Người ta nói đặc điểm di truyền thường bỏ qua một thế hệ. Có lẽ vì thế mà ông bà thường thấy mấy đứa cháu rất giống mình.
– Joan McIntosh
Có bà lão đã già - rất già,
Và một cậu bé chỉ vừa mới lên ba;
Hai bà cháu cùng chơi đùa với nhau
Thật vui vẻ, thật đẹp, thật thanh bình.
Lẽ dĩ nhiên, bà lão không thể chạy nhảy được,
Và cậu bé cũng chẳng hơn gì;
Vì cậu, một đứa trẻ quá ốm yếu
Với một chân teo tóp, đi lại còn không dễ.
Hai bà cháu ngồi giữa bóng chiều chập choạng,
Trước sân nhà dưới bóng một tán cây
Và họ cùng chơi một trò thật dễ đoán,
Câu chuyện cảm động giờ tôi kể ra đây.
Đó là trò Trốn Tìm quen thuộc,
Nhưng ai sẽ có thể hình dung
Trò chơi ấy chỉ với hai bà cháu,
Bà đã thật già, còn cháu mới lên ba.
Rồi cậu bé khom người cúi mặt xuống
Ở bên đầu gối không bị thương,
Và rồi đoán nơi bà đang trốn,
Với ba lần đoán Một, Hai, Ba!
“Bà đang trốn trong tủ chén, phải không?”
Cậu bé kêu lên rồi cười vang sung sướng
Nhưng chẳng phải trong tủ chén; Không sao,
Vẫn còn lần đoán thứ Hai, Ba nữa.
“Bà đang ở phòng ngủ lớn của cha,
Trong rương với chiếc chìa khóa cũ kỹ, lạ thường!”
Bà khẽ bảo: “Cháu sắp đến gần ta
Nhưng vẫn chưa đúng lắm, cháu trai à!”
“Chắc không phải là chiếc tủ nhỏ
Nơi đồ đạc mẹ thường cất, hở bà?
Vậy chắc trong tủ áo rồi bà nhỉ!”
Và cậu bé tìm thấy bà trong lần đoán thứ Ba.
Rồi sau đó bà dùng tay che mặt,
Những ngón tay gầy, nhỏ, nhăn nheo,
Bà sẽ tìm đứa cháu trai đang trốn,
Cũng với ba lần đoán Một, Hai, Ba.
Hai bà cháu chẳng đi đâu xa cả,
Ngoài nơi ấy, dưới tán cây sồi già
Một bà lão thật già, thật đáng mến,
Và đứa bé khập khiễng, mới lên ba.
- Henry Cuyler Bunner