N
ghê Gia mở mắt mà đầu đau như búa bổ, sợ phát khiếp vì cảnh tượng trước mắt. Cô nhớ rằng mình đã nhảy từ toà nhà cao năm mươi chín tầng xuống chứ không phải đang tham gia buổi tiệc thác loạn trước mặt.
Theo lý thuyết, giờ cô hẳn phải nát nhừ như cái bánh thịt mới đúng chứ chẳng phải đang nằm úp sấp trên bàn như thế này.
Đèn thuỷ tinh, rèm lụa mỏng, cửa sổ sát sàn, sô pha trắng, rượu sâm panh, ly đế cao…
Nghê Gia vội vàng rời khỏi bàn, liếc sang mấy cô ả đang mơ màng bên cạnh, chạy một mạch đến phòng gửi đồ mà không hề quay đầu lại.
Cô vừa nhìn đã thấy ngay tủ đồ đính tên “Nghê Gia”, liền mặc quần áo, nhấc chiếc túi xách lạ hoắc và cổ lỗ rồi vội vã rời khỏi.
Cô ngờ vực bước vào thang máy, cảm thấy lạ lùng.
Tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc với tất cả những thứ ban nãy? Hơn nữa, Hermès[1] ra loại túi xách cổ lổ sĩ này từ bao giờ thế?
Liệu cô có cầm nhầm không nhỉ?
Nghê Gia lục lọi xem thử, khi nhìn thấy chiếc iPhone5 màu đen trong túi thì giật nảy mình.
Đây là loại điện thoại cô dùng lúc học đại học mà, sao lại thế này? Mở màn hình lên, Nghê Gia lại giật mình thêm một lần nữa. Năm 2013?
Trời! Chẳng lẽ, cô - 29 tuổi của năm 2023, nhảy từ cao ốc xuống lại trở lại thành cô - 20 tuổi của năm 2013?
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách lại quen thuộc nhường ấy.
Đúng thế, năm 2013 - mười năm về trước, cô bị Mạc Doãn Nhi lừa tham gia một bữa tiệc, rồi thất thân.
Nghê Gia bất chấp mình đang ở trong thang máy, vội vã thò tay xuống dưới sờ thử, không thấy đau đớn gì, xem ra việc buồn nôn đó chưa từng xảy ra.
Nghê Gia ngắm nhìn hình bóng mình trong gương, khuôn mặt ngây ngô này, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che được nét non nớt, không phải cô của tuổi 20 thì là ai?
Cô mở di động, ngón cái với móng tay sơn đỏ tươi nhẹ nhàng lướt trên màn hình, từng cái tên trong danh bạ trượt đi như nước chảy. Ánh sáng của màn hình hắt vào đôi mắt trong veo ngờ ngợ của cô đầy nhức nhối.
Đôi môi thoa son đỏ thắm lạnh nhạt cong lên: A, các bạn thân mến, tôi đã về rồi đây!
Nghê Gia lấy thẻ phòng trong túi ra, tìm phòng mình rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô phải quay lại Bắc Kinh ngay bây giờ. Cô nhớ, cuộc sống của mình bắt đầu bị huỷ diệt tại chính thời điểm này.
Gia tộc diệt vong, bán mình cầu vinh, mất sạch tôn nghiêm…
Bị đẩy đến bước đường cùng, trong khoảnh khắc rơi từ sân thượng xuống, cô từng nghĩ, nếu được sống lại một lần, cô nhất định sẽ thay đổi vận mệnh gia tộc và bản thân mình.
Cô lại đột nhiên run lẩy bẩy, lúc ấy cô nhảy lầu còn là do lên cơn nghiện nên thần trí không tỉnh táo. Cô cuống quýt kéo tay áo, tỉ mẩn nhìn vài lần, không có vết kim!
Trái tim đập loạn xạ giờ mới dần chậm lại, cô căng thẳng quá rồi, việc nghiện ngập phải vài năm nữa mới có.
Haizz, trước kia tuy cô ngang ngược càn quấy, hại người khác nhiều, song cũng không đến mức khiến chúng dùng cách mất hết nhân tính là tiêm thuốc này để đối phó cô.
Bị giam trong nhà kho dơ dáy tối om, một tháng trời liên tục bị tiêm thuốc phiện quá liều, những ngày tuyệt vọng đau đớn đến mức huỷ trời diệt đất kia, dẫu có sống lại bao nhiêu lần cô cũng không tài nào quên nổi.
Mỗi lần lên cơn nghiện là một lần khổ sở như khoét xương róc thịt muốn sống không được muốn chết không xong, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy được sống lại sạch sẽ khoẻ mạnh đã rất may mắn rồi.
Cô không muốn sống cuộc đời của kiếp trước thêm một lần nào nữa.
Ngồi máy bay cá nhân rời khỏi Thượng Hải, Nghê Gia mệt không mở nổi mắt, nhưng lại lòng rối bời không thể ngủ yên, cho dù là chỉ gà gật chốc lát cũng không thể.
Cô nhớ lại kiếp sống ngắn ngủi của mình, hai mươi chín năm. Ôi, Nghê Gia, mày đã phá hoại đời mày thế nào vậy?
Hai mươi chín năm, một đoạn mười tám năm, một đoạn mười một năm.
Mười tám năm đầu, Nghê Gia được tên là Mạc Doãn Nhi, là một đứa bé nghèo khổ mồ côi cha được mẹ là Mạc Mặc nuôi nấng.
Lúc đó, cô và Tống Nghiên Nhi giàu có là bạn. Tống Nghiên Nhi là con gái rượu độc nhất của nhà họ Tống, được mọi người cưng chiều từ bé, luôn được các nữ sinh khác ngưỡng mộ. Cô gái có điều kiện tốt như vậy lại rất tốt bụng, chân thành hiền hoà với tất cả mọi người.
Tuy Nghê Gia thi thoảng cũng ghen tị với sự may mắn của cô bạn, nhưng cô thật sự yêu quý tấm lòng lương thiện của Tống Nghiên Nhi. Hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ rằng mình mãi mãi chỉ đóng vai người bạn của nữ chính trong phim truyền hình.
Cô gái nào cũng có giấc mơ công chúa, nhưng không phải cô gái nào cũng có thể làm công chúa.
Tống Nghiên Nhi còn có một cô bạn thân Mạc Doãn Nhi khác (khi ấy, cô ả vẫn còn mang tên Nghê Gia, vẫn còn là cháu gái cả của nhà họ Nghê danh gia vọng tộc).
Từ ngày đầu tiên biết Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia đã không ưa được tính nết của cô ả. Hai người vừa nhìn nhau đã thấy gai mắt, tranh giành cấu xé đủ kiểu.
Mãi cho đến một ngày, chuyện con thật con giả cẩu huyết đã rơi vào người Nghê Gia và Mạc Doãn Nhi. Nghĩ đến cảnh Mạc Doãn Nhi tu hú chiếm tổ chim khách, hưởng thụ đãi ngộ của con cháu họ Nghê mười tám năm qua, sự chán ghét của Nghê Gia đối với cô ả đã thăng cấp thành thù hận.
Khốn nỗi Mạc Doãn Nhi trời sinh tốt số. Sau khi bị đánh hiện nguyên hình, ả vẫn là cô con gái hoàn hảo trong lòng bà mẹ Trương Lan nhà họ Nghê. Thậm chí, em trai sinh đôi Nghê Lạc biết cô ả không phải chị ruột còn yêu ả say đắm nữa.
Mạc Doãn Nhi vừa mất đi cái danh tiểu thư họ Nghê thì đã lại trở thành cô hai nhà họ Tống nhờ cuộc hôn nhân giữa Mạc Mặc và cha của Tống Nghiên Nhi.
May mắn hơn nữa chính là cuộc sống quý tộc mười tám năm đã khiến ả trở thành một thục nữ hàng thật giá thật từ trong ra ngoài, khiến Ninh Cẩm Niên – cậu chủ nhà họ Ninh trúng tiếng sét ái tình, nguyện yêu thương cô ả trọn kiếp.
Ả cao sang quyền quý, khí chất thanh nhã, tuy không được các chị em quý mến song lại nhận được vô số yêu chiều từ cánh đàn ông. Chỉ cần là người cô ả vừa ý, anh chàng đó chắc cũng quỳ mọp dưới gấu váy hồng[2] mất.
Còn Nghê Gia quay về với địa vị của mình thì đúng là trời sinh mang kiếp bia đỡ đạn.
Cô lăn lộn dưới đáy xã hội mười tám năm, thói quen không nho nhã đã ăn sâu vào máu, giờ rất khó hoà nhập với vị trí xã hội thượng lưu của Nghê gia.
Trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, Nghê Gia không biết đi giày cao gót, không biết dùng dao dĩa, không hiểu lễ nghi bàn tiệc, không biết khiêu vũ giao lưu. Còn Mạc Doãn Nhi thì khí chất tao nhã, thu hút ánh mắt của mọi gã đàn ông ở đó. Mà Ninh Cẩm Niên, người đàn ông tuyệt vời, vào chính giờ phút này trúng tiếng sét ái tình với Mạc Doãn Nhi, từ đó trở đi không rời không bỏ.
Giờ Nghê Gia mới biết, rốt cuộc cô đã đánh mất điều gì suốt mười tám năm nay.
Cô đánh mất sự giáo dục, cách tu dưỡng. Tất cả những gì họ Nghê hun đúc nên, khí chất và vẻ đẹp toát ra trên người Mạc Doãn Nhi, đáng lẽ đều phải là của cô!
Mười tám năm nay, cô chỉ biết trốn đông tránh tây, khua môi múa mép, gian lận đảo điên, dùng mọi thủ đoạn để mưu sinh. Đáng lẽ cô đã không cần phải là người như thế.
Từ đó Nghê Gia vừa thúc ép mình dành thêm thời gian học đủ các môn, vừa đối chọi với Mạc Doãn Nhi trên mọi mặt trận. Về sau phát hiện ra bạn trai Khương Hoàn Vũ của mình bị Mạc Doãn Nhi lợi dụng chơi bời, cô bắt đầu điên cuồng trả thù mà không đếm xỉa tới bất cứ điều gì.
Nhưng đối thủ lại là Mạc Doãn Nhi vạn người mê, ả luôn luôn có các anh chàng ra tay cứu giúp, ngay cả bạn của Nghê Gia là Tống Nghiên Nhi cũng nghiêng về phía Mạc Doãn Nhi. Thậm chí đến em trai sinh đôi Nghê Lạc cũng trồng cây si cô ả.
Sau này, sản nghiệp của nhà họ Nghê mất sạch dưới tay Nghê Lạc đã không chí tiến thủ còn phong lưu thành thói, và Nghê Gia vì trả thù mà kéo theo một đống kẻ thù.
Kết cục, Nghê gia nhà tan cửa nát.
Nghê Lạc vì luôn bị lời ngon tiếng ngọt của Mạc Doãn Nhi dỗ dành, cho rằng cô ả thật lòng yêu mình, vất vả theo đuổi tán tỉnh cổ ả nên bị Ninh Cẩm Niên căm ghét. Sau đó lại vì Tống Nghiên Nhi bất cẩn lộ ra việc chị gái bị tiêm thuốc, cậu chạy đến tìm Ninh Cẩm Niên báo thù, rồi bị bắn chết.
Trên máy bay, Nghê Gia mơ màng nhớ lại, khốn khổ đến mức không kiềm chế nổi tiếng thét lên chói tai.
Vài tiếng sau, máy bay đáp xuống phía sau núi nhà tổ họ Nghê.
Nghê Gia từ chối lên xe, khép chặt vạt áo gió phong phanh đi bộ về, gió đêm trong núi mát mẻ thanh vắng. Đầu óc cô ngây ngấy sốt, giờ cô cần tỉnh táo và bình tĩnh lại.
Những oán hận trước kia dù là vô căn cứ hay có nguyên nhân, thì sau khi sống lại cô cũng khó có thể dễ dàng kiểm soát những tình cảm mãnh liệt đó. Nhưng cô cũng thừa hiểu, việc quan trọng trước mắt vẫn là bảo vệ gia tộc này. Cô không cam lòng để Nghê gia bị huỷ trong tay em trai mình.
Tuy cô chỉ sống trong nhà họ Nghê mười một năm, tình cảm mọi người dành cho Mạc Doãn Nhi sâu sắc hơn dành cho cô, nhưng máu mủ ruột rà vẫn không thể xoá nhoà.
Nếu muốn cứu vãn số phận gia tộc, người đầu tiên cần thay đổi chính là em trai Nghê Lạc, và thứ hai là bản thân cô.
Làm cách nào để biến một cậu trai cặn bã từ đầu đến chân thành một người đàn ông có trách nhiệm biết gánh vác?
Làm cách nào để biến bản thân từ một đứa dốt nát lú lẫn đầu óc vì ghen ghét thành một cô tiểu thư danh gia vọng tộc không quay quanh người khác mà chỉ tập trung lột xác cho mình?
[1] Một nhãn hiệu thời trang cao cấp và lâu đời bậc nhất nước Pháp, được thành lập vào năm 1837 bởi Thierry Hermès.
[2] Nguyên văn là “quỳ dưới váy thạch lựu”, là loại váy các cô gái trẻ thời Đường rất chuộng. Câu này bắt nguồn từ tích Đường Minh Hoàng lệnh cho bá quan văn võ, phàm gặp Dương quý phi đều phải quỳ xuống hành lễ, không quỳ sẽ mang tội khi quân. Sau này tích này để chỉ sự tôn thờ phụ nữ.