• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nếu như có một ngày
  3. Trang 52

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 51
  • 52
  • 53
  • More pages
  • 71
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 51
  • 52
  • 53
  • More pages
  • 71
  • Sau

Chương 50

Mùa đông lạnh giá, hai người nằm ôm nhau có phải sẽ ấm hơn rất nhiều không? Trác Lan cố gắng tìm kiếm nguồn hơi ấm, nhưng khi cô chạm tới nơi, đưa tay sờ sờ, không phải hay sao ấy, ngực của Long Nữ sao có thể phẳng lì thế này được, mà cũng không cứng cáp thế này. Đột ngột mở bừng mắt, nhìn vào khuôn mặt Tiểu K đang say giấc như đứa trẻ, nhớ ra từng hình ảnh đêm qua, nhìn cơ thể hai người đang quấn chặt với nhau ở trong chăn, rồi cả quần áo tứ tung trên mặt đất, cô nhíu chặt mày lại, ngồi bật dậy cuốn chăn vào người định đi mặc lại quần áo.

“Sao thế, Lan Lan?” Tiểu K cảm giác Trác Lan đang rời giường, nheo mắt mơ mơ màng màng hỏi cô.

Trác Lan không trả lời, lần lượt mặc đồ vào. Tiểu K nằm đó ngây ngốc nhìn cô. Hà hà, đẹp thật, nữ thần của anh sao mà đẹp thế không biết. Thế nhưng câu nói ngay sau đó của Trác Lan khiến Tiểu K lập tức phải sững sờ.

“Hai chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đây chỉ là chuyện tình một đêm, xảy ra rồi thì hãy quên đi.” Nói xong cô cầm theo đồ đạc của mình đi luôn. Tiểu K ngồi trên giường ngây ra nhìn cánh cửa bị Trác Lan đóng sầm lại. Có phải đây là báo ứng? Trước đây anh thường xuyên nói câu này với những người phụ nữ khác, hôm nay người con gái mà anh thích, thậm chí là yêu, đã dùng chính câu này nói với anh thì anh mới hiểu, câu nói này tuyệt tình đến nhường nào. Anh những tưởng qua đêm này thì hai người họ sẽ trở thành đôi tình nhân. Anh tưởng rằng qua đêm này thì anh sẽ có thể khiến cô cảm nhận được hạnh phúc. Nhưng sau cùng anh nhận ra tất cả đều chỉ là do mình anh tưởng tượng mà thôi. Đây chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm? Vậy anh là cái gì? Nghĩ tới đây anh vung mạnh tay, hất tung cái đèn thủy tinh trên đầu giường xuống đất. Mảnh thủy tinh vỡ vụn, giống như trái tim anh lúc này.

Cả đêm Trác Lan không về, ban đầu Long Nữ còn thấy lo lo, sau rồi nghĩ đều đã lớn cả rồi, ai còn làm gì được cô ấy chứ, nhưng rồi vẫn ôm Cầu Cầu ngồi ở phòng khách đợi, đợi tới lúc ngủ quên luôn. Khi Trác Lan trở về, trông thấy cảnh một người một thú ôm nhau ngủ, Long Nữ ôm chặt cơ thể béo tốt của Cầu Cầu, rúc đầu vào cổ nó, Cầu Cầu nhìn Trác Lan đi vào phòng, đôi mắt đen láy chuyển động nhưng cũng không kêu, chú chó này thật là ngoan.

Lúc Trác Lan đang tắm thì điện thoại của Long Nữ kêu vang, là chuông báo thức. Đến giờ dậy rồi, cô bật người nhỏm dậy, mơ mơ màng màng nói với Cầu Cầu: “Bảo bối à, sao hai đứa mình lại ngủ ở đây vậy?”, nói xong lại muốn nằm xuống ngủ tiếp, cứ như đang mộng du. Nhưng Cầu Cầu ra sức lấy chân đẩy đẩy cô, thè lưỡi liếm mặt cô khiến cô bị nhột. Thực sự không chịu nổi, cô đành phải ngồi hẳn dậy, trừng mắt quát nó: “Thằng nhóc quá đáng! Không tìm vợ cho mày nữa!”.

“Ơ, dì Đản Đản của con về rồi ư?” Trông thấy quần áo treo ở cửa ra vào Long Nữ trợn to mắt lên hỏi Cầu Cầu. Con chó này bị Long Nữ làm cho thoái hóa biến chất mất rồi. Bố mẹ của Cầu Cầu là những chú Husky từng tham gia thi đấu, hơn nữa còn giành giải quán quân, nó là hậu duệ dòng dõi danh giá đấy chứ ít đâu, thế mà ngày ngày bị Long Nữ nhốt trong nhà làm thú cưng thú cảnh, thật phí quá. Con chó này rất thông minh, nghe thấy Long Nữ hỏi như vậy liền sủa gâu gâu hai tiếng đáp lại, ai mà hiểu sủa gâu gâu thế có nghĩa gì nhưng vẫn làm cho Long Nữ cực kì hào hứng nói: “Hà hà, bảo bối nhà mình thông minh thế cơ chứ”, nói rồi còn hôn hít nó rất nồng nhiệt.

Long Nữ mặc kệ Trác Lan còn đang tắm, xông vào trong đánh răng rửa mặt, mồm đầy bọt kem đánh răng, quay đầu sang hỏi: “Đêm qua cậu đi đâu vậy, mẹ tớ tìm cậu đấy”.

“À, đúng lúc có đứa bạn gọi đi chơi nên tiện đường đi luôn. Mẹ gọi tớ có việc gì?” Giọng nói của Trác Lan hơi nhỏ, lẫn trong tiếng nước xối ào ào, cũng may tai Long Nữ rất tốt nếu không chắc chắn không nghe ra.

“Thì vẫn chuyện mai mối cho cậu đó, bảo cậu cuối tuần đi xem mặt, tớ truyền đạt xong rồi, cậu đừng trốn nữa đấy, nếu không đi thì mẹ sẽ tới tận nơi lôi cậu đi. Mà còn nữa, cậu nói xem hôm qua đó, Giang Đông làm vậy là có ý gì? Lúc tính tiền thì anh ta cũng trả luôn mất rồi, tớ có cần mang tiền trả cho anh ta không?... Này, Đản Đản, cậu có nghe không đấy?” Long Nữ nói một thôi một hồi cũng không thấy Trác Lan có phản ứng gì, đưa cái mồm đầy bọt gào lên với Trác Lan đang ở phía sau tấm cửa kính.

“Thôi xin nàng, anh ta đâu có thiếu chỗ tiền cỏn con đó, cậu đừng có tính toán như thế đi, có mỗi đĩa bánh trứng mà cậu đã rối cả lên rồi.” Trác Lan căn bản chẳng hề nghe Long Nữ nói chuyện, trong đầu cô toàn là chuyện đêm qua. Tình một đêm xảy ra như thế đấy, hiện giờ cô có tư cách gì mà trách móc Tần Chi Dương chứ, hai người họ chẳng có gì khác nhau cả.

Long Nữ bị Trác Lan kích vào một câu như thế, không thể nói lại được lời nào. Đúng thế, chỉ một đĩa bánh trứng rẻ mạt mà thôi, cô không được phép bị lừa, tuyệt đối không được. Sói xám xấu xa trước khi làm thịt thỏ trắng nhất định sẽ mang cà rốt ra để dụ dỗ, tiếc là cô không hề ăn cà rốt, anh ta chắc chắn không biết điều này.

Liên tục mấy hôm liền không thấy Tiểu K xuất hiện trước khu nhà của Trác Lan, Long Nữ còn thắc mắc không biết sao lại thế, Trác Lan chỉ ra vẻ rất không quan tâm mà nói rằng, thì là thế chứ sao, những người trẻ tuổi chốn đô thị khi hết rung động thì sẽ tự bỏ đi thôi. Long Nữ bĩu môi, trong lòng nghĩ tự coi mình là tiểu thuyết gia chắc, người trẻ tuổi chốn đô thị cái nỗi gì. Nhưng chuyện này cô cũng không thể quá tọc mạch, chẳng lẽ lại đi hỏi Đào Nhiên, có thân thiết đến mấy thì anh cũng là sếp của cô, hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới Tần Chi Dương, cô nhất định phải duy trì trạng thái trung lập. Cô biết bản lĩnh của Trác Lan, lâu như vậy rồi không thấy Tiểu K đâu, cô cho rằng anh ta cũng chỉ đến thế, thấy đủ thì quên.

Đào Nhiên cũng không lần nào nhắc lại chuyện muốn cô làm bạn gái của anh. Cô vốn tưởng anh ta chỉ chọc cô vậy thôi, nhưng hôm nay khi cô vừa chuẩn bị về thì Đào Nhiên chặn cô lại.

“Tối nay em có rảnh không?” Đào Nhiên hôm nay mặc bộ vest sọc hơi màu ánh kim, rất chói mắt.

“Vâng, không có việc gì, sao thế ạ?” Long Nữ gật gật đầu. Hôm nay đúng là cũng không có việc gì thật, mẹ cô nói hôm nay phải đi gặp Trác Lan để bảo cô ấy ngày mai đi xem mặt em họ của con trai của bạn của đồng nghiệp cũ của bà, việc này tốt nhất cô nên tránh đi thì hơn. Giang Đông dạo này gọi điện thoại cho cô không ít, cô lâu lâu lại chọc anh, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được rằng anh đang rất cố gắng không tức giận. Ví dụ như mấy câu đố mẹo mà hôm trước Tiểu K đố cô, Giang Đông biết rõ câu trả lời rồi nhưng cô không để cho anh có cơ hội trả lời, sau đó còn nói “Anh đúng là quá ngốc, đến em còn biết, sao anh còn ngốc hơn cả em thế”.

Giang Đông hiện tại đang áp dụng chiến lược thả con săn sắt bắt con cá rô, anh hiểu rằng nếu tấn công ồ ạt thì chỉ làm Long Nữ càng cách xa anh mà thôi, anh phải cho cô thời gian, cho cô không gian, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại cùng nói chuyện phiếm. Nói tới việc nói chuyện phiếm, tuy Giang Đông nói không nhiều, nhưng chí ít cũng có thể đôi lúc nói đùa được một hai câu, nói chuyện thông thường thì không vấn đề, vì thế anh đã bắt đầu lên kế hoạch hành động cho bước tiếp theo. Tuy nhiên Giang Đông đã bỏ qua một vấn đề gì, trong lúc anh đang thả con săn sắt thì Đào Nhiên đã bắt đầu thu lưới.

“Em thích ăn bánh trứng sốt caramel à?” Khóe miệng Đào Nhiên hé cười, cho người nhìn một cảm giác rất ấm áp.

Long Nữ vô thức gật gật đầu.

“Đi nào, hôm nay tâm trạng của anh đang rất tốt, anh làm cho em ăn.” Đào Nhiên lúc lắc chùm chìa khóa trong tay, quay người đi ra ngoài trước.

“Hả?” Lúc này Long Nữ thực sự là mắt chữ A mồm chữ O rồi vẫn lon ta lon ton chạy đuổi theo sau. Tối nay cô không muốn về nhà để bị mẹ cằn nhằn, ngày ngày kêu cô tái hôn đi, ngày ngày nhắc đi nhắc lại Giang Đông tốt đến thế nào… Mẹ cô càng nói Giang Đông tốt đẹp, cô càng cảm thấy Giang Đông khó ưa.

Lúc này Long Nữ đang đẩy xe đẩy đồ trong khu bán đồ ăn vặt của siêu thị Walmart, Đào Nhiên chẳng hiểu sao bỗng nhiên đòi làm bánh trứng sốt caramel cho cô ăn, vì thế hai người tới siêu thị mua thức ăn. Vừa vào tới siêu thị, Long Nữ liền chạy ngay tới khu bán đồ ăn vặt, khoai tây Lay’s, vị dưa chuột, vị thịt nướng, vị chua cay, vừa nhìn thôi đã rớt nước miếng. Cô bốc ngay hai gói, sau đó nhìn xuống phần mỡ bụng dư thừa đang hơi hơi nhô lên của mình, thở dài một hơi, lại đặt hai gói đó về chỗ cũ.

“Sao không lấy đi?” Đào Nhiên cầm một hộp trứng đi tới, đúng lúc trông thấy Long Nữ đang nhón chân nhét gói khoai tây trở về giá hàng.

“Không ăn nữa, mập ú.” Mắt Long Nữ vẫn không ngừng liếc về phía đó, trông rất đáng thương, bộ dạng không khác gì vẻ tội nghiệp của những đứa trẻ châu Phi không được ăn cơm thường thấy trong sách chính trị.

Đào Nhiên nghiêng người nhẹ nhàng đặt chỗ trứng vào trong xe đẩy đồ, quay người đưa tay lấy thêm mấy túi khoai tây Lay’s đặt vào trong xe, cười nhẹ nói: “Ăn đi, mập một chút mới tốt”.

Đào Nhiên đẩy xe cùng Long Nữ đi hết khu đồ ăn vặt, tới khu đồ đông lạnh, Long Nữ lấy mấy hộp kem liền, sau đó lại ngại ngùng nhìn nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên chỉ khẽ cười gật đầu, trên khuôn mặt là nụ cười yêu chiều. Lúc đi tới giá để kẹo chocolate, Long Nữ lại lượn qua lượn lại rất lâu, đây là loại chocolate cô thích nhất, bao lâu nay vẫn như thế. Món quà đầu tiên mà Giang Đông tặng cho cô chính là thứ này, kì thực tới giờ cô cũng không biết hộp chocolate đó là do Giang Đông bảo Lâm Mạt đi chọn, Lâm Mạt thì chỉ biết đúng một nhãn hiệu này, và như thế, tạo cho Long Nữ một thói quen mà tới cuối đời cũng không thể thay đổi.

Đúng dịp ở đây đang có hoạt động khuyến mãi, nhân viên tiếp thị trẻ tuổi mỉm cười nói với Đào Nhiên: “Thưa anh, anh mua cho bà xã một hộp chocolate Ferrero đi ạ, hôm nay giảm giá đặc biệt đấy ạ”.

Long Nữ vội vàng huơ huơ tay với nhân viên tiếp thị, định giải thích nhưng Đào Nhiên có vẻ như rất hứng thú, nói: “Được, lấy hai hộp đi”.

Khi Long Nữ và Đào Nhiên xách hai túi đồ lớn ra khỏi siêu thị, Long Nữ mặt mũi ủ rũ nói: “Ôi chao, một phút bồng bột mà mua nhiều đồ ăn thế này, đúng là tội ác mà”.

“Không sao đâu, cứ để ăn từ từ, chị em phụ nữ phải có da có thịt nhìn mới đẹp.” Đào Nhiên an ủi cô một cách rất có trách nhiệm.

“Thôi xin anh, em không tin giữa người đẹp dáng xinh và người đẹp ú na ú nần, đàn ông các anh sẽ chọn người thứ hai đâu. Thà tin thế giới này có ma quỷ cũng không thể tin tưởng mồm mép của đàn ông. Các cụ dạy cấm có sai.” Long Nữ nói xong thì lúc lắc đi ra phía đỗ xe.

Ở một phía khác, trong văn phòng làm việc của Giang Đông, cũng đang diễn ra một tình cảnh rắc rối giữa đàn ông và đàn bà. Dương Tử là người phụ nữ thông minh, cô ta biết mình muốn điều gì, cũng biết phải nỗ lực hi sinh cho thứ mà mình muốn. Vừa mới đây thôi cô ta đã nói với Giang Đông, cô ta thích anh, muốn được ở bên anh, còn giây phút này, một mình cô ta đứng ngây ra đây, nhìn ánh đèn đường rực rỡ phía dưới, gặm nhấm sự cô độc của bản thân. Cô ta biết thế nào là tình yêu, nhưng cô ta nhìn ra giữa Giang Đông và Long Nữ tồn tại quá nhiều vấn đề, nếu không cô ta cũng sẽ không dám nghĩ quá xa. Dù gì cũng đã từng có kẻ làm người thứ ba trong chuyện của cô ta, phá hoại hạnh phúc gia đình của cô ta, nhưng còn Giang Đông và Long Nữ đã ly hôn rồi, anh là người tự do, cô ta hoàn toàn có quyền được theo đuổi anh. Vậy nhưng anh đã nói gì? Nhanh như vậy đã cự tuyệt, không để cho cô ta chút thể diện nào hết. Đây mới chính là Giang Đông, đây mới chính là Giang Đông mà cô ta yêu năm 32 tuổi.