Phạm Vân Anh
Sinh năm: 1980
Quê quán: Hải Phòng
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam
Hiện công tác tại: Điện ảnh - Truyền hình Biên phòng
PHIÊN XUÂN
Không gian loang
Mùi tàn diệu núi rừng mùa động hưởng
Hương trăm năm ải dưới tầng lá mục
Mải mốt đất trời chuyển vận
Nàng Xuân “say sán”1 ngang đây
Dông dài đêm Trừ tịch
Tắt mẳn khắc Sang canh
Phiên gác đêm đăm đắm lời hẹn
Điện thoại bỏng đường tin
Thảng hạt móc sa ngỡ bước mẹ
Giật bắn thềm rêu giọng dế mèn
Người lính già da vương màu sốt rét
Báng súng rạn chín mỏm vai gầy
Đẫm một bên lòng nhung nhớ
Khúc khắc hơi thuốc lào xua đêm lạnh
Gọi ấm vị quê giữa ngái xa xứ sở
Cả nước rưng rưng sóng truyền hình
Hai người trẻ vừa trao phiên xuân
Trên chốt vắng ngàn sao như ngàn vạn tiền đồn
Dọc hình hài Tổ quốc
Xin đừng ngợi ca chúng tôi xấu hổ
Bé mọn chút này đâu dám gọi hy sinh
Đêm giấu niềm vui giản dị
Cuộc đời đâu dễ nhiều lần được thức với non sông
Cơn mưa dìu sa mộc vào xuân
Núi hụt hơi đua Pí Lè réo rắt
Chợ chưa phiên đã gọi mời
Gon nếp chờ tay liềm đã nồng men rủ
Theo bước già làng đón giọng gà2, hưng hửng
đón ban mai
Đón yên xuân3 từ vòm xanh này!
1. Say sán: Tiếng Thái có nghĩa là đi chơi hội.
2. Đón giọng gà: Tục lệ đi đón tiếng gà đầu tiên trong đêm giao thừa của dân tộc Pu Péo, cầu mong điều tốt lành, tươi sáng cho cộng đồng.
3. Yên xuân: Mùa xuân tươi đẹp, mùa xuân bình yên, mùa xuân trong sương.
RÁNG CHIỀU
Dẻo dai hơn tràm đước
Những người đàn bà hái sen
Búi lại hơi thở trắng thời gian
Mắt giấu ký ức ngày xa
Đôi chân bấm bùn bí hiểm
Ánh mắt trắc thủ dõi đường bay, đo điểm xạ
Đôi chân máu ứa không rời trận địa
Thản nhiên đặt vinh quang vào ngăn kéo lãng quên
Chân mạ rụt rè xanh ụ pháo
Lúa đứng cái gọi đòng
Sen tỏa mềm hố bom nham nhở
Khẩu cối gỉ mỗi năm thức dậy một lần làm chứng nhân lịch sử
Hay giản đơn là gợi một hào hùng…
Gợi một xót xa…
Đất ấy, người này!
Những người đàn bà tuổi sáu mươi lái máy cày, trồng sen đỏ
Những giáo viên tuổi hai mươi đi chia chữ
Những nữ pháo binh vác cối lội sình lầy
Không mỏng giọng quê khi nói về cái chết
Những vầng trăng khuyết tuổi giữa đồng xuân
Những khẩu pháo già nua rung bầm ngực mỏng
Khạc căm hờn bằng đường đạn thẳng
Ở lại...
Bước ra...
Từ cuộc chiến cùng tóc lá dừa cháy khét
Còn sống kiếm tìm đã khuất
Có tên khấn gọi vô danh
Mất còn gửi đất quê
Một nguyên hương con gái
Những người đàn bà lái tắc ráng giữa đầm
Thản nhiên lẫn vào chiều cỏ mật
Ủ bình minh!
BÌNH MINH LÍNH BIỂN
Còi xuất kích lan trên sóng nước
Bình minh lên thắp sáng chặng tuần tra
Xa khơi...
Lời biển gọi sớm nay thao thiết quá!
Đường có một phương
Mà sóng thì trăm ngả
Tàu con đi theo trăm nẻo quân hành
Mang cả tình quê thấm trong muối mặn
Muối hun da đồng
Muối ngậm trắng tóc xanh
Nhớ dáng mẹ cha vai gầy áo bạc
Luôn bên con khắc nghiệt biển thao trường
Đường ra trận sớm nay hoa sóng nở
Con ngỡ quê mình mùa lúa chín thơm rơm
Không đường biên và không cột mốc
Nhưng cương vực ngàn đời hiển hiện giữa thẳm xanh
Biết mấy máu xương cha anh bồi lấp
Để tàu con đi trong bát ngát yên bình.
MẠCH BIỂN
Khi từng dòng hải lưu chuyển hướng đẩy luồng
cá ngừ không về biển Việt
Ngọn phi lao mấy mươi năm ngậm sóng gió
đại dương âm thầm rũ lá
Con còng đỏ hấp háy mắt tròn ngừng vũ điệu cát
Thứ ngôn ngữ vi diệu thiên nhiên mách bảo…
Tiếng sóng hờn, biển thét phía tiền duyên
Những đứa con từ lòng biển sinh ra
Từ đơm đó, giần sàng, thúng mủng
Từ lưới chài thô vụng vươn sức trai làm chủ biển quê mình
Những đứa con đau đáu một phương
Lầm lụi bám lưới thuyền như hạt muối chạt ô nề mặn đắng
Những sông ra biển
Những lá về ngàn
Từng đoàn thuyền vượt bóng thời gian
Bươn qua nước ròng, nước kém
Bươn qua gió gào sóng chuyển
Chớp mắt mà qua vòng nhân quả
Dẫu tin yêu chẳng vợi bớt oan khiên
Đã mấy lần sóng bời trắng tang thương
Biển xé toang dòng nằm nghe lưới thở
Xót lạnh lòng triều
Dâng tiếng hời…
Gọi hồn người nương sóng về đây!
Huầy hơ… khúc hát đưa linh
“Biển Đông đài cát đại ngàn biển Đông
Cúi đầu trăm lạy Đức ông
Cầu cho thất ứng, thất thông nhiều bề…”4.
Huầy là nắng
Soi óng cước vàng
Huầy là mưa
Thuyền phơi mộng gỗ
Giọng biển sếnh sang hòa luồng sóng mở
Đăm đắm trông vời tiền duyên
Người tiếp người dựng lũy sóng trào lên
Vượt hiểm hung giăng từ lòng ai tham vọng
Trên thẳm xanh những chú chim “sẻ lửa”
Cắt cánh, chao vòng trước “tàu lạ” hung hăng
Tiếng chuông cầu thần hộ quốc an dân
Sóng truyền đi tâm thế triệu người đau đáu…
Sau cơn sóng cồn biển nén đau chia cách
Bến lại xôn xao cá bạc tôm vàng
Những đứa con cù lao, những đứa con đảo vắng
Thầm lặng ngàn năm dắt biển gặp trời
Làm cột mốc chủ quyền minh định giang sơn
Những đứa con như hồng cầu chỉ biết đổ về tim
Thắp lửa máu đào tôn vinh dân tộc
Mạch biển đập nồng nàn trong lồng ngực
Lại vững lái, vững chèo thẳng hướng mặt trời
Phía ấy là Mẹ biển ngàn đời…!
4. Điệu hò biển của ngư dân Bố Trạch, Quảng Bình.
HẠT ĐÈN CỰC BẮC
Cực Bắc mang vầng trán đất Mẹ
Ngẩng lên nhìn trời mà hỏi
Câu tư vãn ngấn đọng chiều biên tái
Vành sa trời chít khăn tang
Trên cao chiều đỏ lửa ngậm ngùi
Từng thớ đá mang nếp nhăn kỷ nguyên vận đổi
Không buồn vui…
Những hạt lời tãi trên luống cải Mèo
Hoa vàng không trả lời
Đá lạnh không trả lời
Người nằm lại miền Trời thành sương khói
Để đá cứ gằn lên thành biển
Biển đá mang mặt người nhễu nại
Ẩn sau ngói âm dương uốn lượn nhịp núi rừng,
ngựa thồ nhịp lên dốc,
nhịp trống thúc quân âm âm hồn đất Mẹ vía trời cha…
Người nằm lại!
Chỉ có tiếng gió dài như dây diều vươn về hốc núi
U uất sống dao phạt xuống lá rừng
Gốc sa mộc già nua phác lên trời cánh đại bàng mỏi mệt
Và máu người khảm đá rịn mồ hôi
Từng doi đá bật mầm lên như cỏ
Đỉnh cao 2000
Gió táp bời bời
Bóng cô gái Dao cặm cụi bươn trên đá
Cái màu đỏ áo khăn cứ bừng lên rộn rã
Ngỡ bụi mây rừng mềm lại những vòng gai
Đồng bào tôi mắc đời mình nơi cực Bắc
Mắc dáng đứng cheo veo như thân ngô dây đậu
Bám lấy đá cằn như con dúi, con nhồng
Nắng nghiêng đỏ bức tường trình đất núi
Và…,
… ánh mắt trẻ con bối rối
Hồn nhiên nghèo khó đến nao lòng
Mà…,
… tốt lành, khoắn khỏe núi sông
Ngược miền trời
Mặt trời rạng như hạt bắp,
Rạng như khoé răng vàng cô gái Mông mười sáu
Rạng như đuôi mắt chàng trai Mông xếch ngược
Đắm đuối rúc khèn loang vạt núi gần xa
Đỉnh cao 2000
Núi uốn thang mây
Những đôi vai sần chai địu quẩy tấu chung chiêng
Nghìn bước chân không mỏi
Dựng nên cột cờ vạn thủa
Dẫu Mã Pí Lèng thấp bằng lùm nấm mối
Dẫu Nho Quế dốc ngược nước lưng trời
Mỗi nếp nhà một chốt canh đứng đợi
Lặng lẽ khêu đèn thắp ấm hừng đông
Người nằm lại miền Trời
Có nghe rông đá chuyển mình
Dìu dịu sáng những hạt đèn cực Bắc.