"Anh ấy chỉ hẹn hò với tớ vì muốn tớ giết anh ấy,” Lucy nức nở kể và uống một ngụm rượu. Mắt cô mờ lệ, và cô không thể thấy rõ mặt của các người bạn đang ngồi trong phòng khách với cô. “Có nhớ khi tớ kể cho các cậu nghe rằng anh ấy đang theo đuổi tớ dữ dội không? Anh ấy đã như thế! Anh ấy đã nghĩ rằng tớ là một kẻ giết người hàng loạt.”
Các bạn cô, những người phụ nữ tuyệt vời, đã sốc và bất bình thay cho cô. Họ lên án Quinn là kẻ xuẩn ngốc, một kẻ tồi.
“Bây giờ mọi việc đã rõ cả rồi,” Lucy khóc. “Tất cả những câu hỏi về những người đàn ông đã bị giết. Tất cả những chú ý về việc liệu tớ có hẹn hò với ai trong số đó không. Và tớ đã nghĩ rằng anh ấy đang rất thận trọng. Tớ đã lờ đi mọi thứ vì tớ nghĩ rằng chúng tớ cùng thích các chương trình trên tivi!”
Hai tiếng sau, tất cả họ đều ngà ngà say và kết án tất cả đàn ông vì những nguyên tắc của mình.
Maddie với tay lấy chai rượu và rót đầy ly. “Đàn ông là những kẻ nói dối chó chết.”
“Những kẻ nói dối, lén lút,” Adele thêm vào, đôi mắt cô cũng bắt đầu ướt như mắt của Lucy. “Quá tệ là chúng ta cần họ.”
“Tại sao?” Lucy hỏi. “Chắc chắc vậy rồi, họ có ích khi bạn có một túi thức ăn cho mèo nặng hơn hai mươi kg cần được chất lên xe và bạn cần ai đó để vác nó chứ. Nhưng điều đó không thay thế cho tất cả những lời nói dối của họ. Tớ đã nếm đủ những chuyện tào lao của cánh đàn ông.”
“Đôi khi họ biết nấu ăn,” Clare thêm vào khi xoay xoay ly rượu. “Và thật tuyệt khi họ dọn cho chúng ta một bữa ăn ngoài trời.” Cô nhìn những người bạn mình và nhanh chóng thêm vào, “Nhưng các cậu nói đúng. Phần lớn đàn ông đều là cái nhọt ở mông. Máy rung là bạn thân nhất của một cô gái.”
Tất cả họ đều đổ dồn ánh mắt vào Clare. Người phụ nữ duy nhất trong phòng này thực sự tin rằng cô có thể kiếm được bạn đời của mình ngay giây phút cô để mắt vào anh ta. Vậy tạo sao máy rung lại là bạn thân nhất của cô? Có lẽ tất cả đều không thật trong thành phố lãng mạn.
“Ôi, đừng nhìn tớ như thế,” cô nói. “Tớ biết chính xác các cậu không ngồi để chờ một người đàn ông mang lại cho các cậu khoái cảm.”
“Tớ không ngồi chờ,” Maddie nói. “Nhưng tớ nghĩ là cậu có.”
Clare uống một ngụm rượu và liếm môi trên. “Đôi khi Lonny cảm thấy mệt mỏi. Anh ấy làm việc nặng mà.”
“Dọn bàn ở ngoài trời ư?” Maddie lắc đầu. “Cưng à, nếu một gã đàn ông quá mệt đến nỗi không thể làm tình. Điều đó không nói cho cậu bất cứ điều gì sao?”
“Đúng vậy. Rằng anh ta là nghệ sĩ kịch mà.”
Lucy hắng giọng và lắc nhẹ đầu. Cho dù cô có say đến thế nào, cô cũng sẽ không để bất cứ ai nói với Clare rằng người đàn ông trong mơ của cô ấy chỉ muốn được làm tình với đàn ông. Clare là một trong số những người chân thật nhất mà Lucy từng biết. Cô tốt bụng và có một tấm lòng bao dung. Và nếu cô muốn giả vờ rằng Lonny không phải là gay, Lucy sẽ chấp nhận điều đó. Ngoài ra, cô là ai mà bình luận về đời sống tình yêu của họ? Cô đã phải lòng một người đàn ông chỉ hẹn hò cô vì cho rằng cô là một kẻ giết người hàng loạt. Adele đã hẹn hò với một anh chàng luôn lẻn đến nhà cô và để lại các vật dụng trên hàng lang như thể anh ta là một gián điệp. Maddie cực kỳ đồng bóng đến nỗi cô nghĩ rằng mỗi gã đàn ông cô gặp đều thuộc về cái gì-hoặc-cái gì khác hàng loạt, và cô ấy đã không hẹn hò trong bốn năm nay.
Thẳng thắn mà nói, Lonny và chiếc bàn đá vuông của anh ta trông khá ổn.
Adele ngồi trên đi văng bên cạnh Lucy và xoa xoa tay cô. “Được rồi, ít nhất là cậu đã không biết Quinn đủ lâu để phải lòng anh ta.”
“Điều đó sẽ là một thảm họa.”
“Điều tốt là cậu không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Ừ, thật tốt,” cô đã nói dối và vội đặt ly rượu xuống bàn trước khi làm rơi nó. Một dấu hiệu cho thấy rằng đã đến lúc nên thoát khỏi việc say sưa.
“Cậu biết là tớ yêu cậu mà,” Maddie bắt đầu nói, điều đó có nghĩa là rắc rối sẽ nhanh chóng kéo đến, “nhưng tớ phải nói điều này. Anh chàng lần này là hình mẫu hẹn hò đặc trưng mà cậu muốn giải cứu.”
Lucy đưa một ngón tay lên. “Không phải lần này. Quinn không có những vấn đề rắc rối để được giải cứu, và anh ấy không lấy tiền của tớ. Anh ấy bình thường.” Cô cau mày và cảm thấy lúng túng. “Ồ, trừ một điều rằng anh ấy là kẻ nói dối chó chết.”
“Đó chính là điểm mà Maddie muốn chỉ ra,” Adele nói. “Anh ta có vấn đề về việc nói dối.”
Lucy cảm thấy được tất cả các nếp nhăn trên trán mình. Liệu có cái tương tự như “vấn đề về việc nói dối” không? “Tớ không muốn nói về đàn ông thêm một chút nào nữa. Nó khiến tớ thêm buồn phiền.”
“Tớ biết những gì chúng ta có thể nói đến.” Adele ngồi hơi thẳng người lên. “Tớ cần các cậu giúp xây dựng cốt truyện cho cảnh tiếp theo trong cuốn sách của tớ.”
Lucy làu bàu phản đối trong bụng. Xây dựng cốt truyện với Adele có nghĩa là bạn đưa ra các gợi ý và cô ấy không bao giờ dùng chúng.
“Giờ không phải là thời gian thích hợp,” Maddie nói, chúc may mắn cho tâm hồn mình. “Tớ phải mất rất nhiều thời gian mới tập trung được.” Sau đó cô quay về phía Lucy và hỏi, “Cậu thực sự mua một lần hai mươi kg thức ăn cho mèo ư?”
“Tớ nghĩ có có thể hơn mười tám kg một chút.”
“Không lấy làm lạ Snookie lại quá béo như thế.”
“Nó không béo. Nó chỉ vạm vỡ thôi.”
Adele cười vì điều đó. “Vạm vỡ là cách nói dễ thương của PC khi nó muốn đẩy đĩa thức ăn dành cho mèo ra. Nếu nó là một người đàn ông, ắt hẳn nó phải mua áo quần ở một quầy lớn và bự.”
“Cậu cần phải cho Snookie ăn kiêng.”
“Tớ sẽ cố,” Lucy nói qua tiếng thở dài. “Nhưng nếu tớ không dậy và cho nó ăn khi nó muốn, nó sẽ cắn chân tớ.”
Clare ngẩng đầu lên khỏi việc kiểm tra các móng tay của cô và vứt bỏ mọi thứ sang một bên. “Cậu có biết là Costo bán quan tài trực tuyến không?”
Rõ ràng là đây là thời điểm làm cho các bạn cô tỉnh rượu. Đã đến lúc ăn tối. “Không phải chứ,” Lucy nói và với tay lấy điện thoại.
“Cậu cứ đùa.”
“Một lần cậu phải mua hai cái sao?”
Chiều hôm sau, Lucy nhảy lên chiếc BWM và tiến thẳng đến McDonald. Đầu cô ong buốc, dạ dày nôn nao. Cặp mắt kính mát màu đen giúp cô giảm đi cơn đau ở hốc mắt. Đêm trước, cô dự tính ngừng uống rượu trước khi buổi tối được mang đến. Nhưng sau đó cô cho rằng thêm một vài ly rượu nữa trong lúc ăn tối sẽ không sao. Sau đó, mọi thứ trở nên mờ nhạt. Cô nhớ lại mình đã nâng ly chúc mừng cho tương lai mọi người và chúc cho Quinn gặp phải một căn bệnh nào đó. Nhưng đó là tất cả những gì cô có thể nhớ được.
Cô đặt món và lái về phía cửa sổ lấy món ăn. Không có gì có thể chữa được triệu chứng sau cơn say tốt hơn một phần Quarter Pounder với phó mát, khoai tây chiên béo ngậy, và một lon Coca dành cho người ăn kiêng. Cô lấy thức ăn và ăn nó trong xe trên đường đi đến bưu điện. Hai tháng nay cô chưa đặt chân đến hộp thư bưu điện của mình, và bây giờ là thời điểm để kiểm tra cái gì được dành cho cô có ở trong đó.
Cô rẽ vào bãi đỗ xe và kết thúc miếng bánh cuối cùng bằng một ngụm Coca. Ừ, cô biết. Một lon Coca dành cho người ăn kiêng có ý nghĩa gì khi cô vừa tiêu thụ khoảng hai ngàn calories và một trăm gram cua và chất béo?
Ai quan tâm chứ?
Cô kéo sụp chiếc mũ màu nâu xuống và đi ra khỏi xe. Mặt trời đang chiếu ánh nắng nóng bỏng, chim hót hót líu lo, những đóa hoa mùa xuân đang bắt đầu nở rộ. Thế giới đang chuyển mình, và cô cảm thấy trống rỗng bên trong. Ngay cả sau khi nhồi nhét bằng món khoai tây chiên.
Cô đi đến bưu điện và mở hộp thư. Nó đầy các thư rác, và cô đã vứt hết vào thùng rác. Cô bỏ năm lá thư của độc giả vào túi và quay về nhà. Về đến nhà, cô kiểm ra máy trả lời, nhưng hộp thư thoại trống không.
“Anh sẽ gọi cho em,” Quinn đã nói vậy. Một lần nữa chứng minh rằng anh là một kẻ nói dối chết tiệt. Không hẳn cô sẽ nhấc máy và nói chuyện với anh nếu anh có gọi, nhưng ít nhất anh cũng phải gọi đến máy của cô chứ.
Lucy ngáp dài và quăng chiếc mũ trên bàn trong nhà bếp. Cô biết mình nên nhấc mông đi lên lầu và bắt đầu làm việc, hoặc dọn dẹp nhà cửa, hoặc làm cái gì đó hữu ích. Thay vào đó cô leo lên giường và ôm Ông Snookum trong lòng.
Cô trở mình và gãi vào bụng con mèo khi các suy nghĩ của cô chắc chắn hướng về Quinn. Mọi điều anh đã nói với cô, mọi điều về anh mà cô tin, rõ ràng như làn khói. Liệu anh thực sự có một gia đình? Liệu anh có thật sự gãy tay khi muốn khoe mẽ với cô gái hàng xóm? Liệu vợ anh có thật sự chết? Hay liệu Millie có phải là vợ cũ hay là bạn gái cũ của anh? Hoặc, lạy trời, anh đã kết hôn hoặc đang quen với ai đó. Liệu Quinn có phải là tên anh, hay đó cũng chỉ là một cái tên giả?
Cũng như mọi điều anh đã nói, những gì anh làm cô cảm nhận đều giả dối. Những cảm xúc đó rất thật. Ngay cả bây giờ cô vẫn cảm thấy nó rất thật. Nó đốt cháy bên trong ngực cô như thể nó là thật, nhưng không phải như thế. Cô đã đá đàn ông ra khỏi cuộc đời mình với nhiều lý do khác nhau, nhưng ít nhất cô biết rõ về những người đó. Quinn lại khác. Cô đã phải lòng một người mà cô chẳng biết gì. Một người đã chạm và hôn cô vì công việc. Ôi, cô biết rằng anh bị cô thu hút cơ mà. Cô đã cảm giác được nó chạm vào đùi cô, và cô đã nắm nó trong tay. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn cô. Điều đó chỉ có nghĩa anh là một người đàn ông.
Ngài Snookums rên rừ…ừ…ừ và liếm tay cô. Sau đó, với ước muốn làm cho mọi việc tốt hơn, nó bò ra khỏi tay cô và cọ cọ đầu vào ngực cô. Cô ước rằng mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Rằng với việc cọ cọ đầu của con mèo có thể làm cho cơn đau âm ỉ trong ngực cô biến mất. Nhưng việc đó chỉ khiến cho mọi việc trở nên tệ hơn vì nó khiến cô nghĩ rằng cô ắt hẳn sẽ chết đi mà không có ai bên cạnh, trừ con mèo. Nỗi sợ lớn nhất của cô là Snookums sau khi ăn hết thức ăn sẽ tia đôi mắt đói khát của nó vào xác cô.
Cô nghĩ về việc ra khỏi giường và bắt đầu làm việc. Thay vào đó cô uống một viên thuốc ngủ, loại cô thường dùng khi gặp căng thẳng trong cuộc sống. Trái tim cô đau đớn và đầu cô lùng bùng. Cô chỉ muốn ngủ cho đến khi tất cả điều đó đều biến mất. Cô tự hứa với Chúa rằng nếu Ngài có thể giúp cô thoát khỏi sự chếnh choáng sau cơn say, cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Cô ngủ cho đến tận sáng hôm sau. Khi cô thức dậy, ngay lập tức cô nhận ra ba điều. Một: Cô vẫn mặc nguyên bộ đồ cô đã mặc ngày hôm trước. Hai: Chúa đã rất yêu quý cô khi làm cho sự chếnh choáng của cô biến mất. Ba: Trái tim của cô vẫn còn đau âm ỉ. Cô vẫn chưa quên được Quinn. Cô thể cô nên nhờ Chúa cứu chữa cho trái tim thay cho đầu cô. Điều an ủi duy nhất, mặc dầu không lớn lắm, là sự thật cô sẽ không bao giờ nhìn thấy Quinn nữa.
Lucy thay áo choàng tắm, sau đó đi chân trần vào nhà bếp và pha café. Trong khi chờ đợi, cô cho Ngài Snookum ăn và lấy thư của độc giả ra khỏi túi. Ba trong số đó có cùng địa chỉ và dấu bưu điện của Boise. Hai cái còn lại từ California và Michigan. Độc giả đến từ California khen ngợi tài năng của Lucy và mong sớm được đọc cuốn sách tiếp theo của cô. Lucy đặt lá thư đó xuống bên cạnh, cùng với các lá thư từ các độc giả khác. Cô dự tính sẽ gởi lời cám ơn và kẹp sách cho những người đó. Lá thư từ Michigan không phải là thư tán dương. Anh ta chỉ ra rằng đường đạn trong cuốn tiểu thuyết thứ hai của cô không thể xảy ra theo quy luật tự nhiên. Anh ta đã vẽ một biểu đồ và hỏi liệu cô đã nghiên cứu kỹ về điều này chưa. Lucy cho lá thư đó vào thùng rác.
Cô mang ba lá thư còn lại đi đến bên bếp và rót một tách café. Cô kiểm tra ngày trên dấu bưu điện và mở lá thư cũ nhất, được gởi vào giữa tháng Hai.
Tôi là một fan lớn nhất của cô. Tôi đã đọc tất cả những gì cô viết và có thể xem mình là một fan cuồng nhiệt của Rothschild.
Cuồng nhiệt ư? Đó có phải là hơn đứng đầu một chút không, Lucy nghĩ và dựa người ra phía sau quầy bếp và tiếp tục đọc lá thư.
Tôi đã theo rất sát với công việc của cô và đã đọc tất cả sách cô viết. Tôi rất khâm phục tài năng của cô. Cô giữ cho tôi được vững vàng khi tôi nghĩ rằng mình sẽ mất trí trong thế giới điên cuồng này.
Tôi đã cắn móng tay hồi hộp trong hàng giờ khi đọc sách của cô. Và tôi muốn đáp lại điều đó. Tôi muốn chia sẻ với cô câu chuyện hơi kỳ bí của chính tôi.
Lucy uống một ngụm café từ tách. Vì lý do pháp lý, cô không được đọc bản thảo chưa xuất bản của người khác. Cô sẽ viết cho người này và nói người đó không nên gởi nó đến cho cô. Cô nhìn vào bao thư đang nằm trên quầy bếp và nhận ra rằng ở đó không có địa chỉ của người gởi. Kỳ lạ.
Tôi chắc cô sẽ đánh giá cao câu chuyện kỳ bí bé nhỏ của tôi nhiều như những gì tôi đã làm với các cuốn sách của cô. Như tôi thường nói, ăn miếng trả miếng.
Câu chuyện của tôi bắt đầu như vậy. Một người phụ nữ quá mệt mỏi với việc hẹn hò với những gã tồi lúc nào cũng nghĩ đến tình dục, quyết định chăm sóc các gã đó từng người một. Giống như một thành viên của “Tiểu ban kiểm tra”. Tiêu diệt thế giới của những kẻ đồi bại và suy đồi. Đàn ông là những người không thể thỏa thuận hoặc không phải là người phải than khóc. Đàn ông là những kẻ đánh đập vợ hay bạn gái, lừa gạt họ và bòn rút hết tiền của phụ nữ. Chưa kể đến vết tích của những trái tim tan vỡ khi họ bị bỏ lại đằng sau. Có bao giờ cô tự hỏi tại sao những điều xấu chưa bao giờ xảy ra với chúng? Tại sao chúng lại được phép vô tình ra đi và lặp lại điều đó với nạn nhân tiếp theo? Ồ, ai đó nên làm điều gì đó với những gã đàn ông đó. Chúng xứng đáng biết được nỗi đau mà chúng đã gây ra khi chúng trút hơi thở cuối cùng.
Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ viết một cuốn sách về những gã đàn ông dơ bẩn đó, nhưng tôi không đủ kiến thức cho điều đó. Và sự thật thì cơ hội để được xuất bản là rất ít. Vì thế, tôi đã quyết định thực hiện điều đó.
Lucy đứng thẳng dậy. Cô cảm thấy trán mình căng lại.
Hãy đọc trang đầu của tờ Statesman ra ngày 25 tháng Hai. Những gì mà tờ báo không đề cập đến (vì họ không thể biết điều mà thậm chí cả cảnh sát cũng không biết) là Charles Wilson đã quẫy khá mạnh đến độ tôi nghĩ rằng hắn ta sẽ đá gãy cái giường của mình mất. Vì thế tôi đã giữ chân hắn ta lại. Hắn ta cực kỳ sợ hãi và đáng thương. Tôi cho đó là sự trừng phạt xứng đáng.
Cô có thích tác phẩm của tôi không? Tôi thích được ngồi cùng cô để nhận được lời phê bình, suy nghĩ của cô. Nhưng dĩ nhiên, đó là điều không thể.
Ồ, tôi có việc phải làm đây.
Có quá nhiều đàn ông nhưng lại có quá ít thời gian. Có nhiều việc phải làm.
Lucy với tay lấy lá thư tiếp theo và mở nó ra. Bản tin trang nhất được kèm theo với một lá thư. Một bức ảnh về ngôi nhà được bao bọc với các dải băng hiện trường vụ án màu vàng chiếm hẳn nữa trang báo. Tiêu đề của bản tin, DAVE ANDERSON, NGƯỜI ĐÀN ÔNG THỨ HAI BỊ GIẾT CHẾT TẠI NHÀ TRONG VÒNG THÁNG QUA.
Lá thư này ngắn hơn và lời lẽ dữ dội hơn.
Cô có vui với sự bất tài của BPD không? Chúng đã không khám phá được rằng hai cái chết liên quan đến nhau. Những kẻ khờ. Những kẻ vũ phu. Nhưng cô còn mong gì hơn? Chắc chắn không phải là sự thông minh. Không phải từ những gã đàn ông. Dave Anderson là một thằng hề to lớn, vụng về, lúc nào cũng tâng bốc chính mình rằng tôi cực kỳ thích làm tình với hắn ta. Một gã đàn ông bẩn thỉu.
Hãy đọc bài trên tờ Statesman. Thật lộn xộn. Cảnh sát không tiết lộ gì nhiều cho các phóng viên vì họ không có gì cả. Tôi không để lại bất cứ dấu vết gì. Không có cái gì để có thể truy ra được tôi. Tôi quá thông minh so với họ. Tôi học được tất cả những điều đó từ việc đọc các tiểu thuyết trinh thám. Các tiểu thuyết trinh thám hình sự của cô.
Cô hãnh diện chứ?
Lucy có thể đôi khi hơi chậm hiểu, như khi cần nhận ra rằng mọi điều Quinn đã từng nói là một lời nói dối, nhưng không phải lần này. Cô biết điều này là gì. Cô đã nhiều lần nghiên cứu, tìm kiếm với các ý tưởng đan chéo nhau, đã viết rất nhiều sách, không nhận ra việc khoe khoang khi cô đọc nó.
Chết ngạt muốn cô biết chính xác những gì ả ta đã làm. Ả ta đang gây ấn tượng. Như khi Ngài Snookums giết một con chuột, đặt nó ở mái hiên sau để cô phát hiện ra và khen ngợi. Một kẻ giết người muốn Lucy biết và khen ngợi công việc của ả ta.
Lucy hít sâu và từ từ thở ra. Con mèo của cô nhảy
xuống khỏi ghế, và cô giật nảy mình sợ hãi. Tim cô đập mạnh và cô đưa tay lên cổ mình. “Lạy Chúa tôi,” cô thì thào. Cô đặt lá thư lên bản tin được đính kèm và nhìn vào lá thư thứ ba. Cô thật sự không muốn mở nó, nhưng cô phải làm. Lần này cô cẩn thận hơn. Cô tìm đôi găng tay Playtex màu hồng từ đằng sau chậu rửa và mang vào. Bàn tay cô run rẩy khi cô cầm dao ăn thịt nướng và mở bao thư ra. Cô đẩy nhẹ nó lên xuống, và một bài báo và lá thư khác rơi vào lòng bàn tay cô. Trên tờ báo là ảnh của nạn nhân, và ảnh hiện trường vụ án. Lawrence Craig, người đàn ông Lucy biết đến qua cái tên luvstick, với một nụ cười nhẹ trên môi đang nhìn lên. Da đầu cô căng ra, và sự căng thẳng xuất hiện trên lông mày cô. Cô hít sâu và từ từ thở ra.
Ồ, cuối cùng BPD cũng hình dung ra được. Ba vụ án mạng trong tám tuần và cuối cùng họ cũng đoán ra được là chúng có liên quan với nhau. Ngu ngốc! Tôi biết họ đang đợi tôi làm hỏng chuyện, mắc sai lầm. Nhưng tôi không làm thế. Tôi thông minh hơn họ nhiều. Tôi đã từng nghĩ rốt cuộc tôi sẽ viết một cuốn sách về những gì tôi đang làm. Một ngày nào đó khi tôi có nhiều kiến thức hơn. Cô biết những gì họ nói; viết những gì bạn biết.
Đây là một ít thông tin giữa những tay chuyên nghiệp, trong trường hợp cô muốn sử dụng nó trong cuốn sách của cô. Khi cô làm ai chết ngạt, họ thường tạo ra một ít tiếng động ở phía sau cổ. Ít nhất, đó là trải nghiệm của chính tôi. Có thể điều này không xảy ra với mọi người. Tôi sẽ cung cấp đầy đủ tin tức cho cô. Lawrence là người gây ra tiếng ồn nhiều nhất, quẫy đạp như thể nó sẽ làm cho anh ta dễ chịu hơn. Anh ta thích ý tưởng - tôi sẽ trói anh ta lại, nhưng không quá nhiều, tôi đoán vậy.
Khi tôi bắt đầu, tôi nghĩ thật khó để tìm những gã đàn ông bẩn thỉu, người luôn sẵn sàng được còng tay trên giường. Trong tất cả các công đoạn, việc tìm kiếm lại rất dễ dàng. Đàn ông sẽ làm bất cứ điều gì nếu họ nghĩ rằng họ có thể quan hệ với bạn. Nhưng cô là một người phụ nữ thông minh, và tôi chắc rằng điều này không gây ngạc nhiên cho cô. Tôi chắc chúng ta có nhiều điểm chung và có thể trao đổi cùng nhau hàng giờ liền về các câu chuyện hẹn hò ghê tởm.
Phụ nữ muốn tình yêu. Đàn ông lại không quan tâm lắm về tình yêu. Họ chỉ muốn tình dục.
Một cô gái sẽ làm gì với những gã mọi rợ và những gã ăn bám?
Lucy đặt lá thư và phần tin tức đính kèm xuống chỗ hai lá thư trước và tháo găng tay ra khỏi tay. Cô cảm thấy cả thế giới như biến mất dưới chân cô. Như thể cô đang bị kéo vào tính bệnh hoạn của một người nào khác. Cô giật mình vì sợ khi tiếng điện thoại vang lên. Cô không nhận ra số người gọi. Có chết cô cũng không nghe máy. Cô có cảm giác mình đang bị theo dõi. Cô chạy khắp nhà, từ phòng này sang phòng khác. Đóng tất cả các lối ra vào và kéo tất cả màn lại.
Trong phòng khách, cô ngồi lọt sâu vào chiếc đi văng và nhìn khắp phòng. Một cái tủ có hoa văn trang trí theo kiểu Trung Quốc, một bức tranh sơn mài màu đen với hoa văn màu vàng. Mạch cổ cô phồng lên và cô như muốn nuốt xuống nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt cô.
Tại sao? Tại sao một kẻ giết người lại quyết định liên lạc với cô? Cô không sống trong các cuốn sách của mình. Chúng chỉ là những điều hư cấu. Cô viết tiểu thuyết; không phải bản đồ để giết người. Cô không muốn dính líu đến chuyện này. Chuyện này thật bệnh hoạn và sai trái. Cô có cảm giác như một người nào đó với đôi bàn tay lạnh giá, ma quỷ đang chơi đùa với cuộc sống của cô. Cô ước mình chưa bao giờ đi đến hộp thư. Cô ước mình có thể nhắm mắt lại và sau đó tất cả mọi việc đều biến mất.
Lucy không biết mình đã ngồi đó suy nghĩ, cố tìm ra hướng giải quyết trong bao lâu. Và trong thực tế trong suốt thời gian đó cô biết được mình phải làm những gì.
Cô với tay lấy điện thoại và quay số.