T
rần Tế đã không còn nhớ được lần trước gặp mẹ là khi nào. Lúc này đây, nó nhìn qua mỗi hình chữ nhật rộng khoảng một mét để ngắm bức ảnh đen trắng bên trong khung cửa sổ kẻ caro, thầm nghĩ mẹ đang ở đó. Nói thật lòng, nếu không phải bên cạnh có đề tên một người xa lạ, chưa biết chừng nó sẽ thật sự coi đó là mẹ của mình.
Nếu là vậy, cuộc sống của nó sẽ thật sự trở thành một mớ bòng bong. Bố coi là nghi phạm và bị tạm giam còn chưa đủ, ngay cả mẹ cũng trở thành nghi phạm đang bị cảnh sát truy nã.
Thật may không phải, thật may người đó không phải mẹ.
Cậu bé sầu khổ nhìn chằm chằm tủ kính đến thất thần, bất thình lình phía sau có người vỗ vai nó. Cậu bé quay lại, nhìn thấy cô bé đang nghiêng đầu nhìn mình. Đó là con gái của sư phụ. Không giống với cậu, cô bé từ nhỏ đã được sống trong một gia đình hạnh phúc, nghe nói người mẹ bây giờ của cô ấy không phỉa là mẹ ruột nhưng cậu cảm thấy người đó đối xử với cô ấy rất tốt, chí ít sẽ không như chú hai và thím hai của cậu.
“Sao vậy?” Cậu lùi sau một bước, đứng cách cô bé khoảng nửa mét rồi hỏi. Cậu hơi bài xích Cung Tiêu Đằng nhưng bản thân Đông Đông lại không cảm nhận được điểm này. Trần Tấn lùi sau thì cô bé tiến tới, giữ lấy cánh tay Trần Tấn: “Em vừa nghe nói bác cả của anh quay về rồi, em phải trượng nghĩa lắm mới không quên kéo anh cùng đi nghe trộm đấy”.
Cung Tiêu Đằng nói ngang nhiên như một đại tiểu thư, hoàn toàn không màng tới ánh mắt kiểu “Anh biết em trượng nghĩa rồi, nhưng cũng đừng kéo anh”.
Đây là một khu mỏ nửa tư hữu sản xuất than tên là “Đông Lâm”. Nửa tư hữu chẳng qua là lúc đầu nó do nhà nước quản lý, sau này khi xã hội hiện đại dần thì con đường làm giàu này cũng bị các chủ tư nhân bao thầu, còn chính quyền địa phương thì treo cái danh giám sát hỗ trợ. Người đại diện theo pháp luật của “Đông Lâm” chính anh cả Trần Dụ Đạt, Trần Đông Lâm.
Cung Khắc đứng trước khung cửa sổ sát sàn, quan sát khung cảnh trước mắt. Kia là một quảng trường không nhỏ, trên dód có mấy chiếc xe con đắt đỏ đang đỗ. Ánh nắng vừa đẹp, hắn lên vửa kính ô tô, làm chói mắt người ta. Xung quanh quảng trường trồng những dải cây xanh, là kiểu cây non rất mới mẻ, từ trong vườn ra tới ngoài có thể nhận ra chất lượng không khí khác biệt nhường nào. Loại cây này có tác dụng làm sạch không khí rõ rệt.
Vị trí anh đứng là một phòng làm việc của tổng bộ Đông Lâm cách khu mỏ một quãng. Đó là một phòng đón khách không nhỏ nằm trên tầng hai, anh được người thư ký dẫn tới đây. Khi Lê Hoan và mọi người dốc toàn lực để truy nã người vợ của Phương Hoành thì Cung Khắc lại tới khu mổ Đông Lâm, bởi vì anh nghe nói, Trần Đông Lâm – người vẫn luôn đi “công tác” xa cuối cùng đã trở về.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, cùng với tiếng cánh cửa bật mở sau lưng, Cung Khắc quay đầu lại nhìn người đàn ông đang từ từ bước vào. Nếu chỉ riêng gương mặt thì Trần Đông Lâm và Trần Dụ Đạt khác nhau nhiều. Trần Dụ Đạt có xương gò má hơi cao, hai má trũng sâu, có thể nhận ra là một người đã lâu không được ăn đầy đủ chất dịnh dưỡng nên gầy gò ốm yêu. Khác với khuôn mặt nhọn hoắt của Trần Dụ Đạt, Trần Đông Lâm có một gương mặt tròn, một gia đình đủ đầy khiến ông ta có một gương mặt hồng hào, khỏe mạnh. Ông ta lớn hơn Trần Dụ Đạt tám tuổi, nhưng trông còn trẻ hơn một Trần Dụ Đạt đang ngồi trong tù không ít.
Trần Đông Lâm giơ tay về phía Cung Khắc: “Chào anh, nghe nói anh tới vì chuyện của em trai tôi”.
Cung Khắc gật đùa, cùng Trần Đông Lâm tới ngồi bên cạnh sofa. Trần Đông Lâm là một người sành sỏi, làm việc rất có phong cách. Ông ta gọi thư ký vào đưa hai tách trà rồi đẩy một tách tới trước mặt Cung Khắc, sau đó cầm cốc của mình lên, nhấp một ngụm, “Trước đó thư ký đã kể lại chuyện của em trai tôi rồi, nhưng khi chuyện này xảy ra tôi đang đi công tác ở ngoài, không biết anh nghĩ tôi có thể giúp gì được cho cảnh sát?”.
Không biết có phải sự nhạy cảm nghề nghiệp không mà Trần Đông Lâm tạo cho Cung Khắc một cảm giác giống như những gì ông ta nói đây đều đã được nghĩ từ trước, không hề sơ hở, thậm chí chỉ một dấu vết. Anh ho khẽ: “Tôi tới là muốn hỏi, căn cứ vào những lời Trần Dụ Đạt nói, trước khi sự việc xảy ra có người nói với anh ấy rằng vợ anh ấy đã trở về Tân Hương, nên anh ấy mới vội về quê. Rồi ngày nạn nhân Phương Hoành gặp nạn, nghe nói anh ấy cũng vô duyên vô cớ đi tới nơi khai thác. Còn hai chuyện này, nghe nói đều có liên quan tới – anh Trần Đông Lâm”.
Trần Tấn bò rạp lên cửa nghe được một số manh mối, lẽ ý của sư phụ là bác cả chính là người hãm hại bố mình! Cậu bỗng giật mình. Đông Đông đứng ben cạnh cùng cậu bò trên cửa nhìn thấy cảnh ấy bèn nói bằng khẩu hình miệng câu “Anh lạnh à” rồi thẳng thừng kéo tay cậu ấp vào trong lòng.
“Anh lạ thật, thời tiết này mà lại lạnh. Để em ấp cho nhé, hết lạnh chưa?” Đông Đông thì thầm. Con bé nhìn thấy khuôn mặt Trần Tấn bỗng đỏ bừng lên, bèn chắc chắn một làn nữa là hành động của mình vĩ đại và chính xác nhường nào.
Đông Đông quay đầu lại, một lần nữa bò lên cửa nghe người lớn trong phòng nói chuyện mà không nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch của Trần Tấn ở sau lưng.
Trần Tấn suy nghĩ: Hóa ra ngực của con gái cũng cưng cứng.
Hai người lớn trong phòng dường như không nhận ra tình hình ngoài cửa, tiếp tục nói chuyện. Trần Đông Lâm trả lời thẳng thắn: “Phải, chính tôi gọi điện nói với chú ba là vợ chú ấy hình như đã về quê rồi. Nhưng chuyện này bản thân tôi vốn không chắc chắn. Tôi cũng nghe một nhân viên cũ của chúng tôi nói rằng chú ba đã tìm em dâu nhiều năm rồi. Tôi biết tin sao lại không nói với chú ấy chứ, anh bảo có đúng không?”.
Một lời giải thích có vẻ hợp lý, Cung Khắc không tin tưởng nhưng cũng không phủ nhận. Anh tiếp tục hỏi: “Vậy người nhân viên đó tên là gì?”.
“Khúc Hân, là hàng xóm lâu năm với gia đình tôi. Năm xưa lúc Trần Dụ Đạt gặp chuyện, mấy anh em chúng tôi hay chơi với nhau. Bây giờ cậu ấy đang làm chủ nhiệm bộ phân nghiệp vụ ở chỗ chúng tôi.” Hình như nhớ ra gì đó, Trần Đông Lâm cúi đầu, trầm ngâm giây lát: “Nhắc lại cậu ấy đúng là tôi có nhớ ra chuyện này. Mấy hôm trước vào ngày mỏ than xảy ra chuyện, đúng lúc đó tôi lại đi công tác. Tôi có dặn dò cậu Khúc phải quan tâm tới Dụ Đạt, chỉ là không biết sau đó họ có gặp mặt nhau không thôi”.
Cung Khắc cảm thấy chẳng thể tìm kiếm được thông tin gì có giá trị từ Trần Đông Lâm. Cuối cùng cuộc trò chuyện kết thúc, anh đứng dậy ra về. Trước khi ra cửa, những tiếng bước chân lạch bạch chạy trước cửa không lọt khỏi tai Cung Khắc.
Anh nhìn thấy Đông Đông và Trần Tấn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh trên quảng trường. Trần Tấn cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân: “Sư phụ, người tên là Khúc Hân đó hại ba cháu phải không ạ?”.
Cung Khắc không trả lời đúng vào câu hỏi của Trần Tấn. Ngược lại, anh hỏi cậu bé một vấn đề khác: “Trần Tấn, tới chỗ bác cả, vì sao cháu không vào chào bác?”.
“Cháu không thích họ.” Trần Tấn không thích chú hai, cũng không thích bác cả. Mặc dù nó chỉ tiếp xúc với bác sỹ trước năm năm tuổi, còn không có cả những ký ức hoàn chỉnh nhưng nó biết, bất luận là ai trong hai người đó thì đều không ưa nó.
Cung Khắc vỗ vai Trần Tấn, phương hướng của vụ án này lại rõ nét thêm một tầng nữa trong lòng anh.
Khuyên nhủ mãi, cuối cùng thuyết phục được Đông Đông và Trần Tấn trở về nhà khách, Cung Khắc hẹn Doãn Nghị cùng tới nhà vị chủ nhiệm Khúc rất đáng nghi theo lời của Trần Đông Lâm.
Nhà chủ nhiệm Khúc ở phía Tây huyện Tân Hương, là một nơi có kiến trúc khá đẹp trong huyện, hai bên con đường rợp bóng cây xây một dãy những tỏa nhà nhỏ hai tầng với kiến trúc biệt thự. Doãn Nghị đạp xe đạp, một tay cầm lái, một tay chỉ về phía xa: “Đó, căn nhà thứ ba phía Đông chính là Khúc Hân”.
Lúc ấy Cung Khắc đang ngồi sau xe đạp, cố gắng cong chân không để nó chạm xuống đất, nét mặt thấp thỏm. Anh luôn cảm thấy chiếc xe đạp từ thời cổ của Doãn Nghị cũng sắp báo hỏng giống cái xe cảnh sát của anh ấy rồi, dễ chết dọc đường.
Cũng may là cả dọc đường vẫn bình an. Tới trước cửa nhà Khúc Hân, Doãn Nghị dựa chiếc xe đạp của mình vào góc tường cẩn thận rồi đi tới trước, gõ cửa. Nhưng rất lau sau vẫn không có ai ở trong đáp lời.
“Đừng nói là không có nhà nhé.” Doãn Nghị thu tay lại, bò rạp lên cửa nhìn qua khe, cũng đồng thời lúc này, anh và Cung Khắc đều nghe thấy một tiếng động từ trong vọng ra: Rầm!
“Không hay rồi, Khúc Hân định tự sát!” Trong khẽ cửa, Khúc Hân đang treo cổ lên xà nhà khiến Doãn Nghị đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy mới kêu ba tiếng, một động tác quyết đoán ngay lập tức dội xuống. Doãn Nghị chạy vài bước tới dưới chân tường, mượn bàn đạp của chiếc xe, phi người vào trong sân.
Hôm đó, tổ chuyên án vụ án Tân Hương có được tiến triển mới, nghi phạm quan trọng Khúc Hân tự sát không thành, bị cảnh sát khống chế.
Tiến triển không chỉ ở việc này, Lý Hưởng – vợ của Phương Hoành vẫn luôn bị cảnh sát truy nã đã sa lưới ngay tại Tân Hương, có điều người bắt được cô ta lại là một người mà phía cảnh sát hoàn toàn không ngờ tới.
Nhận được điện thoại thông báo, Cung Khắc cũng chẳng màng việc mình có chạy được hay không, hay động tác ấy có khôi hài hay không. Anh lao thẳng tới bệnh viện huyện Tân Hương. Theo miêu tả trong điện thoại, Diệp Nam Sênh khi đang đưa bé con đi dạo phố thì phát hiện ra Lý Hưởng. Để ngăn chị ta chạy thoát, Diệp Nam Sênh đánh nhau với đối phương, vì thế mà bị thương, nghe nói hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
Cô đang mang đứa bé trong người. Cứ nghĩ tới đây, Cung Khắc lại hối hận khôn cùng.
Sao anh lại để cô tham gia vào vụ án này, khi Nam Sênh và mọi người tới, sao anh không thẳng thừng đuổi họ về nhà…
Anh nghĩ rất nhiều, cứ mỗi một suy nghĩ lại thấy hối hận đến đau từng khúc ruột.
Nam Sênh, mất đứa con không quan trọng, em phải khỏe mạnh đấy. Trên đường, anh đã cầu trời như vậy vô số lần.