Những bước chân tiến đến gần khi anh đang mải mê quan sát cốc nước trong suốt trước mặt và cố hình dung hàng vạn những vi khuẩn đang bơi lội trong ấy. Khó chịu vì lại bị quấy rầy, anh nóng nảy khoát tay ra sau xua chúng đi nơi khác. Những bước chân dừng lại. Nhưng chỉ trong giây lát, chúng lại khe khẽ nhích đến gần khiến anh không thể tiếp tục quan sát được nữa. Anh đứng dậy rời phòng rồi bỏ đi thẳng mà không buồn ngoái lại. Anh thấy lòng sôi lên và hai tai nóng bừng, nhưng anh cố kìm mình không để cho cơn giận bộc phát.
Ngay hôm ấy, anh quyết định dời đi nơi khác. Anh đã nghĩ rằng, hiển nhiên, những bước chân sẽ không còn theo quấy rầy anh nữa vì chúng sẽ theo thói quen tìm đến nơi cũ. Tuy nhiên, chỉ nửa giờ sau khi dời vào căn hộ mới, lúc anh vừa xếp đặt mọi thứ đâu vào đấy và khoan khoái ngồi xuống bên chiếc bàn yêu thích để chuẩn bị tiếp tục việc quan sát, anh giật nẩy người và suýt ngã khỏi ghế khi nghe thấy tiếng những bước chân đang từ từ tiến đến gần.
Thoạt đầu, anh cho rằng mình đã nhầm lẫn và âm thanh này phát ra từ những căn hộ kế bên. Anh cho rằng vì lớp cách âm kém chất lượng nên mọi di chuyển của những người hàng xóm có thể lọt vào căn hộ của mình. Nhưng chỉ sau vài phút tập trung lắng nghe, anh không còn nghi ngờ gì nữa: quả là những bước chân đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn, nay đã đến sát sau lưng anh. Không thể chịu được, anh đẩy chiếc bàn qua một bên, vớ lấy túi xách và lao khỏi phòng. Tiếng cửa đánh sập sau anh lưng cắt đứt những tiếng chân đang chạy theo anh gấp gáp.
*
Anh đón tàu, đi suốt đêm đến một thành phố khác. Sau nhiều ngày lang thang hết công viên này đến công viên khác và vật vờ ở những rạp chiếu phim, anh quyết định phải tìm một chỗ ở tử tế. Anh cần được nghỉ ngơi cũng như nóng lòng được tiếp tục công việc quan sát còn đang bỏ dở. Anh mệt mỏi ngủ vùi suốt gần hai ngày. Đến khi thức giấc, anh khoan khoái và tự tin rằng anh đã sẵn sàng bắt đầu một chương mới trong đời.
Khi anh còn đang hớn hở vạch ra trong đầu chương trình làm việc và dự định sẽ quan sát thêm những hiện tượng đặc biệt khác, đột nhiên có tiếng những bước chân tiến đến gần khiến anh có cảm giác như đang bị siết cổ. Anh buông tay, đánh rơi tách cà phê bỏng rẫy đổ tung toé lên bàn và lên đùi. Tiếng những bước chân hối hả lại gần, một cô phục vụ trẻ cúi xuống ân cần bên anh và hỏi thăm anh có bị bỏng nặng hoặc cần nhân viên y tế giúp đỡ không. Anh há hốc miệng, lắc đầu. Nét kinh hoàng còn in trong mắt anh, và mặc dù anh đã cố gắng, anh không thể cất lời đáp lại hoặc trấn an người phụ nữ trẻ.
Anh trở về phòng, bồn chồn đi lại. Vì quá bực dọc nên anh không thể bình tâm để bắt đầu làm việc. Công việc quan sát ấy cần sự tập trung cao độ và một bộ óc minh mẫn, sáng suốt mà giờ đây anh không thể lấy lại được. Cuối cùng, anh nghĩ ra một cách: anh đi đặt thợ làm kính thiết kế cho mình một căn phòng hoàn toàn trong suốt, cách âm, và chỉ có một lối ra vào duy nhất mà anh sẽ ngồi ngay ngưỡng cửa, xoay mặt ra ngoài. Anh khoan khoái nghĩ rằng với cách ấy, anh có thể yên tâm làm việc và sẽ ngăn những bước chân, không cho chúng tiến vào và quấy rối mình nữa.
Sau nhiều ngày thức trắng chờ đợi, cuối cùng căn phòng kính của anh cũng đã được lắp xong. Anh trang trọng đặt cốc nước đã được tinh lọc trong suốt lên chiếc bàn nơi ngưỡng cửa và chậm rãi ngồi vào bàn. Khi anh còn đang nhắm mắt, khoan khoái tận hưởng cảm giác hài lòng về chỗ làm việc mới và niềm hưng phấn trước một viễn ảnh nghiên cứu trong yên bình, những bước chân chẳng biết từ đâu đã rón rén tìm đến gần. Anh bị choáng như vừa bị một cú đấm vào mặt. Anh loạng choạng đánh ngã cốc nước trước mặt, rồi như kẻ mộng du, anh lần tìm lối ra khỏi phòng và đi xuống đường.
Anh đi lang thang vô định nhiều ngày, vật vờ như kẻ say, cố tìm cho mình một nơi để sống và làm việc yên ổn. Sau một thời gian khá dài, anh nghĩ ra cách thay đổi căn phòng kính để không ai có thể vào được: căn phòng sẽ hoàn toàn kín bưng, không cửa, ngoại trừ một lỗ hổng trên nóc để anh tự ròng dây ra vào. Tiếc thay, kế hoạch mới của anh vẫn không mang lại kết quả anh đã mong đợi: những bước chân vẫn theo anh lẻn vào. Nhưng anh không vì thế mà nản lòng. Anh đặt làm chiếc phòng hẹp lại, chỉ vừa đủ một chỗ ngồi và chiếc bàn. Anh tin chắc lần này những bước chân không còn chỗ để đi lại và quấy rầy mình nữa.
*
Nhưng anh không thể ngờ được định mệnh đã cay nghiệt với mình đến thế. Sau khi anh đã khoá mình vào chiếc hộp kính bịt bùng, những bước chân vẫn không buông tha: chúng thay nhau đi lại trên những bức tường kính và không ngớt giẫm đạp, gây nên những âm thanh đùng đục, thình thịch như những cú nện vào đầu. Anh chới với và thấy nghẹt thở. Anh vẫy vùng và cố tìm cách thoát khỏi chiếc hộp kính, nay đã trở thành một thứ nhà tù không ai có thể giúp anh thoát được. Cuối cùng, với toàn bộ sinh lực và một nghị lực phi thường, anh vượt ra được khỏi hộp kính và ngất đi vì kiệt sức và tuyệt vọng.
*
Nhiều năm sau đó, những người trong thành phố ấy vẫn còn nhắc đến anh như một kẻ bí ẩn. Họ còn truyền nhau huyền thoại về một người đàn ông luôn mang mặt nạ dưỡng khí, suốt đời giam mình trong một chiếc hộp kính chân không, cách âm, gắn trên chiếc xe lăn không ngừng di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Nhiều người cho rằng ông ta bị mất trí, nhưng chỉ có ông mới biết được lý do đích thực trong lối sống khác thường của mình và tìm thấy hạnh phúc trong sự lựa chọn ấy: những bước chân không thể bắt kịp ông trên chiếc xe lăn. Và dẫu cho có lúc ông chậm lại, bức tường cách âm và khoảng chân không sẽ chận đứng âm thanh của chúng, để ông được sống mãi trong niềm hạnh phúc ông hằng khát khao mong chờ: hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình: một cõi yên lặng – vĩnh cửu.
Adelaide 16/11/2005