• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nếu như có một ngày
  3. Trang 55

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 54
  • 55
  • 56
  • More pages
  • 71
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 54
  • 55
  • 56
  • More pages
  • 71
  • Sau

Chương 53

Tối qua khi Đào Nhiên nói ra câu đó, Long Nữ không còn cười trêu anh là gay như mọi lần nữa, bởi vì cô cũng không ngốc, mỗi lần anh thổ lộ, cô có thể cảm nhận được anh có tình cảm với cô, vờ như ngốc nghếch không biết có còn là cách tốt nhất cô có thể lựa chọn? Cô thực không biết mình có thể cho anh một câu trả lời như thế nào, tiếp nhận anh ư? Không thể được. Khoan nói tới việc trái tim cô, tâm hồn cô vẫn chưa thể nào hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của Giang Đông, cho dù cô là một người độc thân một trăm phần trăm cả trong lẫn ngoài thì cô vẫn không muốn thưởng thức hương vị tình yêu một lần nữa. Còn cự tuyệt? Cũng không thể được. Cô luôn không thể thốt ra chữ “không”, cô sợ làm tổn thương người khác, sợ mình không chịu nổi những day dứt về những việc mình có thể sẽ gây ra cho người ta. Chính vì thế, hôm qua, cô chỉ có thể giữ im lặng, cho tới khi Đào Nhiên tiễn cô về tới nhà, trước lúc cô xuống xe, anh nói: “Em đừng phiền não, cứ nghĩ cho kĩ nhé”.

Lúc đó cô thật muốn chửi anh, kêu tôi nghĩ cho kĩ, nghĩ cho kĩ mà có thể không phiền não được sao? Phiền chết mất! Làm bạn bè với nhau đang yên đang lành, tại sao phải thành ra thế này? Tại sao phải phức tạp như thế?

Lại nói về Giang Đông, sau khi chờ đợi hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trông thấy Long Nữ vội vàng đi từ nhà Đào Nhiên ra, sắc mặt có vẻ không được tốt. Đào Nhiên đi sau cô, ánh mắt không giây phút nào rời khỏi cô. Cảm giác này phải miêu tả như thế nào nhỉ, trong lòng tựa như có một bó đuốc đang cháy, rõ ràng là thứ của mình mà lại bị người khác nhìn chằm chằm vào. Anh cực kì bực mình, nhưng vẫn phải liên tục tự nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, không được cả giận mất khôn. Khổ sở quá, cuối cùng thấy Đào Nhiên đưa Long Nữ về tới nhà, Long Nữ đi thẳng vào trong không hề quay đầu lại, điểm này thì anh hài lòng, nhưng thấy Đào Nhiên hút hết hai điếu thuốc rồi mới lái xe đi thì lại thấy bực bội, vợ của tao mày lo lắng cái chết tiệt gì?

Mới sáng sớm, Trác Lan xuống dưới tầng, ánh mắt liền đưa tới một vị trí quen thuộc, nhưng đã không còn chiếc xe quen thuộc ở đó. Không biết tại sao, tim cô như có chút trống rỗng. Từ sau hôm đó hai người không ai liên lạc với ai nữa. Sau đó cô thấy mình quả thật rất nhẫn tâm, có thể nói ra câu nói tuyệt tình đến vậy. Thế nhưng nếu không làm vậy thì cô phải thế nào mới được? Cô nào có gan góc gì đâu, cô muốn trốn chạy, trốn chạy Tần Chi Dương, trốn chạy Tiểu K. Cô không dám để lộ trái tim mình ra một lần nữa, không thể chịu đựng tổn thương thêm một lần nữa.

Long Nữ thừa nhận mình nhát gan, khi giải quyết những vấn đề bối rối khó xử thế này cô thực sự không biết nên làm như thế nào. Hôm qua còn đứng xem chuyện tình tay ba ồn ào của Trác Lan, hôm nay đã tới phiên mình được làm nữ chính, đã vậy tới tận bây giờ cô mới biết, cảm giác này không hề dễ chịu.

Hôm nay cô đi làm rất sớm, không dám tiếp tục đợi Đào Nhiên. Cô làm sao dám đối xử với anh như trước đây chứ. Rất nhiều thứ nếu không bị phá vỡ thì cô có thể giả ngốc, vờ coi như không biết, mặc kệ tất cả mà sống trong suy nghĩ của chính mình. Thế nhưng tối qua cô đã không thể chợp mắt, cô suy nghĩ rất nhiều xem nên nói câu gì đầu tiên với Đào Nhiên, làm sao để hai người không cảm thấy khó xử, nghĩ rất nhiều rất nhiều, chính thế hôm nay cô xuất hiện tại văn phòng làm việc với hai quầng thâm to đùng quanh mắt.

Đã chín giờ mà chưa thấy Đào Nhiên tới. Có một tập tài liệu cần anh kí duyệt, Long Nữ dài cổ ngóng ra phía ngoài cửa. Ada ngồi bên đó đang cầm chiếc gương dặm lại phấn trang điểm, thong dong nói với cô: “Trợ lý Long này, hiện tại cô cũng được đấy nhỉ? Giờ ai cũng biết bên cạnh Tổng Giám đốc Đào có một Tiểu Long Nữ, ha ha, kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc”.

Long Nữ không phản ứng lại, đối với những lời nói vô vị của mấy kẻ nhàm chán như thế này, hiện tại cô đã có thể tự động phớt lờ, nếu không thì ngày nào cũng bị làm cho tức mà chết mất. Cô đã trưởng thành hơn rồi, trước đây có thể rơi nước mắt vì bị người khác nói này nói nọ, rồi đau lòng, ủ rũ, hiện tại tiến hóa được tới giai đoạn này chính là sự lột xác của một người phụ nữ.

Lúc Đào Nhiên đi vào, Ada vội vàng cất gương đi, mỉm cười chào hỏi anh. Anh chỉ khẽ gật đầu, đi qua trước bàn của Long Nữ, nghiêng mặt nói với cô: “Mang tập tài liệu hôm qua vào đây”.

Long Nữ ngây ngốc gật gật đầu, cầm tập tài liệu đi theo anh vào phòng. Ada hầm hừ, bắt đầu gõ chữ lách cách, chắc đang dùng bàn phím làm công cụ phát tiết.

Mĩ nam trong ánh nắng cẩn thận xem xét tập tài liệu, đôi lúc khẽ nhíu mày, đôi lúc gõ nhè nhẹ chiếc bút kí lên mặt bàn. Tinh thần của Long Nữ rất căng thẳng, nhiều khi mở lời được thì sẽ tốt hơn, càng như thế này càng khó xử lí, đúng lúc đầu óc cô đang quay mòng mòng, Đào Nhiên cuối cùng đã phá vỡ sự yên lặng.

“Em thích nhìn ngắm anh như vậy thì cứ nhận lời anh là được rồi.” Đào Nhiên vẫn cúi đầu, nếu không phải có âm thanh từ hành động lật giấy của anh thì Long Nữ còn tưởng mình đang nằm mơ, sao lại đột ngột bật ra câu nói này vậy? Chẳng lẽ anh có mắt ở trên đầu sao?

“Dạ? Ha ha…” Long Nữ cười cười, che giấu sự bối rối của mình, cảm giác bị bắt ngay tại trận thật không ra làm sao.

“Sao hôm nay lại tự đi làm một mình vậy?” Đào Nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cười nhìn Long Nữ, ánh mắt có đôi chút trêu đùa cô.

“Đâu có, Đản Đản tiện đường đưa em đi.” Lần này tới lượt cô cúi đầu, không biết tại sao giờ cô không còn dám nhìn thẳng vào mắt Đào Nhiên nữa, dường như đó là một vòng xoáy khổng lồ, bất cẩn là sẽ bị hút sâu vào.

“À, Trác Lan và Tiểu K gần đây hình như xảy ra vấn đề gì đó, cô ấy có nói gì với em không?” Đào Nhiên hôm nay rất lạ, bình thường anh tuyệt đối không nói mấy chuyện này trong giờ làm việc, nhưng hôm nay chờ Long Nữ nửa tiếng ở chỗ cũ thì anh đã bị kích động rồi.

“Sơ sơ thôi, em cũng không rõ, nhưng Đản Đản ngày mai sẽ đi xem mặt.” Long Nữ thấy anh như vậy nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to, hàng mi dài khẽ đưa rất đáng yêu.

“Còn em?” Đào Nhiên đưa ra một câu hỏi không đầu không cuối, hệt như một cao thủ, ra tay hạ địch đúng lúc bất ngờ nhất.

“Em? Em vẫn ổn cả.” Long Nữ bị câu hỏi của anh làm cho bất ngờ quá sức.

“Được, giờ đang là giờ làm việc, không nói chuyện này nữa, ngày mai là cuối tuần mình hãy cùng đi ăn, hai chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Đào Nhiên đột ngột thu lại ý cười, gấp tài liệu đưa cho Long Nữ.

Long Nữ bị anh xoay mòng mòng, gì thế này không biết, thay đổi xoành xoạch. Cô cầm tập tài liệu quay người đi ra ngoài, Đào Nhiên nhìn theo bóng Long Nữ, anh nhận ra hình như mình chỉ toàn nhìn theo bóng lưng của cô, bất chợt có cảm giác lo sợ, liệu có khi nào cuối cùng cô cũng sẽ chỉ để lại cho anh một bóng hình mà thôi? Vậy thì anh phải gia tăng tốc độ một cách hợp lí, bất luận kết quả có ra sao, ít nhất cũng phải cố gắng nắm lấy.

Về phần Trác Lan vẫn đang rối bời, tính khí cực kì khó chịu, không biết bản thân mình ngày ngày suy nghĩ cái gì mà chỉ toàn gặp chuyện không suôn sẻ. Vừa rồi trợ lý tới nói lần này Dương Tử của Đông Nam lại ép giá bọn họ, khiến cô bực mình không tả nổi. Giang Đông như vậy là có ý gì, ngày nào cũng cho cái đứa đáng chết đó tới làm khó cô, không còn cách nào khác, cô đành đích thân tới tìm Giang Đông nói chuyện.

“Giang Đông, anh làm vậy là có ý gì?” Hai tay Trác Lan chống xuống mặt bàn, giận dữ chất vấn Giang Đông.

“Lại làm sao thế?” Giang Đông bị cô hỏi mà không hiểu gì cả. Gần đây anh thể hiện rất tốt mà, đang định bước tiếp theo tiếp tục sử dụng chiến lược dịu dàng tình cảm, rồi còn định nhờ Trác Lan giúp thổi gió bên tai, sao lại thành ra thế này nhỉ?

“Giả vờ giả vịt, có nhất thiết phải ép giá của em thấp đến thế không, không làm ăn với anh nữa thì em cũng không chết đói. Tiền đúng là quan trọng nhưng cũng không đến mức đó, hơn nữa Giang Đông anh thiếu chỗ tiền đó hay sao? Nếu không thì để lần này em ém hàng luôn! Anh đục nước béo cò giậu đổ bìm leo phải không? Quá lắm rồi đấy!” Ánh mắt Trác Lan sắc lẹm chờ anh trả lời, khẩu khí rất không có thiện chí, giọng điệu gai góc rõ mồn một, kiểu ăn nói này đúng thật chẳng mấy ai dám dùng để nói với Giang Đông.

Thực ra Giang Đông cũng rất khâm phục Trác Lan, một cô gái mà có thể tạo dựng sự nghiệp được như hôm nay không dễ dàng gì, lại thêm việc cô ấy có liên quan tới Long Nữ nữa nên anh cũng luôn ủng hộ cô. Tuy tính khí khó chịu của cô khiến cho bọn họ cứ đụng mặt là cãi cọ, nhưng thực tình mà nói thì nếu có việc cần hỗ trợ nhau thì vẫn có thể coi là bạn bè được. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì anh thực sự không biết, những chuyện này đều do Dương Tử phụ trách cả.

“Em chờ một chút.” Giang Đông quay sang kêu Lâm Mạt gọi Dương Tử tới.

Trác Lan thấy thái độ hợp tác của anh, khoanh tay ngồi ở một bên sô pha thản nhiên nói: “Gần đây anh tỉnh ngộ rồi đấy à, còn biết cả món bánh trứng sốt caramel cơ đấy”.

“Sao nào, thương hại anh phải không? Long Nữ gần đây thế nào?” Giang Đông tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội tốt này để thám thính tình hình.

“Vẫn thế thôi, nhưng mà này, đừng nói em không báo với anh nhé, Đào Nhiên gần đây có gì đó với Long Nữ rồi, ánh mắt đó ấy à, hà hà, em nhìn đi nhìn lại sao mà thấy giống ánh mắt của Long Nữ lúc nhìn anh thế không biết. Tất nhiên, hiện tại Long Nữ đã không thèm nhìn anh nữa rồi.” Cái miệng của Trác Lan thật độc địa! Thế mới nói Tiểu K thật thảm hại, ngày ngày vui vẻ cho Trác Lan trù ẻo, không bị trù ẻo anh ta không thoải mái.

“Hừ, cái thằng đồng bóng đấy biết điều thì giữ ý giữ tứ chút, đừng để lúc nào đó anh phải ra tay xử lí nó. Lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào vợ của anh, còn không sợ bị ăn chém.” Giang Đông nghe nhắc tới Đào Nhiên lập tức khó chịu, anh luôn cảm thấy một tên đàn ông con trai mà tướng mạo như vậy, hừ, đúng là thảm họa.

“Anh đừng vội nói như vậy, em thấy Long Nữ không chừng ngày nào đó lại thực sự mở lòng ấy chứ.”

Giang Đông đang định phản pháo lại thì Dương Tử gõ cửa đi vào, nhìn Trác Lan đang ngồi trên sô pha, sững người trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng có thể bày ra nụ cười hoàn hảo cất lời chào hỏi: “Cô Trác đến à?”.

“Đúng vậy, tôi tới thăm Dương tiểu thư và Tổng Giám đốc Giang.” Trác Lan vắt chéo chân ngồi đó, hai tay khoanh lại, trông cứ như dân anh chị, điệu bộ đó có thể đi làm em gái của Giang Đông được.

“Đông Tử, anh tìm em có việc gì thế?” Dương Tử mỉm cười lịch sự, quay sang hỏi Giang Đông. Trác Lan hừ một tiếng, Đông Tử, gọi sao mà thân thiết vậy, hai đứa thối tha!

“Trác Lan nói đợt hàng này giá cả có vấn đề, chuyện là thế nào?” Giang Đông nhàn nhạt hỏi, gần đây anh bị Dương Tử bám riết lấy, tuyên bố rằng phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ như trở bàn tay, anh thấy sợ cô ta luôn. Dương Tử cười một cái là anh muốn phát hoảng.

“Ồ, có lẽ là nhân viên nhầm lẫn giá cả rồi, để em kiểm tra lại xem sao.” Dương Tử tỏ ra rất lo lắng, cứ như đang nghĩ cho Trác Lan không bằng, nói xong còn quay qua tỏ ý với Trác Lan, khiến Trác Lan thấy phát gớm lên được.

“Không đúng, tôi đã gọi điện thoại hỏi rồi, thấy nói là chỉ thị của Giám đốc Dương.” Trác Lan nghiêng đầu thách thức, trong lòng nghĩ, sao nào định giả dạng người tốt à, không có cửa!

“Vậy sao, vậy có thể hai chúng ta trao đổi không được thống nhất. Tôi cảm thấy hiện tại giá chúng tôi đưa ra đã chấp nhận được rồi, cao hơn nữa chúng tôi thấy không thích hợp.” Dương Tử cứ như ngày nào cũng mang theo vài cái mặt nạ đeo trên mặt, nói đổi là đổi ngay được. Lần trước giá cả cuối cùng đã bị Giang Đông đẩy cao lên khiến cô ta rất bực mình, Giang Đông dung túng Trác Lan, chẳng phải là vì vẫn còn tình ý với Long Nữ hay sao? Kì thực lòng dạ phụ nữ kì lạ thế đấy, người ta chẳng định làm gì mình nhưng dục vọng chiếm hữu trong bản chất khiến cho họ trở lên xấu xí cực độ.

“Thế nào gọi là không thích hợp? Tôi hợp tác với Giang Đông đã lâu như thế vẫn luôn là giá này, dựa vào cái gì mà cô nói đổi thì đổi luôn?” Trác Lan đứng bật dậy, sao nào, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Trong lòng cô rõ như gương, còn không phải là bởi Long Nữ hay sao, nếu cô để cô ta bắt nạt thì tức là để cho cô ta bắt nạt Long Nữ, mẹ kiếp, quên đi!