Mẹ không phải là để ngưỡng mộ. Vì mẹ rất hay quên. “Mẹ hay quên đường đi lối lại/ Chợ Nghĩa Tân, Kim Mã hóa… La Thành”. Mẹ đã có lần đứng rất lâu trước cây rút tiền vì không thể nào nhớ ra được password. Nếu mẹ định mua một gói bột giặt, mẹ sẽ vào siêu thị một tiếng, mua đủ các thứ, trừ… bột giặt.
Mẹ không phải là để ngưỡng mộ. Vì mẹ rất ít khi lên kế hoạch việc gì đó một cách chính xác. Mẹ luôn cuống cà kê mỗi khi hạn chót của công việc ập đến. Mẹ luôn than thở rằng sao mẹ có ít thời gian thế. Và “kế hoạch” mà mẹ hay làm nhất mỗi khi có quá nhiều việc là… đi ngủ.
Mẹ không phải là để ngưỡng mộ. Vì mẹ cũng hay cằn nhằn. Mỗi khi em làm hỏng việc gì đó, mẹ sẽ than thở, trách móc. Khi mẹ làm vỡ một cái bát chẳng hạn, mẹ sẽ nói: “Ôi, sao cái bát này làm bằng chất liệu gì mà trơn thế.” Còn nếu em làm vỡ, mẹ sẽ nói: “Em ơi, em vụng về lắm í. Mẹ khổ vì em lắm í.”
Mẹ không phải là để ngưỡng mộ. Vì mẹ rất hay “gây rối”. Buổi sáng, mẹ gửi ảnh mẹ mới cắt tóc. Mẹ hỏi, “tóc này hợp không em ơi”. Em nói: Hợp lắm, hợp lắm mẹ à. Đến chiều, mẹ lại gửi ảnh, lại nói tóc mới, lại hỏi hợp không em ơi. Em bảo, vẫn như sáng mà mẹ. Mẹ nói, không, là mẹ mới… gội đầu. Mệt ghê.
Mẹ không phải là để ngưỡng mộ. Vì mẹ đầy mâu thuẫn. Ví dụ mỗi tối thấy em ngồi học, mẹ nhắc: “Học đi nhé, đừng lơ đãng.” Nhưng rồi mẹ lại chép miệng: “Học hành khổ ải, thôi cứ đi ngủ đi mà giữ sức.”
Mẹ không phải để ngưỡng mộ…
Mẹ là để yêu thương.
Chỉ để yêu thương.
Nhiều khi em cứ tự hỏi, em nhớ mẹ vào thời điểm nào trong ngày: khi bình minh lên mênh mang khung cửa sổ? Khi hoàng hôn nhập nhoạng bóng cây đan? Hay khi đêm về nhớ mẹ tơ tằm rút ruột đan buồn sợi nhớ?
Không, em không biết.
Em chỉ thấy mẹ ĐẦY trong em cùng với sự không hoàn hảo của mẹ.
Giữa trí nhớ và trí quên.
Giữa cằn nhằn và an ủi.
Giữa trách móc và động viên…
Nên em thấy mẹ gần gũi biết bao nhiêu.
Mẹ không phải để ngưỡng mộ.
Mẹ chỉ là để yêu thương.