Đáng yêu quá! Tiêu Tình, cậu có nhìn thấy không? Cặp đôi vừa rồi ấy”, căn bệnh hủ nữ của Vệ Nam bắt đầu phát tác.
“Thấy chứ, nhưng sao mình thấy cái người cao cao ấy giống anh trai mình”, Tiêu Tình tỏ vẻ nghi hoặc.
“Mình cũng thấy nhìn từ phía sau cái anh chàng e lệ cúi đầu ấy có nét giống anh mình.” Vệ Nam lắc đầu phủ nhận, cười nói: “Ha ha, không thể nào, anh mình như ngọn núi lửa, sao biết xấu hổ chứ, anh ấy mặt dày khỏi chê”.
“Ừm, mình cũng nghĩ vậy, anh mình là ngọn núi băng, còn lâu mới dịu dàng thế kia được.”
“Chính thế chính thế, núi lửa và núi băng sao có thể sóng đôi được chứ, như thế là trái với quy luật tự nhiên.”
“Vậy mới nói bọn mình quáng gà rồi. Thôi ăn đi, nguội mất bây giờ.”
Hai người ăn món canh cay xong mới kéo kín áo khoác lúi húi chạy về ký túc.
Gió rất lớn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng cất bước nhanh hơn về phía ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh.
Vệ Đằng thắc mắc, tại sao Tiêu Phàm cầm hết đồ ăn, không có ý chia đôi cho mình, không phải anh ta định ăn hết một mình chứ? Muốn phớt lờ người ta cũng không thể phớt lờ đến mức ấy.
Đang mải rầu rĩ, bỗng nghe Tiêu Phàm nói: “Đến chỗ tôi ăn nhé?”.
Thái độ chuyển biến quá đột ngột, Vệ Đằng chưa kịp thích nghi, “Chà, tôi còn tưởng anh không đội trời chung với tôi cơ”.
“Hả? Không cái gì?”
“Không đội trời chung, tức là chán ghét ấy.”
“Ha ha, chúng ta gặp nhau hết lần này đến lần khác, cũng có duyên phết, phải không?” Nụ cười của Tiêu Phàm có đôi chút khó hiểu.
“Phải đấy, rất có duyên.”
Trong chớp mắt đã đến khu ký túc dành cho học viên nghiên cứu sinh, Tiêu Phàm khẽ cười, đưa đồ ăn cho Vệ Đằng, sau đó dắt xe đạp vào nhà xe khóa lại.
Gió rất mạnh, Tiêu Phàm ở trong nhà xe, cách một bức tường, giọng nói gần như bị gió thổi bay nhưng Vệ Đằng vẫn nghe thấy rõ.
Anh ta nói, tôi không ghét cậu.
Lập tức những u uất đè nặng trong lòng không cánh mà bay, Vệ Đằng trở nên tươi tắn tràn trề sức sống.
Không ghét thì tốt, không ghét quả thật là rất rất tốt.
Vệ Đằng hớn hở theo sau Tiêu Phàm chui vào thang máy, không nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của anh ta lúc ấn nút đóng cửa.
“Đừng có vừa vuốt đuôi sói vừa khen sói hiền!”
Trong lúc phấn khởi, Vệ Đằng sớm đã ném lời cảnh báo của em gái sang tận Thái Bình Dương, miệng cười không dứt, mãi khi đến phòng Tiêu Phàm mới thôi.
Dù chưa muộn lắm nhưng trong thời tiết như thế này, đại đa số sinh viên đều đã cuộn mình trong chăn. Tiếng bước chân hai người vang lên trên hành lang cô quạnh, không khí có phần khác lạ.
Vệ Đằng chẳng buồn để ý, theo sau Tiêu Phàm bước vào phòng.
Tiêu Phàm bật điện, sau đó Vệ Đằng chợt nghe “cách” một tiếng, cánh cửa bị khóa lại.
Vệ Đằng rụt cổ lại, tháo khăn quàng cổ ra, xem xét một phen hoàn cảnh. Ký túc xá của thạc sĩ quả nhiên có điều kiện rất tốt, Tiêu Phàm ở phòng cá nhân, có phòng ngủ riêng, còn có cả một gian bếp nhỏ. Trong phòng trang trí đơn giản, sạch sẽ, trên bàn còn có mấy quyển tạp chí, và một bộ ấm trà màu trắng.
Vệ Đằng cũng không rụt rè, ngồi ở trên ghế sô pha, nhân lúc Tiêu Phàm cởi áo khoác rót nước cho cậu, mở tivi chuyển sang kênh thể thao.
Tiêu Phàm nhanh chóng bày thức ăn mua về lên trên bàn, hai người vừa ăn vừa xem ti vi, Vệ Đằng chốc chốc lại tấm tắc khen ngợi: ngon thật, mùi vị được lắm... Mỗi lần như thế, Tiêu Phàm chỉ nhẹ nhàng cười.
Vệ Đằng cảm thấy hôm nay Tiêu Phàm có vẻ kỳ lạ.
Kỳ lạ đến nỗi làm người ta... dựng tóc gáy.
Ăn cơm xong, Tiêu Phàm tự dưng bật cười rồi ngồi sát lại, cảm giác áp bách mãnh liệt làm Vệ Đằng cảm thấy rất không thoải mái.
“Là ngây thơ thật hay là làm bộ làm tịch đây?”
Vệ Đằng trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm, khuôn mặt anh ta kề sát lại, tay nâng cằm cậu lên, eo cậu cũng bị một cánh tay khác ôm chặt, cơ thể bị khống chế không cử động được.
Vệ Đằng hoảng loạn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Một mình theo tôi về đây, không sợ nguy hiểm à?”, Tiêu Phàm cố ý nhỏ giọng.
“Ha ha, tôi không hiểu anh đang nói gì...”, Vệ Đằng cười gượng, cả người nằm gọn trong vòng tay Tiêu Phàm, bị đè xuống sô pha, tay chẳng biết nên đặt chỗ nào, cứ giơ lên cứng đờ giữa không trung.
“Bao nhiêu lần tình cờ gặp nhau như thế, tôi không phải thằng ngốc, có thể tin cậu sao?” Ngón tay Tiêu Phàm giữ chặt cằm Vệ Đằng nâng lên, bốn mắt nhìn nhau. Vệ Đằng quay đầu đi chỗ khác, lại bị xoay trở lại.
Trời ơi, cuối cùng cũng thấy sự đáng sợ của Tiêu Phàm như lời đồn của thiên hạ, chọc giận anh ta quả là không dễ sống. Cằm bị bóp đau quá! Tiếc là hối hận cũng đã muộn, Vệ Đằng chỉ còn cách cười ngớ ngẩn, định tìm cơ hội chạy trốn.
“Có mục đích gì, nói đi, ở đây chỉ có hai chúng ta.” Tiêu Phàm sát lại gần hơn, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực phả lên mặt Vệ Đằng, trái tim Vệ Đằng càng loạn nhịp.
“Tôi cố ý tìm anh, cố ý ra vẻ tình cờ gặp anh, chỉ là muốn làm bạn với anh thôi, ha ha...”
“Bạn?”, Tiêu Phàm mỉm cười, “Rất tốt, thử xem sao”.
Nói xong, Tiêu Phàm dùng ngón trỏ nâng cằm Vệ Đằng lên, nhẹ nhàng sát lại gần.
Vệ Đằng toàn thân cứng đờ, hai môi sắp kề nhau, trong đầu cậu liền hiện ra hình ảnh nụ hôn đầu đời bị anh ta cướp mất ở khách sạn đêm đó. Trời ơi... sao mình lại không đẩy anh ta ra, ngược lại lại hy vọng anh ta hôn mình...
Vệ Đằng nhắm mắt lại, lòng rối như tơ vò.
Nhưng chẳng có nụ hôn nóng hổi như trong ký ức nào cả, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Tiêu Phàm đã buông cậu ra.
Mở mắt thì thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, Vệ Đằng lúng túng định đứng dậy bỏ đi, nhưng anh ta đang chắn đường, Vệ Đằng đành đứng yên một chỗ, sờ đầu gãi tai.
“Chỉ là muốn làm bạn với tôi?”, giọng nói của Tiêu Phàm trở lại như thường, mắt vẫn không rời khỏi Vệ Đằng.
“Ừm.”
“Cậu không sợ tôi sao?” Tiêu Phàm chờ một lúc, không thấy Vệ Đằng trả lời, mỉm cười nói, “Chắc cậu cũng đã nghe những lời đồn đại về tôi rồi?”.
“Chuyện anh và Diệp Kính Văn bị gọi là hắc bạch song lang chứ gì, tôi cũng có nghe.”
“Nghe rồi mà vẫn dám tìm cơ hội tiếp cận tôi sao? Cậu là động vật đơn bào à?” Nụ cười đượm nét trêu chọc, “Nói cho cậu biết, ngoài chuyện đó ra, tôi còn là gay, cậu tiếp cận tôi như thế không sợ tôi...”, Tiêu Phàm cố ý kéo dài âm cuối, dừng lại ở chỗ quan trọng nhất.
“Hả?...” Đầu óc Vệ Đằng loạn hết cả lên, đêm đó ở khách sạn bị anh ta hôn còn tưởng anh ta mơ thấy cô gái nào, hóa ra là mơ thấy con trai, đếch gì, dù thế nào cũng khiến người ta khó chịu. Vệ Đằng tức điên, lời nói có chút hung hăng: “Gay thì đã làm sao? Không lẽ là gay nên từ chối sự quan tâm gần gũi của người khác? Bây giờ là thời đại nào rồi? Tiêu Phàm, nếu anh vì chuyện này mà tự ti thì tôi cũng thấy coi thường anh!”.
Lúc này Vệ Đằng đã quay trở lại hình tượng ngổ ngáo, bướng bỉnh trong ấn tượng của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sững lại, sau đó bật cười nói: “Cậu đi nhuộm lại tóc thì tốt hơn đấy”.
“Hả?” Vệ Đằng cứng miệng, sao mình chẳng bao giờ bắt kịp lối suy nghĩ như tia chớp của anh ta chứ?
“Bảo cậu nhuộm lại tóc đi. Ngoại hình hiền lành, thư sinh lại nói năng hung hãn vậy, chướng mắt lắm.” Tiêu Phàm nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm có, “Lại đánh giá cao cậu rồi”.
“Ha ha, nói cũng phải, kỳ nghỉ tới tôi sẽ đi nhuộm lại, để cái đầu này không quen chút nào”, Vệ Đằng xoa tóc, cười hì hì nói, không để tâm vế sau trong câu nói của Tiêu Phàm.
Còn tưởng cậu ta cố ý tiếp cận mình vì mưu đồ gì, hóa ra là một tên ngốc, chỉ muốn làm bạn thôi sao? Làm mình mất công lôi về đây tiến hành ép cung.
Tiêu Phàm chán chường day day huyệt thái dương, dùng tâm kế đối với loại người đơn giản như thế thật lãng phí. Có điều kết bạn với tên nhóc này cũng là một thể nghiệm mới mẻ.
Nghĩ thế, Tiêu Phàm bật hỏi, “Cậu thích ồn ào náo nhiệt như thế, không cảm thấy tôi trầm lặng quá à?”.
Vệ Đằng lắc đầu, cười đáp: “Anh không chê tôi ồn ào là được”.
Hai người cùng nhìn nhau cười, sau đó Tiêu Phàm đứng dậy đi vào bếp.
Ở cạnh tên ngốc này, Tiêu Phàm cảm thấy mình như được trẻ ra vài tuổi, tâm trạng cũng thoải mái vô cùng. Có người bạn như thế này thật tốt, không cần cả ngày nghĩ mưu bày kế che giấu cảm xúc, cho dù phô bày bộ mặt chân thật nhất của mình, cậu ta cũng có thể vui vẻ tiếp nhận. Nói không chừng có một ngày đang chơi NP bị cậu ta nhìn thấy, cậu ta sẽ cười ngây ngô nói, “Tiêu Phàm, anh là bạn bè tốt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không coi thường anh đâu”.
Tiêu Phàm hiển nhiên coi Vệ Đằng như một tên ngốc phóng khoáng quá đà, không biết rằng lúc này lòng Vệ Đằng đang rối bời.
Ngồi cạnh Tiêu Phàm, Vệ Đằng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
Bạn cái khỉ gì, bạn bè mình còn chưa đủ nhiều à?
Mình nghe anh ta tự nhận là gay thì mừng thầm trong bụng... chẳng nhẽ mình thực sự có ý đồ gì với anh ta?
Chết tiệt, cho dù có cũng không thể bộc lộ ra ngoài, không thì anh ta sẽ ép cung một lần nữa, nói không chừng sẽ bị ăn sạch sành sanh không thừa một mẩu xương.
Sau lần thăm dò Vệ Đằng, thái độ của Tiêu Phàm với cậu thay đổi nhiều, không còn lờ cậu ra mặt nữa, gặp thì chào hỏi, còn cười cười nói nói. Dĩ nhiên Tiêu Phàm cũng lưu số di động và add nick QQ của cậu, Vệ Đằng đến tìm, cũng sẽ không từ chối.
Hai người cùng vào thư viện, cùng nhau đi ăn cơm, dưới con mắt người ngoài thì hai người đích thị là bạn bè.
Vệ Đằng ngày càng thích cảm giác ở bên Tiêu Phàm.
Mặc dù Tiêu Phàm lạnh lùng, nhưng một khi người lạnh lùng mỉm cười và tỏ ra quan tâm sẽ khiến người ta mê muội, không muốn buông tay.
Cho dù không nói câu nào, chỉ ngồi im lặng bên cạnh anh ta, nhìn anh ta chăm chú đọc sách, cũng thấy rất vui vẻ.
Bạn?
Như Châu Vũ, Châu Ngư, Ngưu San San, Tiểu Sâm Lâm mới gọi là bạn, có thể cùng nhau tán phét, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau uống rượu buôn chuyện.
Còn Tiêu Phàm không giống...
Ở bên cạnh anh, cho dù chẳng làm gì cả, chỉ một phút ngắn ngủi cũng thấy vui hơn cả tiếng đùa nghịch cùng lũ bạn.
Năm thứ nhất đại học, Châu Vũ dốc hết sức bình sinh theo đuổi Ngưu San San, tấn công dồn dập như vũ bão, mai phục ở bất cứ chỗ nào cô nàng có khả năng xuất hiện.
Bất kể là giờ vào học hay tan học, cậu đều đứng chầu chực dưới lầu, tạo tình huống tình gờ gặp nhau, tiện đường đèo người ta đến trường, về nhà; buổi trưa đứng canh ở nhà ăn, lại tạo tình huống bất ngờ gặp gỡ, nhân tiện mua cơm hộ người ta; về sau còn thô bỉ đến độ mua đứt bạn cùng phòng của cô nàng, San San đi thư viện, đến phòng tự học… chỗ nào cậu ta cũng có thể tìm thấy.
Hơn nửa học kỳ, Châu Vũ cong đuôi ngoe nguẩy theo cô nàng, đến Vệ Đằng cũng thấy chối mắt, hỏi cậu ta, sao cậu phải khổ sở, sao lại mất hết sĩ diện và điên khùng thế?
Châu Vũ trả lời: “Người anh em, cậu chưa biết yêu, đợi lúc nào cậu yêu thì sẽ biết, chỉ một giây một phút ngắn ngủi được ở bên cạnh người mình yêu cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Để có được khoảnh khắc kỳ diệu ấy, tất cả những vất vả, hy sinh, khó khăn đều đáng giá. Đã yêu thì phải chủ động tấn công, thời đại này cái gì cũng coi trọng tốc độ, cậu mà ngồi một chỗ suy này tính nọ nên viết thư tình hay tặng hoa hồng, nên rủ người ta đi ăn hay tập thể dục, chờ tính được thì người tình trong mộng của cậu đã chạy theo người khác rồi”.
Bây giờ ngẫm nghĩ, lời Châu Vũ nói cũng rất có lý.
Mặc dù Tiêu Phàm sẽ không chạy theo người khác, nhưng... Tiêu Phàm không tán tỉnh người ta, cũng không thể bảo đảm người ta không quay ra tán tỉnh Tiêu Phàm. Điều kiện của anh ta tốt như thế, người thích anh ta chắc chắn rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, chính mình đưa ra đề nghị làm bạn, bây giờ lại phun ra câu chúng ta quen nhau đi, liệu có bị anh ta đập chết không?
Nghiệp chướng tự mình chuốc lấy, trách ai được?
Hơn nữa thái độ của Tiêu Phàm làm Vệ Đằng không hiểu gì cả.
Anh ta không ghét mình nhưng cũng chẳng có vẻ thích thú gì cho cam, hai người kết bạn, chỉ là mối quan hệ nhạt như nước ốc, chẳng tâm tình kể lể gì hết, bây giờ mà tỏ tình, chắc chắn là hành vi ngu xuẩn bóp chết tình yêu ngay từ giai đoạn còn trong trứng.
Ít ra cũng phải tiếp xúc thêm một thời gian nữa, đợi anh ta có thiện cảm với mình, mình sẽ tiếp tục hành động, cưa đổ anh ta.
Từ sau đó, mỗi khi gặp Tiêu Phàm, Vệ Đằng càng căng thẳng và phấn khởi hơn trước, còn Tiêu Phàm vẫn điềm nhiên như không.
Một lần đang ăn cơm, Tiêu Phàm đột nhiên gọi một tiếng Tiểu Vệ, Vệ Đằng cười toe toét nói, “Anh gọi tôi là Tiểu Vệ? Chẳng lẽ tôi phải gọi anh là Lão Tiêu?”.
Tiêu Phàm đang uống nước, nghe câu đó xong, biểu tình không chút thay đổi, vẫn từ tốn uống cạn cốc nước, sau đó mỉm cười, “Được thôi”.
Vệ Đằng hoàn toàn đơ.
Sao anh ta lúc nào cũng điềm tĩnh, vững vàng như thế? Mình có khả năng làm vỡ lớp ngoài cứng như vỏ Trái đất ấy không?