Khi bạn bắt đầu đọc cuốn sách này, tôi muốn đề nghị bạn tự đánh giá về cuộc đời của mình. Cụ thể hơn, tôi muốn bạn tự hỏi bản thân rằng bạn có phải là người hạnh phúc không.
Tất nhiên, định nghĩa của bạn về hạnh phúc phụ thuộc vào việc bạn là ai - nhưng liệu bạn có cảm giác bình an trong trái tim, cảm giác yên tâm về tương lai và một cảm giác mong đợi mỗi sớm mai thức dậy? Nếu chúng ta có thể gọi đó là hạnh phúc, bạn có thể trả lời ngay lúc này rằng bạn là người hạnh phúc hay không?
Tôi nghĩ, tôi có thể tự tin nói rằng không nhiều người có thể dõng dạc trả lời là CÓ. Hầu hết mọ người đều không thể nói rằng cuộc đời của họ là tất cả những gì họ kỳ vọng về nó. Điều gì đã gây ra cho chúng ta quá nhiều tổn thương? Điều gì đang diễn ra trên thế giới đã ngăn cản rất nhiều người đến được một điều đơn giản là sống hạnh phúc?
Đối với tôi, dường như chúng ta đang sống trong thời đại của sự hỗn loạn. Thời đại hỗn loạn, biểu thị tình trạng không có trật tự đã tồn tại trước khi vũ trụ được tạo thành.
Với cuộc đời của chính mình, chúng ta tự nhận thấy rằng mình kiệt sức và mệt mỏi. Báo chí và truyền hình cung cấp thông tin cho chúng ta một cách dồn dập và tại nơi làm việc, chúng ta đối mặt với nhiều vấn đề và sự bất hòa. Nguồn cơn của những vấn đề đó dường như rất nhiều và có ở khắp mọi nơi.
Đây gần như là một thực tế của cuộc sống không phụ thuộc vào việc chúng ta ở đâu trên thế giới này. Hành tinh bé nhỏ của chúng ta bị bao phủ bởi xung đột kinh tế, sự bất hòa trong nước, thành kiến dân tộc, suy thoái môi trường, chiến tranh tôn giáo và tất cả mọi vấn đề mà chúng ta có thể tưởng tượng ra. Và tất cả tin xấu về những người đau khổ, những người cam chịu sự đau khổ, những người giàu lên, những người nghèo đi, những người bị áp bức và những kẻ áp bức đến với chúng ta chỉ trong vài giây từ mọi nơi trên trái đất.
Chúng ta có thể chất vấn ai, phải chịu trách nhiệm về tất cả những đau khổ này? Hơn bao giờ hết, thế giới ngày càng trở nên chia rẽ, xa lạ và phức tạp. Chúng ta ngập chìm trong sự hỗn loạn, và những vấn đề của thế giới dường như ngày càng sâu sắc thêm.
Một điểm chung của tất cả mọi người là chúng ta đang tìm kiếm một lối thoát. Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm một câu trả lời - câu trả lời đủ đơn giản và hiệu quả mà trước đây dường như nó đã lẩn tránh chúng ta.
Vậy cái gì là nguyên nhân của tất cả những hỗn loạn này? Dù nguyên nhân có là gì, nó cũng đang đẩy thế giới rời xa sự hài hòa để hướng tới sự bất hòa.
Có lẽ đây là một hiện tượng không thể tránh khỏi. Dù tất cả chúng ta đều cùng một giống loài, nhưng nếu chúng ta sống ở những nơi khác nhau và với những màu da khác nhau, cách chúng ta tư duy cũng có những giới hạn khác nhau.
Và vấn đề càng tồi tệ thêm khi hầu hết mọi người rất khó chấp nhận những điều khác biệt với những gì xảy ra xung quanh họ. Kết quả là một quá trình rắc rối và đau khổ không có hồi kết. Dường như mọi giải pháp được đề xuất đều trở thành quá ngắn hạn nếu con người vẫn tiếp tục như vậy.
Và giờ đây chúng ta sẽ quay trở lại điểm xuất phát. Liệu có tồn tại một giải pháp duy nhất có thể áp dụng cho nhân loại trên toàn trái đất, giải pháp mà tất cả mọi người đều bị thuyết phục và giải pháp ấy đủ đơn giản để tất cả mọi người có thể hiểu nó?
Trên thực tế, tôi đã tìm ra câu trả lời, đơn giản là: Trung bình 70% cơ thể con người là nước.
Khi còn là bào thai, chúng ta bắt đầu cuộc sống với 99% cơ thể là nước. Khi được sinh ra, chúng ta có 90% cơ thể là nước và theo thời gian, trưởng thành, tỷ trọng nước trong cơ thể giảm xuống 70%. Khi lớn tuổi và qua đời, có lẽ nước chiếm khoảng 50% tỷ trọng cơ thể. Nói cách khác, trong suốt cuộc sống của mình, chúng ta hầu như tồn tại là nước.
Từ góc độ vật lý, con người là nước. Khi tôi nhận ra và bắt đầu quan sát thế giới dưới góc độ này, tôi đã nhìn nhận mọi thứ theo một cách hoàn toàn mới.
Trước tiên, tôi nhận ra rằng tất cả các dân tộc đều có mối ràng buộc với nước. Vì vậy, những điều tôi sắp nói có thể áp dụng cho tất cả mọi người trên toàn thế giới.
Tôi tin rằng tôi cũng bắt đầu nhận ra cách mà mọi người nên sống cuộc đời của mình. Vậy làm sao để mọi người có thể sống một cuộc đời khỏe mạnh và hạnh phúc? Câu trả lời ở đây là hãy lọc sạch phần nước chiếm 70% cơ thể của bạn.
Nước trong dòng sông vẫn còn tinh khiết vì nó luôn chuyển động. Khi bị chặn lại, nước sẽ chết. Vì vậy, nước phải được lưu thông thường xuyên. Nước – hay máu - trong cơ thể người bệnh thường trì trệ. Khi máu ngừng chảy, cơ thể bắt đầu suy sụp và nếu máu không lưu thông lên não, nó có thể đe dọa đến tính mạng người bệnh.
Nhưng tại sao máu trở nên trì trệ? Chúng ta có thể thấy tình trạng này thông qua sự trì trệ của cảm xúc. Các nhà nghiên cứu hiện đại đã chỉ ra mối quan hệ trực tiếp giữa trạng thái tâm lý và tình trạng của cơ thể. Khi có một cuộc sống đầy đủ và thú vị, bạn cảm thấy khỏe mạnh hơn và khi cuộc sống của bạn tràn ngập những nỗi buồn và tranh đấu, cơ thể của bạn sẽ thể hiện điều đó.
Vì vậy, khi những xúc cảm tràn đầy cơ thể, bạn sẽ cảm nhận được niềm vui sướng và thấy cơ thể mình tràn trề sức sống.
Di chuyển, thay đổi, chảy là tất thảy những động năng của cuộc sống.
Nếu suy xét về việc trước khi trở thành con người, chúng ta tồn tại như nước, chúng ta sẽ tiến gần hơn tới đáp án của câu hỏi cơ bản: Con người là gì. Nếu hiểu rõ ràng hơn về nước, chúng ta sẽ hiểu nhiều hơn về cơ thể con người, thậm chí sẽ giải mã được điều bí ẩn: “Tại sao chúng ta sinh ra và tồn tại như vậy?”
Vậy thì nước là gì? Câu trả lời đầu tiên của bạn có thể là: Đó là một động lực của cuộc sống. Nếu mất đi 50% nước trong cơ thể, chúng ta không thể duy trì được cuộc sống. Nước – có trong máu và dịch cơ thể – là phương tiện để chất dinh dưỡng lưu thông. Chu trình này của nước giúp chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tích cực. Nước có vai trò là người vận chuyển năng lượng trên toàn cơ thể.
Vận chuyển năng lượng cũng tương tự như chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa di chuyển khắp cơ thể. Nếu cơ thể bị tắc hoặc bẩn, hàng hóa vận chuyển trên xe tải cũng bị bẩn, vì vậy điều quan trọng là phải giữ nước luôn sạch sẽ.
Khác hơn hẳn trong quá khứ, hiện nay cộng đồng y tế đã bắt đầu nhận thấy nước là phương tiện vận chuyển năng lượng, thậm chí nó còn được sử dụng trong việc điều trị bệnh. Liệu pháp vi lượng đồng căn là một trong những lĩnh vực mà giá trị của nước được công nhận.
Liệu pháp vi lượng đồng căn khởi nguồn tại Đức vào nửa đầu thế kỷ XIX với định luật của bác sĩ Samuel Hahnemann (1791-1843), nhưng nguồn gốc của nó lại xuất phát từ cha đẻ của nền y học Hippocrates (460-370 trước công nguyên), người đã đưa ra rất nhiều liệu pháp tương tự như liệu pháp vi lượng đồng căn. Chỉ bằng một câu nói, cha đẻ của nền y học đã dạy chúng ta: “Lấy độc trị độc”.
Ví dụ, với một người đang bị nhiễm độc chì, các triệu chứng có thể được giảm bớt bằng cách uống nước với một lượng cực nhỏ chì trong đó – một lượng nằm trong khoảng 1/10400 đến 1/1012 (một nghìn tỷ).
Ở tỷ lệ này, trên thực tế, hầu như chất độc không còn ở trong nước, nhưng các đặc tính của nó vẫn còn và điều này tạo ra phương thuốc để điều trị nhiễm độc chì.
Liệu pháp vi lượng đồng căn cho rằng càng pha loãng thì càng hiệu quả. Kết luận hợp lý chính là mức độ đậm đặc của chất độc trong cơ thể càng cao, thì tỷ lệ pha loãng càng phải cao hơn.
Một cách khác để thể hiện ý tưởng này là thay vì tác động đến vấn đề đang được sử dụng để thoát khỏi các triệu chứng, thông tin đã sao chép trong nước được sử dụng để loại bỏ những thông tin về triệu chứng của độc tố.
Vì vậy nước có khả năng sao chép và ghi nhớ thông tin. Chúng ta cũng có thể nói rằng nước trong đại dương có ký ức về các vật thể sống trong đại dương. Sông băng của trái đất có thể chứa hàng triệu năm lịch sử của cả hành tinh.
Nước lưu chuyển vòng quanh, chảy qua cơ thể chúng ta và tràn qua những phần còn lại của thế giới. Nếu có khả năng đọc được những thông tin chứa trong ký ức của nước, chúng ta có thể đọc được một câu chuyện có tính sử thi.
Hiểu về nước là hiểu về vũ trụ, những tuyệt tác của tự nhiên và hiểu về chính cuộc sống của chúng ta.
Tôi đã nghiên cứu về nước trong nhiều năm. Nhận biết về khả năng sao chép thông tin của nước đã thay đổi cuộc đời tôi. Sau khi khám phá ra điều này tại Mỹ, tôi đã mang chúng quay lại Nhật, sử dụng chức năng sao chép thông tin của nước để giúp mọi người phục hồi sức khỏe.
Tại thời điểm đó, các bác sĩ thậm chí còn không thèm cân nhắc về khả năng chữa bệnh của nước. Tôi đã và đang hoàn toàn tin rằng nước có khả năng ghi nhớ và vận chuyển thông tin, nhưng cộng đồng y tế đã thẳng thừng phủ nhận niềm tin này.
Vào năm 1988, nhà khoa học người Pháp Jacques Benveniste tiến hành thử nghiệm để kiểm chứng những nguyên tắc cơ bản của liệu pháp vi lượng đồng căn. Ông pha loãng thuốc trong nước đến độ không thể phát hiện được chúng bằng những thiết bị lâm sàng, sau đó ông phát hiện ra rằng dung dịch này có tác dụng tương tự với bệnh nhân như thuốc không pha loãng.
Một năm sau khi ông gửi kết quả này cho tạp chí Nature của Anh, họ xuất bản chúng cùng lời nhận xét rằng các kết quả thí nghiệm là không chắc chắn và chưa có bằng chứng vật lý. Giả thuyết vẫn bị chôn vùi và quên lãng kể từ đó.
Bất cứ khi nào việc có người quay lại với những nghiên cứu và thí nghiệm này đến tai cộng đồng khoa học, ở một mức độ nào đó, đều nhận được sự phản đối mang tính đồng thuận của cả cộng đồng. Từ lâu tôi đã tự hỏi nếu có thể tìm ra bằng chứng cụ thể về khả năng ghi nhớ thông tin của nước - có cách nào để quan sát điều này bằng mắt thường hay không?
Khi mở rộng trái tim cho mọi khả năng, bạn bắt đầu nhận thấy những việc nhỏ có thể dẫn đến những khám phá vĩ đại. Và một ngày nọ, tôi tình cờ mở một cuốn sách và đọc được dòng chữ: “Không có hai bông tuyết nào hoàn toàn giống nhau.”
Tất nhiên, tôi đã được học điều này tại trường phổ thông. Hình dạng của tất cả các bông tuyết đã rơi trên trái đất hàng triệu năm là hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, khi tôi đọc lại câu này, dường như nó có một ý nghĩa hoàn toàn khác vì trái tim tôi đã rộng mở để tiếp nhận thông điệp đó. Sau đó tôi đã nghĩ, nếu tôi đóng băng nước và nhìn vào các tinh thể, mỗi tinh thể sẽ thực sự là một cá thể độc nhất. Và thời điểm đó đã đánh dấu bước đầu tiên của tôi trong cuộc thám hiểm vùng đất mới chưa ai từng đặt chân đến. Kế hoạch của tôi là đóng băng các tinh thể và chụp ảnh những tinh thể đó.
Tôi không muốn chỉ dừng lại ở cấp độ ý tưởng. Ngay lập tức, tôi yêu cầu một nhà nghiên cứu trẻ trong công ty của tôi bắt đầu các thử nghiệm, nhưng đây là một lĩnh vực chưa ai biết đến. Không có gì đảm bảo rằng những nỗ lực của chúng tôi sẽ được đền bù thỏa đáng. Lạ lùng thay, tôi chưa bao giờ lo lắng về điều đó. Tôi biết chắc rằng giả thuyết của tôi là chính xác và những thí nghiệm sẽ diễn ra tốt đẹp - tôi chỉ tin vào điều đó. Bình thường tôi là một người thiếu kiên trì nhưng lần này tôi sẽ không bỏ cuộc.
Bước đầu tiên, tôi thuê một kính hiển vi cực kì chính xác, soi vào nước đá trong tủ lạnh. Tuy nhiên, khi chụp ảnh ở nhiệt độ thường thì băng tan rất nhanh. Điều đó khiến chúng tôi mất khá nhiều thời gian trước khi có thể chụp được những bức hình tinh thể.
Cuối mỗi ngày làm việc, tôi đi ăn tối cùng nhà nghiên cứu trẻ tuổi và động viên anh ta. Tôi nói với anh ta rằng tôi chỉ mong muốn anh sẽ làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Cuối cùng sau hai tháng thí nghiệm, chúng tôi đã chụp thành công một bức ảnh. Nước đã cho chúng tôi một bức ảnh tinh thể hình lục giác tuyệt đẹp. Tôi đã vô cùng hứng khởi khi nhà nghiên cứu thông báo cho tôi tin này.
Tôi tiến được một bước dài - trong chiếc tủ đá được duy trì nhiệt độ ở mức -5°C (23°F) để thí nghiệm, nhưng tất cả bắt đầu với bức ảnh đầu tiên này.
Sau khi xem xét các phương pháp chúng tôi đã tiến hành và những điều tôi biết, việc có thể chụp thành công bức ảnh đầu tiên quả là điều kỳ diệu.
Mọi việc chỉ khả thi khi bạn nghĩ rằng nó khả thi. Chúng tôi đã thực hiện nó bằng sức mạnh ý chí. Điều mà chúng ta tưởng tượng trong tâm trí sẽ trở thành thế giới của chúng ta. Đây là một trong những điều tôi học được từ nước. Những bức ảnh tinh thể tôi bắt đầu ghi nhận chứng tỏ một cách hùng hồn rằng chúng có khả năng thể hiện thế giới. Tôi đã nhận thấy trong nó một triết lý sâu sắc. Những tinh thể chỉ xuất hiện trong vòng 20-30 giây khi nhiệt độ tăng và băng bắt đầu tan chảy. Những chân lý của vũ trụ hình thành và dần trở nên hữu hình dù chỉ trong khoảnh khắc. Chiếc cửa sổ thời gian nhỏ xíu này đã cho chúng ta nhìn lướt vào một thế giới đầy kỳ diệu.
Để tôi giải thích tôi đã ghi lại được hình ảnh các tinh thể như thế nào.
Tôi cho 50 loại nước vào 50 cái đĩa Petri1 khác nhau (những năm đầu tiên tôi thường dùng 100). Sau đó tôi làm đông những chiếc đĩa ở nhiệt độ -20°C (4°F) trong vòng 3 giờ ở trong tủ đá. Kết quả là sức căng bề mặt hình thành các giọt băng trong các đĩa Petri với đường kính khoảng 1mm. Các tinh thể xuất hiện khi bạn chiếu sáng đỉnh nhọn của giọt băng.
1 Đĩa Petri là một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ. Nó được đặt theo tên của nhà vi khuẩn học người Đức Julius Richard Petri vì ông là người phát minh ra loại đĩa này.
Tất nhiên, kết quả là không bao giờ có 50 tinh thể giống nhau và thi thoảng không có tinh thể nào được tạo thành. Khi đồ thị hóa sự hình thành tinh thể, chúng tôi nhận ra rằng những nguồn nước khác nhau tạo nên các tinh thể khác nhau. Một vài tinh thể tương tự nhau, một số bị biến dạng và với một số loại nước, không có tinh thể nào được tạo ra.
Trước tiên tôi nhìn vào những tinh thể của nước máy từ những địa điểm khác nhau. Nước của Tokyo thực sự là một thảm họa. Nước máy chứa một lượng clohidrit để khử trùng đã phá hủy hoàn toàn những cấu trúc được tìm thấy trong nước tự nhiên.
Tuy nhiên, với nước tự nhiên, dù nó đến từ đâu - nước suối tự nhiên, nước ở sông ngầm, nước sông băng và thượng nguồn của dòng sông - đều tạo thành các tinh thể hoàn chỉnh.
Những nỗ lực của tôi trong việc chụp ảnh các tinh thể nước đá và tiến hành nghiên cứu đã bắt đầu tiến triển. Một ngày kia, nhà nghiên cứu – người đã bị cuốn vào dự án như tôi – đã nói vài điều hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi nghiên cứu: “Hãy xem điều gì xảy ra khi chúng ta cho nước tiếp xúc với âm nhạc”.
Tôi biết rằng những rung động của âm nhạc có tác động tới nước. Bản thân tôi cũng vô cùng yêu thích âm nhạc và khi còn bé, tôi từng mơ ước sẽ trở thành một nhạc sĩ chuyên nghiệp, vì thế tôi đã ủng hộ thử nghiệm có vẻ ngớ ngẩn này.
Lúc đầu chúng tôi chẳng có ý tưởng gì về thể loại âm nhạc mình sẽ sử dụng và chúng tôi có thể tiến hành các thí nghiệm trong những điều kiện nào. Nhưng sau nhiều lần thử và sai đáng kể, chúng tôi đi đến kết luận rằng phương án tốt nhất và có lẽ đơn giản nhất là đặt một chai nước trên bàn giữa hai cái loa và vặn âm lượng loa ở mức bình thường người ta hay nghe nhạc. Chúng tôi cũng sử dụng chính loại nước mà mình từng dùng trong các thí nghiệm trước đây.
Đầu tiên chúng tôi thử dùng nước cất từ một nhà thuốc.
Kết quả đã làm chúng tôi kinh ngạc. Bản giao hưởng Đồng quê của Beethoven, với sắc thái rõ ràng và tươi sáng, cho ra những tinh thể có cấu trúc tuyệt đẹp. Bản giao hưởng số 40 của Mozart – một lời nguyện cầu thanh nhã cho cái đẹp, đã tạo thành những tinh thể tinh tế và thanh lịch. Và những tinh thể được tạo thành từ sự tiếp xúc với khúc Etude giọng Mi trưởng Op.10-No.3 của Chopin làm chúng tôi ngạc nhiên bởi những chi tiết đáng yêu của chúng.
Tất cả những tinh thể chúng tôi thu được khi cho nước tiếp xúc với những bản nhạc cổ điển đều có cấu trúc và những đặc tính riêng biệt. Ngược lại, những tinh thể thu được khi cho nước tiếp xúc với những âm thanh mãnh liệt, chát chúa đều thiếu cấu trúc và phân mảnh.
Nhưng chúng tôi không dừng các thử nghiệm tại đó. Tiếp đó, chúng tôi đã nghĩ về việc điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi viết những từ như “Cảm ơn” hay “Ngớ ngẩn” lên những mảnh giấy và bọc giấy xung quanh chai nước để những từ này tiếp xúc với nước. Có lẽ để nước đọc văn bản, hiểu nghĩa của chúng và thay đổi hình thức của mình cho phù hợp là một điều rất thiếu hợp lý. Nhưng từ những thí nghiệm với âm nhạc, tôi biết rằng những điều kỳ lạ có thể xảy ra. Chúng tôi cảm thấy như thể mình đang đi trên một hành trình thám hiểm trong khu rừng rậm chưa từng xuất hiện trên bản đồ.
Kết quả của những thí nghiệm đã không làm chúng tôi thất vọng.
Nước tiếp xúc với từ “Cảm ơn” hình thành các tinh thể lục giác tuyệt đẹp, nhưng nước tiếp xúc với từ “Ngớ ngẩn” cho ra tinh thể giống như khi nước tiếp xúc với âm nhạc chát chúa, không cấu trúc và phân mảnh.
Tiếp tục thử nghiệm cho thấy khi nước tiếp xúc với những biểu hiện tích cực như “Hãy làm đi!” sẽ tạo thành những tinh thể có cấu trúc và hấp dẫn, nhưng khi nước tiếp xúc với những biểu hiện tiêu cực như “Làm đi” thì hầu như không hình thành bất kỳ tinh thể nào cả.
Bài học chúng ta có thể rút ra từ những thí nghiệm này chính là sức mạnh của ngôn từ. Những rung động của những ngôn từ tích cực có tác động tốt với thế giới quanh ta, trong khi những rung động của những ngôn từ tiêu cực có sức mạnh phá hủy chúng.
Tìm hiểu về nước là một cách thăm dò để khám phá quy luật vận hành của vũ trụ và những tinh thể của nước giống như một cánh cổng để tiến vào một chiều khác của không gian. Khi tiếp tục những thí nghiệm chụp ảnh tinh thể, chúng tôi nhận thấy mình bắt đầu leo lên nấc thang hướng tới những hiểu biết về các chân lý sâu xa của vũ trụ.
Tôi đặc biệt nhớ một bức ảnh. Đó là tinh thể tinh tế và đẹp nhất tôi từng được nhìn thấy được tạo thành khi cho nước tiếp xúc với “Tình yêu và Lòng biết ơn”. Như thể nước đã vui mừng và chúc tụng bằng một bông hoa đang nở rộ. Nó đẹp đến nỗi tôi có thể nói rằng nó đã thực sự thay đổi cuộc đời tôi tại chính thời điểm đó.
Nước đã dạy tôi về những món ăn của tâm hồn con người và tác động mà “Tình yêu và Lòng biết ơn” tạo ra trên thế giới.
Tại Nhật Bản, người ta nói rằng những từ ngữ của tâm hồn cư trú trong một linh hồn có tên gọi Kotodama, hay linh hồn của từ ngữ và hành động phát âm những từ ngữ sẽ có sức mạnh thay đổi thế giới. Tất cả chúng ta đều biết từ ngữ có ảnh hưởng rất lớn đến cách suy nghĩ, cảm nhận của chúng ta và những điều này thường diễn ra trôi chảy hơn khi dùng những từ tích cực. Tuy vậy, đến tận bây giờ, chúng ta chưa bao giờ thấy được hiệu quả của những từ tích cực một cách lý tính.
Từ ngữ là một dạng biểu hiện của tâm hồn. Tâm hồn chúng ta có thể có ảnh hưởng lớn đến nước cấu thành hơn 70% cơ thể và ảnh hưởng này sẽ có tác động không nhỏ đến cơ thể của chúng ta. Những người có sức khỏe tốt thường có trạng thái tinh thần tốt. Quả thực, một tinh thần khỏe mạnh cư trú thoải mái nhất trong một cơ thể khỏe mạnh.
Ngoài việc giúp đỡ mọi người duy trì sức khỏe, trong nhiều năm, tôi còn chăm sóc những người bệnh. Và càng chứng kiến nhiều người đau đớn, tôi càng tin rằng, ở mức độ tổng quan, bệnh tật không chỉ là vấn đề của từng cá nhân mà nó là kết quả của sự biến đổi của toàn xã hội.
Trừ khi có điều gì đó cải thiện thế giới méo mó mà chúng ta đang sống, và trừ khi chúng ta có thể chữa lành những tâm hồn bị tổn thương, số lượng những người bị bệnh sẽ không giảm.
Vậy những dị tật của thế giới là gì? Đó là những dị tật của tâm hồn và những dị tật này ảnh hưởng đến toàn vũ trụ. Như một giọt nước nhỏ vào trong ao sẽ tạo thành những gợn sóng lan ra vô tận, chỉ một tâm hồn không tốt cũng đủ lan tràn khắp thế giới, dẫn đến sự biến dạng toàn cầu.
Nhưng mọi chuyện không phải hoàn toàn vô vọng. Chúng ta đã có được sự cứu rỗi tuyệt vời có tên gọi “Tình yêu và Lòng biết ơn”.
Trái đất đang kiếm tìm. Nó muốn trở nên xinh đẹp. Nó muốn trở nên đẹp nhất có thể. Trước đây tôi đã nói rằng có thể quan niệm con người là nước. Tôi khá chắc rằng nước trong cơ thể con người khi được nhìn qua các bức ảnh tinh thể sẽ trải qua một vài thay đổi về hình dạng.
Và tôi đã tìm thấy tinh thể đẹp hơn tất thảy – tinh thể được tạo thành bởi “Tình yêu và Lòng biết ơn”. Điều này được cho là nền tảng của tất cả các tôn giáo trên thế giới và nếu điều đó là thật, thì luật pháp sẽ không còn cần thiết nữa. Bạn thực sự đã biết được đáp án. “Tình yêu và Lòng biết ơn” là các từ sẽ cung cấp chỉ dẫn cho toàn thế giới.
Nước chỉ dẫn cho chúng ta một con đường rất rõ ràng để sống tốt hơn. Câu chuyện của nước đến từ từng tế bào riêng lẻ cấu thành nên toàn bộ vũ trụ. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ cảm nhận được sự mong đợi và phấn khích giống như tôi đã cảm thấy khi khám phá ra diễn tiến của câu chuyện kịch tính.