T
ừ sáng sớm, Lý Gia Vượng đã đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Tuyết trắng phủ kín những chạc cây trơ trọi cành lá, phủ từ sân nhà tới đỉnh núi xa xa, thôn Quách yên tĩnh một cách kỳ lạ, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có. Người đàn ông mặc bộ quần áo xám nhạt đứng cách cổng thôn khoảng trăm mét, một lần nữa ngắm nhìn nơi gọi là “quê hương” trước mắt mình
Hắn nhìn một lúc, dường như đang muốn in sâu những hình ảnh này vào tận tâm khảm vậy. Một lát sau, hắn rút di động ra, gọi vào một số máy.
Lúc này, có lẽ cảnh sát đang đi tìm hắn khắp nơi như lũ ruồi nhặng không đầu. Thật ra họ cũng không cần quá sốt sắng, vì hắn sẽ nói cho họ biết vị trí của mình ngay thôi. Có điều khi cảnh sát tới, mọi thứ ở nơi đây có lẽ không còn cách cứu vãn nữa.
Nghĩ như vậy, người đàn ông nở nụ một nụ cười, chầm chậm gọi tới số máy kia. “Tút” một tiếng là điện thoại được kết nối, cũng gần như đồng thời, một tiếng điện thoại cách hắn không xa vang lên. Người đàn ông sửng sốt quay người lại, nhìn thấy cả đám người chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Trong số đó có Cung Khắc đang cầm chiếc di động vang tiếng chuông trên tay.
“Chu Hằng, anh đã bị bao vây.” Đới Minh Phong giơ súng, hét về phía Chu Hằng.
Sự hoang mang ban đầu nhanh chóng tan đi, hắn cười: “Cung Khắc, anh thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều, nhưng tiếc là anh vẫn chưa đủ thông minh. Anh biết không, Lý Gia Vượng đã bị tôi gài một lượng thuốc nổ đủ để khiến cả thôn này về chầu Trời. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là thuốc nổ sẽ được kích phát, tới lúc đó cả đám người ấy sẽ lên Trời gặp bác và chú tôi. Đúng rồi, còn một chuyện phải nói với anh, con gái anh, Cung Tiêu Đằng cũng bị sắp xếp ở trong thôn”.
Vào lúc Chu Hằng không chú ý, Đới Minh Phong thì thầm với Cung Khắc: “Thuốc nổ đã được loại trừ toàn bộ, có điều… vẫn chưa tìm thấy Đông Đông”.
Ánh mắt Cung Khắc hơi thất thần, lát sau, anh nhìn thẳng vào Chu Hằng và nói: “Nhưng Chu Hằng, anh đừng quên, Đông Đông cũng là con gái của anh”.
Cung Khắc nhận ra khi nghe thấy lời này, nét mặt Chu Hằng lộ rõ vẻ hoang mang. Hắn quay đi: “Tôi không biết anh đang nói gì”.
Xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, ánh mắt cố tình né tránh đối phương khi nói chuyện là một biểu hiện của việc dối trá. Biểu hiện này của Chu Hằng vừa hay xác nhận được suy đoán của Cung Khắc. Tối hôm qua, đây vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.
Thời gian quay ngược lại mười lăm tiếng đồng hồ trước, tại phân cục công an thành phố Tương Tân, Cung Khắc vừa nói Cung Tiêu Đằng là con gái của Chu Hằng, những người trong phòng ban đầu còn không tin, nhưng cùng với kết quả so sánh mẫu máu giữa Chu Hằng và Đông Đông được bệnh viện Túc Đông gửi tới, cộng thêm phân tích của Cung Khắc, mọi người dường như đều hiểu ra gì đó.
Bốn người trong vụ án này đều biết nạn nhân, đều từng xuất hiện ở Lý Gia Vượng, hơn nữa đều biết Phàn Phương. Mặc dù Chu Hằng không biết P1 và bốn nạn nhân nữ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định giữa họ đã xảy ra chuyện ảnh hưởng tới P1, vì sau khi xảy ra vụ án bắt cóc thì lại có vụ án giết người liên hoàn. Nhưng hai vụ án này có một điểm đột phá, chính là Cung Tiêu Đằng.
Người bị hại trong vụ án bắt cóc không nhiều, hơn nữa đa phần là người thành niên, duy chỉ có Đông Đông là một đứa trẻ vừa đầy tháng. Chu Hằng còn nhớ khi mình xông vào căn nhà cũ ấy, Đông Đông bé nhỏ đang gào khóc không ngừng.
Bây giờ nghĩ lại, Đông Đông là một lỗ hổng lớn nhất. Làm nghề cảnh sát này ai cũng biết, trong vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc thích bắt những đứa trẻ lớn tuổi chứ ít khi chọn trẻ mới lọt lòng. Cho dù bắt trẻ sơ sinh thì cũng phải bán ngay. Thử hỏi, mang theo một đứa bé luôn cần cho bú, cho tè theo người có bình thường không?
Rõ ràng là không.
Thông qua lời nhắc nhở của Chu Hằng, có cảnh sát lúc đó phụ trách bảo vệ Đông Đông trong bệnh viện nhớ lại, Chu Hằng thường nhìn Đông Đông đến thất thần, bây giờ nghĩ lại, đó không phải là biểu hiện thường thấy ở hai con người không có huyết thống.
“Anh luôn biết thầy Cung đã nhận nuôi Đông Đông, nó là con ruột của anh, bây giờ anh lại hại con gái ruột của mình, anh đúng là không bằng cầm thú.” Nếu không kiêng dè vì còn chưa tìm được Đông Đông, Đới Minh Phong thật sự muốn bắn chết hắn.
Lời nói của anh ấy khiến Chu Hằng bật cười. Hắn cười hơi man rợ nhưng gần như tuyệt vọng.
“Con ruột thì sao chứ? Huyết thống của chúng tôi đã định sẵn sẽ bị nguyền rủa, sống cũng đau khổ, chi bằng sớm kết thúc đi. Chu Hằng, anh có biết không? Tôi vốn định hẹn anh tới Lý Gia Vượng, nhìn anh và đám dân ngu xuẩn đó cùng lên Tây Thiên tôi mới đi, nhưng bây giờ xem ra muốn tiễn anh đi là không thể. Nhưng không sao, tôi tiễn đám người kia đi trước. Tôi biết anh quý Đông Đông, yên tâm, tôi sẽ đưa nó theo.”
Chu Hằng cầm điện thoại lên, gọi vào một số, điện thoại nối máy nhưng tiếc là không ai nghe.
Đới Minh Phong nhìn gương mặt dần biến sắc của hắn, phì cười: “Nếu anh định gọi cho mấy tên đàn em giúp anh gài thuốc nổ thì tôi rất tiếc phải thông báo với anh. Tối qua bọn họ và chỗ thuốc nổ của anh đã bị chúng tôi mời về Cục uống trà rồi. Nhưng nói tới chỗ thuốc nổ đó, tôi đúng là khâm phục anh, hàm lượng kỹ thuật không hề thấp”.
Bỗng chốc mất đi chỗ dựa, Chu Hằng ngây ra giây lát giống như chấp nhận số phận, ném thứ trong tay đi. Hắn buông thõng tay, mặc cho cảnh sát xông tới bắt mình.
Trước khi lên xe, Chu Hằng quay đầu lại nhìn Lý Gia Vượng sau lưng rồi nói với Chu Hằng: “Chu Hằng, anh cứu được tất cả mọi người nhưng không cứu được con gái anh”.
Đới Minh Phong chửi thề một tiếng rồi nhét hắn vào xe.
Chu Hằng nói, Chu Hằng tới tận lúc lên xe vẫn còn nhìn Lý Gia Vượng, có lẽ Đông Đông vẫn còn ở trong thôn.
Đới Minh Phong đưa một lượng nhân lực khổng lộ đi lục soát toàn thôn, còn Chu Hằng thì lựa chọn ở lại hỏi cung Chu Hằng.
Chu Hằng không có cảm giác là phạm nhân. Hắn ngồi trong phòng thẩm vấn đơn sơ của đồn công an huyện Thiệp, vẫn luôn nở nụ cười, bất luận cảnh sát bên cạnh hỏi gì, hắn đều không có ý trả lời. Mười phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua rồi một tiếng trôi qua, hai bên vẫn cầm cự.
Cuối cùng Chu Hằng không kìm được giận dữ. Anh đứng dậy, bảo cảnh sát mở lưới sắt chắn ngang giữa anh và Chu Hằng. Anh đi tới trước mặt Chu Hằng, chống tay lên tay vịn chiếc ghế không quá rộng phía trước Chu Hằng. Anh nhìn hắn, cất giọng trầm trầm: “Phải làm sao anh mới nói cho tôi biết Đông Đông ở đâu?”.
“Anh đang cầu xin tôi sao?” Chu Hằng nhướng mày. Hắn nghịch ngón tay, chiếc còng trên cổ tay vàng lên những tiếng cành cạch.
Chu Hằng nhíu mày, rất lâu sau mới nói: “Phải”.
Chu Hằng cười: “Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó anh, anh nói chuyện với tôi một lát, tôi sẽ nói cho anh biết Đông Đông ở đâu, được không?” Nhận ra sự ngập ngừng của Chu Hằng, Chu Hằng như đang an ủi anh: “Nói trắng ra, Đông Đông cũng là con gái của tôi, anh cảm thấy tôi sẽ ra tay với nó thật sao?”.
“Thôi được rồi.” Chu Hằng nói.
Chu Hằng như chìm vào một mảng ký ức. Hắn lải nhải như người già: “Vụ án mật thất đó anh làm khá lắm, tiếc là tôi nghĩ anh không đón ra tôi đã khiến nam sinh năm ba ở trường Y ‘tự sát’ bằng cách nào phải không? Tôi đoán anh nhất định không nghĩ rằng tôi đã dùng chiêu thôi miên. Nhưng tôi không cao siêu đến thế, mấy chuyện thôi miên này tôi cũng chỉ từng nghe qua, tiếc là không có thời gian nghiên cứu. Thực ra cách thức đơn giản lắm, khoảng thời gian đó trong trường đang suy đoán Nhiếp Duy và Vạn Vi Vi chết như thế nào. Tôi chẳng qua chỉ lấy thân phận bạn qua thư để bạn học Chung Ngôn đó viết một đoạn anh ta giả thiết. Thế nào hả? Có phải là một ‘di thư’ rất hoàn hảo không? Còn về việc anh ta chết ra sao? Là tôi siết cổ. Còn về việc tôi siết cổ thế nào? Tôi đoán các anh tuyệt đối không chú ý tới việc Chung Ngôn là một người lòa. Tôi đổi mắt kính của anh ta, nhân lúc anh ta chóng mặt thì giải quyết. Tôi rất có năng khiếu trong việc lựa chọn con cừu thế tội mà.”
Chu Hằng vừa nghe Chu Hằng nói, tay vẫn không ngừng xoay di động. Anh nói: “Có thể nói xem vì sao lại là bốn nạn nhân nữ đó không?”.
Bốn nạn nhân nữ ý chỉ Chu Lệ Na, Lý Linh…
Câu hỏi này khiến Chu Hằng không vui, hắn cúi đầu, ngữ khí phẫn nộ: “Nếu không phải bốn cô gái ấy và tuyên truyền với Phàn Phương nào là Jesus, chuộc tội rồi trinh tiết, bà ta cũng sẽ không từ chối việc ở bên bác, và sẽ không có những chuyện sau này”.
“Hỏi anh một câu cuối cùng, mẹ ruột của Đông Đông là ai?”
“Haizz.” Chu Hằng thở dài, “Lâu quá rồi, không nhớ rõ nữa”.
Không còn hứng thú dây dưa với hắn, Chu Hằng đứng dậy chuẩn bị bỏ đi. Chu Hằng có chút bất ngờ: “Anh không muốn biết Đông Đông ở đâu sao?”.
“Cảm ơn, tôi đã tìm được nó rồi.” Trên di động của Chu Hằng vẫn còn giữ một tin nhắn gửi cho Đới Minh Phong, bên trên có viết một câu: Đông Đông ở chỗ có đất đỏ.
Ngọn núi phía sau Lý Gia Vượng là đất đỏ. Đới Minh Phong nhận được tin bèn dẫn người lục tìm khắp núi, cuối cùng tìm được Đông Đông bị chôn trong một cái hòm dưới gốc một cây tùng già. Chiếc hòm bị phong kín, không khí chỉ đủ cho một người trưởng thành trụ trong vòng nửa tiếng. Nhưng có thể vì Đông Đông hôn mê, cộng thêm trẻ con vóc người nhỏ, khi tìm được con bé, nó vẫn còn thở.
“Con bé đang trên đường tới bệnh viện thành phố, nghe nói là gan nứt vỡ, xuất huyết.” Trước khi đi, Chu Hằng để lại câu nói này cho Chu Hằng.