Ăn xong bát mì gạo, Vệ Đằng lao ngay về ký túc, cởi đôi xăng đan ra, đi đôi giày thể thao trắng tinh, soi gương sửa tóc, rồi mới luống ca luống cuống chui ra khỏi cửa, không thèm để ý đến nụ cười nham nhở của Châu Ngư phía sau.
Tại sân bóng, quả nhiên Tiêu Phàm đang đứng chờ.
Dáng người cao ráo, nụ cười bình thản, tay không ngừng đập bóng, sau lưng anh là ráng chiều đỏ ửng.
Có những khung cảnh, chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng lại khiến người ta khó lòng quên nổi.
Vệ Đằng đờ đẫn nhìn Tiêu Phàm, một Tiêu Phàm cô độc, Tiêu Phàm cao ngạo, Tiêu Phàm lịch lãm, Tiêu Phàm phóng khoáng, Tiêu Phàm độc nhất vô nhị trên đời.
Có lẽ anh ấy đã từng ngông cuồng, đã từng kiêu ngạo, tự cao tự đại, coi mình là nhất, nhưng bây giờ còn lại chỉ là nỗi cô đơn ngập tràn.
Người như anh ấy, bên cạnh phải có người làm bạn mới đúng.
Vệ Đằng da mặt dày lập tức tự cho mình là người nên làm bạn ở bên Tiêu Phàm, tiến lại gần, cười nói: “Anh biết chơi bóng không?”.
“Biết.”
“Hì hì, thế thì anh công, tôi thủ nhé? Hay là tôi công...” Nói được nửa chừng đột nhiên cảm thấy không được hay cho lắm liền sửa: “Tập ném bóng vào rổ vậy”.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, đưa bóng cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng nhận bóng, xoay người làm động tác ném rổ rất chuyên nghiệp, cánh tay đưa lên thanh thoát, ngực vươn thẳng, khuôn mặt đầy tự tin.
Tiếc là... trượt rồi.
“Khỉ thật, quả bóng xui xẻo.”
Nói xong chạy đi nhặt bóng, đứng dưới rổ, tiếp tục làm động tác ném rổ hoàn hảo.
Động tác này được luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, vẻ đẹp bộc lộ trong gang tấc, nhưng là bóng ơi, sao mi không chịu nể mặt thế hả... Nhìn thấy Tiêu Phàm, tao thẹn thùng đã đành, chẳng nhẽ quả bóng nhà mi cũng thẹn thùng theo sao?
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Vệ Đằng nhảy lên hạ xuống, cuối cùng không thèm giữ hình tượng nữa ném bóng loạn xạ, tiếc là quả bóng nhất định không chịu vào rổ, cùng lắm là xoay xoay một hồi ở thành rổ rồi lại rơi ra ngoài.
Vệ Đằng không chịu lùi bước, ném bóng ở mọi góc, dùng đủ các tư thế kỳ quái, động tác khoa trương, làm Tiêu Phàm chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tên nhóc này quả là bướng bỉnh, ném không vào lại cứ khăng khăng ném tiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Phải nói cậu ta quá dũng cảm hay là quá cố chấp đây?
Tiêu Phàm bước lên giằng lấy bóng trên tay Vệ Đằng, đứng đối diện rổ, nhẹ nhàng kiễng chân, “bộp”, cú ném ba điểm rất đẹp.
“Anh ném chuẩn quá...” Vệ Đằng tấm tắc khen ngợi, “Hồi trước anh ở đội bóng rổ à?”.
“Hồi cấp hai có chơi vài tháng, sau đó không chơi nữa.”
Vệ Đằng thầm nghĩ, Tiêu Phàm chơi bóng nhất định rất có tiếng tăm, sao lại không chơi nữa?
“Cấp ba chuyển đến trường Nhân Xuyên, không thích đội bóng bên đó.”
Trung học Nhân Xuyên, nghe nói sản sinh ra vô số tên có tính nết quái dị, cả Lâm Vi lẫn Diệp Kính Văn đều học ở đó thì phải?
“Lúc đó mải làm đẹp bảng điểm, không có thời gian chơi bóng.”
Đúng là học trò ngoan, lớp Mười đã bắt đầu học hành nghiêm túc rồi, đâu giống như mình, lớp Mười chỉ mải chơi.
“Lớp Mười còn chưa chia khối A, B, C, D, trường công bố thành tích học sinh cả khóa, tôi không chịu thua, lúc nào cũng muốn đứng đầu.”
Vệ Đằng có linh cảm không tốt, định đổi đề tài thì Tiêu Phàm tiếp lời:
“Tiếc là lần nào cũng kém Lâm Vi vài điểm.”
Tiêu Phàm khẽ cười, “bộp”, lại một cú ném ba điểm bắt mắt.
Tiêu Phàm vừa nói vừa ném bóng điệu nghệ, nói xong một câu, bóng lại vào rổ một lần.
Giọng nói trầm, từng chút từng chút một như điều chỉnh hơi thở, Vệ Đằng hiểu rằng anh ta đang cố kìm nén cảm xúc.
Ráng chiều dần trôi, đèn đường lần lượt thắp sáng.
Tiêu Phàm làm đi làm lại động tác ném bóng, Vệ Đằng đứng bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng, trong lòng nhói đau.
Anh lại nhắc đến Lâm Vi, người đã luôn đồng hành cùng anh, tính cách trái ngược nhau, người anh đã thích bao năm nay nhưng chưa từng có ý định thổ lộ tình cảm.
Quá khứ của Tiêu Phàm, những ngày tháng thanh xuân, trong hồi ức dài đằng đẵng ấy luôn có hình bóng Lâm Vi.
Còn mình? Đối với Tiêu Phàm, chỉ là sự hợp thành lỏng lẻo của hai mươi năm xa lạ, bốn ngày du lịch ngắn ngủi, sự trùng hợp khó mà tưởng tượng.
Trong mắt Lâm Vi trước giờ không có Tiêu Phàm, nhưng lại khiến anh yêu chung thủy và thầm lặng bao năm nay.
Còn mình? Toàn tâm toàn ý, suốt ngày quanh quẩn bên anh ta, nhưng anh ta cũng chẳng thèm quay lại nhìn.
Tình yêu vốn đã không có sự công bằng.
Vệ Đằng cảm thấy khóe mắt cay cay. Tiêu Phàm, anh là đồ ngốc, nếu ngoảnh đầu lại, anh sẽ nhận ra có người đáng được trân trọng đứng ngay phía sau anh.
Người đó dù không lợi hại bằng Lâm Vi nhưng sẽ hết lòng hết dạ với anh, tốt hơn Lâm Vi hàng nghìn, hàng vạn lần.
“Sao lại không nói gì thế?”, Tiêu Phàm dừng lại, quay sang nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng nhẹ nhàng bước lại, lấy bóng trên tay anh ta, vượt lên trước, đi ba bước gọn gàng, cuối cùng quả bóng cũng ngoan ngoãn lọt vào rổ.
Nhặt bóng lên đập xuống đất, Vệ Đằng quay lại mỉm cười, “Có lúc, Thượng Đế đóng mất cánh cửa của anh, nhưng lại mở một cửa sổ, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng không tệ, đâu cần thiết cứ đi mãi vào đường cùng?”.
Tiêu Phàm đương nhiên hiểu ý tứ của Vệ Đằng, anh chỉ cười không nói.
Vệ Đằng thấy anh ta không có phản ứng, cảm thấy văn vẻ thế này không hợp với bản thân, lúng túng sờ đầu gãi tai, ho một tiếng, “Chốc nữa anh định đi đâu?”.
“Đến thư viện mượn sách.”
“Ồ, trùng hợp vậy, tôi cũng cần đi mượn sách.”
“Thế thì cùng đi.”
Hai người trả bóng xong, sánh vai bước về phía thư viện.
Lúc này đã là tám giờ, bắt đầu giờ tự học buổi tối, những sinh viên chăm chỉ tụm năm tụm ba lũ lượt tiến về thư viện, dọc đường gặp không ít người, thi thoảng có người đi lướt qua cũng quay lại nhìn hai người.
Hai chàng trai đứng sát nhau như vậy, quả là có chút kỳ lạ. Vệ Đằng nghĩ một chút, liền dịch ra một tẹo, giữ khoảng cách với Tiêu Phàm.
Khoảng cách gần như vậy nhưng Vệ Đằng không đoán nổi nỗi lòng của anh. Thật không hiểu nổi sao mình lại thích một người phức tạp như thế? Trong bụng anh ta mưu mô quỷ kế đan trộn vào nhau, khiến người khác hoa mắt chóng mặt, đâu có như mình, ruột để ngoài da, đơn giản, thẳng thắn.
Hay bởi vì tính bổ trợ lẫn nhau? Bởi vì từ nhỏ đến giờ bạn bè bên cạnh đều quá đỗi đơn giản nên mới phải lòng một người phức tạp như Tiêu Phàm để trung hòa một chút?
Vệ Đằng nghĩ không ra, cũng không cố nghĩ nữa, thích là thích, quan tâm lý do chi cho mệt.
Lão đây đã động lòng, động lòng thì sẽ theo đuổi, dù gặp phải chướng ngại gì cũng không lùi bước, như vậy mới là cốt cách lớn, như vậy mới không phải hối tiếc.
Tiếc là cái người trước mặt này là thành đồng vách sắt, đụng một cái không có phản ứng, đụng hai cái thì đầu bị đau.
Chỉ còn cách giữ vững tinh thần quật cường “có công mài sắt có ngày nên kim”, mài mòn bức tường kia từng chút một.
Hai người quẹt thẻ vào thư viện, Tiêu Phàm bước đến khu thông tin tra cứu, lễ độ hỏi, “Xin hỏi cuốn Sự tự do trong khuôn khổ pháp luật của La Ninh được trả lại chưa?”.
“Vẫn chưa có, bị mượn hết rồi.”
“Cảm ơn.”
“Thư viện còn cuốn Tác phẩm cuối cùng không ạ?”
“Phòng D5, tầng mười một.”
Vệ Đằng đứng bên cạnh chờ Tiêu Phàm, đợi anh ta tra cứu thông tin xong, lại cùng anh lên lầu tìm sách, làm cái đuôi kè kè phía sau.
“Không phải cậu cũng cần mượn sách sao?”, thang máy đang đi xuống, Tiêu Phàm chợt cất tiếng hỏi.
“Ha ha, đúng thế.” Vệ Đằng cười, chạy vào phòng đọc tầng một ôm ra cả đống tạp chí.
“Đói không? Đi ăn cái gì đi.” Đề nghị của Tiêu Phàm dĩ nhiên Vệ Đằng mong còn không được, liền vội vàng theo sau anh đến quán ăn gần đó.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười rất ngọt ngào với hai người: “Hôm nay là thứ Sáu, bia được miễn phí, không biết quý vị có muốn uống chút không?”.
Vệ Đằng nghe thấy hai chữ miễn phí liền phấn khởi gật đầu, “Hay đó, có hạn chế số lượng không? Cho bốn chai trước đi”.
“Vâng.”
Vệ Đằng vẫn trong cơn khoái chí, “Sao lại tốt thế, có cả bia miễn phí?”.
“Cậu chưa đến đây bao giờ à?” Tiêu Phàm cảm thấy hơi lạ, con trai trường Đại học Thiên Hà đại bộ phận đều biết chỗ này, quán ăn mới khai trương, vì muốn thu hút khách, thứ Tư giảm nửa giá, thứ Sáu miễn phí bia, Chủ nhật còn giao điểm tâm tận nơi.
“He he, đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”
“Ừ.” Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều chỉ gật đầu, “Tửu lượng của cậu thế nào?”.
“Khỏi phải nói, tửu lượng của tôi rất khá, hồi cấp ba, suốt ngày nhậu nhẹt với đồng bọn, chẳng ai chuốc say tôi được.” Vệ Đằng hào hứng kể, liếc mắt thấy Tiêu Phàm không quan tâm lắm về chuyện nhậu nhẹt tối ngày của một thanh niên không ngoan ngoãn lắm mới cảm thấy yên tâm.
Nhân viên mang bia đến, Vệ Đằng đúng là sâu rượu, chùm chìa khóa của cậu ta có sẵn dụng cụ mở nắp chai.
Vệ Đằng rất tự nhiên mở nắp ra rót đầy hai cốc bia, đẩy một cốc về phía Tiêu Phàm.
“Anh ít khi uống cái này phải không?” Người như Tiêu Phàm chắc chỉ uống loại bia nổi tiếng, thứ bia bình dân này anh ta không thèm đếm xỉa đến. Có điều hôm nay anh ta chẳng nói lời nào, cứ thế ngửa cổ lên uống, lẽ nào mình là trường hợp đặc biệt nên anh ta mới nể mặt?
Đúng là tự sướng mà! Vệ Đằng nhắm mắt, uống cạn cốc bia đầy, lại rót thêm bia tiếp tục uống.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, thoáng chốc đã nốc mấy cốc bia, khuôn mặt Vệ Đằng dần đỏ bừng.
“Say rồi?”
“Chưa đâu, con người tôi, lúc uống bia mặt rất đỏ, nhưng thực ra còn lâu mới say.”
Tiêu Phàm cười cười, để mặc Vệ Đằng uống bia như uống nước giải khát.
Vệ Đằng uống hết vài chai, đang nghĩ không biết có nên về không thì Tiêu Phàm đột nhiên rút di động ra gọi điện.
Vệ Đằng cũng không chú ý lắm, cho đến khi nghe thấy cái tên đó thốt ra từ miệng Tiêu Phàm.
“Kính Văn, là mình đây.”
Sống lưng lạnh toát, Vệ Đằng vội cúi đầu rót thêm bia, một hơi uống sạch.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Vô tình liếc qua đồng hồ treo tường của quán ăn, đúng mười hai giờ đêm, Vệ Đằng cảm thấy cốc bia chạy xuống bụng làm toàn thân lạnh buốt.
“Mình gọi điện thoại quốc tế để chúc mừng cậu, chả nhẽ một tiếng cảm ơn cũng không có? Ha ha... mình quên mất vấn đề lệch múi giờ giữa hai nơi, cậu đang ngủ trưa à? Ừ, thủ tục bảo lưu xong xuôi cả rồi, chỉ còn bước cuối cùng cần có chữ ký của phụ huynh thôi.”
Vệ Đằng lại rót thêm bia, cúi đầu uống, không biết Tiêu Phàm lúc gọi điện thoại đã nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
“Muốn mình giúp à? Gọi mình là bố đi, mình sẽ ký hộ cậu.”
“Mặc dù mấy người ở phòng Văn thư không phân biệt được bút tích của bố cậu, nhưng mình thấy mạo danh chữ ký bố cậu thật không ổn, mình phải viết về đứa con trai Diệp Kính Văn như thế nào đây?”
“Ha ha, mình đâu có trêu cậu.”
“Sao giọng cậu khàn vậy, bị cảm à? Đến bản thân mình còn không lo được mà dám lớn tiếng muốn làm bác sĩ ngoại khoa à? Ở Mỹ ít ăn thịt bò sống thôi, dạ dày cậu không tiêu hóa nổi mấy thứ đó đâu. Nhà cậu nhiều tiền thế, tìm một đầu bếp Trung Hoa chẳng phải là việc quá dễ dàng sao?”
“Ừ, vậy mình cúp máy trước đây, đợi cậu trở về nói tiếp.”
Vệ Đằng vẫn cúi gằm uống bia, Tiêu Phàm cúp máy xong nhận được ngay một tin nhắn, người gửi: Diệp Kính Văn.
“Tiêu Phàm, cậu đang làm trò gì thế? Làm mình buồn nôn sắp hộc máu.”
“Xin lỗi, lợi dụng cậu chút thôi.”
“Được thôi, cho phép cậu lợi dụng thoải mái đó. Bố mình ký xong, mai mình sẽ gửi về cho cậu, đại ân đại đức của cậu không biết cảm tạ như nào mới đủ.”
“Không cần khách sáo.”
“Cậu đang gặp phải khó khăn gì à? Sao lại cần lấy mình ra làm bia đỡ đạn?”
“Cũng không phải khó khăn gì, chỉ là gặp phải một tên nhóc ngốc nghếch, không muốn làm tổn thương cậu ta quá sâu, đành phải để cậu ta tránh xa mình lúc còn chưa muộn.”
“Tên nhóc ngốc nghếch thích cậu?”
“Ừ.”
“Đôi lúc mình thật không hiểu nổi tư duy điên rồ của cậu, chưa đến với nhau làm sao biết chắc sẽ bị tổn thương? Đừng nói với mình cậu cũng muốn làm kẻ hèn nhát đấy.”
“Không bắt đầu còn tốt hơn bắt đầu nhưng kết thúc thảm hại. Đến với nhau rồi lại phải chia tay sẽ còn đau đớn hơn, cậu rõ điều này hơn mình chứ?”
“Nhưng mình không hối hận.”
“Mình không muốn cậu nhóc đó phải hối hận.”
“Tùy cậu thôi, lúc khóc lóc đừng đến tìm mình.”
“Cậu cũng thế thôi.”
Tiêu Phàm mỉm cười cúi đầu nhắn tin, Vệ Đằng vẫn ngồi uống bia, hết cốc này đến cốc khác, bụng càng lúc càng nóng rực, khó chịu như lửa đốt, nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tựa như cơ thể bị ném vào một vực băng, những mảnh băng vụn đang cắm sâu vào bên trong cơ thể.
Lạnh đến tận xương.
Nhìn Vệ Đằng chỉ cúi đầu uống bia trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Phàm bỗng cảm thấy đau lòng.
Cậu ta chắc chắn không biết vừa rồi chỉ là diễn kịch, chắc chắn tin mình rất quan tâm Diệp Kính Văn.
Sâu thẳm trong tim có tiếng kêu gào, người ngây thơ đơn thuần như cậu ấy, mày không nên lừa gạt, không nên làm cậu ấy bị tổn thương,không nên đối xử với cậu ấy như thế!
Nhưng lí trí lại mách bảo, có nhiều chuyện phải thẳng tay tàn nhẫn, đau ngắn còn hơn đau dài.
Tình ý của Vệ Đằng với mình hiện rõ trên mặt, không thể trơ mắt nhìn cậu ta ngày càng lún sâu vào bùn lầy, làm như thế mới là tàn nhẫn với cậu ấy.
Càng kéo dài, cậu ấy sẽ chỉ càng thêm đau đớn.
Không muốn từ chối thẳng thừng khiến cậu khổ sở, vì thế nói bóng nói gió hết lần này đến lần khác để thể hiện ý tứ của mình.
Nhưng Vệ Đằng sống chết không chịu bỏ cuộc, cậu ta cố chấp như vậy làm người ta vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.
Hy vọng cậu ấy có thể hiểu được nỗi khổ của mình, sớm từ bỏ, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người.
“Tiêu Phàm... quan hệ giữa anh và Diệp Kính Văn... có vẻ rất tốt nhỉ?”, Vệ Đằng vẫn cúi đầu, âm thanh sẽ sàng làm người ta đau lòng.
“Đúng thế, quan hệ giữa tôi và cậu ta rất tốt, hắc bạch song lang cậu được nghe rồi phải không? Gia thế hai đứa cũng tương tự, đều là kinh doanh buôn bán, phương pháp giáo dục của gia đình cũng khá giống nhau, thậm chí hồi nhỏ giống nhau đến mức khó tin. Cùng chung một típ người, vì thế có chung nhiều đề tài, nói chuyện với nhau rất ăn ý.” Tôi hiếm khi mới nói một câu dài như thế này, chủ đề lại liên quan đến Diệp Kính Văn, cậu có hiểu ý của tôi không, Vệ Đằng? Tiêu Phàm vừa nói vừa nhìn Vệ Đằng, chỉ thấy cậu ta vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì đặc biệt.
“Ừm...”
Vệ Đằng miễn cưỡng lên tiếng, cố đè nén khóe mắt cay chát, tiếp tục rót bia, giả vờ không có chuyện gì đưa cốc lên uống.
Đúng thế, hai anh là người cùng chung một thế giới, đều rất phong độ, kiêu ngạo, giỏi giang, hoàn cảnh sống cũng giống nhau, dĩ nhiên nói chuyện tâm đầu ý hợp. Đâu giống tôi, đứng trước mặt anh không biết phải nói gì cho đúng, sợ nói ra những thứ anh không quan tâm, sợ anh chê tôi tầm thường nông cạn, sợ anh không thèm nói gì với tôi nữa.
Sinh nhật của anh ta, anh canh chuẩn từng giây, đúng mười hai giờ đêm, gọi điện thoại quốc tế chúc mừng anh ta, còn tôi? Là gì chứ?
Chỉ là bạn chơi bời lúc anh buồn chán, đối tượng để anh xả stress, đùa giỡn lúc rảnh rỗi, chỉ vậy thôi phải không?
“Tiêu Phàm, không sớm nữa, về thôi. Hôm nay uống thật đã, ha ha.” Khuôn mặt Vệ Đằng đỏ lựng, lúc đứng dậy thì lảo đảo như sắp ngã.
“Cậu say à?”, Tiêu Phàm vội đỡ. Vệ Đằng toàn thân không chút sức lực, dựa vào ngực Tiêu Phàm cười ngớ ngẩn.
“Say cái khỉ gì, lão đây bao năm nay chưa từng uống say, ha ha ha, hôm nay mới uống vài chai làm sao say được! Anh đừng có coi thường tôi...”
Tiêu Phàm liếc qua đống vỏ bia rơi vãi khắp bàn ăn, khẽ thở dài, gọi nhân viên tính tiền, sau đó đỡ Vệ Đằng đi về.
Gió lạnh thổi đến, Vệ Đằng dường như càng mông lung, bước đi xiêu vẹo, Tiêu Phàm đành phải để cậu tựa vào lòng mình, chầm chậm dìu cậu từng bước.
“Trong lòng tôi thấy khó chịu quá, anh nói xem sao lại khó chịu như vậy...”
“Giống như bị kim đâm, à không, giống như bị kiến cắn, ha ha, toàn thân bị kiến cắn...”
“Sao tôi lại tự chuốc khổ vào thân chứ, anh nói xem, có phải anh cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt không? Ha ha, tôi cũng cảm thấy mình giống như bao cát. Thực ra tôi cũng rõ lắm, người như tôi rất dễ bắt nạt...”
Vệ Đằng đúng là uống đã say, hai mắt mơ màng, bước chân loạng choạng, lời lẽ thốt ra rất lộn xộn.
Tiêu Phàm để cậu dựa hẳn vào lòng mình, cậu vẫn không đi nổi, cảm giác giống như xác chết vậy.
“Ọe...”
Vệ Đằng đột nhiên đẩy Tiêu Phàm ra, bám lấy một gốc cây nôn thốc nôn tháo, bữa tối đều phun hết ra ngoài.
Tiêu Phàm bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Không sao chứ?”.
“Ọe... không sao, tôi nói cho anh biết, tôi không say, ha ha, chưa bao giờ say...”
“Ọe...”
Nôn ọe một lúc lâu, cổ họng khản đặc, tim phổi, ruột gan đều khó chịu tột cùng, như thể dạ dày bị lộn ra vậy.
Tiêu Phàm đứng sau lưng, thấy cậu nôn ọe thê thảm, trong lòng nhói đau từng cơn.
Khó khăn lắm mới nôn hết ra được, Vệ Đằng lúc này mới chịu im lặng, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tiêu Phàm, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Tiêu Phàm cầm khăn giấy lau khóe môi, dìu cậu đi nhưng Vệ Đằng không chịu, anh chỉ còn nước bế cậu lên.
Gầy quá.
Do dạ dày không tốt sao? Bình thường thấy cậu ta ăn cũng nhiều, nhưng không béo nổi, rất nhẹ.
Cậu yên lặng ngủ, nhưng không được an tâm, hàng mi dài khẽ run run, không biết mơ thấy gì, khuôn mặt vừa đỏ bừng vừa nóng rực, bờ môi hé ra, hơi thở mệt nhọc mang theo mùi bia nồng nặc.
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ, chi bằng cứ ôm cậu như thế này là được rồi, chẳng cần nghĩ thêm gì cả, cứ để cậu lấp đầy vòng tay mình, đây chẳng phải là điều cậu ấy mong muốn sao?
Nhưng ngay sau đó, lí trí đã dập tắt ý nghĩ khó hiểu này.
Tiêu Phàm biết, hiện nay bản thân vẫn không tài nào cắt đứt tình cảm rắc rối đối với Diệp Kính Văn và Lâm Vi, cứ như thế tiếp nhận tình cảm của Vệ Đằng chính là lừa dối. Lừa cậu ấy, lừa chính mình, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
Không yêu nhưng lại tiếp nhận tình cảm, như vậy là không công bằng, cũng là không tôn trọng tình cảm ấy.
Vì thế phải tranh thủ lúc còn chưa muộn chấm dứt tất cả, để cậu ấy từ bỏ và đi tìm người xứng đáng được cậu yêu.
Về đến khu nghiên cứu sinh đã là gần một giờ đêm, khu ký túc của Vệ Đằng đã đóng cổng từ lâu, Tiêu Phàm cũng không muốn ôm Vệ Đằng say khướt thế này về phòng cậu, chỉ đành nói một tiếng với người quản lý ký túc, bế cậu lên phòng mình.
Vệ Đằng vừa được đặt lên sô pha liền tỉnh dậy, trong cơn mơ màng nhìn thấy Tiêu Phàm đang lắc lư trước mặt mình bật cười ngớ ngẩn.
“Tôi giúp cậu tắm qua một cái, được không?” Tiêu Phàm không phát hiện ra giọng nói của mình dịu dàng như đang dỗ dành người yêu vậy.
“Đau đầu, hì hì, đi tắm thôi...”
Vệ Đằng vẫn chưa tỉnh táo, ăn nói lung ta lung tung, Tiêu Phàm ôm cậu vào phòng tắm, nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngoài đầy vết bẩn của cậu ra, cởi cả áo mình vứt hết vào máy giặt.
Nhanh chóng cởi luôn lớp đồ trong cùng của cậu, bây giờ trên người Vệ Đằng không còn gì cả, làn da trắng nõn dưới ánh đèn đặc biệt thu hút, lúc bế cậu vào bồn tắm, da thịt chạm vào tay anh trơn bóng mịn màng.
“Cậu đừng cử động, tôi giúp cậu tắm”, Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Vệ Đằng ngoan ngoãn nghe lời nheo mắt nhìn Tiêu Phàm, nằm im trong bồn tắm để cho Tiêu Phàm gột rửa.
Vì say nên toàn thân Vệ Đằng đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, bờ môi hé ra khe khẽ, đáng yêu mê người.
Nhưng tâm tư của Tiêu Phàm không đặt trên thân thể cậu, cũng không có suy nghĩ gì bất chính, chỉ nhìn cậu rồi thở dài thườn thượt.
Mặc dù hơi gầy nhưng không hề khó coi, ngược lại rất bắt mắt.
Xương quai xanh tinh xảo, núm anh đào đỏ thẫm, bụng thon phẳng, bờ mông cong, đôi chân thon dài, tất cả kết hợp lại tạo nên một cơ thể đầy sức quyến rũ.
Tiêu Phàm cười cười, thản nhiên giúp Vệ Đằng tắm qua một lượt, sau đó lấy khăn quấn quanh người bế cậu ta vào phòng ngủ.
Vừa định đi tắm thì tay bị giữ lại.
Tiêu Phàm quay đầu thấy Vệ Đằng đang nhìn mình không chớp mắt.
Tiêu Phàm cúi xuống, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”.
Không ngờ, ngay tức khắc, môi anh chạm phải một bờ môi nóng bỏng khác.
“Tiêu Phàm, ha ha ha hết đường trốn rồi nhé, lần này bắt được anh rồi.” Vệ Đằng tưởng mình đang nằm mơ, ôm chặt Tiêu Phàm, hôn lấy hôn để.
Tiêu Phàm vốn định đẩy cậu ra nhưng lại bị câu nói tiếp theo làm sững sờ.
“Em rất thích anh, rất thích anh.”
Phút chốc cơ thể Tiêu Phàm trở nên cứng đờ, để mặc cho cậu vừa ôm vừa hôn, hơi thở Vệ Đằng hổn hển, đôi mắt ươn ướt.
“Hôn em, nào, hôn một cái.” Vệ Đằng cười hì hì, môi lại dán lên khuôn mặt Tiêu Phàm, rõ ràng cậu không có kinh nghiệm gì, chỉ là áp đôi môi nóng bừng lại, sau đó không biết nên làm gì tiếp nữa, chỉ cọ lên cọ xuống ở đó.
“Hôn em.” Hai tay Vệ Đằng nhẹ nhàng ôm chặt lưng Tiêu Phàm, cười híp cả mắt.
Tiêu Phàm thở dài, ôm eo Vệ Đằng, đặt môi hôn lên, Vệ Đằng chủ động hé miệng ra, đầu lưỡi Tiêu Phàm nhẹ nhàng len vào, dịu dàng quấn lấy cái lưỡi không chịu nằm yên của cậu.
Nụ hôn ngọt ngào càng làm đôi mắt Vệ Đằng trở nên mông lung, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, hai người đều cảm thấy khó thở, lúc đó Tiêu Phàm mới buông Vệ Đằng ra, hôn lên chóp mũi cậu.
Chắc mình cũng say rồi? Sao lại mất kiểm soát thế này?
Nụ hôn này, coi như dấu chấm hết cho chúng ta đi.
“Tiêu Phàm?”
“Tôi đây.”
“Em thích anh, thực ra anh biết rồi phải không, ha ha...” Vệ Đằng nắm bàn tay Tiêu Phàm, nhỏ nhẹ nói, “Con người em mặc dù không tinh tế, nhưng cũng không phải đồ ngốc, em biết anh đang trêu đùa em, con người anh tâm tư quá phức tạp, chỉ yêu nhau thôi có gì mà phải so đi tính lại, anh không mệt sao?”.
“Haizzz, thích phải anh, em gặp hạn rồi, ha ha.”
Vệ Đằng cười như điên dại, cười xong đột nhiên nín bặt, rất nhanh hơi thở đều đặn chìm vào cõi mộng.
Vệ Đằng uống say thật ra rất đáng yêu.
Tiêu Phàm ngồi bên cạnh giường, cúi xuống nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng, dịu dàng thì thầm vào tai cậu: “Trước khi có thể quên hết chuyện quá khứ, tôi không thể tiếp nhận cậu được, nếu không đó sẽ là sự nhục mạ với cậu, tôi không muốn đùa cợt tình cảm của cậu, tôi tôn trọng cậu, cậu có hiểu không? Có hiểu hay không?”.
Nhìn Vệ Đằng ngủ say, Tiêu Phàm lấy tay xoa xoa đầu cậu, khiến cả mái tóc rối tung lên, “Cái đầu óc này, đúng là khó cải tạo”.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng tỉnh dậy từ rất sớm, chiếc đệm mềm mại, tấm chăn ấm áp, chắc chắn đây không phải chuồng heo của mình.
Bên cạnh có người, hơi thở kia chỉ có thể là Tiêu Phàm.
Cấu đùi một cái thật mạnh, đau quá, tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Không phải nằm mơ, nhưng thực tế sao lại đáng sợ thế này? Sao lại trần như nhộng? Quần lót cũng không mặc? Lấy tay sờ sang bên cạnh, hình như Tiêu Phàm cũng… không mặc gì?
Trời đất... chắc không phải rượu vào, thú tính nổi lên, mình đã làm gì Tiêu Phàm đấy chứ?
Vệ Đằng hoảng hốt bật dậy.
“Ha ha, Tiêu Phàm mau dậy đi.”
Thực ra Tiêu Phàm đã dậy từ đời nào rồi, chỉ chờ Vệ Đằng gọi liền ngồi dậy, “Cậu dậy sớm thế”.
“Ha ha... đêm qua thế nào vậy, hình như tôi say à?”
“Ừ, tôi bế... tôi đỡ cậu về phòng.”
“Sau đó?”
“Sau đó cậu ngủ mất.”
“À, cảm ơn.” Vệ Đằng vò mớ tóc rối tung của mình, thở phào, may mà chưa làm chuyện gì trời không dung đất không tha, nụ hôn say đắm với Tiêu Phàm, chắc chắn là mơ rồi.
Thật tốt quá đi Vệ Đằng, uống say rồi ngươi không làm chuyện bậy bạ, nếu như ngươi dám làm gì Tiêu Phàm thì quả là khiến con người và thần thánh đều căm phẫn.
Ngước mắt nhìn, bộ ngực rắn chắc của Tiêu Phàm hiện ra ngay trước mặt, Vệ Đằng cúi đầu xuống, đúng là nghĩ nhiều quá rồi, mình được mấy cân mấy lạng cơ chứ, có thể làm gì được anh ấy đây?
Đùa à, chỉ một cước anh ấy cũng đá tung mình.
Vệ Đằng đang định vén chăn bước xuống giường thì chợt nhận ra cơ thể mình không mảnh vải che thân, vội thu người lại.
Tiêu Phàm nhìn thấy chỉ mỉm cười, “Cậu uống say nôn bẩn hết quần áo. Tất cả quần áo trên người cậu tôi đã đem giặt rồi.”
“A... thế còn quần trong...” Dứt lời, Vệ Đằng liền muốn cho mình ăn tát, Vệ Đằng ngươi đúng là đồ ngu, sao lại hỏi vấn đề nhạy cảm như thế chứ?
“Ở trong máy giặt cả, không ngại chứ?”
“Ha ha, không sao không sao. Thế còn tắm...” Khỉ thật, mình lại tiếp tục hỏi ngớ ngẩn rồi, có điều đây là câu hỏi mà bản thân vô cùng thắc mắc.
“Tôi tắm giúp cậu.”
Khuôn mặt Vệ Đằng nóng bừng, cười hì hì, “Vậy cảm ơn anh”.
Tiêu Phàm “ừm” một tiếng, vén chăn trèo xuống giường, Vệ Đằng nhìn thấy anh ta mặc quần đùi, bất giác có chút mất mát.
Có điều, đêm qua Tiêu Phàm giúp mình tắm, đúng là khiến người ta phấn khởi, chỉ là... anh ta nhìn cơ thể trần truồng của mình chẳng có phản ứng gì, chứng tỏ anh ta chả có tình ý gì với mình? Hay là cơ thể mình không có sức hấp dẫn?
Vệ Đằng uể oải nghĩ thầm, nhưng có một ký ức kỳ lạ trong cơn mơ màng, dường như anh ấy nhẹ nhàng ôm mình nói gì đó, giọng nói rất đỗi dịu dàng.
Có lẽ vẫn còn cơ hội? Không thử thì làm sao biết được.