Trước Tết, Nhiếp Nhị tìm đại sư tới để gieo quẻ, quẻ gieo xong đại sư nói sáu tháng đầu năm tham vọng lớn, lợi chỉ tăng chứ không giảm. Sáu tháng cuối năm hạn nặng, phải thận trọng trong từng bước đi.
Còn chưa tới sáu tháng cuối năm, Nhiếp Nhị đã tâm trạng rối bời, cảm nhận rõ được cái hạn của năm nay.
Đầu tiên là chiến dịch truy quét tệ nạn mại dâm ra liên tục, tên chó Hắc Tử do lão thất Đức nuôi bắt đầu giở trò chó không phải chó mà người chẳng phải người, cứ cách năm ba ngày lại tới gây phiền phức. Hắn không cắn người, nhưng thỉnh thoảng lại mò đến mấy cơ sở kinh doanh làm trò buồn nôn, đặc biệt thích chui vào chỗ mấy cô tiếp viên nữ, không quậy cho tới chó chạy gà bay không chịu thôi.
Tất cả những nơi có thể nhờ vả được Nhiếp Nhị đều đã nhờ đến, nhưng hễ đơn từ kiện cáo được đưa lên, ngay cả thanh tra cũng bất lực. Dù sao Hắc tử chỉ là tuần tra, cũng chẳng vi phạm bất cứ điều luật nào.
Đáng căm hận nhất vào một lần, hôm đó là lục soát đột xuất, phía văn phòng bên đó bị người ta phá cửa đột nhập vào. Tiền thu được của ba quán bar, rồi đến tiền trong két cũng bị vét sạch. Sau khi xảy ra sự việc mới xem camera, nhưng rõ ràng đây là một tên trộm chuyên nghiệp, bởi vì tất cả các góc mà camera có thể quan sát, cũng chỉ quay được lưng của hắn. Hỏi bảo vệ đêm đó, bảo vệ luôn mồm nói là trong lúc kiểm tra chỉ có trợ lý của Nhiếp Nhị đi vào văn phòng, khiến Nhiếp Nhị tức giận tung chân đạp thẳng vào ngực tên bảo vệ, hộc máu.
Sau khi báo án chẳng có manh mối, Nhiếp Nhị hắn coi như đen đủi, đành nuốt cục tức này vào trong. Ai ngờ ở trên mỏ lại liên tiếp xảy ra chuyện.
Tư nhân khai thác mỏ, thuốc nổ để nổ đất hầu như đều mua ở những nơi bán công khai chính thống một ít, còn đâu tìm cách vận chuyển từ Nội Mông về. Năm nay lượng thuốc nổ hắn cần rất lớn, đi được nửa đường, trong thời gian lái xe xuống dưới đi tiểu, cả một xe thuốc nổ bị nổ bay, hai tên đồ đệ đi theo hắn nhiều năm lúc đó ở trên xe đến thi thể cũng không gom đủ. Cũng may lúc ấy đang trên đường về mỏ, xung quanh vắng vẻ, nếu không cái đầu của hắn giờ đang ở đâu hắn cũng không thể chắc chắn. Ngay sau đó lại là một loạt những vụ đi hối lộ để móc nối quan hệ, toàn bộ số tiền kiếm được của sáu tháng đầu năm đều phải đổ ra bằng hết, còn phải bù thêm vào.
Nhiếp Nhị căm hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng biết rõ có kẻ đang phá mình. Tính qua đếm lại, thì chỉ có một người. “Chính là con rùa già thất Đức đó!”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không giống với tác phong làm việc của ông ta từ trước tới nay. Mình toi rồi, chẳng lẽ tên thất Đức còn mời một sư gia tới?
Khương Thượng Nghiêu không hề biết chuyện Nhiếp Nhị phong vương phong tước cho mình, anh hiện đang làm rất cật lực và chăm chỉ trên mỏ, ngày nào hàng đoàn dài xe chở than cũng đi về tấp nập. Trong thời kỳ công ty vận tải gặp khó khăn nhất, anh kéo hết anh em về Dã Nam, chuyên trách nhiệm vận chuyển hàng cho anh. Không chỉ chú Đức phải thầm khen ngợi, Vương Bá Long càng coi anh như bồ tát cứu thế, nhiều lần xin với chú Đức, cho mua vài chiếc xe trọng tải lớn, đợi mỏ than ở thôn Châu đi vào khai thác, sẽ cho một đội xe lên đó hợp tác lâu dài.
Chỉ cần có mặt ở Dã Nam, Khương Thượng Nghiêu ban ngày sẽ xuống mỏ hoặc vào đường hầm, buổi tối đa phần anh có mặt ở trường tiểu học của thôn Nam, làng Vọng Nam.
Buổi tối mùa hè, thỉnh thoảng Khánh Đệ đặt một chiếc bàn bên cạnh bức tường đá, phụ đạo cho những học sinh yếu kém, còn anh ngồi trong phòng trước máy vi tính, tập gõ chữ.
So với những tiếng động cơ ầm ầm của các thiết bị máy móc, tiếng gạch đá rơi loảng xoảng ở mỏ, thì chỗ Khánh Đệ yên tĩnh tới mức khiến người ta muốn say. Trên bàn thường có lọ hoa dại, trong chiếc bát cũ là đống quả chẳng đáng tiền trong làng. Cô ít nói, nhưng đối với bọn trẻ thì lại là ngoại lệ. Lúc cười lúc chỉ bảo, giọng rất dịu dàng. Anh thường xuyên dừng việc tập gõ lại, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, những tiếng chim én kêu líu ríu khi bay về tổ là bản nhạc nền dành riêng cho họ.
Khánh Đệ có rất nhiều tài liệu cần lưu trữ vào trong đĩa, sau khi Khương Thượng Nghiêu luyện sử dụng máy tính thành thục đã giúp được cô không ít. Thỉnh thoảng anh cũng đọc được những tản văn và tiểu thuyết ngắn do cô viết, anh cẩn thận đọc từng câu từng chữ, như muốn thông qua những con chữ đó để chạm tới trái tim mềm yếu và trong sáng của cô. Bất giác anh nhớ lại những lá thư của cô khi còn ở trong trại giam, những câu những từ đó gần như đã khắc ghi trong trí nhớ anh. Nhớ lại cuộc sống và những thay đổi của gần một năm nay sau khi ra tù, ánh mắt anh dành cho Khánh Đệ vừa phức tạp vừa giằng co.
Có một lần cô dạy anh làm thế nào để lưu tài liệu và cách đánh văn bản, cánh tay mịn màng vươn ra bên cạnh anh, những ngón tay cầm chuột thon dài, ngón nào cũng như búp măng. Trời nóng, cô buộc tóc lại, vẫn có những sợi tóc bướng bỉnh không chịu nghe lời rủ xuống tai, cùng với giọng nói dịu dàng của cô khi giảng về chức năng của từng phím, chúng cũng lay động như đang trêu chọc thần kinh căng thẳng của anh.
Khương Thượng Nghiêu cố gắng tập trung, mắt nhìn thẳng, nhưng những gì cô đang nói anh đều nghe không rõ. Khánh Đệ dường như cũng cảm thấy thái độ tập trung đột ngột của anh, lùi về phía sau nửa bước, cố che đi khuôn mặt dần nóng bừng của mình, nói: “Đại khái là như thế, còn lại phải dùng nhiều mới thuần thục được. Ở đây không có đường dây điện thoại, nếu không có thể lên mạng, ở đấy còn nhiều thứ thú vị hơn”.
Sau khi cô lùi lại, anh mới cảm thấy hơi thở dần trở lại bình thường, nói: “Vậy chúng ta kéo một đường dây điện thoại về đây được không?”.
Cô nhìn anh lạ lẫm, đôi mắt dài rất láu lỉnh: “Tiêu nhiều tiền thế làm gì? Em thấy anh nên mua một chiếc máy tính, thấy anh rất thích. Trên mỏ cũng có thể dùng, bình thường lên mạng cũng có thể đọc tin tức”.
Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Để ít ngày nữa đã”, rồi trêu cô: “Có phải anh đến nhiều quá khiến em ghét không?”.
“Đúng thế, ghét lắm. Giờ Phúc Đầu còn thân thiết với anh hơn cả em nữa, em giận rồi.” Cô nói rồi tự mình bật cười trước.
Khương Thượng Nghiêu cũng cười, nhưng không bỏ lỡ những ẩn ý đằng sau ánh mắt cô.
Người thôn quê khi nhàn rỗi không có việc, thì tốc độ của những lời đồn đại lan truyền nhanh tới chóng mặt. Mặc dù nói bây giờ không còn cái kiểu phải mai mối mới thành một đôi nữa, nhưng cô nam quả nữ thường xuyên ở riêng với nhau, lại chưa có danh nghĩa chính thức gì, rốt cuộc cũng không tránh khỏi những lời bàn ra tán vào của mọi người.
Số lần Khương Thượng Nghiêu lui tới chỗ cô dần ít đi, đến Lưu Đại Lỗi cũng cảm thấy hoài nghi, len lén hỏi lão Lăng: “Hai người họ… cãi nhau à?”.
“Làm việc của cậu đi.” Lão Lăng mắt không rời khỏi chiếc vi tính mới: “Cái thứ này, rốt cuộc sử dụng thế nào đây?”.
Đang ngả trên chiếc ghế bành, Khương Thượng Nghiêu đột nhiên thu lại đôi chân dài gác lên khung cửa sổ, nhảy một bước, cầm di động đưa cho lão Lăng: “Lão Lăng, tôi tìm cho anh một giáo viên giỏi, đảm bảo trong vòng hai tháng anh có thể trở thành cao thủ vi tính, phần mềm kế toán gì gì đó, sẽ sử dụng thành thạo”.
Những nếp nhăn ưu phiền giữa đôi lông mày của anh bao ngày nay bỗng dưng biến mất, nụ cười trên khóe môi nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu.
Lão Lăng chần chừ không dám nhận di động, hỏi: “Ai?”.
“Cô giáo Thẩm. Anh gọi điện cho cô ấy, nói là nhờ cô ấy dạy dùng máy vi tính, còn cả phần mềm kế toán gì đó. Giọng nói phải dứt khoát một chút, đừng để cô ấy tìm cớ từ chối, chỉ cần nói, vì công việc trên mỏ, nên nhất định phải học.”
Lão Lăng hơi sững người lại nhìn Khương Thượng Nghiêu một lúc, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: “Được”, nhận lấy di động sau đó lại đẩy trả cho Khương Thượng Nghiêu: “Thôi, dùng của tôi đi, đóng kịch cũng phải đóng cho hẳn hoi chứ”.
Lưu Đại Lỗi đứng bên cạnh chẳng thêm vào được câu nào, một lúc sau mới lắc đầu: “Chỉ nhận một suất lương, còn phải kiêm luôn làm bà mai. Em cũng hiểu rồi, lão Lăng nếu hy sinh ở tiền tuyến, thì người tiếp theo chẳng phải là em sao? Em sẽ tiếp nhận nhiệm vụ hậu phương đúng không?”.
Lần đầu tiên đưa đón cô giáo đi lên mỏ, Lưu Đại Lỗi để ý vẻ bề ngoài hơn một chút, dùng keo vuốt tóc, thay một bộ quần áo nhìn tương đối sạch sẽ. Lão Lăng hỏi: “Cậu đi hẹn hò đấy à?”.
Lưu Đại Lỗi mặt mày tinh quái, liếc về phía lão đại mặc dù không nói gì nhưng có vẻ không được vui lắm, cậu ta nói như giải thích lại như thanh minh: “Chị dâu tôi từ trước tới nay ấn tượng về tôi vẫn rất tốt. Nghe nói chị ấy đúng là còn có một cô em gái”. Ngay sau đó thận trọng hỏi lão đại: “Anh Khương, nếu chúng ta trở thành anh em đồng hao, có thể chia cho em chút lợi tức không?”.
“Mau cút đi.” Khương Thượng Nghiêu cười mắng: “Mau đi rồi mau về, tôi xuống hầm xem thế nào, khi quay lại tôi vẫn chưa về, thì hãy chăm sóc cô giáo cho tốt”.
Khánh Đệ nhìn thấy Lưu Đãi Lỗi cũng hơi sững người lại, Lưu Đại Lỗi cười cung kính, rất lễ phép vừa giúp cô mở cửa xe, lại vừa mở điều hòa, đến Phúc Đầu cũng được thơm lây, được người ta thắt dây an toàn. Khánh Đệ có chút ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao.
“Đại Lỗi, lần sau anh đừng đến đón nữa. Hai thôn cách nhau không xa, Chủ nhật được nghỉ tôi đi lại một chút cũng không sao.”
“Thế không được. Anh Khương đã đặc biệt dặn rồi. Chị có liên quan tới vấn đề an toàn tài chính trên mỏ của hai chúng tôi mà.”
Cậu ta bắt đầu trêu Khánh Đệ, một khi Lưu Đại Lỗi vui, cậu ta được thể xông lên, hỏi: “Chị dâu, sao mỗi lần tới đều không gặp người nhà chị tới chơi vậy?”.
“Họ đều rất bận.” Khánh Đệ cắt ngang nói: “Còn nữa, đừng gọi tôi như vậy, tôi và anh Khương chỉ là bạn”.
Lưu Đại Lỗi mặt mày khổ sở, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để nói lảng sang chuyện khác, thì nghe Khánh Đệ hỏi: “Anh Khương gần đây có bận không?”.
Cơ hội để lấy lòng này làm sao có thể bỏ lỡ được chứ? Lưu Đại Lỗi lập tức đáp: “Không bận bằng thời gian trước, thời gian đó khiến anh ấy rất đau đầu, chỉ hận không thể thay hình đổi dạng, muốn tới đâu lập tức có thể tới đó ngay. Cuối cùng cũng ép tên tiểu tử đó phải xuống nước, tới tìm chúng tôi nói chuyện. Thời gian này nhàn hơn nhiều rồi, nhưng tâm trạng anh Khương có vẻ không tốt lắm, lúc nào cũng ngồi ngẩn ngơ cả ngày, không biết là nhớ ai nữa?”. Cậu ta nói xong liền liếc trộm biểu hiện của Khánh Đệ qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô hơi tối lại, Lưu Đại Lỗi thầm nghĩ: Anh Khương, anh thấy em làm bà mối thế đã đủ chuyên nghiệp chưa? Đợi tới khi chị dâu đau lòng, thì sau đó có gì không thể thương lượng chứ?
Khánh Đệ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Số lần Khương Thượng Nghiêu tới thăm cô thưa dần, một người mẫn cảm như cô sao có thể không cảm nhận được chứ? Sự ngượng ngùng và ấm áp ngày hôm ấy tới giờ cô vẫn còn nhớ như in trong đầu, sau đó anh lặng lẽ rút lui, không cần phải nói cô cũng hiểu.
Nếu đúng như những gì Đại Lỗi nói, có lẽ người anh nhớ tới là Nhạn Lam rồi? Người ta sống trên đời này, khó nhất chính là chữ “bỏ”. Mặc dù trong ánh mắt anh có sự vấn vương, tình cảm được giấu sâu trong đó và bao nhiêu lần ngập ngừng định nói rồi lại thôi, còn cả nụ cười vui sướng trong rất nhiều lần khi gặp nhau, cô khẳng định anh không phải không có tình cảm với mình.
Vì vậy anh mới xin cô cho anh thêm một chút thời gian, để anh có thể thẳng thắn với chữ “bỏ”, và không còn gì nuối tiếc trước từ “được”.
Khánh Đệ nhớ tới đêm trước hôm sinh nhật, vẻ mặt nghiêm túc của anh dưới ánh trăng khi nói những lời đó. Cô khẽ mỉm cười.
Rồi lại nhớ tới những lời cầu xin khẩn thiết của lão Lăng trên điện thoại, liên tục nói vì yêu cầu của công việc, không liên quan gì tới anh. Nụ cười của cô hiện ra rõ rệt hơn, lan tới tận tim.
Lời nói và hành động của anh bất nhất, liệu có phải anh muốn nói rằng, trong trái tim anh, trận chiến giữa hiện tại và quá khứ, anh đã chọn cách buông vũ khí đầu hàng rồi?
Con người này, nhất định phải quanh co như thế sao?