Sáng hôm sau, Quinn đứng trước gương trong phòng ngủ, mặc áo quần để đi làm như những ngày trước đây trong bốn năm qua. Nhưng sáng nay anh lại có khán giả. Cô vòng chân ngồi giữa giường, uống café và mặc áo sơ mi của anh. Sau khi làm tình với nhau ngày hôm qua, cô trả lại cho anh các cuộn băng và chúng được trả lại phòng vật chứng.
Một giờ trước, anh thức dậy với cô trong vòng tay anh. Đó không hẳn là một cách thức dậy tồi tệ. Đặc biệt là vào sáng thứ Hai. Đặc biệt là kể từ khi anh biết rằng ngày này sẽ là một ngày tồi tệ của anh một khi anh đi làm.
Anh nhét đuôi áo sơ mi màu xanh vào chiếc quần màu xám và liếc nhìn Lucy qua gương. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào hai tay đang kéo khóa quần của anh. “Anh cần nói cho em điều này,” anh nói, bắt đầu cuộc hội thoại anh từng sợ hãi kể từ lúc anh đọc bức thư mới nhất của Chết ngạt.
Cô nhìn lên, ánh mắt hai người gặp nhau trong gương. “Điều gì vậy?”
“Một khi Trung úy Mitchell và các thám tử khác đọc lá thư mới nhất, họ sẽ muốn sử dụng em để lôi thủ phạm ra ngoài sáng. Tuần qua bọn anh đã nói về điều này và nếu em là một người nào khác, anh sẽ đồng ý với họ. Anh sẽ nói chuyện để em lộ diện trên các phương tiện truyền thông hoặc có thể có mặt ở một buổi ký tặng sách. Nhưng em không phải là một người nào khác. Không phải đối với anh, và anh muốn em biết rằng, em không phải làm bất cứ điều gì.”
Cô duỗi chân ra. Ánh mắt Quinn nhìn theo sự chuyển động lên xuống của chiếc áo sơ mi trên đôi chân trần của cô và đằng sau khi cô leo ra phía gờ giường. Cô đặt tách café lên bàn trang điểm và đi đến trước mặt anh. “Em cũng đã nghĩ đến điều này,” cô nói khi đưa tay về phía trước, cài nút áo cho anh. “Em muốn làm bất cứ điều gì để cuộc sống của em quay trở lại càng sớm càng tốt.” Cô liếc lên nhìn anh, sau đó trở lại với những chiếc nút áo. Đỉnh đầu cô nằm bên dưới cằm anh. “Nhiều như em thích được ở đây với anh, em muốn cuộc sống thường nhật của mình quay trở lại. Em muốn anh và em được ở bên nhau như những người bình thường.”
“Bình thường như thế nào?” anh hỏi phía trên đỉnh đầu cô.
“Anh mời em đi chơi nhưng không phải vì đó là công việc của anh mà vì anh muốn được ở bên em. Khi anh đến đón em, em sẽ bắt anh đợi trong khi em thử các đôi giày, như một cuộc hẹn hò thực sự vậy.” Cô ngước nhìn lên. “Chúng ta sẽ làm những việc mà những người bình thường sẽ làm trong ngày đầu hẹn hò. Chúng ta đã bỏ khá nhiều các bước đó. Em biết nghe có vẻ cổ hủ. Đặc biệt liên quan đến việc em đã lên giường với anh một cách nhanh chóng. Nhưng em đoán là em muốn anh, anh biết đó, tán tỉnh em.”
Anh tặc lưỡi. “Anh nhớ lại mình đã tán tỉnh em như thế nào vào tối qua.” Cô quắc mắt khi anh vòng tay qua eo và kéo cô vào người anh. “Được rồi.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô. “Khi việc này kết thúc, anh sẽ đến đón em và em có thể bắt anh chờ khi em thay giày hàng triệu lần. Em có thể hành hạ anh bằng cách thử hết bộ này đến bộ khác và hỏi ý kiến anh. Mặc dầu chúng ta đều biết là ý kiến của anh không quan trọng. Và ngay cả khi anh không muốn nói dối để lôi kéo em lên giường, anh thậm chí sẽ nói với em rằng em lái xe thật tuyệt.”
Cô cố không cười. “Và anh sẽ tốt với Snookie nhé?”
Hôm qua, khi họ đến nhà Lucy để cho mèo ăn, Quinn đã giẫm vào đuôi của con mèo chết tiệt ấy. Đó chắc chắn chỉ là một tai nạn thôi, nhưng anh không chắc là Lucy tin mình. “Anh thề đó chỉ là tai nạn thôi,” anh nhắc cô. “Anh không thấy nó mà.”
“Sao anh không thể thấy được một con mèo nặng chín ký nằm giữa sàn nhà nhỉ?”
Vì lúc đó anh đang mải ngắm ngực Lucy khi cô đổ thức ăn cho Snookie. Anh ôm chặt cô vào lòng. “Trong tương lai, anh sẽ quan sát cẩn thận nơi anh bước đi.”
Cô tựa đầu vào vai anh và nói, “Em muốn cuộc sống của em quay trở lại, Quinn à. Em muốn được trở lại là người bình thường. Nếu điều đó buộc em phải tổ chức họp báo hay xuất hiện ở buổi ký tặng sách, hãy làm điều đó càng sớm càng tốt anh nhé.”
“Em có chắc không?”
Cô gật đầu và bước lùi lại. “Em chắc. Em không sợ nhiều bằng việc em bực mình.” Ánh mắt cô bừng sáng lấp lánh. Đó là điều anh chưa từng thấy kể từ ngày anh ngồi trong xe cô và nói cho cô biết Millie là con chó của anh. Anh vui vì lại thấy được nó một lần nữa. “Ả ta phải bị đánh bại.”
Anh vui vì ánh mắt đó không chiếu thẳng vào anh.
Quinn đến sớm mười phút trước giờ làm, chuẩn bị báo cáo cho Trung úy Mitchell về những bước tiến triển mới nhất của vụ án, nhưng được thông báo là trung úy đang họp và sẽ không có mặt trong văn phòng cho đến đầu giờ chiều. Quinn cảm thấy giảm bớt ít gánh nặng. Anh thoát được nguy hiểm trong một vài giờ nữa.
Vào lúc chín giờ mười phút, một nhân viên dấu vân tay bước vào phòng họp, cười tít mắt. “Bọn tớ có được dấu tay ngón cái từ bì thư mới nhất,” anh ta nói. “Nó khớp với dấu tay lấy từ ghế trong xe của Robert Patterson.”
Quinn ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại. “Tạ ơn Chúa.” Cuối cùng họ cũng có được mối liên hệ chắc chắn giữa Chết ngạt và kẻ giết người. Bất cứ người nào đã viết thư cho Lucy đều đã có mặt trong xe của Patterson. Và bất cứ người nào đó đã viết lá thư mới nhất cho Lucy đều đã nhìn thấy Quinn và Lucy đi với nhau và biết anh là cảnh sát. Chết ngạt bắt đầu để lộ tông tích.
Quinn nhìn Kurt. Cả hai đều biết rằng phát hiện này thật quan trọng. Cuối cùng họ cũng có tìm ra được kẽ hở, và Quinn sẽ không phải sử dụng Lucy nữa. Ít nhất là chưa cần đến. Cô có thể hoàn toàn an toàn ở nhà anh. Cô và Millie.
“Chúng ta đã phỏng vấn ả ta, Kurt,” anh nói, đề cập đến Chết ngạt.
“Cậu hoàn toàn đúng,” vị thám tử khác lên tiếng khi liếc qua bản copy lá thư mới nhất.
Quinn mở sổ ghi chép và lật đến danh sách các kẻ tình nghi. “Chúng ta đã bỏ đi một nửa, vì thế - Chó chết thật!” Anh lật đến bản sao hình của các nạn nhân trên đó. Sau đó anh nhìn nhân viên lấy dấu tay, người vẫn còn ở trong phòng, khi anh chỉ vào tờ giấy nằm trong cuốn sổ ghi chép của anh. “Tớ cần cậu tiến hành việc này. Nếu may mắn, chúng ta có thể có được dấu vân tay trùng với cái mà chúng ta có được.”
“Chúng ta đã đưa nó cho hai mươi đến ba mươi người xem,” Kurt nhắc Quinn.
“Và một nửa trong số đó đã bị loại.”
Nhân viên lấy dấu vân tay lấy ra một cái khăn tay từ phía túi sau của mình và lấy tờ giấy từ sổ ghi chép của Quinn. Anh ta rời phòng họp. Quinn đi vào phòng mình chờ đợi. Anh gọi cho phòng thí nghiệm, nhưng không có tin gì mới về tóc tìm thấy ở hiện trường. Anh kiểm tra gia đình các nạn nhân và thông báo cho họ về bằng chứng dấu vân tay. Sao đó anh gọi vào số điện thoại nhà cho Lucy.
“Nhà McIntyre. Nhà của Quinn, một thám tử xuất sắc và một anh chàng sexy.”
Nghe tiếng cô, anh có cảm giác một ham muốn mãnh liệt trỗi dậy siết chặt lấy ngực mình. “Lỡ cuộc gọi này đến từ mẹ anh thì sao?”
“Em đã nhìn vào số trước khi nhấc máy mà.”
Anh không cảm thấy sự ham muốn đó khắp ngực, chỉ là ở bên trái, cạnh trái tim mình. Như anh đang bị bao vây. “Em đang chán à?”
“Không đâu. Em đang cố làm xong một vài việc.”
“Em đang viết à?” Tối hôm qua anh đã để cho cô xem toàn bộ hồ sơ về vụ Chết ngạt. Anh đã không biết là cô đeo kính đọc có gọng mạ vàng cho đến khi cô đặt chúng trên gờ mũi. Cô trông thật nóng bỏng. Dĩ nhiên, anh nghĩ rằng cô luôn nóng bỏng dù cô có mặc gì đi chăng nữa.
“Em đang cố viết. Mặc dù nó không tốt lắm, nhưng em hy vọng một điều gì đó sẽ xuất hiện.” Quinn nghe tiếng Millie sủa, như người nào đó đang ập vào nhà.
“Có chuyện gì với Millie thế?”
“Đợi em một lát nhé.” Lucy ngưng một lát, sau đó cô nhấc máy lên và nói, “Nó thấy con mèo trên bãi cỏ nhà anh.”
“À, nó đang bảo vệ em khỏi con mèo hàng xóm.”
Lucy cười. Một âm thanh nhỏ vang lên làm dịu đi trái tim đang bị tắc nghẹt của anh. “Nó không phải là một con chó gác cửa, Quinn. Nếu kẻ trộm đột nhập vào, nó sẽ chỉ cho họ nơi anh giữ đồ quý giá.”
Quinn tắc lưỡi. Lucy là vật quý giá của anh. “Có thể, nhưng nó sẽ sủa rất nhiều khi nó chỉ đường.” Anh kéo cổ tay áo và nhìn vào đồng hồ. Đã một tiếng trôi qua. “Bọn anh có được dấu vân tay từ lá thư mới nhất,” anh nói với cô, nhưng không đề cập đến nó quan trọng như thế nào. Họ cùng nói về vụ án, về việc họ sẽ làm gì tối hôm đó và họ sẽ ăn gì, như một cặp vợ chồng già. “Sau khi xong việc, anh sẽ đến đón cái túi lông của em.”
“Tên nó là Ông Snookums.”
“Ừ, ừ. Anh biết.”
Tiếng thở dài chịu đựng của cô vang lên trong điện thoại. “Em muốn đi cùng anh vì em phải tìm một tài liệu rất quan trọng. Em đã bỏ quên nó ở chỗ nào đó trong nhà em.”
“Anh sẽ giúp em tìm nó,” anh đề nghị khi người phụ trách dấu vân tay bước vào phòng anh. Nhìn thấy nụ cười từ người đó, anh biết là họ đã có thêm một bước tiến mới. “Anh phải đi,” anh nói và gác máy. “Sao rồi?”
“Chúng ta có trùng dấu ngón tay trỏ được tách ra từ phía dưới tờ giấy.”
Trong suốt một tuần, Quinn đã phải liếc nhìn từng dấu vân tay được lấy từ chiếc xe tải. Anh muốn tự mình làm, nhưng anh không có thời gian. Anh đứng dậy và cho tay vào trong áo, che phủ cây súng ngắn đang được cài vào dây nịt. Danh sách tình nghi đã được rút ngắn xuống còn mười hai người. Và anh biết mình cần đến nơi nào đầu tiên.
Lucy nhìn chằm chằm vào con trỏ đang nhấp nháy đang chờ các dòng chữ tuôn trào trên những ngón tay và vào màn hình máy tính. Khi chúng không xuất hiện, cô lấy kính ra và đặt nó trên bàn bếp kế bên laptop. Millie ngồi bên cạnh Lucy, dựa đầu vào đùi cô. Lucy cúi xuống và cào cào vào bên dưới tai nó.
Cô đã nghĩ rằng kể từ lúc cô thấy an toàn hơn ngày hôm nay, nàng thơ sẽ gõ trên đầu cô vài cái và dòng văn một lần nữa bắt đầu tuôn trào.
Điều đó không thể xảy ra.
Cô thở ra và dựa ra sau ghế. Nếu cô có được lời nhận xét từ Maddie, ít nhất cô sẽ có cái để làm. Và hy vọng sau khi chỉnh sửa lại một vài chương, cô có thể bắt đầu viết được cái gì đó. Cô đứng dậy và đi vào phòng khách. Millie đi theo sát gót chân cô. Lucy với lấy điều khiển tivi và mở nó lên. Cô mở kênh bản tin hai mươi bốn giờ để xem điều gì đã xảy ra trên thế giới kể từ khi cuộc sống của cô vượt qua tầm kiểm soát. Chẳng có gì ngoài những tin buồn chán. Cô bấm sang chương trình City Confidential và thư giãn xem chương trình. Những gì cô nói với Quinn sáng nay đều là thật. Cô không sợ bằng việc cô giận dữ. Cô cảm thấy cơn thịnh nộ bất lực ở người phụ nữ đã đẩy cô vào trở ngại tệ hại nhất của một nhà văn.
Cô tắt tivi và quẳng điều khiển lên bàn café. Cô nghĩ về Quinn và những gì anh đã nói hôm qua về việc mối quan hệ giữa họ bắt đầu với sự căng thẳng. Cô phải thừa nhận rằng nó đã bắt đầu hơi không chính thống cho lắm. Được rồi, quá không được chính thống. Họ đã nói dối lẫn nhau và đã giả vờ hẹn hò. Nhưng sự thu hút về thể xác mà cả hai đều cảm nhận được trong đêm đầu tiên ở quán Starbucks là không giả dối. Cách anh nhìn cô không phải là lời nói dối. Không phải lúc đó và cũng không phải bây giờ. Có một điều gì đó hơi vượt trội. Khoa Hấp dẫn và say mê cùng một lúc.
Anh chưa bao giờ nói yêu cô, cô tự nhắc nhở mình. Nhưng công bằng mà nói, cô cũng chưa từng nói điều đó với anh. Anh đưa cô về nhà để giữ cho cô được an toàn. Và anh đã lấy các cuộn băng ra khỏi phòng bằng chứng. Lấy là từ nghe dễ chịu hơn là từ ăn trộm. Anh đã làm điều đó vì cô. Không, anh chưa từng nói yêu cô, nhưng không có người đàn ông nào lại chấp nhận sự mạo hiểm để được ở cùng cô như anh.
Cô hơi giật mình khi tiếng điện thoại di động của cô vang lên.
“Xin chào.”
“Xin chào. Cho tôi gặp Lucy Rothschild?”
“Tôi nghe.”
“Tôi tìm được tập hồ sơ mà tôi tin là của chị.”
Quinn đứng trong nhà kho ở tiệm sách Barnes and Noble với hai tay cho vào trong túi quần, nhìn rất thoải mái. Trong phòng khác, Kurt đang nói chuyện với cửa hàng trưởng và cho cô ấy biết rằng tất cả nhân viên Barnes and Noble sẽ được tái thẩm vấn.
“Lucy Rothschild đang nhận được các lá thư,” Quinn nói năm phút sau cuộc nói chuyện nhỏ. Anh thường tỏ ra nồng nhiệt với nghi phạm và để cho họ cảm thấy thoải mái, nhưng lần này anh nói một cách lạnh nhạt. “Chúng tôi tin rằng người gửi các lá thư này là người chịu trách nhiệm về các vụ án giết người gần đây. Và hẳn là các bạn đã được nghe vào lần trước khi chúng tôi đến đây.”
Jan Bright nhìn thẳng vào Quinn, sau đó chuyển ánh mắt về phía kệ sách sau vai trái của anh. Cô ta không nói gì.
“Cô có biết bất cứ điều gì về các lá thư đó không?”
Cô ta lắc đầu, và mái tóc dài gợn sóng lắc lư trên vai.
“Cô có sẵn lòng đến phòng cảnh sát để thẩm vấn lại không?”
“Khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
“Tôi cho là được.” Cô liếc nhìn Quinn, sau đó quay trở lại nhìn vào một điểm nào đó sau lưng anh. “Nếu tôi có thể giúp Lucy Rothschild, tôi sẽ vui lòng làm điều đó. Tôi giúp đỡ rất nhiều cho các tác giả địa phương.”
“Tôi chắc là Cô Rothschild sẽ đánh giá cao về điều đó.”
Chuyến đi từ tiệm sách đến đồn cảnh sát mất mười phút. Khi anh đưa Jan vào phòng thẩm vấn, máy quay phim bắt đầu quay. Anh đưa cho cô ta một ly nước. Quinn mỉm cười và một lần nữa cố gắng làm cô ta cảm thấy dễ chịu. Anh hỏi cô ta các câu hỏi về Hội Phụ nữ Trinh thám và liệu cô ta có biết bất cứ ai trong số họ có thù hằn gì với Lucy không.
“Ồ, không. Họ là người ủng hộ cô ấy.” Cô ta uống hết ly nước, và anh đề nghị lấy thêm nước cho cô ta. Anh cầm ở quai ly và đưa nó cho nhân viên lấy dấu vân tay đang đợi bên ngoài cửa. Anh để Jan một mình trong một lát. Sau khi anh trở lại, liền đưa ly nước đã được lấy thêm cho cô ta.
“Của cô đây,” anh nói và đặt ly nước lên bàn.
“Lúc nãy tôi dùng nước bằng tách cơ mà.” Cô ta nhìn anh chăm chú.
“Tôi vô tình đánh rơi nó.”
Cô ta nhíu mày như thể không tin điều anh nói. Sau đó nhìn đâu đó phía trên đầu anh. “Tôi đoán là anh đã mang nó đi lấy dấu vân tay.”
Cô ta thông minh hơn anh nghĩ. Nhưng Chết ngạt cũng không phải là một kẻ ngốc. “Sao cô nói vậy?”
“Vì tôi đang ở trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, và anh vừa mới đổi tách của tôi. Tôi đã ở trong nhóm phê bình của các nhà văn trinh thám. Và tôi cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám.”
Không thể lòe cô ta được. Dấu vân tay của cô ta có thể trùng khớp hoặc không. “Cô ở đâu vào đêm ngày hai mươi ba tháng Tư?”
Lông mày cô nhíu lại. “Ngày hai mươi ba ư?”
“Vào ban ngày, cô có mặt ở buổi gặp mặt của Hội Phụ nữ Trinh thám ở Barnes and Noble. Tôi đã thấy cô ở đó. Sau khi cô ra khỏi đó, cô đã đi đâu?”
“Một vài người và tôi đã đến Macaroni Grill. Tôi đã uống hơi nhiều và hơi choáng váng. Tôi đã gọi cho con trai cả và nó đã đến đón tôi.”
Anh không thể tưởng tượng được hình ảnh Jan Bright lúc say. Cô ta là một người cứng rắn đến nỗi có thể cắt được cả kim cương. “Con trai cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.”
Cánh cửa hé mở, và nhân viên lấy dấu vân tay đứng ngoài lắc đầu. Chó chết. Với tất cả hành vi kỳ quái, Jan Bright không phải là kẻ giết người.
“Kể cho tôi nghe về một vài người cô làm việc cùng. Bất cứ người nào trong số họ hẹn hò với các khách hàng họ gặp ở nhà sách không?”
“Có thể có một vài người. Tôi nghĩ điều đó thật kinh tởm.”
“Còn Cynthia Pool thì sao?”
Jan lắc đầu. “Ôi không. Cynthia không bao giờ hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào đi nhà sách.”
Quinn nhìn xuống cuốn sổ ghi chép trên bàn trước mặt anh. Ánh mắt anh lướt qua một vài cái tên trong danh sách. “Tại sao?”
“Cô ấy nghĩ đàn ông thật dơ bẩn.”
Quinn ngẩng đầu lên. “ ‘Dơ bẩn’? Đó là từ cô dùng hay từ của cô ấy?”
“Của cô ấy.”
“Cô có nghĩ cô ấy ghét đàn ông đến nỗi muốn giết họ không?”
“Không. Cynthia là một người rất tốt. Cô có một cuộc sống hôn nhân rất vất vả và đã ly dị. Chồng cô ấy là người bạo hành và đã lừa dối cô ấy. Nhưng cô ấy không phải là kẻ giết người.” Jan cười, một kiểu cười gượng ép, trước khi nói tiếp, “Và tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ không bao giờ viết những lá thư làm cho Lucy Rothschild đau khổ. Cô ấy là một fan lớn của Lucy.”