Nụ hôn của Cố Hạo Đình ngày càng mãnh liệt, khiến Hoắc Vi Vũ chẳng còn cơ hội để mà thở dốc.
Hơi thở xâm lược của đàn ông tỏa khắp phòng tắm. Nhiệt độ mỗi lúc một tăng cao.
Bàn tay của hắn siết chặt lấy eo cô. Dù cách một lớp khăn tắm nhưng sức lực bộc phát mạnh mẽ của hắn dường như nuốt trọn hết thảy.
Hai chân Hoắc Vi Vũ nhũn ra, chẳng biết đã bị hắn đè lên tường từ lúc nào.
Cố Hạo Đình chỉ còn cách cánh cửa cuối cùng một bước nhỏ nhoi.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên dồn dập.
Hoắc Vi Vũ lấy lại lý trí, đẩy vai hắn rồi nhắc nhở: “Có người tìm anh kìa.”
Cố Hạo Đình giật khăn mặt ném vào cửa, quát ầm lên: “Cút!”
“Thưa Tư lệnh, Tổng thống phát điện khẩn mời ngài qua đó một chuyến ạ.”
Trung tá Thượng liều chết báo cáo.
“Bảo ông ta đợi đi.” Cố Hạo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ bằng đôi mắt đỏ ngầu rồi hỏi đầy táo bạo: “Cô có muốn tôi làm nốt không?” Câu hỏi này cứ như chỉ cần cô nói “Muốn” là hắn làm luôn vậy.
“Đàn ông lên cơn cuồng dâm đều mất trí à?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
“Đồ không biết điều.” Cố Hạo Đình cúi người cắn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ bật ra tiếng rên đau.
“Nghe êm tai đấy.” Hắn thản nhiên buông lời, trong mắt ánh lên vẻ ngang ngược, sâu xa và trào phúng.
Hoắc Vi Vũ giận lắm, bèn nhón chân cắn trả một cái lên môi hắn, cắn xong không chịu buông ra.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, chẳng nói chẳng rằng.
Hoắc Vi Vũ cắn mãi cũng chán bèn nhả ra, phản pháo: “Cắn thế mà không kêu, anh bị vô cảm à?”
“Muốn nghe hả? Đêm nay về hầu hạ cho tử tế rồi tôi cho cô nghe. Thế nhưng với cái kĩ thuật hôn sứt sẹo ấy thì cô đừng có nằm mơ nữa.” Cố Hạo Đình châm chọc xong bèn tháo khăn tắm vứt xuống bồn, mở nước lạnh, đứng dưới vòi sen.