Buổi sớm ngày thứ hai, Thẩm Thanh thức dậy trong vòng tay Hứa Khuynh Quyết.
Cô khẽ động đậy, rồi ngẩng đầu lên nhìn, mới biết hình như anh đã dậy từ rất lâu rồi.
“Tỉnh rồi à?” Hứa Khuynh Quyết hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm của anh đang đón lấy những tia nắng vàng chiếu từ ngoài cửa sổ.
Thẩm Thanh mắt nhắm mắt mở “Vâng” một tiếng.
Mười phút sau, Thẩm Thanh vắt vẻo trên giường nhìn Hứa Khuynh Quyết mặc đồ, giả như vô ý hỏi:
“Chúng ta có nên sang phòng bên một tẹo không?”
Cô hy vọng, lúc này Hứa Triển Phi đã tỉnh dậy và có thể tiếp khách.
Các ngón tay thon dài đang cài nút áo dừng lại hẳn, “Đó mới là lý do mà đêm qua em quyết định ngủ lại đây?”. Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí như khẳng định.
Thẩm Thanh cười ngượng ngịu, không ngờ Hứa Khuynh Quyết sớm đoán ra màn kịch của cô. Thẩm Thanh nhảy xuống đất, tiến lại ôm eo Hứa Khuynh Quyết từ phía sau, nũng nịu:
“Anh không trách em nhiều chuyện đấy chứ?”
Xoa xoa vào cánh tay Thẩm Thanh qua lớp áo ngủ mỏng manh, Hứa Khuynh Quyết hơi chau mày: “Trước tiên phải thay đồ đi đã”.
Thẩm Thanh ngước nhìn anh, tia nhìn chạm phải những sợi tóc đen rủ xuống hai bên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của Hứa Khuynh Quyết, ngón chân cô khẽ chạm vào mắt cá chân anh:
“Vậy đợi em thay đồ xong, chúng mình cùng sang thăm ông ấy được không?”
Hứa Khuynh Quyết nheo mắt lại, không trả lời. Thẩm Thanh lại nói, “Có những thứ đến quá đột ngột, bây giờ không trân trọng, sợ rằng mai này sẽ ân hận”. Thẩm Thanh vừa nói vừa ôm anh chặt hơn.
Cảm thấy cánh tay cô đang siết chặt hơn, Hứa Khuynh Quyết im lặng hồi lâu rồi mới gật đầu. Hứa Man Lâm thức cả đêm bên giường bệnh, mãi đến khi Hứa Khuynh Quyết bước vào, cô mới lui ra, cùng Thẩm Thanh xuống nhà ăn dưới lầu uống cà phê sáng.
“Chuyện của hai cha con, để họ tự giải quyết.” Thẩm Thanh nói.
Hứa Man Lâm không thấy yên tâm. Từ trước tới giờ mỗi lần chạm mặt, hai cha con đều bất đồng. Nhưng hôm nay, tình trạng sức khỏe của cả hai đều không cho phép xảy ra tình trạng ấy.
Nhìn Thẩm Thanh thảnh thơi thưởng thức cà phê Lam Sơn, Man Lâm không kìm nổi hỏi:
“Lỡ họ lại như những lần trước thì làm thế nào? Ba em vừa mới phẫu thuật, không thể để ông bị kích động.”
“Sẽ không sao đâu.” Thẩm Thanh mỉm cười nói. Cô tin rằng, một khi Khuynh Quyết đã chủ động đi gặp thì kết quả không đến nỗi tệ hại.
Nhớ lần trước, ông Hứa Triển Phi nói rằng có ngày phải nhờ đến sự giúp đỡ của cô. Bây giờ mới nghĩ ra, có thể ông muốn cô làm cầu nối cho hai cha con họ.
Tuy Thẩm Thanh không đồng tình về thái độ đối đãi của Hứa Triển Phi với con trai, nhưng cô càng không muốn đến một ngày nào đó Hứa Khuynh Quyết phải tiếc nuối vì quá để tâm đến những chuyện trong quá khứ. Vì thế, có thể xem như hôm nay Thẩm Thanh đã trả được “tách trà ân tình” của Hứa Triển Phi dạo trước.
Thẩm Thanh vừa thưởng thức cà phê Lam Sơn mà cô rất thích, vừa thả hồn vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ đợi thời gian qua đi, chợt nghe Hứa Man Lâm nói:
“Thẩm Thanh, không biết em đã nói với chị là chị và anh hai rất tâm đầu ý hợp chưa?”
“… Hả, em nói xem nào.” Cô mỉm cười.
“Em mong anh chị có thể tiến đến lâu dài.” Hứa Man Lâm thành thật nói.
Thẩm Thanh bỗng thấy lòng mình hơi thắt lại. Rõ ràng là một từ thật đẹp, một lời chúc rất chân tình, và cũng là điều cô mong mỏi, nhưng lúc này không hiểu sao cô thấy có chút hoang mang.
Hoặc là giấc mơ quá tuyệt vời, khiến người ta có cảm giác bất an khi không có cách nào thực hiện được. Cô tự tìm lời giải cho cảm xúc của mình.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh và Man Lâm trở lại phòng bệnh. Hai người đứng đợi ở bên ngoài một lúc thì cửa mở. Hứa Khuynh Quyết bình thản bước ra.
Đúng là không xảy ra tình huống như Hứa Man Lâm lo lắng. Cô kinh ngạc quay lại nhìn Thẩm Thanh. Đây là lần đầu tiên có chuyện như thế trong suốt hai mươi năm nay. Thẩm Thanh nhíu mày cười, đến bên Khuynh Quyết, khoác tay anh.
“Chúng mình về thôi.” Thẩm Thanh không hỏi gì, nhẹ nhàng dẫn Khuynh Quyết vào thang máy.
Mãi đến khi bóng dáng của hai người khuất hẳn sau cánh cửa kim loại màu bạc, Hứa Man Lâm mới nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh. Ông Hứa Triển Phi nằm trên giường bệnh, bộ dạng mệt mỏi sau ca phẫu thuật, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ba…!”
Hứa Triển Phi định thần lại, vẫy vẫy tay về phía Man Lâm.
Hứa Man Lâm ngồi cạnh giường bệnh. Người cha uy nghiêm, tự đại, không dễ dàng chấp nhận sai lầm trong ký ức của cô hôm nay lại nhẹ nhàng nói: “… Ba xin lỗi mẹ con”.
Hứa Man Lâm lặng im nghe ông nói. Lúc mẹ bị bệnh qua đời, cô còn quá nhỏ, đâu đã hiểu những chuyện tranh giành tình cảm của người lớn.
“Còn mẹ của Khuynh Quyết… Ba cũng xin lỗi bà ấy.” Hứa Triển Phi thở dài, giọng nói đầy ân hận, xót xa, “Tất cả mọi chuyện đều do một tay ba gây ra”.
Hứa Man Lâm nhìn ông, khẽ hỏi: “Vậy hồi nãy… ba và anh nói chuyện thế nào?”.
Hứa Triển Phi bất giác khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm thanh thản. Ông không trả lời mà hỏi lại: “Con có thấy Khuynh Quyết thay đổi rồi không?”.
Hứa Man Lâm ngây ra một lúc rồi gật đầu. Sự thay đổi ấy dù là nhỏ, nhưng có thể cảm nhận được.
Hứa Triển Phi nhìn ra cửa sổ hồi lâu, chậm rãi nói:
“Nhờ con gửi lời cảm ơn đến Thẩm Thanh.”
Lúc này, ánh nắng mùa xuân thật ấm áp, rực rỡ. Hứa Man Lâm nhìn những tia nắng lấp ló qua cửa sổ, gật đầu đồng ý.
… Thẩm Thanh là một tia nắng mặt trời đặc biệt chiếu sáng cuộc đời Khuynh Quyết.
Vài ngày sau, Hứa Man Lâm gọi điện thoại cho Thẩm Thanh. Hai người nói chuyện phiếm được một lúc thì Man Lâm truyền đạt lại lời cảm ơn của cha mình đến Thẩm Thanh. Nghe vậy, Thẩm Thanh chỉ mỉm cười, hẹn hai hôm sau sẽ đến bệnh viện thăm ông.
Sau khi cúp máy, cô được biết chuyên mục mới của tạp chí mà cô làm rất thành công. Đoạn phỏng vấn Giang Vân Dật cũng nhận được nhiều phản hồi tích cực.
Chỉ trong một khoảng thời gian mà cuộc sống, công việc đều suôn sẻ, Thẩm Thanh vô cùng vui mừng, tan ca cô hẹn Khuynh Quyết đi ăn tối ở một nhà hàng Hy Lạp mới khai trương. Lúc hai người kết thúc bữa tối, đã là hơn chín giờ.
Tay trong tay bước ra khỏi nhà hàng, Thẩm Thanh tản bước bên cạnh Khuynh Quyết. Đến khu vực sầm uất nhất của thành phố, quảng trường trung tâm và đường phố hai bên nhộn nhịp bởi những dòng người đi mua sắm và dạo bộ. Đi được hơn chục mét, Thẩm Thanh nhìn thấy tại góc ngoặt có một quầy hàng nho nhỏ bán rất nhiều nhẫn bạc đủ hình dáng. Từ khi mới mười bảy tuổi, cô bắt đầu có sở thích sưu tập nhẫn, thế nên cô kéo Khuynh Quyết đến quầy. Lúc đó đã có năm, sáu cô gái trẻ đang vui vẻ mặc cả cùng chủ quán.
Thẩm Thanh kéo tay Khuynh Quyết, “Đợi em chút nhé!”.
Thẩm Thanh cúi xuống, ngắm nghía một chiếc nhẫn được khắc rất kỳ công.
“Ba mươi lăm nhân dân tệ, không mặc cả.” Ông chủ cửa hàng nói to vì sợ Thẩm Thanh không nghe thấy trong không khí ồn ào ấy.
“… Cô thử đi, chiếc nhẫn này rất hợp với cô.”
Ông ta lại nói.
“Vâng, vâng!” Thẩm Thanh mỉm cười, cô bất giác buông tay Khuynh Quyết ra, đeo chiếc nhấn vào ngón tay nhỏ nhắn của mình.
Bàn tay Thẩm Thanh buông ra, Hứa Khuynh Quyết hơi sững lại, anh đưa tay về phía trước dò dẫm, nhưng không thấy gì.
Đứng ở góc rẽ của ngã ba đường, dòng người vẫn tấp nập đi lại, phía trước vẫn là tiếng mặc cả í ới của các cô gái. Khuynh Quyết biết Thẩm Thanh chỉ ở đâu đó quanh đây, nhưng anh không thể tự đi tìm cô. Huống hồ, gọi tên cô ở chỗ đông đúc thế này e là không tiện. Vì thế, anh đành yên lặng đứng nguyên chỗ cũ chờ đợi.
Sau khi Thẩm Thanh chọn được chiếc nhẫn ưng ý, định lấy tiền trả ông chủ mới sực nhớ ví tiền của cô đang nằm trong túi áo của Khuynh Quyết.
“Anh…” Thẩm Thanh đứng dậy, quay đầu lại gọi Khuynh Quyết, chỉ thấy một đôi tình nhân trẻ ở bên cạnh.
Còn người cô muốn gọi, đang đứng cách đó tầm hai, ba mét dưới ngọn đèn đường, lặng im giữa dòng người đông đúc. Gương mặt cứng nhắc, nhưng bộ dạng rất nhẫn nại, kiên quyết.
Thẩm Thanh tự trách sự hồ đồ của bản thân.
Ban nãy không thông báo cho anh một câu đã tự ý sán vào quầy hàng. Thật không còn gì để nói!
Cô rẽ đám đông, bước nhanh đến bên Khuynh Quyết. Giật giật vạt áo anh, “Em tới rồi đây”, giọng nói rầu rĩ.
“Ví tiền của em.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày, lấy ví tiền để trong túi áo ra đưa cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh lắc đầu nguây nguẩy: “Không mua nữa!”. Chỉ tại mấy đồ kim loại chết tiệt đó!
“Vậy chúng ta đi.” Hứa Khuynh Quyết chủ động nắm tay cô.
Trên đường trở về nhà, Thẩm Thanh không ngừng cúi đầu trộm cười.
“Em có gì mà vui thế?” “… Không có gì.”
Hứa Khuynh Quyết nhướn mày hỏi lại: “Nhìn anh khổ sở quá nên em vui sao?”.
“Đương nhiên là không rồi.”
Lúc nhìn thấy bộ dạng của anh kẹt trong dòng người, Thẩm Thanh rất buồn.
“Vậy em đang cười gì?
“À… Em nghĩ anh sẽ giận cơ.” “Sao?”
“Em nghĩ anh sẽ tức giận rồi cứ thế đi thẳng, không thèm quan tâm đến em nữa.”
“… Làm gì có.” Hứa Khuynh Quyết nhẹ nhàng nói.
“Bây giờ thì em biết rồi.” Ngữ điệu thay đổi, biểu thị rõ niềm vui sướng, Thẩm Thanh tựa đầu vào vai anh, cười nói:
“Thấy anh vẫn đứng đó đợi, em rất hạnh phúc.”
Chuyện nhỏ nhặt thế cũng làm cho Thẩm Thanh cười suốt dọc đường về nhà sao? Đối với Khuynh Quyết, việc anh đứng đó đợi sau khi bị cô bất ngờ buông tay chỉ là môt phản ứng rất trực giác, rất tự nhiên.
Ánh đèn kéo dài bóng họ trên mặt đường nhưng chỉ có Thẩm Thanh biết được điều đó. Cô quay sang nhìn chàng trai vừa đứng đó, kiên nhẫn đợi cô giữa dòng người đông đúc, cảm thấy trái tim mình rạo rực.
Buổi tối trước khi đi ngủ, sự xúc động của Thẩm Thanh lại càng mạnh mẽ. Vùi đầu vào ngực Khuynh Quyết, cô thốt ra một câu: “Chúng mình kết hôn đi”.
Vừa dứt lời, cảm giác người bên cạnh mình hết sức sững sờ, cô lập tức vùng dậy, ôm chăn khư khư ngồi trên giường. Một lúc sau, cô bật đèn ngủ phía đầu giường, quan sát gương mặt Khuynh Quyết. Cô chợt nghĩ nếu bị Khuynh Quyết từ chối, chắc chắn rất xấu hổ.
Hứa Khuynh Quyết mở mắt ngồi dậy, đôi môi mỏng hơi mím lại, rất khó đoán câu trả lời từ nét mặt anh.
Thẩm Thanh lại sợ bị anh lạnh nhạt từ chối như mọi khi, đang định chữa cháy rằng ban nãy là do cô không suy nghĩ kỹ nên không thể coi là thật, muốn tìm cho mình một “đường lui” thì thấy Khuynh Quyết với tay mở ngăn kéo tủ trên đầu giường.
“… Anh! Anh mua bao giờ vậy?” Thẩm Thanh trân trân nhìn vào chiếc hộp nhỏ màu đen, bên trong hộp là chiếc nhẫn tinh xảo sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
“Hôm qua, Man Lâm chọn giúp anh.”
Thẩm Thanh xác nhận lại lần nữa: “… Cái này là nhẫn cầu hôn?”.
Hứa Khuynh Quyết nghi hoặc: “Có gì không phù hợp sao?”.
“Làm gì có.” Thẩm Thanh chồm lên phía trước, đôi mắt mơ màng, “Em nghĩ, nếu hôm nay em không nói thì không biết bao giờ anh mới đưa nó ra?”.
Hứa Khuynh Quyết nghĩ ngợi rồi đáp, “Hôm nay”.
“Lừa đảo!” “Thật.”
Thẩm Thanh nhìn đồng hồ, nũng nịu:
“Lẽ nào anh định đợi đến khi em ngủ mới nói?” Hứa Khuynh Quyết không đáp. Đúng là anh định hôm nay sẽ đề cập với cô chuyện hôn sự, nhưng chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Thanh lại nhanh chân hơn anh một bước. Trùng hợp thế, thảo nào cô không tin.
Nhìn chiếc nhẫn tinh xảo, trang nhã, Thẩm Thanh không muốn đôi co thêm. Cô giục anh:
“Vậy anh mau hoàn thành nốt các khâu còn lại đi.”
“Khâu gì?”
“Cầu hôn!” Đây là một trong những cảnh tượng mà các cô gái thường hay mơ mộng. Mà đối với một người ưa “hư vinh” như Thẩm Thanh thì không thể bỏ qua hình thức này.
“Không cần thiết.”
Hứa Khuynh Quyết lấy lại chiếc nhẫn. Khi Thẩm Thanh kịp định thần lại thì anh đã đeo nó rất chính xác vào ngón tay áp út của cô rồi.
“Này!” Tròn mắt nhìn anh đeo vội chiếc nhẫn vào ngón tay mình, cô phản kháng:
“Làm gì có chuyện như thế, không cầu hôn thì em cũng không kết hôn nữa.”
“Vốn dĩ là anh cầu hôn.” Hứa Khuynh Quyết nhếch khóe môi, “… Nhưng lại bị em giành trước”.
“Cái gì?… Em đâu có.” Thẩm Thanh cố lục lại trí nhớ, mình chỉ nói câu “Chúng mình kết hôn đi” thôi mà. Lẽ nào, câu này cũng được tính sao?
“Em chủ động, anh không phản đối.” “Em…”
Thẩm Thanh nhìn Khuynh Quyết ung dung tựa vào đầu giường, đôi mắt nhắm lại như muốn nói với cô rằng anh không muốn tranh luận thêm nữa. Đến nước này cô chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Không có rượu ngọt, hoa thơm, thiếu tiếng dương cầm thánh thót, cũng chẳng có ai quỳ trước mặt thốt ra những lời thề non hẹn biển, chỉ thấy nhẫn đeo vào tay một cách “chụp giật” như vậy… Có lẽ ngay từ đầu cô không nên mong đợi một hành động lãng mạn ngọt ngào nào từ người đàn ông như Khuynh Quyết.
Ngày hôm sau trời âm u, nhưng buổi sáng khi bước ra khỏi Uỷ ban Nhân dân thành phố, Thẩm Thanh lại cảm thấy khung cảnh tươi sáng. Đây là lần đâu tiên cô đưa ra một quyết định nhanh và được thực hiện mau chóng như vậy. Nghĩ từ giờ mình đã mang thêm một thân phận, cô không nén nổi cảm xúc liền điện ngay cho Lâm Mị.
“Nha đầu chết tiệt này!” Giọng nói trách móc vọng ra từ điện thoại, “Tại sao không sớm nói cho mình biết?”.
“Tối qua mới quyết định mà.”
“Cậu định đua tốc độ với sấm sét à…” Lâm Mị chuyển ngữ điệu, cười nói, “Đại mỹ nam họ Hứa không thể chờ đợi thêm được sao?”.
Thẩm Thanh mím môi cười, liếc Khuynh Quyết đang đi bên cạnh. Thực ra, ngay cả cô cũng không thể chờ đợi thêm được nữa.
“Bao giờ tổ chức? Không ai tranh vị trí ’phù dâu’ với tớ chứ?” Lâm Mị hào hứng nói.
“… Này anh.” Thẩm Thanh ngẩng đầu, víu lấy cánh tay Khuynh Quyết, “Lâm Mị hỏi bao giờ chúng mình tổ chức đấy”.
Hứa Khuynh Quyết quay đầu lại, “Tùy em”.
“Cũng sắp rồi.” Thẩm Thanh nói với Lâm Mị. Thực tình cô nghĩ, ông Hứa mới phẫu thuật nên cô muốn đợi sức khỏe của ông bình phục trở lại rồi mới tổ chức.
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí trong lành, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Hôn lễ sẽ diễn ra sau ba tuần nữa. Áo cưới, lễ phục và các thứ tương tự giao hết cho Man Lâm lo. Thẩm Thanh yên lòng chờ đợi ngày mình trở thành cô dâu. Nhưng sau cuộc điện thoại đường dài bất ngờ, tâm trạng cô bỗng trùng xuống.
Hôm ấy, Khuynh Quyết trở về nhà, căn phòng im ắng khác thường.
“Thẩm Thanh?” Anh gọi to.
Ngay sau đó, từ ghế sô pha vọng đến âm thanh yếu ớt.
“Em sao vậy?” Cảm giác có điều gì đó khác thường, anh vội bước tới, chạm vào bờ vai hao gầy của Thẩm Thanh mới biết cô đang ngồi thu lu trên ghế, toàn thân run rẩy.
“… Đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Khuynh Quyết lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến bộ dạng này của Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh sụt sịt, tựa đầu vào ngực Khuynh Quyết, một lúc sau mới nói:
“Một người thân của em vừa qua đời.”
“Ai?”
Hứa Khuynh Quyết nhớ là cha mẹ của Thẩm Thanh ly dị từ rất lâu rồi, họ đã qua đời mấy năm trước. Hiện giờ, cô chỉ còn một người mẹ kế đang sinh sống ở nước ngoài.
“Là dì Ninh, dì sống ở London và bất ngờ qua đời vì xuất huyết não.”
Đúng là mẹ kế của Thẩm Thanh, hơn nữa còn là người đối xử với cô rất tốt.
“Em định hai ngày sau sẽ nói với dì chuyện kết hôn của chúng mình, em rất mong dì sẽ đồng ý về nước dự hôn lễ…”
Thẩm Thanh sớm coi dì Ninh như người thân trong gia đình, mong đợi ngày dì thay mặt cha mẹ đã mất của mình chứng kiến cô thành thân, ai ngờ…
Hứa Khuynh Quyết siết chặt bờ vai của Thẩm Thanh, hỏi:
“Vậy, em sẽ đi tham dự tang lễ của dì?”
“Vâng.” Thẩm Thanh gật đầu, “Dì không có con, nhất định em phải đi”.
“Anh đi cùng em.”
Hứa Khuynh Quyết đặt cằm lên đầu Thẩm Thanh. Anh cảm thấy lúc này cô thật yếu đuối.
“Không cần đâu.” Thẩm Thanh lắc đầu.
“Anh ở đây lo hôn sự đã đủ mệt rồi, hơn nữa ba định để anh tiếp quản công ty, có bao điều cần làm quen, làm sao anh đi được.”
Từ sau cuộc trò chuyện dài với Khuynh Quyết ở bệnh viện, ông Hứa thấy cơ thể mình không khỏe mạnh như xưa nữa, mà Hứa Quân Văn lại đang ở nước ngoài, ông muốn để Khuynh Quyết và Man Lâm gánh vác việc kinh doanh trong nước.
“Em không sao đâu. Chỉ đi vài ngày, xong việc em về ngay.”
Sau một hồi, Thẩm Thanh nói tiếp:
“… Bây giờ em càng hiểu sâu sắc rằng nên quý trọng những khoảnh khắc của thực tại. Bởi vậy, anh đừng quay lưng với ba nữa, ba già rồi, lại vừa mới phẫu thuật…”
“Ừm.” Hứa Khuynh Quyết đáp lại. Lẽ nào anh không hiểu điều đó? Nếu không, anh đã hoàn toàn phớt lờ ý muốn của Hứa Triển Phi như trước đây rồi.
“Qua bên đó, em cũng phải giữ gìn.” Khuynh Quyết ân cần dặn dò. “Vâng!”
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh mang theo túi hành lý đơn giản đến sân bay quốc tế. Hứa Khuynh Quyết phải tham dự Hội nghị cổ đông nên đành nhờ Man Lâm thay anh tiễn Thẩm Thanh.
“Đến nơi chị nhớ gọi điện thoại về nhé.”
Đến cửa thông quan, Hứa Man Lâm ôm tạm biệt Thẩm Thanh.
“Ừm. Muộn nhất là một tuần chị sẽ về.”
“Em sẽ chuẩn bị bộ váy cưới đẹp nhất cho chị.” Hứa Man Lâm cười nói.
Khi máy bay cất cánh và mất hút trong những tầng mây cao, Hứa Man Lâm không thể ngờ rằng, chiếc váy cưới mà cô bỏ bao tâm huyết để chuẩn bị lại không có cơ hội trưng diện, vì một năm sau đó cô mới được gặp lại Thẩm Thanh.