C
ho dù không có yêu cầu của Cung Khắc, Lê Hoan cũng định trở về tỉnh B một chuyến. Hai vụ án ở hai tỉnh, có những chuyện cô cần làm rõ một chút. Cô ngồi chuyến bay chập tối rời khỏi tỉnh A, khi tới tỉnh B đã là nửa đêm.
So với tỉnh A, vị trí địa lý của tỉnh B gần phía Bắc hơn một chút. Trời rất lạnh, vừa qua một trận tuyết, xe cộ trên đường đều không dám đi nhanh. Lê Hoan ngồi trong xe, đồng nghiệp đi cùng bên cạnh đã ngáy khò khò từ lâu. Làm cảnh sát là không được lơi là. Thấy còn một đoạn đường nữa, Lê Hoan cũng nhắm mắt lại và rồi cũng thiếp đi từ lúc nào. Lê Hoan bị một loạt những tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra, cô phát hiện đã tới trước cửa Cục Công an thành phố mà Chu Lệ Na sinh sống. Người đồng nghiệp lái xe rõ ràng chuẩn bị gọi cô dậy nhưng cả đám người đang ầm ĩ trước cửa Cục quá nổi bật, khiến người đồng nghiệp quên bẵng mất.
“Đừng nhìn nữa, chưa thấy chuyện này bao giờ sao?” Lê Hoan đẩy cửa ra xuống xe trước. Người đồng nghiệp bị tiếng nói của cô đánh thức, cũng xuống xe theo. Ngoài xe, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với trong ô tô được bật điều hòa. Lê Hoan nghe thấy người sau lưng hắt xì một cái rất vang. Xem ra, tới khi vụ án này kết thúc, cô nên xin lãnh đạo tiến hành huấn luyện sức khỏe cho toàn đội một lần rồi.
Khi Lê Hoan nghĩ như vậy rồi sải bước tiến lên bậc thềm. Mấy người giằng co trước cửa đứng bên cạnh cô, vừa đi qua, cô bỗng nhìn thấy một người quen – Chồng của Chu Lệ Na, người phiên dịch viên đó.
Xem ra họ đang chuẩn bị rời khỏi Cục Công an, chồng của Chu Lệ Na đang lôi kéo tay áo của một người phụ nữ khác, bên cạnh người đó còn có một người đàn ông đang đứng, dường như về một phe với người phụ nữ. Anh ta thì liều mạng không để chồng của Chu Lệ Na kéo người phụ nữ đó.
Lê Hoan dừng chân, gọi tên của chồng Chu Lệ Na theo trí nhớ, “Giang Đào?”.
Cô thấy người đàn ông được gọi bả vai chợt run lên, xem ra đúng tên rồi. Giang Đào quay mặt lại nhìn Lê Hoan, gọi to: “Đội trưởng Lê!”.
“Ừm.” Lê Hoan gật đầu, nét mặt nghiêm túc, “Đây là cửa Cục Công an, không phải phòng khách nhà anh, co kéo thế này còn ra thể thống gì nữa”.
“Vâng vâng vâng.” Giang Đào liên tục gật đầu: “Đội trưởng Lê, vụ án của Lệ Na đã được phá chưa ạ?”.
Nói tới đây, Lê Hoan liền đau đầu. Cô lắc đầu: “Có tin gì tôi sẽ thông báo với gia đình anh”.
Giang Đào luôn miệng cảm ơn rồi cùng vài người nữa bỏ đi, không tiếp tục giằng co nữa.
“Chuyện gì không biết, tro của vợ còn chưa nguội đã chạy tới Cục Công an đánh nhau?” Lê Hoan lắc đầu, bước vào cửa.
Trong khoảng thời gian cô đi, bên phía tỉnh B cũng đang thu thập những thông tin liên quan tới Chu Lệ Na. Nhưng ngoài những thông tin cơ bản đã biết ra, thì những điều mới cũng không nhiều. Chu Lệ Na, 33 tuổi, y tá của một bệnh viện cấp thành phố ở tỉnh B, tính cách hướng nội, quan hệ với mọi người rất tốt. Theo lời của các đồng nghiệp, Chu Lệ Na là một người không thích gây chuyện, bình thường ít nói, cũng khá nhát gan.
Lê Hoan nghĩ tính cách của Chu Lệ Na có lẽ cũng liên quan tới việc cô ấy từng bị bắt cóc. Nhưng cô lật lại ghi chép, phát hiện cho dù là trước khi bị bắt cóc, Chu Lệ Na cũng là người như vậy.
Theo lẽ thường, một người khi gặp chuyện này không thể không ảnh hưởng tới tính cánh.
Lê Hoan nhớ lại bốn nạn nhân của bốn vụ giết người này. Một người là y tá, một người là gái bán hoa, một người là giáo viên cấp hai và một người là lễ tân doanh nghiệp. Ngoại trừ việc họ cùng là người bị hai trong vụ án bắt cóc năm năm trước ra thì Lê Hoan thật sự không nhìn ra điểm chung nào. Cố kìm nén không được, Lê Hoan đập tay xuống bàn, điểm then chốt của vụ án rốt cuộc nằm ở đâu chứ! Cũng chính cái đập tay này của cô khiến cuốn sổ ghi chép rơi xuống. Cô cúi xuống nhặt, nhìn thấy một dòng chữ bên trên, là lời khai của hàng xóm nhà Chu Lệ Na. Theo đó, tình cảm của Chu Lệ Na và Giang Đào rất tốt đẹp. Lê Hoan nhớ lại cảnh tượng vừa nãy ngoài cửa. Nếu tốt đẹp, vì sao tro vợ còn chưa nguội đã tới trước cửa Cục Công án đánh nhau?
Nghĩ như vậy, Lê Hoan ra cửa đi xuống tầng một. Đêm đã khuya, trong phòng làm việc chỉ có một đồng chí cảnh sát đang trực. Cậu ta đang sắp xếp tài liệu trong máy tính. Lê Hoan gọi cậu ta, cậu ta bèn ngẩng lên, là một gương mặt rất trẻ.
“Đội trưởng Lệ.” Cậu ta gọi Lê Hoan. Lê Hoan gật đầu: “Ba người ban nãy tranh chấp cái gì vậy?”.
“Tranh chấp?” Cậu cảnh sát mơ hồ, Lê Hoan nói: “Giang Đào”.
“À, chị nói anh ta à. Hẹn hò với tình nhân bị tổ truy quét mại dâm bắt được. Sau này có người bảo lãnh, anh ta và cô gái ấy bỏ đi. Nói chuyện này, tôi cũng thật sự muốn chửi. Đội trưởng Lệ, chị có biết người tới bảo lãnh là ai không?”
“Ai?”
“Chồng của người phụ nữ kia.”
Lê Hoan nheo mắt lại, liên hệ với những nội dung cô nghe được khi mấy người ấy cãi vã. Không khó tưởng tượng ra đôi vợ chồng đó đã gài bẫy một màn “ngoại tình” dài kỳ dành cho Giang Đào, có điều trước đó Giang Đào không biết đối phương là người đã có chồng mà thôi. Nghĩ như vậy, đánh giá về sự hòa hợp giữa Giang Đào và Chu Lệ Na đã bị lật đổ.
Lê Hoan vớ lấy điện thoại, gọi vào một số: “Giúp tôi tra địa điểm chính xác mà chồng của Chu Lệ Na đang ở khi vụ án xảy ra”.
Thời gian tiếp theo, Lê Hoan ngồi trong văn phòng chờ đợi, cũng may tin phản hồi không quá chậm. Ngắt máy, Lê Hoan nhanh chóng gọi mấy người ra ngoài.
Đêm hôm khuya khoắt, trên một con đường lớn không rõ tên ở một thành phố tại tỉnh B, ba chiếc xe cảnh sát hú còi lao vút qua, Lê Hoan trong xe đầu khó kiềm chế được cảm xúc hưng phấn. Một ngày trước khi vụ án xảy ra, Giang Đào đã quay về tỉnh B, anh ta cố tình che giấu sự thật này, cộng thêm việc anh ta có tình nhân, Giang Đào đã nhanh chóng bị Lê Hoan liệt vào số những nghi phạm quan trọng.
Khi xe cảnh sát dừng lại trong tiểu khu mà Chu Lệ Na ở đã là quá nửa đêm.
Đó là một đêm không trăng. Lê Hoan xuống xe trước, nương nhờ ánh sáng trong xe để nhìn thấy địa chỉ nhà Chu Lệ Na: Số nhà 501, tầng 5 tòa 11.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà 11, cửa sổ căn nhà 501 vẫn còn sáng đèn, rõ ràng ánh sáng ấy cực kỳ nổi bật trong đêm. Giang Đào đã về nhà.
Cô xuống xe, xua tay với đồng nghiệp, một nhóm người nhân lúc trời tối đi tới căn nhà ấy.
Đứng trước cửa phòng 501, Lê Hoan giơ đèn pin quan sát một lần nữa căn nhà của Chu Lệ Na. Còn nhớ lần trước khi vụ án xảy ra, trên cửa không trang trí gì, không giống như bây giờ, không phải năm mới, không phải lễ tết mà trên cửa đã dán đôi câu đối mới toanh. Chỉ riêng điểm này đã thấy Giang Đào không hề đau lòng vì cái chết của Chu Lệ Na. Lê Hoan thậm chí còn cảm thấy anh ta có phần vui mừng.
Cô gõ cửa. Lê Hoan ra hiệu bằng ánh mắt với đồng nghiệp. Đúng vào lúc các đồng nghiệp chuẩn bị gõ cửa, phía trong vọng tới một tiếng kêu khiến người ta sởn gai ốc: U…
Âm thanh đó không giống âm thanh trên trần thế, mà giống như tiếng vọng từ địa ngục.
Đang hoảng sợ, lại có nhân viên cảnh sát kêu lên rồi cầm đèn pin chiếu lên trên. Qua ánh sáng hỗn loạn, Lê Hoan nhìn rõ một bãi máu đang từ từ lan ra trên mặt đất!
Ở thành phố Túc Đông, tỉnh A cách xa tỉnh B, Cung Khắc vặn nhỏ ngọn đèn rồi lật lại lần nữa hồ sơ trước mặt. Mấy hôm nay, anh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Vì sao Trương lại chỉ nhằm vào bố và anh? Đáp án không nằm ngoài hai khả năng, một là kết oán, năm xưa bố vì phá án để kết oán với Trương, khiến Trương ghi hận, từ đó mà sau khi bố mất đã hận lây sang anh. Khả năng nay vẫn còn rất lớn. Đương nhiên vẫn còn cách giải thích thứ hai, Trương đơn thuần chỉ muốn khiêu khích phía cảnh sát.
Nhưng Cung Khắc cảm thấy một cách giải thích hợp lý hơn là kết hợp hai đáp án này lại. Bố vì một vụ án nào đó đã kết oán với Trương, sau đó xuất phát từ tâm lý khiêu khích không ngừng gây án.
Sau khi sắp xếp những mối quan hệ nhân quả này, trong đầu Cung Khắc xuất hiện một dòng thời gian. Có lẽ Trương là một người có liên quan tới một vụ án bố đã tiếp nhận từ lâu. Vì một nguyên nhân nào đó, hắn không bị tuyên án, hoặc trong một thời gian ngắn lại có được tự do.
Đi theo hướng này, Cung Khắc thức trắng đêm đọc tất cả những hồ sơ này. Khi trời tờ mờ sáng, Cung Khắc tìm được thứ anh cần, trong tay bố không có vụ án nào dang dở, duy chỉ có một vụ án còn tồn tại nghi vấn là vụ con dâu của bí thư thôn bị giết hại. “Hung thủ” Vương Văn Hiên sống chết không chịu nhận tội. Cung Khắc chú ý rằng sau vụ án đó, có một khoảng thời gian bố không phá án. Về những kẻ đã mãn hạn tù và được thả tự do thì cũng có tới năm, sáu người, có lẽ lát nữa trời sáng hẳn sẽ bảo Đới Minh Phong điều tra một lượt.
Cung Khắc day trán, phát hiện trời đã sáng. Dù có tối tăm cách mấy, rồi cũng sẽ có ngày bình minh trở lại, Cung Khắc vững tin vào điều này.
Buổi sáng, sau khi chăm sóc Đông Đông đánh răng rửa mặt xong xuôi, Cung Khắc chuẩn bị đưa nó ra ngoài. Đi tới cửa, Đông Đông trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn bỗng đứng nguyên tại chỗ.
“Sao thế con?” Cung Khắc hỏi.
Cung Tiêu Đằng ngẩng đầu lên: “Bố ơi, con nghe nói hôm nay bên quảng trường có hoạt động Disney du hành, con có được đi xem không ạ?”.
“Không được.” Cung Khắc bình thản nói. Anh biết mấy hôm nay ở lỳ trong đội cảnh sát, chỉ có một mình Vương Diệp ở cạnh nó, Đông Đông cũng cảm thấy chán. Nhưng không còn cách nào khác, chẳng ai nói trước được Trương có ra tay với Đông Đông hay không. Hoặc nói trắng ra, khi nào thì ra tay.
“Cố chịu thêm mấy hôm, phá án xong bố sẽ đưa con tới Disneyland.” Hiếm khi Cung Khắc nói nhiều một lần, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm đó Đông Đông không nghe lời, sau đó còn òa khóc, lần này thì Cung Khắc hoàn toàn hết cách.
Ngày nào Hạ Đồ cũng lái xe tới nhà khách đón Cung Khắc, Đông Đông và Vương Diệp tới đơn vị. Hôm nay xe đỗ dưới nhà gần hai mươi phút mà không thấy họ xuống. Hạ Đồ nhìn vào trong, rồi ngẫm nghĩ và khóa xe lại, đi lên gác. Ở ngã rẽ lên tầng hai, cô ấy vừa hay nhìn thấy Đông Đông đang khóc rất thương tâm, bên cạnh là Vương Diệp đang giơ một cây kẹo bông nhưng vô tác dụng. Khi nhìn sang Cung Khắc thì anh hoàn toàn bó tay.
Hạ Đồ tự nhận rằng mình cũng có duyên với trẻ con. Cô ấy bước lên hỏi rõ mọi chuyện rồi cười: “Thầy Cung, hay thế này đi, hôm nay em không phải làm nhiệm vụ. Em và Vương Diệp đưa Đông Đông đi một chuyến. Nếu thầy vẫn không yên tâm, cùng lắm em mang theo súng là được rồi”.
Hạ Đồ chỉ đùa thôi nhưng Cung Khắc từng được chứng kiến thân thủ của Hạ Đồ, rất giỏi. Nếu cô ấy đi… Cung Khắc do dự giây lát, sau giây lát, cảm giác do dự này đã bị tiếng khóc vang dội hơn của Đông Đông đánh bại.
“Đi sớm về sớm!” Hôm đó, đứng trước cửa Cục Công an Túc Đông, Cung Khắc nhìn Đông Đông kéo tay Hạ Đồ và Vương Diệp nhảy nhót rời đi, cứ thấy không an tâm.
Đới Minh Phong đứng bên cạnh vỗ vai anh: “Thầy Cung cứ yên tâm, cô nhóc Hạ Đồ đó rất đáng tin cậy”.
“Ừm.”
Cảm giác bất an bị đánh tan bởi một cuộc điện thoại từ tỉnh B tới. Người gọi là Lê Hoan. Cô ấy đưa ra một con đường hoàn toàn mới cho vụ án: “Thầy Cung, có thể tôi đã tìm ra điểm chung của bốn người này rồi”.
Lê Hoan đang ở tỉnh B nhìn chằm chằm vào ghi chép trong tay, cảm giác vô cùng chán ghét phần khẩu cung này.