Điều ấy quả là có thật. Mỗi lần nhìn đến chiếc áo ấy, hắn thấy gai ốc nổi lên, xương sống ớn lạnh. Nhưng hắn vẫn thích giữ nó, hắn vẫn thèm được mặc nó. Đã bao lần hắn định lấy ra mặc nhưng rồi hắn dừng lại. Hắn sợ.
Chiếc áo ấy là quà của tên bạn thân tặng hắn sau chuyến du lịch Châu Á. Tên bạn đến thăm hắn sau chuyến đi, hai người ngồi trò chuyện với nhau rôm rả, tên bạn mang cho hắn xem bao nhiêu là hình đẹp. Mãi sau, tên bạn lôi trong túi du lịch ra một bọc vải chìa cho hắn.
“Quà của cậu đấy”, bạn hắn vui vẻ nói.
Hắn mở bọc vải, lôi ra chiếc áo.
“Chà, đẹp quá!”, hắn tấm tắc.
Chiếc áo đẹp thật. Tên bạn bảo nó làm bằng tơ tằm, mụ già bán cho hắn trông gớm ghiếc như một mụ phù thủy bảo chiếc áo này do con gái mụ dệt, và có phép lạ.
“Thế cơ đấy!” Hắn nói, mắt vẫn không rời khỏi chiếc áo.
Chiếc áo xanh biếc, một màu xanh kỳ lạ khó diễn tả. Nó vừa mềm, vừa mát, lại nham nhám với những sợi vân li ti như dãi nước. Hắn ướm thử vào người. Chiếc áo vừa in như may cho hắn. Hắn hài lòng nhìn thấy chiếc áo mới tôn thêm nét đẹp thanh tú rất nghệ sĩ của mình. Hắn định cuối tuần sẽ mặc nó lúc đến thăm cô bạn đồng nghiệp mà hắn vẫn theo đuổi từ bấy lâu nay.
Sáng Chủ Nhật, hắn diện chiếc áo mới, dạo một vòng quanh phố rồi vào quán nước gọi một ly cà phê nóng. Hắn có cảm tưởng bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào chiêm ngưỡng chiếc áo, và vẻ đẹp kiểu người mẫu của hắn. Đi ngang qua quầy báo, hắn mua một tờ, và còn vài đồng tiền lẻ, hắn mua một vé cạo. Hắn cảm thấy khoan khoái và may mắn. Vừa đi vừa huýt gió, hắn cạo thử tấm vé. Hai chục nghìn! Hắn tiếp tục cạo, đến ô thứ nhì, lại một lần hai chục nghìn nữa. Tay hắn run run. Đến ô cuối cùng, hắn nín thở. Số hai mươi nghìn ló ra, hắn không tin vào mắt mình nữa! Số hai mươi nghìn nằm đó, tròn trĩnh, lộng lẫy. Hắn đọc đi đọc lại, dò dẫm như kẻ mù chữ cho đến khi hắn tin chắc là thật. Đầu gối hắn rủn ra, hắn đi như không chạm đất trở lại quầy báo.
“ Chúc mừng cậu”, bà bán báo vui vẻ nói, “Quả là một ngày may mắn!”
“Vâng!”, hắn nói như hụt hơi.
Bà bán báo lấy tên, địa chỉ của hắn, rồi trao cho hắn tờ chứng nhận thắng vé số.
“Cậu yên tâm, vài hôm nữa người ta sẽ gửi tấm ngân phiếu đến cho cậu”.
“Cám ơn bà”, hắn nói giọng run run.
Vừa lui xe hơi ra khỏi bãi đậu, hắn vừa phát thảo một chương trình mua sắm thật xôm tụ. Đột nhiên hắn nghe tiếng gào thét, la khóc, cùng tiếng đập thình thình đằng sau xe. Hắn vội vã dừng lại rồi chạy ra ngoài xem thử. Trời ơi, nằm sóng soài dưới đất cạnh bánh sau của xe hắn là một thằng bé tí tẹo, máu me bê bết. Hắn ôm đầu, loạng choạng bước tới. Một người phụ nữ trẻ, có lẽ là mẹ của đứa bé đang khóc ngất, ngã quỵ bên cạnh. Nhiều người vây quanh, có ai đó gọi xe cấp cứu bằng điện thoại di động. Hắn nghe loáng thoáng có tiếng người kêu lên đứa bé đã tắt thở. Hắn ôm mặt ngất đi.
Hắn tỉnh dậy trong xe cứu thương. Đứa bé nằm trên băng ca, bố mẹ nó mỗi người ngồi một bên lặng lẽ khóc. Hắn thấy đầu óc quay cuồng, tim hắn thắt lại từng cơn, lồng ngực như bị siết chặt đến nghẹt thở. Hắn muốn khóc nhưng không khóc được, người tê điếng. Hắn mù mờ nhớ lại người ta hỏi tên tuổi, địa chỉ của hắn. Đến bệnh viện, người ta cho hắn uống nước, xem mạch rồi đưa hắn về nhà.
Hắn bị đưa ra tòa. Tòa xử hắn trắng án vì đứa bé ấy không được bố mẹ nó canh giữ cẩn thận trong bãi đậu xe. Hai người mải cãi nhau, đứa bé bất ngờ lao ra trong lúc hắn lui xe. Hắn không bị tù tội, nhưng số tiền hai chục nghìn hắn trúng số vừa đủ trả luật sư và bù lại những ngày hắn nghỉ việc không lương.
Hắn như kẻ mất hồn suốt một thời gian sau đó. Hắn suýt mất việc ở sở. Người ta thương hại hắn bị khủng hoảng nên cũng nâng đỡ cho hắn dần dần bình phục. Chiếc áo treo ngay ngắn trong tủ, hắn không dám sờ đến. Mỗi lần nhìn thấy nó, hắn muốn lên cơn đau tim.
*
Sau một thời gian dài, hắn trở lại bình thường. Cuộc tình đơn phương của hắn nay có chiều hướng tốt đẹp. Sinh nhật của nàng, hắn muốn diện thật đẹp mang quà đến thăm nàng. Chọn mãi không có bộ cánh nào vừa ý, hắn lại chọn chiếc áo xanh biếc mà hắn hài lòng nhất.
Hắn không ngờ vận may đến với hắn. Nàng tiếp đãi hắn thật ân cần, nồng hậu. Nàng âu yếm trò chuyện với hắn. Lúc chia tay, hắn xúc động ôm nàng. Nàng để cho hắn hôn. Hắn sướng rơn như bay lên chín tầng mây. Về đến nhà, chị hắn gọi điện nhờ trông mấy đứa cháu để hai anh chị đi ăn tiệc, hắn vui vẻ nhận ngay.
Ăn tối xong, hắn cho lũ trẻ đi ngủ rồi gọi điện cho nàng. Hai người rủ rỉ trò chuyện, hắn mê man trong hạnh phúc vì nàng cũng đáp lại tình cảm cho hắn thật thắm thiết. Đột nhiên hắn nghe một tiếng nổ dữ dội từ hướng nhà bếp. Khói đen mù mịt cuồn cuộn xộc vào phòng khách. Lửa táp vào rèm cửa phừng phực cháy. Hắn hoảng hồn nhớ ra, hắn đun ấm nước trên lò ga vặn hết mức định pha cà phê cho nhanh nhưng quên bẵng. Hắn quýnh quáng không biết phải làm gì, may sao hắn kịp nhớ ra mấy đứa cháu. Hắn cuống cuồng lao vào phòng ngủ, vừa đánh thức mấy đứa lớn, vừa bế đứa nhỏ lôi kéo nhau ra ngoài kịp lúc cả nhà bùng cháy. Có ai đã gọi giúp cho sở cứu hỏa. Xe cứu hỏa đến chỉ vừa kịp dập tắt lửa khỏi lan sang nhà hàng xóm, nhưng nhà chị hắn thì đã bị cháy rụi.
Hắn như một tên điên vật vã suốt mấy ngày trời. Khi tỉnh lại, hắn nhớ ra chiếc áo. Chiếc áo ấy, mỗi lần hắn mặc vào là có chuyện cực may và cực rủi xảy ra. Hắn quyết định vứt chiếc áo đi hay đốt nó thành tro, nhưng khi cầm nó trên tay, hắn không đành lòng. Hắn thấy mình quá vô lý và buồn cười vì đã tin vào điều dị đoan như tên bạn hắn đã bảo. ‘Làm gì có chuyện áo dệt với phép lạ!’ hắn tự bảo. Nhưng dù có suy luận một cách sáng suốt và hợp lý, hắn vẫn thấy sợ. Hắn không thể không liên tưởng đến hai lần mặc áo và hai cái tai họa tày trời.
Sau tai nạn cán đứa bé lần ấy, hắn bị đau tim. Thỉnh thoảng, hắn lên cơn đau tim đột ngột, có lần suýt mất mạng. Từ dạo ấy, hắn thường hay hồi hộp, bất cứ điều lo sợ nhỏ nhặt nào cũng có thể làm hắn thấy khó thở. Bên cạnh đó, mỗi lần nghĩ đến chị, hắn cảm thấy ân hận và xót xa, vì cho dù nhà chị hắn có bảo hiểm, nhưng gia đình của chị phải chịu mất hết bao vật lưu niệm quý giá. Không những thế, gia đình chị còn phải khổ sở chờ đợi, phải chịu vất vả kiện thưa với đám làm nhân viên bảo hiểm để đòi lại từng đồng. Gia đình chị ấy cũng phải mất nhiều tháng, có khi là nhiều năm để xây dựng lại một mái ấm như xưa.
*
Sau nhiều tháng suy nghĩ và nhiều giấc mơ lành dữ lẫn lộn, hắn quyết định phải mặc chiếc áo ấy lần nữa để khẳng định điều hắn nghĩ là đúng, rằng những tai nạn vừa qua chỉ là sự trùng hợp.
Sáng hôm ấy, hắn thức dậy, tập thể dục, tắm rửa, ăn sáng, rồi trang trọng mặc chiếc áo ấy vào. Tay hắn run run khi cài nút áo, nỗi lo sợ vẫn lấp ló chực vồ lấy hắn nhưng hắn cố đè xuống. Hắn phải mặc nó suốt ngày hôm nay để xem chuyện gì sẽ xảy ra, và hắn nghĩ dĩ nhiên sẽ chẳng có gì cả. Nhưng dù tin tưởng là mình đúng, hắn quyết định sẽ ở nhà cả ngày cho yên.
Đến mười giờ sáng, vẫn chưa có động tĩnh gì. Hắn đi lại bồn chồn. Hắn kiểm soát bếp ga, ổ điện, bình nước nóng, chẳng có gì khác lạ. Hắn cố đọc sách, rồi xem truyền hình, nhưng hắn không thể tập trung được vào việc gì. Hắn đổi đài liên tục và chẳng theo dõi được chương trình nào cho ra hồn. Đến gần trưa, hắn định kiếm chút gì ăn thì chuông điện thoại réo vang. Hắn nhảy ra khỏi ghế như có lò xo, chạy bổ đến điện thoại.
“Em đó hả”, tiếng chị hắn gọi, “đã có kết quả xét nghiệm của mẹ”. Hắn nín thở, run run chờ đợi. Giọng nói hớn hở của chị làm hắn đỡ bớt căng thẳng. “Kết quả hoàn toàn rõ ràng, không có tế bào ung thư”.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Năm ngoái mẹ hắn đi mổ một vết ung thư da và điều trị mất nhiều tháng trời, ngỡ đã lành hẳn. Cách đây mấy tuần, bà cụ chợt phát hiện ra một vệt mới tương tự ở cổ, gia đình hắn vội vã đưa mẹ đi chụp ảnh và xét nghiệm. Hoá ra chỉ là vết nám thường. Hắn mừng quá nói không nên lời.
“Cuối tuần tới cả nhà sẽ tập trung ở nhà chị ăn mừng, em đưa bạn gái đến nhé!” chị hắn thân ái bảo.
Chị hắn vui vẻ chào rồi cúp máy. Hắn ngồi phệt xuống ghế, mồ hôi vã ra ướt đẫm. Hắn ngồi yên, hít thở sâu một đỗi rồi đi lấy thức ăn trưa. Hắn vừa ăn vừa nghĩ đến mẹ, hắn đoán chắc bà cụ mừng lắm. Hắn muốn mang quà đến mừng mẹ nhưng không biết phải mua gì. Có lẽ hắn lại phải cầu cứu đến chị.
Ăn trưa xong, hắn muốn đi dạo một vòng nhưng chợt nhớ đến chiếc áo, hắn lại thôi. Nghĩ đến chiếc áo, hắn chợt thót tim khi nhận ra hôm nay điềm may đã đến với hắn, vậy kế tiếp phải là điềm gở. Hắn ngồi như đóng đinh vào ghế, mạch máu hai bên thái dương đập dồn, hắn có thể nghe tiếng tim mình đập lùng bùng trong lỗ tai.
Đến xế chiều, vẫn chưa có điều gì xảy ra. Đã mấy lần hắn cố đè cơn sợ, toan đi ra ngoài hay làm việc gì khác cho khuây khoả nhưng hắn không nhấc chân lên nổi. Mắt hắn hết nhìn lên điện thoại lại đến cửa ra vào như bị thôi miên. Xẩm tối, hắn toan đứng lên bật đèn thì chuông điện thoại réo vang. Hắn lao đến điện thoại, lập cập cầm lấy ống nghe.
“Anh đó hả”, tiếng cô em gái người yêu hắn nói, “chị em vừa bị tai nạn xe… “
Hắn ôm ngực lảo đảo, máu mũi ộc ra xối xả. “Chị em…”
Hắn buông tay, ngã sấp xuống đất. Vì quá căng thẳng, cùng một lúc, hắn bị đứt mạch máu não và lên cơn đau tim, tắt thở. Bên trong ống nói, tiếng cô gái còn văng vẳng:
“Chị em… nhờ anh đi đón ở góc đường….”
Adelaide 28/5/2004.