• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi thiên thần sợ hãi
  3. Trang 5

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 70
  • Sau

Chương 1

Thứ Tư, 30 Tháng 1 năm 1811

Sebastian có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ báo giờ vang lên; tiếng vọng trầm đục của âm thanh bị nghẹt do khoảng cách và màn sương mù gay gắt đang ôm lấy mặt đất và bao phủ trên các nhánh cây du trần trụi tại rìa cánh đồng. Bình minh đã điểm, nhưng nó chỉ mang lại chút ít hơi ấm hay ánh sáng. Sebastian Alistair St. Cyr, Tử tước2Devlin, con trai duy nhất còn sống và là người thừa kế của Bá tước Hendon, tựa vai lên thành chiếc xe song mã hai bánh, khoanh tay trước ngực và nghĩ về chiếc giường của mình.

2 Danh hiệu quý tộc xếp cao hơn Nam tước nhưng thấp hơn Bá tước ở Anh.

Đã một đêm dài trôi qua, một đêm đầy mùi rượu và khói xì gà, của bài faro, xì dách và lời hứa với một thiếu phụ mắt buồn - lời hứa rằng anh sẽ không giết người, dù người đàn ông đến gặp anh có đáng chết đến mức nào. Sebastian ngả đầu và nhắm mắt lại. Anh có thể nghe thấy những tiếng gọi bông đùa ngọt ngào ở phía cuối cánh đồng, và gần hơn là tiếng sột soạt trên cỏ ướt khi Ngài Christopher Farrell, trợ thủ của anh, đi tới đi lui trên bờ cỏ ven đường. Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại.

"Có lẽ y sẽ không đến," Ngài Christopher nói.

Sebastian vẫn nhắm mắt. "Y sẽ xuất hiện."

Tiếng bước chân lại tiếp tục. Đi tới đi lui, đế bốt lép nhép trên mặt đất ẩm ướt.

"Nếu không cẩn thận," Sebastian nói, "anh sẽ lấm bùn lên bốt đấy."

"Kệ xác đôi bốt của tôi. Anh có chắc Talbot sẽ đem theo một bác sĩ không? Bác sĩ đó giỏi đến mức nào? Có lẽ chúng ta cũng nên mang theo bác sĩ riêng."

Sebastian cúi đầu xuống và mở mắt ra. "Tôi không định để mình bị trúng đạn đâu."

Ngài Christopher lắc lư, mái tóc đẹp xõa tung trong sương mù ẩm ướt, đôi mắt màu xám thường vẫn dịu dàng của anh giãn ra. "Hẳn vậy. Quả là yên tâm. Chắc chắn Lãnh chúa3 Firth cũng không định để mình bị trúng đạn khi nổi dậy chống lại Maynard vào tháng trước. Tất nhiên, đáng tiếc là viên đạn đã xuyên qua cổ ông ta."

3 Danh hiệu gọi chung các quý tộc có tước vị thấp hơn Công tước, bao gồm Hầu tước, Bá tước, Tử tước và Nam tước.

Sebastian mỉm cười.

"Tôi mừng vì khiến anh hứng thú. Đây là một trong những lợi ích khác của việc tiến hành chiến tranh, đúng không? Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tử thần với thái độ khinh thị bình tĩnh? Cũng tương đương với việc được phái đẹp coi là hấp dẫn không cưỡng nổi."

Sebastian cười lớn.

Christopher cũng mỉm cười, sau đó lại im lặng. Anh ta gầy, vận bộ đồ may đo vừa vặn với quần ống túm bằng da hoẵng, đôi bốt bóng loáng và vải đồ vải lanh phẳng phiu. Một lát sau, anh ta nói, "Tôi vẫn không hiểu tại sao anh không chọn đấu kiếm. Khả năng vô tình bị kiếm đâm chết thấp hơn." Nâng cánh tay trái trong tư thế của một kiếm sĩ, anh diễn tả một cú đâm nhanh vào không khí lạnh lẽo mù sương. "Một cú đâm gọn gàng qua vai, một vết rạch đẫm máu trên cánh tay, và danh dự được thoả mãn."

"Talbot có ý định giết tôi."

Christopher hạ tay mình xuống hai bên hông. "Vậy anh sẽ chỉ đứng đó và để cho y bắn?"

"Talbot không thể bắn trúng một tàu chiến đậu cách y hai mươi lăm bước." Sebastian ngáp. "Tôi ngạc nhiên khi y chọn nó." Đó là Luật Duello4: là người bị thách đấu, Sebastian có quyền chọn vũ khí. Tuy nhiên, quyền lựa chọn khoảng cách giao đấu thuộc về bên thách đấu.

4 Luật Duello là một tập hợp các quy tắc dùng cho đấu tay đôi.

Christopher xoa tay lên mặt. "Tôi đã nghe được những lời đồn…" "Y xuất hiện rồi." Sebastian nói. Đứng thẳng dậy, anh vung chiếc áo khoác của mình và đặt nó trên chiếc ghế cao của xe ngựa.

Christopher quay sang nhìn chằm chằm vào khoảng không mờ đục. "Khốn kiếp thật. Ngay cả anh cũng không thể nhìn thấy trong màn sương mù này."

"Không. Nhưng tôi có tai."

"Tôi cũng vậy. Và tôi không nghe thấy gì. Sebastian, tôi thề anh có họ hàng với loài dơi. Thật không bình thường."

Một hoặc hai phút sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện từ bóng tối, một cặp ngựa ô đầy phô trương kéo một chiếc xe bốn bánh chở hai người đàn ông. Theo sau đó, ở một khoảng cách kín đáo, là một xe ngựa hai bánh đơn giản chở bác sĩ.

Một người đàn ông gầy, cao lêu nghêu với mái tóc nâu thẳng, mỏng và chiếc mũi khoằm nhảy xuống khỏi ghế cao của xe ngựa.

Xuyên qua cánh đồng mù sương, ánh mắt Đại úy John Talbot bắt gặp ánh mắt Sebastian một lúc lâu. Sau đó, y quay người cởi áo và găng tay.

"Được rồi," trợ thủ của đại úy, một quân nhân để ria mép vỗ tay bày tỏ sự chân tình giả tạo. "Chúng ta bắt đầu chứ?"

"Những tin đồn tôi vừa đề cập?" Christopher nói nhỏ khi anh và Sebastian di chuyển về phía trước. "Họ nói rằng lần cuối cùng Talbot giao đấu, y đã chọn hai mươi lăm bước, sau đó quay lại và bắn khi bước được mười hai bước. Giết chết đối thủ. Tất nhiên, Talbot và trợ thủ của mình thề khoảng cách thực tế được thoả thuận là mười hai bước."

"Còn trợ thủ của bên kia?"

"Im lặng khi Talbot đe dọa sẽ thách đấu anh ta - vì gọi Talbot một kẻ nói dối."

Sebastian chậm rãi nở một nụ cười với bạn mình. "Vậy nếu Talbot có dịp thách đấu với anh vì một lý do tương tự, tôi khuyên anh nên chọn kiếm."

"Ngài có súng ngắn chưa?" Trợ thủ của Talbot hỏi khi Ngài Christopher bước tới chỗ anh ta.

Một đôi súng ngắn trong một chiếc hộp óc chó màu xanh lót nhung được các phụ tá đưa ra, kiểm tra và nạp đạn. Talbot đưa ra lựa chọn của mình. Sebastian lấy khẩu súng lục còn lại, cảm nhận trọng lượng mát mẻ quen thuộc của nó trong lòng bàn tay, độ cứng chết người của thép trong ngón tay cong của mình.

"Sẵn sàng chưa, các quý ông?"

Họ đứng dựa lưng vào nhau, sau đó bắt đầu đi bộ, mỗi bước được đo bằng giọng đếm ổn định.

"Một, hai..."

Vị bác sĩ quay lưng lại đầy kịch tính, nhưng Christopher đứng vững, đôi mắt nheo lại và thận trọng, khuôn mặt xanh xao, lo lắng. Sebastian biết bạn mình không chỉ lo lắng về ý định của Talbot mà còn có những mối nghi ngại khác. Christopher không hiểu rằng có một ranh giới rõ ràng giữa việc tìm kiếm cái chết và thái độ bàng quan trước sự xuất hiện của nó. Một ranh giới Sebastian vẫn chưa vượt qua.

"... Ba, bốn..."

Anh nhớ đến một kỷ niệm bất ngờ, vào một buổi sáng mùa hè sương mù từ lâu, trên một sườn cỏ gần Toà thị chính, khi hai người anh trai và mẹ vẫn còn sống. Không khí có mùi bánh nướng tươi họ dùng với trà, dương xỉ, và sóng biển đập không ngừng nghỉ vào đá trong cái vịnh nhỏ xa bên dưới. Họ chơi Drakes-and-Dragons5 buổi sáng hôm đó, cả bốn người họ đếm những bước đi "... năm, sáu..." khi họ đi ra đi vào, ngay cả mẹ của anh, đầu ngả ra phía sau, cũng cười đùa, ánh nắng mặt trời chiếu sáng trên mái tóc vàng óng của bà. Chỉ có Amanda, chị gái anh, ngồi tách biệt, như cô vẫn thường làm. Tách biệt, phản đối và tức giận vì những lý do Sebastian không bao giờ hiểu rõ.

5 Drakes-and-Dragons là trò chơi nhập vai được chơi dưới hình thức giấy và bút, xoay quanh một nhóm bao gồm 1 Quản trò và 1 lượng người chơi nhất định. Quản trò đóng vai trò một người dẫn chuyện, một trọng tài. Trong khi đó người chơi được tự do sáng tạo nhân vật cho riêng mình, nhập vai, cùng nhau khám phá thế giới, giải quyết các rắc rối, chiến đấu và truy tìm các báu vật.

"... Tám, chín..."

Mẩu kim loại của cò khẩu súng lục lạnh lẽo và vững chắc sau ngón tay của Sebastian, màn sương gió xoáy ẩm thấp táp vào má anh. Anh buộc mình phải tập trung vào lúc này, vào nơi này. Sự đùa cợt một lần nữa mời gọi từ gần chân đồi. Anh có thể nghe thấy tiếng róc rách của một con suối xa, tiếng lách cách của một con ngựa chạy nước kiệu chậm rãi trên đường.

"... Mười, mười một..."

Chính sự do dự trong sải chân người đàn ông còn lại giữa mười và mười một đã cảnh báo anh. Điều đó, và tiếng thì thầm của vải xát lên nhau khi Talbot quay lại.

"... Mười hai…"

Sebastian xoay vòng ngồi thụp xuống đúng lúc John Talbot khai hoả, vì thế viên đạn nhắm vào tim của Sebastian sượt qua trán anh. Sau đó, với khẩu súng trống rỗng và treo lủng lẳng trong tay của mình, Talbot không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên, cơ thể quay ngang, quai hàm nghiến chặt, lỗ mũi loe ra mỗi khi hít vào chờ bị bắn.

Một cách bình tĩnh, và có chủ đích, Sebastian nâng súng, nhắm và khai hoả. Đại úy Talbot kêu thét lên và ngã về phía trước.

Vị bác sĩ lao ra khỏi xe ngựa và chạy về phía y.

"Quỷ tha ma bắt, Sebastian," Christopher nói. "Anh giết hắn rồi." "Còn lâu." Sebastian để cho khẩu súng rơi xuống bên cạnh mình. "Nhưng thời gian tới, tôi tin y sẽ thấy không thoải mái gì khi phải ngồi xuống."

"Được lắm, được lắm, được lắm," phụ tá của Talbot quát tháo, bộ ria mép của anh ta di chuyển lên xuống. "Đây là cách hành xử không quý phái chút nào. Những quý ông người Anh đứng thẳng và khai hoả vũ khí trên đôi chân của mình. Ai đó hãy gọi cảnh sát đi. Ngươi sẽ phải chịu tội giết người vì điều này, hãy nhớ lời ta."

"Yên lặng đi," vị bác sĩ nói, mở cái hộp của mình. "Chưa có ai mà tôi từng điều trị lại chết vì bị bắn vào mông cả."

Ngài Christopher bắt đầu cười, còn Sebastian sải chân băng qua cánh đồng để nhặt khẩu súng còn lại. Anh đã hứa với Melanie sẽ không giết chồng cô.

Nhưng cô không nhắc gì đến việc không làm cho tên khốn đó khổ sở.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 70
  • Sau