cổ đông đang kinh hãi ở bờ bên kia đại dương, ứng phó với chị gái… Bận rộn quay mòng mòng, trán anh đã nóng hầm hập.
Trợ lý là người đầu tiên phát hiện ra ông chủ nhà mình không được khỏe, bữa sáng mang vào, anh chỉ uống một ly sữa, những thứ khác không hề động đến.
Trợ lý lo lắng hỏi han, “Tổng giám đốc Tạ, anh có cần nghỉ ngơi một lát không ạ?”.
“Không cần… Tiếp theo còn hoạt động nào nữa không?”, Tạ Gia Thụ bình thản ký một xấp hợp đồng.
Trợ lý lật giở danh sách công việc đã lên lịch trước, nói, “Chiều nay anh còn hai cuộc hẹn, một với Tập đoàn Khải Trung, một với Tập đoàn Minh Dương. Tổ định giá cho rằng khả năng bọn họ đầu tư vào chúng ta không đến hai mươi phần trăm. Anh xem có cần từ chối thẳng thừng hay không ạ?”.
“Không cần”, Tạ Gia Thụ đẩy hợp đồng đã ký xong về phía trợ lý, “Cậu cầm mấy cái này rồi ra ngoài đi”.
Giai đoạn khó khăn nhất ở bên Mỹ, Tạ Gia Thụ thường hai ngày mới ngủ ba tiếng đồng hồ. Trợ lý đã quen với dáng vẻ làm việc điên cuồng như ma quỷ này của anh nên cũng không khuyên can nhiều, đi ra ngoài sắp xếp công việc tiếp theo.
Bốn giờ chiều, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Minh Dương đứng dậy xin ra về. Tạ Gia Thụ khách sáo, chu đáo bắt tay tạm biệt. Vị Phó tổng giám đốc vừa bắt tay anh, liền giật mình nói, “Tổng giám đốc Tạ không thoải mái trong người sao? Sao tay anh lại nóng như vậy?”.
Thật ra lúc này, nghe người khác nói chuyện, Tạ Gia Thụ chỉ cảm thấy giọng nói đối phương rất mơ hồ, đầu óc choáng váng, cười nói khách khí, “Có hơi sốt, vốn tôi định đến bệnh viện, nhưng lại nghĩ khó khăn lắm mới hẹn được Phó tổng giám đốc, đổi ngày thì không hay. Cảm ơn chị đã quan tâm!”.
Người đàn ông có tướng mạo anh tuấn hàng đầu, đôi mắt hai mí bởi sốt cao mệt mỏi mà biến thành ba mí mơ màng, cứ nhìn mình bằng vẻ mặt yếu đuối, rồi lại nở nụ cười… khiến chút do dự cuối cùng của người phụ nữ mạnh mẽ ngoài bốn mươi tuổi kia tan biến trong phút chốc, chị ta liền hạ quyết tâm quay về hẹn thời gian ký hợp đồng vào lần sau.
Đương nhiên là Tạ Gia Thụ không hề hay biết, nhưng vẫn chu đáo tiễn khách ra về.
Tiễn khách xong, lúc quay trở về, anh bèn dựa vào tường, khép hờ đôi mắt, bộ dạng rất khó chịu. Trợ lý thấy vậy vội vàng chạy đến dìu anh, “Tổng giám đốc Tạ, anh làm sao vậy?”.
Tạ Gia Thụ khoát tay, uể oải dặn dò, “Bảo tài xế chuẩn bị xe”. “Đưa anh đến bệnh viện sao ạ?”
Tạ Gia Thụ thầm nhớ đến người cả ngày nay không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại kia, vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực dọc, dựa vào đó, chẳng nói chẳng rằng, chỉ trầm mặc.
Trợ lý vừa động não là đã đoán ngay ra được ông chủ giận dỗi vì nguyên cớ gì, ân cần hỏi, “Tôi gọi điện cho cô Phùng nhé? Cũng phải có người chăm sóc cho anh”.
Anh chàng đẹp trai sốt cao khẽ chớp mắt, không nói “Được!”, nhưng bước đi có lực hơn khi nãy rất nhiều.
Trợ lý thông minh dũng cảm lập tức bấm số điện thoại đã thuộc làu, “A lô? Cô Phùng, chào cô, chuyện là như vậy…”.
Trợ lý miêu tả ông chủ nhà mình cứ như đang thoi thóp, gần đất xa trời. Có điều, Phùng Nhất Nhất biết, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy thì anh ta sẽ không có thời gian rảnh rỗi để gọi điện cho cô như vậy. Cho nên, xử lý xong công việc, quẹt thẻ trên máy chấm công xong xuôi, cô mới lái xe đến nhà Tạ Gia Thụ.
Cô vừa vào cửa đã thấy hành lang để giày dép có một đôi giày da vứt đông một chiếc, tây một chiếc, túi của anh ném trên sàn nhà. Phùng Nhất Nhất thu dọn gọn gàng mới bước vào, phát hiện anh đang ngủ trong phòng dành cho khách.
Vẫn là khăn trải giường và chăn mà cô dùng mấy ngày trước. Anh ôm gối ngủ gục ở đó, nhưng áo quần trên người vẫn nguyên. Có vẻ như chiếc áo choàng dài màu đen quấn trên người khiến anh không thoải mái, ngủ say mà vẫn còn chau mày, chiếc cà vạt cứ giữ chặt trong tay.
Ai nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Gia Thụ mà không mềm lòng cho được cơ chứ?
Phùng Nhất Nhất thở dài, khom lưng khẽ vỗ vai anh, nói nhỏ nhẹ, “Gia Thụ! Gia Thụ!”.
Anh không phản ứng. Phùng Nhất Nhất có chút sốt ruột, đưa tay lên sờ lên trán anh, nóng hầm hập!
Cô vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nâng mặt anh lên, giọng điệu gấp gáp, “Gia Thụ! Tỉnh lại đi! Nghe thấy em nói gì không?”.
Trong tình thế cấp bách, cô sát vào rất gần, gáy liền bị người ta áp vào, lập tức lao vào mặt anh, môi vừa vặn dán lên môi anh.
Tạ Gia Thụ mở miệng cắn môi Phùng Nhất Nhất. Lúc buông ra, anh thoải mái thở dài, hơi thở phả vào má cô nóng hổi.
Phùng Nhất Nhất chống tay ngồi dậy, anh cũng mở đôi mắt hằn lên những tia đỏ.
Đôi mắt anh cứ đỏ như thế, nhìn cô bằng nét mặt tủi hờn. Quả nhiên, trong lúc này, im lặng là hơn cả.
Phùng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn anh, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nếu đổi là bình thường, Tạ Gia Thụ chắc chắn đã tức giận rồi. Nhưng hiện giờ, anh chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm bò xuống giường, yếu ớt, đau khổ “hừ” một tiếng.
Cảm xúc phức tạp trong lòng cô bị tiếng “hừ” này quấy nhiễu, chẳng còn nhớ ra điều gì. Cô cúi xuống ôm lấy anh, hỏi, “Trong nhà có cặp nhiệt độ không?”.
Quả thật là anh đã sốt cao lắm rồi!
Tạ Gia Thụ không chịu nói, còn làm ra bộ chán sống, cố ý mím chặt môi. Phùng Nhất Nhất hỏi thêm vài lần, anh bướng bỉnh khoát tay, tay mềm nhũn rơi xuống. Tạ Gia Thụ rất bất mãn, rất không cam lòng nghẹn ngào một tiếng. Anh nhắm chặt mắt, quay mặt về phía cô, thần sắc trên khuôn mặt vừa đau khổ vừa ấm ức.
Điều này khiến Phùng Nhất Nhất không thể chịu nổi, cô cúi đầu hôn lên mặt anh, dịu dàng dỗ dành, “Anh sốt rồi, nói cho em biết hòm thuốc để ở đâu được không? Nếu không, em phải đưa anh đến bệnh viện đấy!”.
“Không đi… không đi bệnh viện!”, anh nhắm mắt, khàn giọng lẩm bẩm, cả người dán vào cô.
Người cô là nhiệt độ cơ thể bình thường, man mát, thật thoải mái. Tạ Gia Thụ cho tay vào trong áo cô, bắt đầu khám phá, khuôn mặt bởi phấn khích mà càng đỏ bừng. Phùng Nhất Nhất gắng sức vừa gỡ tay anh ra vừa dỗ dành anh. Cuối cùng, nội dung đàm phán đạt được là, cô nằm xuống để anh ôm một lát, sau đó anh sẽ nói cho cô biết hòm thuốc ở đâu.
Nhưng khi Phùng Nhất Nhất nằm trong lòng anh, chuyện tiếp theo lại không còn do cô định đoạt nữa.
Khắp căn phòng là tiếng thở dốc trầm thấp, còn hừng hực hơn nhiệt độ cơ thể đang phát sốt của Tạ Gia Thụ.
Rèm cửa khép chặt, trong phòng tối om, chỉ có tia sáng bên ngoài rọi vào cửa sổ khép hờ. Tia sáng kia tựa như cũng chê hình ảnh trong phòng làm người ta xấu hổ muốn chết, chỉ chịu dừng lại ở cửa chật hẹp, ngượng ngùng, khó xử.
Trên chiếc giường lớn mềm mại là một mảng hỗn loạn, ngổn ngang. Hơn nửa người Phùng Nhất Nhất bị đè chặt không thể nhúc nhích, ra sức lắc trái lắc phải, thở dốc, cắn môi chịu đựng những đợt tê dại, bứt rứt. Cô hổn hển, thấp giọng kêu, “… Tạ Gia Thụ!”.
Người bị gọi tên kia phát ra âm thanh như tiếng mèo trong đêm xuân, “Ừm…”.
“Rốt cuộc anh… có thôi đi hay không hả?”, Phùng Nhất Nhất sắp khóc rồi.
“Này, em chán anh hả?” “Đúng vậy!”
“Vậy đổi thành em ôm anh là được rồi”, Tạ Gia Thụ vui vẻ chết đi được!
“…”, Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra. Tạ Gia Thụ cười xấu xa. Phùng Nhất Nhất không kìm nén được mà giơ tay đánh anh, một tiếng “bốp” vang dội. Nơi lòng bàn tay cô đánh vào chính là làn da nóng hầm hập của anh.
Người bị đánh cọ sát vào cô, đáng thương kêu, “Ai u…đau… chị gái nhẹ tay một chút…”.
Phùng Nhất Nhất thừa dịp hất tay anh ra, thở gấp, nói, “Mau dậy đi, em đưa anh đến bệnh viện. Anh càng ngày càng sốt cao rồi!”.
“Anh không muốn mà!”, Tạ Gia Thụ bọc người trong đống quần áo tán loạn đầy giường, lăn qua lăn lại, la lối om sòm, đủ trò làm nũng, điên rồ.
Phùng Nhất Nhất nghi ngờ anh đã bị sốt cao đến mức bại não, trong lòng sốt ruột, xuống giường bật đèn, dự định kéo anh đến bệnh viện bằng mọi giá.
Nhưng cô vừa bật đèn lên… mặc dù “tiểu ma vương” cũng được coi là quen thuộc đấy… có thể đừng trắng trợn, cao hứng bừng bừng, dựng thẳng chào hỏi cô thế này không?
Bàn tay đang làm ra những động tác linh hoạt để cưng nựng “tiểu ma vương” là gì vậy trời?
“Tạ Gia Thụ!”, Phùng Nhất Nhất sắp suy sụp, trịnh trọng cảnh cáo, “Anh đủ rồi đấy!”.
“Còn, còn chưa đâu…” Là sao và sao đây hả?
Phùng Nhất Nhất sụp đổ, “Anh có thể đừng bỉ ổi như vậy được không hả?”.
“Ờ… đối với người khác, có thể!”, anh thoải mái thở dài nói. Phùng Nhất Nhất không chịu nổi, tóm bừa một chiếc áo trên giường quẳng vào chỗ đó của anh. Người cô như thiêu như đốt, xông đến lôi anh xuống giường.
Không ngờ người này sốt đến ngớ ngẩn rồi mà sức lực vẫn không hề yếu, cô vừa kéo anh lên đã bị giật trở lại giường, “Ừm… em yêu…”.
Cô giữ chặt cái tay đang thò ra của anh, giọng điệu mềm mỏng khuyên can, “Anh dậy đi, chúng ta đến bệnh viện, đợi anh khỏe lên em lại cùng anh, được không?”.
Tạ Gia Thụ nào phải là người có con mắt nhìn xa trông rộng như vậy, anh nói bằng giọng điệu chắc nịch, “Không được!”.
Trước đây, Phùng Nhất Nhất chưa từng gặp phải lúc Tạ Gia Thụ bị ốm, không biết lúc Tạ đại thiếu gia bị ốm, độ kiêu ngạo và độ vô sỉ lại có thể tăng gấp đôi thế này! Mắt thấy anh sốt đến mức ngờ nghệch, sức lực quấn lấy cô lại càng mạnh mẽ vô cùng, Phùng Nhất Nhất chỉ có thể… bất chấp tất cả!
Tạ Gia Thụ kích động khoan khoái, y như chú chó Labrador được ăn thịt hộp!
Cuối cùng cũng xong, Phùng Nhất Nhất thu tay về, lấy chiếc áo sơ mi anh vừa quẳng sang một bên để lau tay. Lau đi lau lại, lau đến nỗi tay cô đỏ hết cả lên. Cô cắn môi quay đầu nhìn, chú Labrador nào đó vẫn đang cong mông nhâm nhi chút dư vị còn sót lại. Phùng Nhất Nhất đẩy anh, “Xong rồi! Anh mau dậy đi!”.
Tạ Gia Thụ vừa rồi giống như đã vắt kiệt buồn bực, phiền muộn và bất an suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, cơ thể nhẹ nhõm, trái tim cũng nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng, anh lười biếng híp mắt, ngoắc tay về phía cô.
Phùng Nhất Nhất toàn thân cảnh giác nhìn anh, nhưng vẫn bị kéo lại.
“Không cần đi bệnh viện, anh không sao rồi”, Tạ Gia Thụ ngăn chặn người có thể nổi điên bất cứ lúc nào, hôn một cái thật kêu vào tai cô, “Anh dồn nén quá lâu nên mới phát sốt, nhớ em quá ấy mà!”.
Sau khi đàn ông khoan khoái, đúng là lời lẽ gì cũng có thể nói ra được.
Cảm thấy Phùng Nhất Nhất vẫn quẫy đạp muốn ngồi dậy, Tạ Gia Thụ nhấc một chân đè lên cô, hôn vào vành tai, nói, “Không tin em cứ đợi nửa tiếng nữa mà xem! Nhất định không nóng nữa đâu!”.
Giọng nói của anh quá mức chắc chắn, Phùng Nhất Nhất không khỏi chần chừ. Anh lập tức nhoài người lên, thở dài bên tai cô, vừa tiếc nuối vừa thành khẩn nói, “Chỉ là lúc này anh không còn sức lực nữa rồi, e rằng tối nay không hầu hạ được em”.
Phùng Nhất Nhất đẩy cái miệng trơ trẽn của anh ra, tức tối trừng mắt.
Tạ Gia Thụ cắn góc chăn, vừa hờn tủi vừa âu lo nhìn cô, nói, “Em đừng đi tìm người khác đấy nhé! Em xem anh đây này, anh thà rằng đè nén đến phát sốt… Ngày mai anh sẽ ổn thôi! Tối mai chắc chắn sẽ lại cừ khôi!”.
Mỹ nam phát sốt, áo quần không chỉnh tề làm nũng, lúc này, Phùng Nhất Nhất thật muốn bổ nhào đến… đánh cho anh một trận!
Cô lẳng lặng quay người, xuống giường rửa tay. Mỹ nam bị ốm, bộ dạng thảm thương từ phía sau ôm lấy eo cô, thủ thỉ, “Em đi đâu thế?”.
“Ra ngoài xem đồng hồ, sau nửa tiếng nữa mà anh không hạ sốt, em sẽ gọi 120.”
Ông trời luôn thiên vị những người có ngoại hình đẹp. Lời nói nhăng cuội của Tạ Gia Thụ không ngờ lại trở thành sự thật. Hai mươi phút sau, Phùng Nhất Nhất vào xem tình hình thế nào thì anh đã ngủ say. Cô đưa tay lên trán anh, thật sự không còn sốt nữa.
Phùng Nhất Nhất rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm đôi chút, giống như, bởi vì anh đã hạ sốt nên màn kích tình hoang đường vừa rồi không phải hoàn toàn chỉ là tình mê ý loạn, mà là có lý do.
Chiếc giường bị hai người lăn qua lăn lại trở nên lộn xộn, ga trải giường cũng xộc xệch. Phùng Nhất Nhất đưa tay nhẹ nhàng kéo cho ngay ngắn, rồi lại lôi chăn lên đắp cho anh. Lúc này, Tạ Gia Thụ đã ngủ say, bị cô lật người cũng không tỉnh. Nhưng, “tiểu ma vương” vẫn lộ ra ngoài, trạng thái không chiến đấu mà thể tích vẫn thật đáng kiêu ngạo. Phùng Nhất Nhất nhẫn nhịn, mặt mày xám xịt nhét “tiểu ma vương” đó vào trong.
Hẳn là tối qua anh đứng ở hành lang một đêm, bị lạnh nên mới sốt như vậy. Nhân lúc anh còn ngủ, Phùng Nhất Nhất muốn làm chút gì đó cho anh ăn.
Không biết từ lúc nào, trong tủ lạnh đã nhét đầy gà ác đông lạnh. Phùng Nhất Nhất tò mò đem một con ra rã đông, hầm một nồi Canh gà ác củ mài.
Lúc hương vị canh gà lan tỏa khắp phòng bếp, cũng là lúc Tạ Gia Thụ tỉnh dậy. Anh hạnh phúc ôm chăn ôm gối lăn qua lộn lại trên giường, lăn lộn đến khi tóc tai bù xù thành một đống, sau đó chỉ mặc độc chiếc quần chíp, vui vẻ chạy ra ngoài tìm người.
Phùng Nhất Nhất đang thái rau, anh liền đi chân trần nhảy nhót vào trong. Cô liếc mắt, thấy chiếc quần chíp bó chặt… Lúc này, giữa các ngón tay cô vẫn còn cảm giác ngây ngấy, dính dính, lạ lẫm. Vừa nhìn thấy “tiểu ma vương” tro tàn lại cháy, cô liền giơ dao lên uy hiếp anh không được làm xằng làm bậy.
Tạ Gia Thụ lòng đầy vui sướng, khoe khoang cơ V-cut2 cùng cặp chân dài của mình. Lưỡi dao sáng bóng, sắc bén, lạnh ngắt khiến nơi nào đó của anh căng lên, không thoải mái lẩm bẩm, “Muốn chém anh à? Em chém đi! Chém đi, chém đi, em chém đi này!”.
2 Cơ V-cut: Là cơ phía dưới rốn kéo dài đến hết cơ bụng, có hình chữ V, được coi là một trong những nhóm cơ tạo nên vẻ gợi cảm cho cơ thể, cũng như góp phần làm đẹp cho phần bụng.
Phùng Nhất Nhất muốn nói, “Chém chết anh, mặc dù không tới phiên em ở góa, nhưng lại tới phiên em ngồi tù đấy!”.
“Anh đi mặc quần áo vào đi, ra là có thể ăn cơm rồi”, cô nhàn nhạt nói, tiếp tục thái rau.
Trong lòng Tạ Gia Thụ nghĩ: Ái chà! Thì ra là sợ người ta bị lạnh.
Anh thích từ từ tiến đến ôm cô từ phía sau, thoải mái tì cằm lên vai cô, liếc mắt nhìn cô thái rau.
“Sáng nay mẹ em đã nói chuyện với em chưa?”, anh kiếm chuyện để nói.
“Ừm”, Phùng Nhất Nhất trả lời qua quýt.
“Nói gì rồi?”, Tạ Gia Thụ lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi. Phùng Nhất Nhất không trả lời, tay vẫn thái từng nhát từng nhát một. Trong lòng Tạ Gia Thụ sốt ruột, thúc giục hai lần, chợt nghe cô kêu một tiếng, anh bỗng giật mình, nhìn xuống dưới. Quả nhiên là lưỡi dao sáng bóng như tuyết đã được nhuộm đỏ.
“Chết tiệt!”, trong tình thế cấp bách, lời thô tục cũng buột miệng mà ra.
Sau đó, Tạ Gia Thụ giữ chặt ngón tay cô rồi nhét vào miệng mình!
Lúc cắt vào tay, Phùng Nhất Nhất còn có chút mơ hồ. Đến khi vết thương được anh mút đến nhói nhói, cô mới phản ứng lại, “ây da” một tiếng.
Tạ Gia Thụ đang ngậm ngón tay của cô nên không tiện mắng, anh ngước mắt lên hung hăng trừng mắt. Ở khoảng cách gần thế này, Phùng Nhất Nhất rõ ràng nhìn thấy những hoảng hốt và đau lòng nhuốm trong ánh mắt anh.
Cô bất chợt hiểu ra sự u mê không chịu tỉnh ngộ của mình. Tại sao ngay từ khi bắt đầu, biết rõ hai bên đã thay đổi, nhưng cô vẫn bất chấp hết thảy đến quên mình chứ?
Bởi vì, dù trong quá khứ hay ở hiện tại, chỉ có người đàn ông này lo lắng cho cô, yêu thương cô như thế.
“Đi thôi! Đến bệnh viện!”, trong miệng Tạ Gia Thụ toàn là vị chát của rau và mùi tanh của máu. Anh cộc cằn kéo cô ra ngoài, quên mất rằng trên người mình chỉ mặc một chiếc quần lót.
Phùng Nhất Nhất không nhúc nhích, anh không kéo nổi, bèn quay đầu nhìn, thấy cô cứ đứng thừ người ra đó mà rơi nước mắt. Anh mím môi, giọng nói trở nên vô cùng trầm thấp, dịu dàng, “Đừng sợ! Chúng ta đến chỗ Thẩm Hiên, máu gấu trúc bên anh ta có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nếu vẫn không ổn, anh sẽ đến nhà họ Thịnh cướp Tử Thời ra!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn anh, vừa khóc vừa lắc đầu. “Chúng ta dừng ở đây nhé… Tạ Gia Thụ!”
Cô gái lệ tràn khóe mi, khóc không thành tiếng. Tạ Gia Thụ không biểu lộ ra vẻ mặt thương xót, đau lòng, mà nheo mắt, giọng nói lạnh như băng, “Em nói gì vậy? Em nói lại một lần nữa xem nào!”.
Thật ra, đây mới chính là Tạ Gia Thụ của hiện tại. Phùng Nhất Nhất nhìn Tạ Gia Thụ, nói, “Anh hỏi em, có phải những năm nay luôn đợi anh không, em thừa nhận.
Nhưng người mà em đợi, người mà em đợi luôn là Tạ Gia Thụ của năm xưa, chứ không phải anh. Những ngày này… chúng ta đã thử rồi… Chúng ta chia tay tại đây được không? Nhân lúc còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng về đối phương…”.
Tạ Gia Thụ bật cười, dù trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót, anh vẫn cười ngạo nghễ, ngạo nghễ nhìn cô.
“Không đúng! Phùng Nhất Nhất, sao em lại thất vọng về anh chứ? Tạ Gia Thụ của ngày xưa, em chê anh ta không có tiền đồ. Bây giờ, sự nghiệp của anh cũng xem như thành công, áo gấm về làng, em không thể vẫn chê bai anh như vậy”, anh cười tự giễu, “Em đang vờ thả để bắt thật, đúng không?”.
“Để anh đoán xem, em đang diễn xuất chiêu nào nào?”, anh cúi đầu, hứng thú nhìn thẳng vào mắt cô, “Lương Dĩ Thanh tưởng em là Trịnh Phiên Phiên, trước đó em cũng từng gặp Trịnh Phiên Phiên, anh Thừa Quang chắc chắn cũng đã tiết lộ tin đồn kết thân giữa hai gia đình, nhưng từ trước tới giờ em chưa từng hỏi anh”.
Anh buông tay cô ra, vết thương trên tay lại chảy máu, từ từ ngưng tụ thành từng giọt xuống đầu ngón tay, rơi xuống sàn nhà.
Hết thảy là máu trong lòng Phùng Nhất Nhất, mất đi một giọt, lòng lại se sắt thêm một phần.
Tạ Gia Thụ không hề hay biết, tiếp tục nói, “Em cố ý nói chia tay với anh, ép anh phải lập tức từ chối Trịnh gia, đúng không?”.
Giờ phút này, trông anh có vẻ bình tĩnh lý trí, nhưng thật ra anh đã phát điên rồi. Anh nhất thời kích động, nói những lời khó nghe như vậy, nhưng cô cũng không phản bác.
Lửa cháy đổ dầu thêm, thân nhiệt Tạ Gia Thụ bỗng chốc tăng vọt, hai con mắt đã sốt đỏ.
Anh đưa tay túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, con mắt đỏ máu nhìn cô chằm chằm, biểu cảm quả thật như muốn nuốt sống cô từng miếng, từng miếng một!
Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, hít một hơi, bình tĩnh nói, “Không phải… có lẽ là em không cam lòng, không đâm vào tường không quay đầu. Bây giờ em đã đâm vào rồi, em phải quay đầu thôi”.
“Quay đầu cái con khỉ!”, Tạ Gia Thụ lạnh cười, bùng nổ một câu thô tục.
“Em tưởng rằng em là gì hả? Em cũng xứng để vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác sao? Tôi nói cho em biết, tôi không hề nghĩ rằng sẽ nối tiếp tiền duyên với em, chẳng qua là vì em chủ động dâng mình đến cửa, không ăn cũng uổng phí mà thôi.”
“Vậy…”, cằm của Phùng Nhất Nhất bị anh bóp, rất đau, cô nuốt từng ngụm nước miếng, “Bây giờ đã ăn rồi!”.
“Đúng vậy! Đã ăn rồi, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi! Ha ha!”, đôi mắt Tạ Gia Thụ đỏ ngầu như muốn chảy máu, giọng nói lạnh lẽo có thể đông thành băng, bộ dạng hiện giờ của anh chẳng khác gì tên sát nhân biến thái điên cuồng.
Cằm của Phùng Nhất Nhất đau đến không chịu nổi. Cô không nhịn được mà tách tay của anh ra. Giờ phút này, Tạ Gia Thụ không hề cảm giác được bản thân mình dùng lực, cô tách tay anh ra, anh còn tưởng cô tức giận.
Tức giận thì tốt, tức giận thì quá tốt rồi! Anh buông lỏng tay, ghì lấy gáy của cô, điên cuồng đè xuống, hôn lấy cô, cắn môi cô. Tạ Gia Thụ cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, ngày tận thế cận kề chẳng qua cũng chỉ có thể điên cuồng, hỗn loạn đến như vậy mà thôi. Anh thật muốn nuốt trọn cô vào bụng.
Nếu đàn ông thật sự muốn động tay, chút sức lực của Phùng Nhất Nhất hoàn toàn không đáng nhắc đến. Anh lột đồ của cô, điên cuồng chiếm đoạt. Phùng Nhất Nhất ngửa cổ tuyệt vọng, nức nở, tiếng khóc không chứa chút lửa nào, chỉ thuần túy là gào khóc, là nỗi đau lòng đến chết.
Tiếng khóc khiến màng tai và trái tim người ta đau buốt đến dữ dội. Tạ Gia Thụ thẳng người dậy, những phập phồng nơi lồng ngực anh còn dữ dội hơn cả tiếng khóc gào của cô.
“Chia tay… hừ, em đừng có mơ!”, anh vừa thở gấp vừa cười, “Lần này không tới phiên em kêu dừng đâu!”.
Phùng Nhất Nhất khóc đến kiệt quệ, không còn sức lực cãi lại anh. Cô nhắm mắt, khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng đó trông thảm hại vô cùng.
Tạ Gia Thụ cắn răng, ôm chầm lấy cô.
“Em đâm vào bức tường nào rồi hả? Quay đầu gì hả? Phùng Nhất Nhất, tôi đã làm gì em rồi hả?”
Nóng rát trước ngực khiến Phùng Nhất Nhất vừa đau vừa nhói. Môi cô đã tê dại không còn cảm giác, rã rời, để mặc anh ép cô vào lòng. Giọng nói của cô như âm hồn phảng phất, “Em không muốn… liên lụy đến anh, anh cũng đừng liên lụy đến em, được không?”.
Nếu anh đã có đường rộng bằng phẳng cần đi, em không muốn trở thành vật cản ngáng chân anh.
Còn em đã điên cuồng vì yêu một lần, một lần trong đời là đủ rồi, sau này em sẽ sống một cuộc sống an nhàn, bình thản, vô vị của riêng em.
Tạ Gia Thụ… tạm biệt!
Tạ Gia Thụ về phòng ngủ, mặc bừa một chiếc quần. Lúc mặc quần áo, anh còn sa sầm mặt mày, giật phăng một chiếc áo khoác ngoài xuống, trở lại phòng ăn, khoác lên người người còn đang đờ đẫn, bọc cô lại rồi vác lên vai.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy phần dạ dày của mình đang chống trên vai anh, khó chịu nói, “Anh bỏ em xuống, em tự đi”.
Tạ Gia Thụ không ngó ngàng đến cô.
“Anh định đi đâu?”, Phùng Nhất Nhất không nhịn được hỏi.
Tạ Gia Thụ vác cô xuống dưới lầu, để cô ngã vào trong xe. Cả quá trình anh không nói lời nào, cho đến khi xe chạy, sắp đến nơi cần đến, Phùng Nhất Nhất mới nhận ra, anh đưa cô đến bệnh viện.
Con dao kia trước đó đã chặt gà ác. Nếu không may mắn, vết thương có thể sẽ bị nhiễm trùng. Cho nên, để đảm bảo chắc chắn, quả thật nên đến bệnh viện tiêm một mũi uốn ván.
Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện thấy người đến lại là Phùng Nhất Nhất, đương nhiên là lập tức thông báo với Viện trưởng Thẩm của bọn họ.
Vào giờ này, Thẩm Hiên vốn đã đi ngủ, nghe nói có người bị đứt tay, người đưa đến lại là Tạ Gia Thụ, anh thở dài từ giường bò dậy, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi anh chạy đến bệnh viện, đèn trong phòng bệnh VIP ở tầng trên cùng đang sáng, một người đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, dựa vào đó truyền dịch.
Thẩm Hiên hỏi y tá đang đi tới, “Chuyện gì xảy ra vậy?”. “Lúc nấu nướng, Phùng Nhất Nhất bị dao cứa vào ngón tay, tiêm mũi uốn ván thì không sao nữa rồi. Cô ấy đang trong phòng bệnh nghỉ ngơi. Nhưng anh Tạ có chút nghiêm trọng”, nữ y tá thông cảm, nhỏ giọng nói, “Sốt cao sắp dẫn đến viêm phổi rồi… nhưng nói thế nào cũng không chịu vào phòng bệnh, cứ khăng khăng ngồi truyền nước bên ngoài cửa phòng cô Phùng”.
Thẩm Hiên đi tới.
Tạ Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân, mí mắt nhếch lên, nhìn thấy Thẩm Hiên, lại nhắm mắt lại.
“Anh có thể đi thẳng vào trong đó, lợi dụng sơ hở mà bợ đỡ săn đón. Bây giờ, tôi không có sức ngăn cản anh.”
Thẩm Hiên ngồi xuống ghế bên, ôn tồn nói, “Gia Thụ, chúng ta nói vài câu với nhau đi!”.
Tạ Gia Thụ nhắm mắt dựa vào bức tường lạnh cứng, như thể không nghe thấy, cũng không phản ứng gì.
Thẩm Hiên lại bật cười, cảm khái nói, “Cảnh tượng này thật quen thuộc! Trước kia cũng luôn là thế này, cậu hại cô ấy sứt mẻ này nọ, đưa đến bệnh viện, rồi tôi đến chữa trị cho cô ấy”.
Tạ Gia Thụ nhắm mắt lại, uể oải, “Chữa bệnh cứu người là công việc của bác sĩ. Tôi đưa cô ấy đến tay bác sĩ nào thì người ta cũng đều chữa khỏi cho cô ấy”.
“Đúng vậy!”, Thẩm Hiên nói, nụ cười trên khuôn mặt nhạt dần, “Nhưng điều tôi muốn nói là, từ trước đến giờ, cậu luôn là người khiến cô ấy bị thương”.
Lời vừa dứt, hành lang bỗng trở nên yên tĩnh. Tạ Gia Thụ từ từ mở mắt.
Thẩm Hiên cũng dựa vào tường, thấp giọng nói tiếp, “Tôi biết hai người thích nhau, vì đối phương mà bị thương cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện. Nhưng sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc cậu hai mươi tuổi, không thể đối xử tốt với cô ấy. Hai mươi lăm tuổi, cậu cũng không bảo vệ được cô ấy. Và hiện tại, cậu vẫn không ngừng làm cô ấy bị thương”, giọng nói của Thẩm Hiên bình tĩnh vô cùng, hệt như từng nhát búa, nặng nề đập vào lòng Tạ Gia Thụ.
Tạ Gia Thụ sắp bị đập đến ngất xỉu rồi!
“Cậu còn nhớ cô ấy vốn là người thế nào không? Cậu có nhớ lúc mới quen biết, cô ấy là một cô nàng vô tư lự thế nào không? Hồi ấy, cô ấy sợ chết nhường nào, cả ngày ăn no mặc ấm, tâm tình vui vẻ”, Thẩm Hiên hồi tưởng lại, kìm lòng không đặng mà mỉm cười, “Bây giờ cô ấy thành ra thế nào rồi? Tạ Gia Thụ, cậu đã biến cô ấy thành bộ dạng như bây giờ, cậu còn không biết thẹn mà nói đây là tình yêu?”.
Tạ Gia Thụ không nói một lời, Thẩm Hiên cũng không sốt ruột, cười cười, quay đầu nói, “Nói đi, hôm nay lại là sao vậy? Cậu cầm dao hù dọa cô ấy? Ép cô ấy nấu cơm cho cậu?”.
Tạ Gia Thụ cười, trong ánh sáng mông lung, huyền ảo của ngọn đèn hành lang, nụ cười của anh có chút quỷ dị.
“Cô ấy ép tôi”, anh cười nói, “Cô ấy ép tôi chia tay”.
Bộ dạng của Thẩm Hiên dường như không tin tưởng lắm, Tạ Gia Thụ dựa ở đó cười lớn, “Anh cũng không tin, phải vậy không? Tôi cũng đang mờ mịt đây. Tôi vì cô ấy… chuyện gì tôi cũng không nói cho cô ấy biết, nhưng cô ấy cũng không hỏi gì cả, sau đó bất chợt lại nói với tôi rằng, cả đời không qua lại với nhau nữa. Anh nói cô ấy có tàn nhẫn không?”.
Trong lòng Thẩm Hiên thầm nghĩ: Tàn nhẫn cái con khỉ nhà cậu ấy!
“Tôi không tha cho cô ấy đâu”, Tạ Gia Thụ vô cùng bình tĩnh lại vô cùng âm trầm nói, sau đó quay mặt cười với người bên cạnh, “Gần đây, bỗng dưng có bao nhiêu ca phẫu thuật lớn tìm đến anh như vậy, anh không thể không biết là tôi làm. Rõ ràng là anh biết tôi cố ý mang Phùng Nhất Nhất rời khỏi anh, nhưng anh vẫn nhận nhiệm vụ mà không hề bỏ lỡ. Có phải anh cảm thấy mình tương kế tựu kế, vô cùng thông minh, vô cùng bình tĩnh không? Thật ra, anh vẫn đặt Phùng Nhất Nhất sau sự nghiệp của mình. Anh như vậy mà còn muốn nói chân lý của tình yêu với tôi? Anh ngay cả tư cách đứng trước mặt tôi mở miệng cũng không có! Anh cút xéo cho tôi!”.
Ở Mỹ, tôi bị người ta cầm súng chĩa vào đầu ép ký hợp đồng. Ở trên giàn giáo trong phim trường, tôi suýt chút nữa thì chết thẳng cẳng. Tôi bị đạo diễn nổi tiếng của Hollywood hắt cà phê đầy mặt còn phải nở nụ cười với ông ta. Tôi bán đi tất cả của cải dưới danh nghĩa của mình để đánh cược một phen, được ăn cả ngã về không… Bao nhiêu lần tôi suýt chết nơi đất khách quê người, nhưng cuối cùng thì, tôi vẫn còn sống, và tôi đã lập tức quay trở lại tìm cô ấy.
Lúc tôi làm tất cả mọi việc, tôi đều nghĩ đến cô ấy. Từ năm hai mươi tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, trong khoảng thời gian tám năm đẹp nhất của cuộc đời một người đàn ông, trái tim và cơ thể của tôi chỉ biết đến một mình cô ấy.
Tình yêu của tôi ấu trĩ, gay go, hỗn loạn, bàng hoàng, bất an, có lẽ còn có chút biến thái, nhưng tình cảm của anh, đến yêu cũng chẳng phải.
Dịch truyền mà Tạ Gia Thụ truyền có thành phần chất an thần. Sau khi Thẩm Hiên bỏ đi, anh dựa vào đó chợp mắt một lát, đến khi y tá đến rút kim ra, anh mới tỉnh lại.
Cảm giác mũi kim bị rút ra khỏi cơ thể mình không được tuyệt diệu cho lắm. Tạ Gia Thụ nhăn mày, quay đầu, khàn giọng hỏi, “Cô ấy tỉnh chưa?”.
“Cô Phùng sao ạ?”, y tá hỏi, “Cô ấy đã rời khỏi đây một tiếng trước rồi ạ”.
Tạ Gia Thụ không nói gì. Đợi y tá thu giá đỡ truyền dịch về, đi xa rồi, anh mới đứng lên, một chân đạp vào ghế dài trên hành lang.
Nửa đêm, anh không gọi tài xế đến, bệnh viện gọi cho anh một chiếc taxi. Tạ đại thiếu gia chịu ấm ức, ngồi taxi trở về nhà.
Trong nhà vẫn là cục diện giống như lúc họ rời đi, Canh gà ác củ mài trong nồi vẫn còn nóng. Tạ Gia Thụ bỏ rau xanh Phùng Nhất Nhất đã thái trên thớt vào chảo, xào một đĩa. Chẳng lấy gì làm lạ, toàn bộ đều cháy khét!
Rau xanh cháy khét quả thật rất khó nuốt, sau khi ăn một miếng, Tạ Gia Thụ lặng lẽ buông đũa xuống.
Ăn món Canh gà ác thơm ngon, Tạ Gia Thụ mặt không biểu cảm, trong lòng tràn đầy phẫn hận thầm nghĩ: Có giỏi em đừng để tôi bắt được! Bắt được rồi, tôi đây sẽ đút cho em ăn cả đĩa rau xào này!
Ngủ đến khi tảng sáng, cơ thể lại như phát sốt, Tạ Gia Thụ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, mệt mỏi đưa tay lên sờ trán mình. Mồ hôi dính đầy lòng bàn tay, anh ghê bẩn, chà tay vào gối, được một nửa lại đổi hướng, chà lên quần áo mình.
Bởi anh vẫn ngủ trong phòng khách, trên gối vẫn thoảng mùi hương sau khi Phùng Nhất Nhất tắm xong.
Xoay người điên cuồng ở đó một hồi, Tạ Ma Vương cáu kỉnh ngồi dậy, đầu tóc bù xù như tổ quạ, nghiến răng nghiến lợi tìm điện thoại.
Phùng Nhất Nhất tắt máy rồi.
Tạ Gia Thụ phát điên hét lớn ba tiếng rồi ném điện thoại đi, duỗi thẳng cẳng, lăn lộn trên giường.
Không thể ngủ tiếp được, anh dứt khoát bò dậy, đến phòng thể thao chạy hai tiếng đồng hồ, rồi đằng đằng sát khí lên đường đi tới F.D làm việc.
Hôm nay, Tạ Ma Vương điên cuồng quá độ, cả ngày không ăn cơm cũng không nghỉ ngơi, uống hết cốc cà phê đen này đến cốc cà phê đen khác, một mạch giải quyết xong công việc của ba ngày. Cả phòng Thư ký đều quay vòng theo anh, toàn bộ mệt nhoài gục xuống. Những người này đều là nhân viên theo anh gian khổ hơn ba năm, Tạ Gia Thụ không nỡ, chỉ có thể một mình ôm nỗi cô đơn mà buông tha cho họ, để họ tan làm, sáng ngày mai có thể tới muộn hai tiếng đồng hồ.
Rồi sau đó, chỉ còn lại một mình anh, chẳng có nơi nào để đi. Tạ đại thiếu gia từng ăn nhậu chơi bời nổi tiếng toàn thành phố G, bỗng cảm thấy mình chẳng còn nơi nào để đi.
Không có trò gì để tiêu khiển, những thứ yêu thích trước kia, giờ đối với anh mà nói chỉ là xã giao. Xã giao mà, không bắt buộc thì anh cũng chẳng buồn đi.
Không có sở thích, những năm nay, anh đã biến công việc trở thành sở thích duy nhất của mình.
Thật ra, quan trọng nhất là: Không có người nào anh muốn gặp. Người duy nhất muốn gặp kia, hôm nay điện thoại lại trong tình trạng tắt nguồn.
Tạ Gia Thụ cô độc ngồi một lúc trong văn phòng, ngẫm nghĩ thấy cũng chỉ có thể quay về nhà cũ của Tạ gia.
Nhà cũ Tạ gia.
Chẳng mấy khi Tạ Gia Vân được một ngày nghỉ ngơi như hôm nay. Cô đích thân xuống bếp rửa tay nấu súp cho Diệp Kỳ Viễn. Tạ Gia Thụ đến thật đúng lúc.
Anh đột nhiên quay về, Tạ Gia Vân đương nhiên vui vẻ, còn đặc biệt làm thêm hai món. Chỉ là, hai vợ chồng họ người rửa rau người thái, người bỏ dầu người bỏ muối. Mặc dù ngồi không hưởng lộc, nhưng Tạ Gia Thụ luôn cảm thấy mình là người thừa ở đây.
Lúc ăn cơm, Tạ Gia Vân phát hiện biểu cảm của cậu em trai nhà mình không thật sự vui vẻ.
“Nào, ăn miếng cá này xem”, Tạ Gia Vân dịu dàng, thân thiết gắp một miếng Cá xào muối cho em trai, “Ngon không?”.
Tạ Gia Thụ cắn một miếng liền chau mày, “Không ngon, tanh quá, khó nuốt”.
Tạ Gia Vân nhìn ông chồng ngồi đối diện ăn ngon lành mà không hề hay biết gì, khẽ trừng mắt với em trai.
Tạ Gia Thụ nghĩ bụng: Sao vậy chứ? Còn không cho người ta nói sự thật à?
“Em muốn ăn Canh gà ác củ mài”, anh buông đũa, nói. Diệp Kỳ Viễn cất giấu ý cười không nhịn được vào trong bát cơm. Tạ Gia Vân đích thân múc một bát canh cho em trai, thuận miệng nói, “Biết rồi, em mau ăn đi, lần sau chị làm cho em”.
“Chị dỗ dành trẻ con à? Một tháng chị mới nấu nướng một lần, một năm em cũng không về nhà đến hai lần”, Tạ Gia Thụ bất mãn lẩm bẩm.
Mắt thấy Diệp Kỳ Viễn cười đến sắp phụt cơm ra ngoài, Tạ Gia Vân quả thật không thể nén giận được nữa, “đốp” một tiếng bỏ đũa xuống, hướng về phía em trai, nói, “Cậu lại muốn ăn đòn rồi hả? Bớt vểnh mũi lên mặt đi! Ăn cơm đi! Ngoan ngoãn chút cho tôi!”.
Tạ Gia Thụ bị mắng đương nhiên rất khó chịu! Nhưng cũng quen rồi, anh buồn bực bưng bát canh lên, chẳng nói chẳng rằng lấy thìa múc trứng.
Tạ Gia Vân thấy anh giả chết, lại càng tức giận, bực mình lên giọng, “Chê khó nuốt thì cậu đừng ăn nữa! Bên ngoài nơi nào không có chỗ cho cậu ăn cơm? Sao phải về nhà tìm tôi rước khó chịu vào người làm gì hả?”.
Tạ Gia Thụ như bị kích thích, buông tay, nặng nề đặt bát canh xuống, Canh hoa trứng tảo tía sóng cả ra ngoài khiến nửa chiếc khăn trải bị ướt.
Thật ra, Tạ Gia Vân là chị cả mà như mẹ. Hơn hai mươi năm qua, cô luôn đối xử với em trai mình bằng thái độ này. Ngay cả Diệp Kỳ Viễn cũng đã quen, huống hồ là người có thể chất M3 chán sống thích bị ngược đãi như Tạ Gia Thụ. Chị gái anh không mắng đến nước này thì không xong với anh. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì sao, anh lại phản kháng gay gắt như vậy, nhất thời, mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ.
3 Thể chất M: Chỉ những người thích bị ngược đãi, cảm thấy vui vẻ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn.
Diệp Kỳ Viễn phản ứng đầu tiên, thấy thần sắc của Tạ Gia Thụ là biết ngay cậu em vợ này không vui thật rồi, vội vàng cười giảng hòa, “Hai chị em em không gặp nhau thì ngày ngày nhắc tới nhắc lui, khó khăn lắm mới tề tựu ăn bữa cơm thì lại cãi nhau”.
Tạ Gia Vân dạy em trai từ nhỏ, đừng nói là đấu khẩu, số lần đánh nhau cũng không đếm xuể. Lần đầu tiên bị em trai đáp lại gay gắt thế này, cô hoàn toàn kinh ngạc, kinh ngạc lại hoài nghi đến nỗi ngơ ngẩn ra đó.
Còn Tạ Gia Thụ chỉ cụp mắt, lấy khăn ăn chậm rãi lau canh rớt trên tay. Một lát sau, anh hờ hững đứng dậy bỏ đi.
Tiếng đóng cửa truyền lại, Tạ Gia Vân mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, quay mặt hỏi chồng, “Nó… làm sao vậy?”.
Diệp Kỳ Viễn cũng không biết phải nói sao, an ủi vợ, “Không phải cậu ấy luôn như vậy sao? Sáng nắng, chiều mưa, tối đong đưa triều cường. Trái lại là em ấy, đừng có lấy làm lạ như vậy”.
Tạ Gia Vân ngẫm nghĩ… cũng phải.
Trước kia, tất cả những người quen biết Tạ Gia Thụ đều cảm thấy con người anh cợt nhả, ấu trĩ. Người thích Tạ Gia Thụ, đại đa số đều thích tướng mạo và gia thế của anh. Còn người Tạ Gia Thụ thích… tuyệt đại đa số là người có thái độ không tốt với anh.
Giống như chị gái anh, anh Thừa Quang, Diệp Kỳ Viễn… Những người Tạ Gia Thụ quý mến, kính trọng này đều cảm thấy anh hỉ nộ vô thường, cho nên bọn họ không coi hỉ nộ của anh là chuyện gì lớn.
Nhưng kỳ thực, Tạ Gia Thụ cũng biết đau lòng, chỉ là từ trước đến nay anh không bao giờ nói với người khác. Ví dụ như đến bây giờ, anh vẫn nhớ lần anh bỏ thi trung học chạy ra ngoài chơi, chị gái như phát điên đi tìm, giáng cho anh một bạt tai ngay trước mặt lũ bạn.
Mọi người đều nói chị của anh không dễ dàng gì. Chị ấy đã vì anh mà hy sinh rất nhiều. Anh thừa nhận, anh thật lòng kính yêu chị gái của mình, nhưng… anh vẫn luôn nhớ cái bạt tai ấy, hơn nữa, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đau nhức âm ỉ.
Chị bận rộn với hàng đống công việc, nên từ trước đến giờ không có lòng kiên nhẫn với anh. Thật ra, từ nhỏ tới lớn, chưa có ai kiên nhẫn với anh. Anh còn tưởng rằng thế giới này không ai có lòng kiên nhẫn như vậy, cho đến khi gặp được Phùng Nhất Nhất.
Chỉ có Phùng Nhất Nhất, cho dù bị anh giày vò thế nào, cô cũng chưa từng cảm thấy chán ghét anh.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm quan tâm đó có phải là bởi vì sự uy hiếp của anh, cô nhát gan sợ chết hay không, dù sao đó cũng là người duy nhất không rời bỏ anh mà anh từng có được.
Ngọn đèn giữa lòng thành phố lấp lánh trong màn đêm. Ngồi trong xe, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong vô số cao ốc gần xa kia, có biết bao cửa sổ lấp lánh ánh đèn, nhưng lại không có ánh đèn nào liên quan đến anh.
Âm nhạc trong xe được vặn đến mức to nhất. Lúc Tạ Gia Thụ ấn số gọi cho trợ lý, không thể không dùng âm lượng như gào thét, “Cậu tìm cô ấy ra đây! Trong vòng ba mươi phút, tôi phải biết cô ấy đang ở đâu!”.
Sau đó anh sẽ chạy đến! Cướp cô lên xe! Rồi lái xe, mang theo cô, chạy dọc theo quốc lộ, đến một nơi không có người, đốn cây dựng nhà, xây một căn nhà nho nhỏ, cùng cô sống ở đó, sinh một đàn con. Không được! Trẻ nhỏ quá phiền phức, hơn nữa còn phân tán sự chú ý của cô!
Tạ Gia Thụ muốn cả đời về sau cô chỉ quan tâm đến mình anh…
Cuộc điện thoại của ngài trợ lý đã phá vỡ hoang tưởng không bờ bến của Tạ Gia Thụ, “Tổng giám đốc Tạ, hôm nay cô Phùng không đi làm”.
“…”, Tạ Gia Thụ bỗng chốc ủ dột, “Biết rồi!”.
Anh chỉ có thể sa sầm mặt mày lái xe về căn nhà của mình, một mình rầu rĩ lên lầu ngủ.
Căn nhà xa hoa, nội thất xa xỉ, giường ngủ thoải mái cao cấp, nhưng người nằm trên giường lại lăn qua lộn lại, trằn trọc đến nửa đêm mà không sao ngủ nổi. Tạ Gia Thụ không thể không chuyển đến phòng dành cho khách, ôm gối ngủ, cũng coi như chợp mắt được một lát.
Nhưng lòng anh luôn cảm thấy bất an, không có cách nào chìm sâu vào giấc ngủ.
Tạ Gia Thụ cáu kỉnh vò đầu ngồi dậy, mất năm phút để khai thông tư tưởng, sau đó gạt sự ghê tởm sang một bên để gọi điện thoại cho Thẩm Hiên.
Lại là nửa đêm, lần này Thẩm Hiên không chửi thầm trong lòng nữa mà trực tiếp văng ra một tràng lời lẽ thô tục với người ở đầu bên kia.
Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ cũng tìm được đối tượng để phát tiết! Anh hoàn trả gấp mười lần mà chửi lại! Tiếng Trung pha trộn ba loại ngôn ngữ Anh, Nhật, Hàn, trong đó còn có trích dẫn kinh điển, sự kết hợp Trung – Tây, độ đặc sắc có thể nói từ nào từ nấy đều như ngọc trai…
Viện trưởng Thẩm ở đầu bên kia bị mắng chửi mà trợn mắt há mồm, không hiểu hỏi, “Tạ Gia Thụ, rốt cuộc có phải cậu gọi đến để nhờ vả người khác không vậy?”.
“… Đúng vậy!”, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo trả lời.
Thẩm Hiên lẽ thẳng khí hùng ân cần “hỏi thăm” Tạ phu nhân và Tạ lão phu nhân… Mười phút sau, anh gọi lại cho Tạ Gia Thụ, nói, “Nhất Phàm hai ngày nay ở ký túc công ty, không về nhà. Vừa rồi, cậu ấy gọi điện về hỏi thăm mới biết, Phùng gia tưởng người ở chỗ cậu, nói Phùng Nhất Nhất từ tối qua không về nhà, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy”.
Tạ Gia Thụ từ trên giường bật dậy như lò xo, không kịp thay đồ ngủ, chỉ lôi chiếc áo khoác lên người rồi xông ra ngoài.
Mặc dù Thẩm Hiên cũng chạy đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng anh vẫn cho rằng Tạ Gia Thụ lo lắng có chút thái quá.
“Cứ gọi điện thoại hỏi xem thế nào trước đã, chắc cô ấy bị cậu làm cho kích động nên trốn đi thôi. Thử gọi điện thoại hỏi bạn bè cô ấy xem?”, Viện trưởng Thẩm mệt mỏi, day day thái dương, nói.
Tạ Gia Thụ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị tại phòng bảo vệ, mắt không chớp, miệng bình tĩnh hỏi lại, “Hôm qua muộn như vậy rồi, cô ấy sẽ không đi tìm bạn bè bình thường, mà chỉ có Tử Thời thôi. Anh cảm thấy cô ấy sẽ đi tìm Tử Thời vào thời điểm này sao?”.
Tử Thời mang thai, Phùng Nhất Nhất sẽ không đến làm phiền cô ấy. Huống hồ, nếu Phùng Nhất Nhất ở chỗ Tử Thời, chí ít Thịnh Thừa Quang sẽ nhắn nhủ với Phùng gia một câu.
Thẩm Hiên cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng lúc này, đoạn video ghi lại cảnh Phùng Nhất Nhất ra khỏi cổng bệnh viện rạng sáng hôm qua đã được lấy ra.
Chỉ vỏn vẹn mười giây, Phùng Nhất Nhất đã vẫy tay, taxi dừng lại, cô lên xe, không phát hiện ra điểm bất thường nào.
Tạ Gia Thụ chau mày trầm lặng.
“Không đúng!”, Thẩm Hiên ở bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói, “Cổng bệnh viện của chúng tôi có một đoạn đường tư dài, rất ít taxi chạy vào đó, huống hồ lúc này là tờ mờ sáng. Hơn nữa, cậu nhìn chỗ này xem, chiếc xe này rõ ràng là xe trống, lái thẳng đến trước mặt cô ấy rồi dừng lại, không phải là đưa người đến rồi tiện đường đón khách!”.
“Phóng to ảnh ra!”, Tạ Gia Thụ vừa gọi điện thoại vừa dặn dò trưởng ban bảo vệ, “Phóng to biển số chiếc xe đó!”.
Biển số xe được che đi một cách tinh vi. Phùng Nhất Nhất bị người ta bắt đi rồi.