• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Lời nguyền của người cá
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 69
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 69
  • Sau

Chương 9

D

ẫn theo con ngựa xám của Dominic Stanton, Sebastian đến quán Thầy Tu Trắng ở Merton Abbey thì thấy mấy viên cảnh sát của Ngài Henry Lovejoy đã làm được một công việc rất đáng khen ngợi là tất hợp tất cả mọi nhân viên phục vụ phòng và người trông ngựa ở nhà trọ lại.

Tọa lạc ở vùng ngoại ô Merton Abbey, quán Thầy Tu Trắng là một quán trọ nông thôn khá lộn xộn với một nửa làm bằng gỗ, sân lát sỏi kiểu cổ và những chuồng ngựa đông đúc. “Chúng tôi có tới hàng trăm, thậm chí nhiều hơn thế, xe ngựa, xe hai bánh vào ra nơi này sau trận đấu đêm qua,” trưởng nhóm trông ngựa vừa nhìn Sebastian bằng cái nhìn đầy ác ý, vừa nói. “Ngài muốn hỏi về chiếc xe nào?”

Sebastian thảy đồng nửa cu-ron trong lòng bàn tay. “Chiếc mà người đánh xe cư xử khá lạ thường.”

Gã trông ngựa nhìn đồng xu với vẻ thèm muốn không hề giấu diếm. Đó là một gã đàn ông gầy gò, giọng nói lanh lảnh, tầm ngoài năm mươi, với bộ râu màu xám lòa xòa phủ cả lên hai gò má và cục yết hầu nổi bật nảy lên nảy xuống khi gã nuốt. “Không thấy cái nào như vậy cả.”

Sebastian thảy đồng xu vào không trung rồi tóm lấy. “Ngươi có nhớ người trông ngựa nào chịu trách nhiệm chăm sóc con ngựa xám này không?”

“À. Đó chính là tôi.”

“Thật sao? Ngươi có để ý thấy có gì đó bất thường với cái yên ngựa không?”

“Tất nhiên là không rồi. Tại sao ngài lại hỏi vậy?”

“Vậy giờ hãy nhìn nó đi.”

Gã trông ngựa nhìn Sebastian với ánh mắt dò hỏi, rồi đưa bàn tay chuyên nghiệp của mình lên bộ yên ngựa. Gã lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy cái đai. Lướt ngón tay lên phần rìa bị cắt rất ngọt, tấm lưng to bản của gã căng lên, sau đó, gã từ từ quay lại, đứng đối diện với Sebastian.

“Ngài nghĩ tôi làm chuyện này sao?”

“Không. Ta nghĩ ngươi muốn đồng nửa cu-ron này. Ai thực sự đã trông con ngựa này?”

Gã trông ngựa tỏ ra lưỡng lự, ngực gã phồng lên với luồng hơi thở nặng nhọc. Cuối cùng, gã cất tiếng. “Đó chính là tôi. Nhưng tôi thề với ngài, không có gì bất ổn với cái đai khi tôi trao con ngựa này cho quý ông trẻ tuổi ấy cả.”

“Vào lúc anh Stanton gọi ngươi lấy ngựa cho mình, trong sân có đông người chứ?”

“Vâng. Cũng có khá nhiều người. Tại sao?”

“Ngươi có nghĩ một trong số họ có thể đã cắt cái đai?”

Gã trông ngựa liếc nhìn ra khoảng sân rải sỏi tới chỗ một đôi ngỗng đang bơi từ chiếc ao nhỏ giữ nước lên bờ. Ánh sáng đủ sắc độ của mặt trời lúc chập tối biến những đôi cánh trắng sải rộng của chúng thành màu vàng lấp lánh. “Tôi nghĩ điều đó cũng có thể. Nhưng tôi không trông thấy gì cả.”

“Ngươi có để ý chính xác ai đang ở trong sân lúc đó không?”

“Không.” Gã trông ngựa lắc đầu với vẻ tiếc nuối thực sự. “Tôi không nhớ được.”

Tiếng kêu ai oán của đôi ngỗng lấp đầy bầu không khí. “Ngươi đã giúp ta rất nhiều,” Sebastian nói rồi ấn đồng xu vào lòng bàn tay gã trông ngựa. “Cảm ơn.”

Sau đó, Sebastian dành thời gian nhâm nhi hai cốc rượu mạnh ở phòng khách chính của quán Thầy Tu Trắng. Tối nay, các vị khách đều là dân địa phương. Nhưng trận đấu hôm qua đã mang tới một đám đông những người trẻ tuổi như Dominic Stanton và bạn bè của cậu ta. Sebastian đã nói chuyện với một bác nông dân có hai gò má hồng hào và một cái mũi lớn, nhớ rất rõ về ba quý ông trẻ tuổi.

“Tôi cũng có con trai tầm tuổi mấy cậu đó,” bác nông dân vừa nói vừa lấy mu bàn tay chùi bọt bia dính lên môi trên. “Chắc chắn họ đều đang rất cao hứng. Nhưng không có gì xấu cả. Một người đàn ông cũng chỉ trẻ có một lần trong đời, tôi luôn nói như vậy.”

“Họ không cãi cọ với ai chứ?” Sebastian hỏi. “Tôi không trông thấy.”

Cả tiếng đồng hồ sau đó, Sebastian mua đồ uống, mời và trò chuyện với vô số khách trong quán trọ. Nhưng họ đều kể cho anh nghe cùng một câu chuyện.

Gọi người lấy ngựa cho mình, Sebastian kiểm tra đai rồi cưỡi ngựa trở về London. Con ngựa xám bé nhỏ xinh đẹp của Dominic Stanton hài lòng đi phía sau anh.

Sebastian thuê rất nhiều người hầu, cả ở nhà anh tại London và ở dinh thự nhỏ gần Winchester mà một bà dì không chồng để lại cho anh. Rất nhiều người trong số đó là tùy tùng lâu năm của gia đình, phần lớn đều đáng tin cậy và đáng kính trọng. Chỉ duy nhất một người mà Sebastian đã thuê làm tiểu đồng cho mình - thằng nhóc từng là trẻ bụi đời đường phố tên Tom, mười hai tuổi, không hề giống như vậy.

Trở lại khu trại nuôi ngựa phía sau ngôi nhà ở phố Brook, Se- bastian trao con ngựa Ả Rập đen cho một trong số mã phu chăm sóc. Nhưng anh tin tưởng trao con ngựa của Dominic Stanton cho Tom.

“Ta cho rằng lúc này em đã biết mọi chuyện về thi thể được tìm thấy ở Old Palace Yard sáng nay,” Sebastian nói.

“Vâng.” Tom đưa tay vuốt dọc hông con ngựa ở gần phía mình rồi cúi xuống để xem xét một vết rạch mà Sebastian thậm chí còn chưa để ý tới.

“Bị giết như một miếng thịt bò, từ những gì em nghe được. Họ gọi kẻ đã làm chuyện đó là “Tên đồ tể vùng West End”.”

“Hừ. Ngài Henry sẽ không thích điều đó đâu.”

Đôi mắt màu xám gần như không có lông mi của Tom sáng lên vẻ mong chờ. “Ông ấy nhờ ngài giúp phá án, không phải vậy?”

“Phải vậy không chứ?” Sebastian chữa lỗi sai của cậu nhóc bằng giọng lơ đãng. “Làm sao em biết việc đó?”

“Em biết chứ.”

Sebastian nhìn thằng nhỏ tóc nâu, gương mặt sắc nét đứng cạnh mình. “Trên phố người ta có đồn đoán gì về kẻ có thể đứng sau toàn bộ chuyện này không?”

“Ồ, có nhiều đồn-đoán lắm,” Tom nói, cố gắng phát âm một cách cẩn thận. “Người ta nói đủ mọi thứ, từ những gã sùng bái quỷ thần người Pháp tới những tên phù thủy. Nhưng không ai thực sự biết chuyện gì đã xảy ra.” Cậu nhóc vỗ vỗ nhẹ vào cổ con ngựa xám. “Đây là con ngựa đó à?”

Sebastian gật đầu. “Ta tìm thấy nó ngay dưới con đường tới Merton Abbey.”

Tom mân mê ngón tay trên rìa đai ngựa bị cắt rồi huýt sáo khe khẽ. “Nhìn đây này.”

“Nhìn vào đó, đúng là vậy đấy.” Sebastian xoay người về phía ngôi nhà. “Ta muốn em đưa con ngựa này tới cho Ngài Henry ở Queen Square. Nói với ông ấy rằng ta có một vài giả thuyết cần theo đuổi.”

“Vậy chúng ta sẽ điều tra những vụ giết người này, phải không?” Tom nói với niềm hân hoan rõ rệt.

Sebastian quay người lại. “Chúng ta?” Nhưng Tom chỉ cười vang.