Ta là đóa ảnh liên trong cặp hoa song sinh. Sở dĩ có chữ “ảnh” là bởi cùng nụ cùng cành với ta còn có đóa sen nhỏ màu xanh nhạt nữa. Hai đóa sen đồng thời được sinh ra trong một nụ quả là điều cực kỳ hiếm có trong toàn tộc Liên Hoa. Nương ta từng nói: Ta và muội muội đồng căn đồng mệnh, lại cùng được thừa hưởng Mê hoặc nhãn của bà, đôi mắt có thể hủy thiên diệt địa, nắm giữ và khống chế tam giới.
Muội muội ta tên Hàn Cốc Liên, là cô bé tinh nghịch đáng yêu, ngày ngày bày trò trêu đùa khiến nương phải đau đầu trách mắng. Vào những lúc “sấm sét” ấy, cô bé thường ẩn mình trốn sau lưng ta. Khép lại muôn vàn cánh hoa vẫn nở rộ, Liên Liên tựa như chú thỏ con đáng thương bé nhỏ áp vào lưng ta. Mỗi lúc như vậy, tâm nguyện duy nhất của ta chính là được ngày ngày bảo vệ muội muội, nhìn ngắm những lúc cô bé cười vui vẻ, khi khóc lóc đau buồn, hay sáng lên ánh mắt xấu xa bắt nạt người khác, đương nhiên trong đó bao gồm cả ta. Thời gian ấy, ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày muội muội rời xa mình.
Đó là lúc ta vừa tu thành hình người, còn Cốc Liên thì vẫn là đóa sen xinh đẹp. Vẫn nhớ khi ta đứng trước mặt muội muội với dáng hình của con người, cô bé liền ghen tỵ té nước đầy người ta rồi lập tức trốn xuống hồ sâu, bất kể ta ngọt nhạt thế nào cũng không chịu xuất hiện, cho đến khi nương cười bảo chắc chắn rồi sẽ đến lúc Liên Liên tu thành hình người thì đóa sen bướng bỉnh mới chịu từ từ ló đầu hoa bé nhỏ lên.
Thế nhưng, chính cô bé Liên Liên ngây thơ trong sáng đó lại trở thành đối tượng lọt vào mắt Phật giới. Ngày muội muội bị đem đi chính là ký ức đau thương nhất cả đời ta. Mười vạn Thiên binh dưới sự chỉ huy của Ngọc Hoàng đã đến bao vây Ma vực. Hàng ngàn gia đình trong tộc bị tàn sát dã man. Chỉ trong thoáng chốc sinh linh bị chà đạp, máu chảy thành sông. Thân là nữ vương Ma vực, nương ta đã chiến đấu cả một ngày trời, cuối cùng thương tích đầy mình không thể chống cự được nữa.
“Thiên Thiên, có việc này ta muốn ủy thác cho con.” Yếu ớt đưa đôi tay run rẩy ra, nương ta giật mạnh đứt rễ của Liên Liên, mặc tiếng la thét khóc lóc của cô bé và tiếng kêu thảng thốt của ta: “Thiên Nhi yên tâm, Liên Liên không chết được đâu. Con nhận lời ta: Bất luận bao nhiêu khó khăn, con đều phải đưa muội muội quay về, để nó kế tục vương vị của ta. Có sức cả hai con hợp lại thì nhất định sẽ hủy diệt được Thiên giới, báo thù cho những cư dân tộc ta bị người trên Thiên giới tàn sát!”.
Sau khi giao lại di nguyện cuối cùng, nương quay lưng bỏ lại ta, đem theo muội muội cùng đi đối mặt với đám người Thiên giới đang truy sát bà. Vào khoảnh khắc nhành dương liễu của Quan Âm đâm trúng tim bà, ta nấp mình trong bụi cỏ nghe rõ tiếng Cốc Liên khóc lóc thảm thiết, nhìn thấy rõ người đã từng thương yêu chúng ta nhất từ từ hóa thành tro bụi bay đi. Phải tận mắt chứng kiến nụ cười và niềm vui gia đình ấm áp bỗng chốc trở thành quá khứ, lòng ta như vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, thế giới của ta đã hoàn toàn tan nát chỉ trong tích tắc... Thầm kêu lên tiếng “Nương!”, thân thể ta bị mình rắn của Thanh Lệ quấn chặt đến không sao cử động được. Phần trên của con rắn xanh đã hóa thành hình người, hai bàn tay sống chết bịt chặt miệng ta.
Ta hiểu nỗi khổ tâm của Thanh Lệ. Tuy người trên Thiên giới không bói ra được ta, nhưng một khi để lộ bất kỳ âm thanh nào thì nhất định ta sẽ khó thoát khỏi vận hạn, không chừng còn chịu chung số phận với Liên Liên, là bị bắt đem lên Thiên đình.
Mở trừng đôi mắt, ta thấy người đàn ông ngồi trên ngai sen vàng tẽ từng cánh hoa trên mình muội muội bé bỏng của ta, viết năm dòng ký tự cổ quái lên phần nhụy hoa đã hút phải máu của nương biến thành màu đỏ thẫm. Ngay sau đó, Liên Liên bi thương ngừng khóc rồi chìm vào giấc ngủ say...
Hồi lâu, khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, cuối cùng Thanh Lệ cũng buông tay ra, nhưng tiếng “nương” ấp ủ quá lâu trong cổ họng ta đã kẹt lại tại đó, không còn thoát ra được nữa. Đôi tay run run, ta gói tro xương nương vào chiếc khăn thêu. Cùng muôn vàn giọt lệ chan chứa khuôn mặt, ta phát thệ nhất định phải hủy diệt những kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình ta, đồng thời lật đổ toàn bộ đám Thiên đình đã tàn sát con dân Ma vực kia.
Hơn năm vạn năm sau, ta lao tâm khổ tứ không ngừng tụ tập cư dân Ma vực còn sống sót. Dưới sự giúp đỡ của hoàng tử Xà tộc, cũng là quân sư đầu tiên của nương năm đó, ta bắt đầu kiến lập lại Ma quốc mà nương đã khổ công gây dựng, trở thành Vực chủ đương nhiệm.
Trong thời gian này, tin tức của Cốc Liên từ Thiên đình liên tiếp rót xuống. Cô bé sinh ra trong hồ bảo liên trước ngai Phật Tổ, trải qua ba ngàn năm sau khi tu thành hình người đã vinh dự kế nhiệm vị trí Quang Hoa thánh nữ của Lam Liên tộc, sau đó thông qua sự tiến cử của Phật Tổ, được Ngọc Hoàng phong thành Lam Liên tiên tử, cai quản toàn bộ hoa sen trên thế giới, phụ trách dẫn dắt Liên hoa yêu cốt sinh ra từ oán khí hoa sen bước vào nghi thức Thiên đình, cuối cùng vì tài hoa xuất chúng nên được Vương Mẫu đề cử làm một trong năm đại tiên tử chấp sự của Dao Hoa cung.
Dường như tất cả những danh vọng và hào quang đều tụ lại trên Liên Liên, khiến trước mặt người khác, cô bé trở nên tiếng tăm và cao quý vô hạn. Tuy nhiên không hiểu vì sao, lúc ta lén lên Thiên đình nhìn trộm muội muội một lần thì đập vào mắt ta lại là ánh mắt buồn bã chất chứa thăng trầm và một dáng vẻ cô đơn của Liên Liên. Cái vẻ hoạt bát đáng yêu, đôi khi nũng nịu dễ thương, có lúc tinh quái nghịch ngợm vẫn thường thấy hồi muội muội còn thơ bé đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hình ảnh nàng tiên nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, cao quý nho nhã đang độ chớm xuân nhưng trái tim muôn phần băng giá, lạnh hơn cả đống tro tàn.
Đó là muội muội ta sao? Ta tự hỏi mình như thế. Liệu có phải cuộc sống của Liên Liên không vui? Nếu vậy ta phải làm thế nào mới lấy lại nụ cười cho muội ấy? Mọi việc đều bắt đầu từ khi Liên Liên lên Thiên đình, vậy liệu có phải chỉ cần đưa muội ấy trở về thì muội ấy sẽ quay lại là cô bé ngày xưa? Ta rất tin vào nhận định của mình.
Sau thời gian dài chuẩn bị tư tưởng hành động, ta quyết định làm theo ý kiến của Diệp Thanh Lệ: Phá giải năm tầng phong ấn của Như Lai. Trong bước đầu thực hiện, nếu không phải nhờ Thanh Lệ liên tục nhắc nhở thì suýt chút nữa ta đã mềm lòng mà làm hỏng việc lớn rồi. Quả vậy, ta đã gần như muốn bỏ cuộc, bởi phải chứng kiến Cốc Liên trải qua bảy kiếp sống chẳng bằng chết, lòng ta đau đớn khủng khiếp.
Sau bao ngày chờ đợi đằng đẵng, cuối cùng ta đã nhìn thấy chiến thắng đầu tiên. Vào kiếp thứ tám, Liên Liên mở được một tầng phong ấn, thậm chí còn nhập ma. Vui mừng quá đỗi, ta vội vàng chạy đến, song vẫn chậm một bước. Địa Tạng Vương tàn nhẫn đã kịp đả thương muội ta khiến cô bé chẳng còn cách nào khác, đành phải tái nhập luân hồi ngay trước mắt ta.
Vào kiếp thứ chín, Cốc Liên có mười sáu năm thọ mệnh, vậy là ta có khoảng thời gian mười sáu năm để hành động. Lợi dụng Lan Hoa tiên tử, một tiên nữ bị tình yêu làm cho mù quáng của Dao Hoa cung, ta đã giải thành công tầng phong ấn thứ hai của Cốc Liên. Sau đó, như thể được nương ngầm phù hộ, tầng phong ấn thứ ba và thứ tư liên tiếp được mở. Nhìn thấy ý thức của Liên Liên chìm vào tầng phong ấn cuối cùng, ta hài lòng nghĩ có lẽ thời điểm muội ấy trở về Ma vực chẳng còn bao xa nữa...