• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi là Zlatan Ibrahimović – Gã du mục châu Âu, kẻ thách thức thời gian
  3. Trang 21

Chương 14

“Đó là tháng 6/2006. Helena đang mang thai đứa con đầu lòng và tôi rất hạnh phúc. Nó dự kiến sẽ chào đời vào tháng 9, còn bố nó thì đang kẹt ở vùng đất không người. Chuyện gì sẽ xảy ra đây, World Cup đang đến rất gần và tôi sẽ đến Đức dự giải cùng Thụy Điển. Cả gia đình tôi sẽ đến đó. Bố, mẹ, Sapko, Sanela và chồng, Keki. Như thường lệ, tôi phải là người đứng ra lo tất cả mọi thứ: Khách sạn, vé máy bay, tiền bạc, phương tiện di chuyển... Đột nhiên phút chót bố không đi nữa”.

Moggi có làm gì đi nữa, ông ta vẫn nhận được sự tôn trọng của mọi người. Nói chuyện với ông ấy thật dễ dàng bởi đấy là một người thẳng thắn, có sức mạnh và thấu hiểu mọi chuyện rất nhanh.

Tôi chuẩn bị gặp Moggi để nói chuyện gia hạn hợp đồng lần đầu tiên. Rõ ràng là tôi muốn một hợp đồng tốt hơn, nhưng tôi không hề có ý khiêu khích hay mặc cả với nhân vật này.

Nhưng Mino thì khác. Lão mập này như thường lệ vẫn chả sợ trời sợ đất gì cả. Chúng tôi bước vào phòng làm việc của Moggi khi ông ấy chưa đến. Và thế là Mino leo tót lên ghế của Moggi mà ngồi, chân vắt vẻo lên bàn theo cái cách phè phỡn hết sức.

“Thôi đi bố”, tôi nói. “Moggi tới bây giờ đó. Đừng làm hỏng bản hợp đồng của tôi mà. Đến đây mà ngồi nè”.

“Ngậm cái mồm mày lại và im lặng giùm”. Mino đáp lại.

Tôi còn biết làm gì khác ngoài việc... im mồm đây. Mino là vậy, nhưng tôi biết lão mập là một thiên tài trong lĩnh vực thương thảo. Tuy nhiên, sự hồi hộp vẫn tăng dần và tôi có cảm giác không tốt chút nào khi Moggi bước vào phòng với điếu xì gà to kệch trên môi.

“Cái gì thế? Dám ngồi lên ghế của ta à?”

“Thôi ngồi xuống và nói chuyện đi nào”. Mino phớt lờ sự tức giận của Moggi và vào việc.

Giữa hai nhân vật này là một lô câu nói vượt ra ngoài những khuôn phép xã giao như thế. Và cuối cùng tôi cũng nhận được lời hứa về một bản hợp đồng mới tốt hơn rất nhiều. Nếu tôi tiếp tục chơi tốt và giữ được vai trò quan trọng như mùa bóng đã qua, tôi sẽ là người được hưởng lương cao nhất đội. Moggi đã hứa và tôi không thể hài lòng hơn được nữa. Nhưng rắc rối bắt đầu xảy ra.

Năm thứ hai tại Juventus, tôi thường ở cùng phòng với Adrian Mutu khi đá sân khách. Mutu là người Romania, nhưng anh ta đến Italia và chơi cho Inter từ năm 2000 nên rất sành tiếng Italia, điều đó giúp ích cho tôi rất nhiều.

Nhưng Mutu cũng là một nhân vật thích tiệc tùng, chơi bời. Khi chuyển nhượng sang Chelsea, anh ấy nhậu nhẹt suốt. Điều ấy tất nhiên không tốt với mọi cầu thủ. Anh ấy bị phát hiện dương tính với cocaine và bị Chelsea cắt hợp đồng. Nhưng trong khoảng thời gian chúng tôi ở cùng nhau, Mutu đã cai nghiện và sạch sẽ hoàn toàn. Tôi không có vấn đề gì với những chất gây nghiện, một lần ngủ trong bồn tắm là tôi cạch đến già.

Rồi Patrick Vieira cũng đến đội. Đó là một tiền vệ cực kỳ rắn rỏi, đâu phải tình cờ mà chúng tôi đánh nhau trên sân tập. Tôi không phải là dạng người thỏa hiệp. Ai chơi rắn thì tôi chơi rắn lại.

Tôi biết rõ Vieira là ai và đã có những thành tựu gì trước khi sang đây. Anh ta đã giành 3 chức vô địch Premier League cùng với Arsenal, từng cùng Pháp vô địch châu Âu và World Cup. “Thú dữ của thú dữ”, nhưng mặc kệ chứ. Tôi vẫn hét lên trên sân tập: “Chuyền quả bóng chết tiệt ấy cho tôi nào”.

Vieira nhìn qua và nói: “Ngậm miệng lại mà chạy đi”.

“Chuyền cho tôi là tôi ngậm liền”. Tôi đáp. Rồi chúng tôi xông vào nhau, buộc đồng đội phải nhảy vào can ngăn. Nhưng đấy thật sự không phải là vấn đề và Vieira cũng hiểu điều đó. Chúng tôi luôn muốn cống hiến hết mình bất kể trên sân tập hay trong trận đấu.

Vieira còn là mẫu cầu thủ có thể giúp các đồng đội quanh mình chơi tốt hơn. Đó là phẩm chất không phải ai cũng có. Thật tuyệt vời khi có Vieira và Nedvěd ngay sau lưng mình. Vì thế, không lạ khi tôi khởi đầu mùa bóng thứ hai của mình rất tốt.

Trước AS Roma, tôi nhận đường chuyền của Emerson ở vòng tròn trung tâm. Không khống chế, tôi dùng gót loại Samuel Kuffour rồi lao về phía khung thành như một mũi tên. Kuffour đã cố chạy theo và kéo áo tôi lại, nhưng anh ta mất đà rồi ngã xuống. Tôi dấn thêm vài nhịp rồi sút bóng vào góc, hạ thủ thành Doni. Một bàn tuyệt đỉnh. Khởi đầu mùa bóng vậy là quá ngon lành.

Rồi tôi giành Quả bóng vàng ở Thụy Điển, danh hiệu dành cho cầu thủ giỏi nhất trong năm. Được vinh danh thì vui, nhưng đứng ra tổ chức buổi vinh danh ấy lại là tờ Aftonbladet. Thế là tôi ở nhà luôn, không thèm đến nhận.

Một năm sau, Turin tổ chức Olympic mùa đông. Mọi người đổ về đây rất đông, những bữa tiệc và những buổi hòa nhạc diễn ra thường xuyên tại Piazza Castello vào ban đêm. Tôi và Helena cứ đứng trên ban công mà quan sát. Cũng trong thời gian ấy, tôi và nàng quyết định sinh con. Một sự việc quan trọng như thế cần được tham khảo và lên kế hoạch rõ ràng.

Một lần kia, tôi và nàng về lại Thụy Điển thăm mẹ, sẵn tiện để Helena bán luôn căn nhà ở miền quê của mình vì không còn thời gian chăm sóc. Tôi đá bóng ngoài vườn và đá hỏng cái hàng rào của mẹ. Thế là chính tôi phải đi mua đồ về sửa hàng rào, nhưng không cách nào sửa nổi ngoài việc mua luôn cái rào mới. Nó quá cồng kềnh, không thể nhét vào xe hơi được. Thế là tôi vác lên vai và đi bộ 2 cây số về nhà, lòng thầm nhớ lại ký ức bố tôi đã bê cả cái giường về nhà.

Trên sân cỏ, tôi bắt đầu chững lại. Tôi cảm thấy mình quá nặng nề vì khi ấy tôi nặng đến 98 kg. Tôi ăn mì ống 2 ngày/lần và thứ ấy khiến tôi lên cân quá nhanh.

Tôi buộc phải ở lại lâu hơn trong phòng thể lực và cố thay đổi thực đơn ăn uống. Ngoài ra còn có vấn đề liên quan đến hợp đồng mới nữa. Moggi đã hứa, nhưng chưa thấy ông ấy làm gì cả.

Moggi tìm đủ mọi cách thoái thác. Ông ấy lúc nào cũng chơi chiêu, nhưng lần này là lý do gì đây, tôi không tài nào đoán ra. Tuần tới rồi tháng tới, cứ thế thời gian trôi đi và Moggi luôn tìm ra một cách gì đó để lẩn tránh. Quá sức chịu đựng, tôi đến nói với Mino:

“Chết tiệt. Ông làm sao cho tôi ký ngay được không? Tôi hết hứng tranh cãi và chờ đợi rồi”.

Nhưng Mino có giục cũng không ăn thua. Tôi vẫn phải vừa tập luyện, vừa thi đấu trong tâm trạng bất an. Đó là một trận Champions League, chúng tôi tiếp Bayern trên sân nhà, nơi tôi gặp một trung vệ tên Valérien Ismaël. Tay này cứ kè kè theo tôi suốt cả trận, tâm trạng không tốt nên tôi cho gã một đạp và nhận thẻ vàng. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Phút thứ 90, tôi ngã trong vòng cấm địa. Khi ấy đã gần hết giờ và tôi cần phải bìĩnh tĩnh hơn, đội nhà đang dẫn 2-1 và trận đấu sẽ sớm kết thúc thôi. Nhưng tôi điên Ismaël quá mức nên tôi vật gã xuống sân và ăn thêm một thẻ vàng.

Thẻ đỏ, Capello tất nhiên là không vui chút nào. Ông ta gào lên. Không sao, tôi quả đã phạm một sai lầm hết sức ngốc nghếch.

Vấn đề không phải là Capello mà là Moggi. Ông ta bảo bản hợp đồng mới của tôi không còn trên bàn giấy nữa, Juve quyết định sẽ hủy thương lượng. Tôi thật sự đã rất điên. Chẳng lẽ một bản hợp đồng tốn biết bao thời gian thương thảo, phần thưởng cho cả một năm phấn đấu của tôi lại trở thành tờ giấy lộn chỉ sau một sai lầm hay sao?

“Nói với Moggi là tôi sẽ không bao giờ gia hạn, dù cho lão có mang đến một hợp đồng khác tốt hơn”. Tôi nói với Mino.

“Tôi muốn được chuyển nhượng”.

“Uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói nhé, thằng khùng”. Mino nói.

Tôi quyết định sẽ có chiến tranh với Moggi. Mino đến và nói với ông ấy: “Hãy coi chừng Zlatan. Nó điên vô cùng, ông có khả năng mất nó cho xem”.

Moggi xin lỗi và hứa sẽ ký ngay vì Juve không thể để mất một cầu thủ như tôi. Nhưng hứa thật nhiều, thất hứa rồi cũng thật nhiều. Lại thêm hai tuần trôi qua. Moggi kiếm chuyện đi công tác, hay đại loại thế để tiếp tục trì hoãn. Thế là Mino gọi cho tôi.

“Tao nghe có mùi không êm nha mày”.

“Ý ông là sao?”

“Tao chưa rõ, nhưng Moggi cư xử lạ lắm”.

Không chỉ Mino “ngửi” thấy mùi lạ, mọi người bắt đầu lờ mờ là sẽ có một biến cố gì đó đang chuẩn bị xảy ra. Có chuyện xảy ra với cả Lapo Elkann, cháu của Gianni Agnelli. Đấy là một tay chơi, một biểu tượng thời trang đúng nghĩa, nhưng rất ít khi dính vào công việc điều hành Juventus.

Moggi và Giraudo làm hết tất cả, những người chủ không phải động tay vào. Nhưng Lapo Elkann vẫn là biểu tượng của CLB và hãng FIAT. Có lúc anh ta được bầu chọn là người ăn mặc đẹp nhất Italia nữa.

Lapo Elkann chơi cocaine quá liều và dính vào scandal chơi gái chuyển giới. Khi xe cấp cứu đưa Lapo vào bệnh viện, anh ta chả còn biết trời đất gì nữa. Tin ấy lập tức leo lên trang nhất của tất cả các báo. Sau này tôi mới biết đấy thật ra chỉ là viên gạch đầu tiên rớt ra trong một bức tường đang chuẩn bị đổ sụp.

Moggi dính líu đến cảnh sát. Một khi cảnh sát đã lên tiếng thì điều đó nghĩa là họ đã theo dõi hành tung của ông ấy từ rất, rất lâu rồi. Scandal doping ngày trước bị thổi bùng lại, cộng thêm việc Moggi đã thu xếp để chọn trọng tài cho các trận đấu của Juve.

Những đoạn băng ghi âm, những cuộc điện thoại bị phanh phui. Tôi thật sự chả quan tâm đến những chứng cớ này bởi Juve không cần chúng để trở thành số 1. Tôi nói thật, chứ không phải kiểu xã giao “ăn cây nào rào cây nấy” đâu.

Khi có một đội nào đó thống trị, luôn có những thế lực khác muốn kéo đội đó xuống bùn. Truyền thông biến chuyện này thành một cuộc chiến tranh đúng nghĩa. Nhưng rác rưởi, rác rưởi hết. Chúng tôi đã chiến đấu đến mức đổ máu gãy xương ở ngoài kia.

Trọng tài nào đã giúp chúng tôi giành Scudetto? Tôi mà va chạm hay đạp ai đó, gã đó phải bay xa 4 thước là ít, trọng tài nào cứu nổi tôi khi hình ảnh ấy được truyền đi toàn thế giới! Tôi chả bao giờ là bạn bè với cánh trọng tài, các đồng đội của tôi cũng thế. Juve trở thành số 1 vì chúng tôi là những người giỏi nhất.

Người đứng sau tất cả những chuyện kiện tụng điều tra này là Guido Rossi, một người có dính líu mật thiết đến Inter. Mà Inter lại là CLB duy nhất không dính vào scandal lần này. Lạ lùng không? Hay là không có gì lạ lùng cả?

Milan, Lazio, Fiorentina và Hội đồng Trọng tài đều bị phạt, nhưng nặng nhất tất nhiên phải là Juve. Điện thoại của Moggi bị soi kinh khủng dù cho trong đó không để lại một chứng cứ nào thật sự có sức nặng.

Người ta nói Moggi đứng sau mọi quyết định phân công của Hội đồng Trọng tài. Khi chúng tôi thua Reggina vào tháng 11/2004, Moggi đã chửi trọng tài như tát nước.

Khi Đức Giáo hoàng qua đời, cả đất nước buồn bã thì chính Moggi đã yêu cầu các trận đấu tại Serie A vẫn phải tiếp tục. Báo chí bảo vì đối thủ của chúng tôi ngày ấy có hai cầu thủ bị chấn thương và hai cầu thủ bị treo giò. Có bao nhiêu sự thật trong tất cả những chuyện ấy? Tôi chả biết. Vụ trọng tài thoạt nghe thấy rất có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì chả có chút ý nghĩa nào cả. Đã bao nhiêu lần bạn phun xa xả vào mặt trọng tài khi đội nhà thua. Vậy là... dàn xếp sao?

Trước khi bị gọi là Calciopoli, vụ án ấy mang tên Moggiopoli và Moggigate. Báo chí còn bảo chính Moggi là người vạch ra kịch bản tôi va chạm với Van der Vaart để kiếm đường sang Juve. Tào lao hết sức. Nếu tôi không phải là người trong cuộc, dám tôi cũng tin vào câu chuyện của báo chí lắm. Tôi mâu thuẫn với Van der Vaart là chuyện độc lập. Không có Juve thì tôi cũng muốn bẻ giò gã thủ quân cà chớn ấy.

Nhưng ngày ấy, bạn sẽ đọc được đủ mọi câu chuyện bịa đặt như thế trên báo. Một ngày nọ, khi tôi và Helena đang ở Monte Carlo, cảnh sát thậm chí còn mò đến tận nơi và chìa ra lệnh xét nhà. Khi tôi lái xe về lại Turin thì thấy một toán cảnh sát khác đứng chờ ở ngoài. Họ muốn xét nốt căn hộ ấy. Tôi chìa ra hết tất cả những giấy tờ và chứng từ mình có. Họ hỏi thêm có nhận bất kỳ khoản nào “ngoài luồng” không, câu trả lời của tôi là “Không bao giờ!” Đó là sự thật. Họ cảm ơn sự hợp tác của tôi rồi ra về.

Hôm sau tôi nhận tin sét đánh. Nguyên bộ sậu Juve - Giraudo, Bettega và Moggi - từ chức. Trên báo, Moggi đã nói: “Tôi nhớ linh hồn mình, nó đã bị người khác giết mất rồi”.

Chứng khoán Juve rớt thảm hại trên sàn. Cuộc khủng hoảng ập đến theo cái cách tôi không thể nào quên được. Moggi vào phòng thay đồ chào mọi người. Vẫn bảnh như thường lệ, áo quần đẹp đẽ và ủi rất kỹ. Nhưng đó không còn là Moggi mà tôi vẫn biết nữa.

Ông ấy nói được vài câu thì òa khóc. Tôi nghe bụng mình như quặn lại. Tôi chưa từng thấy Moggi yếu đuối đến vậy. Đó là một người đàn ông luôn làm chủ tình hình và đầy quyền lực. Suốt một thời gian dài ông ấy cứ như đùa giỡn với bản hợp đồng của tôi, đáng lẽ tôi phải thấy hả dạ khi Moggi như vậy. Nhưng một nỗi buồn đã xâm chiếm tôi. Đúng là đời chả biết trước chuyện gì. Hôm nay “lên voi”, ngày mai đã “xuống chó” mất rồi.

Rồi tôi suy nghĩ, xâu chuỗi tất cả các sự việc lại. Tại sao Moggi lại câu giờ trong việc ký hợp đồng? Vì sao Moggi bịa ra đủ thứ chuyện? Phải chăng là ông ấy muốn bảo vệ tôi.

Trời ơi, thôi đúng rồi! Vậy mà bấy lâu nay tôi chả biết gì. Moggi biết có gì bất ổn, ông ấy biết scandal này rồi sẽ ập đến và Juve sẽ không còn là đội bóng thống trị Italia nữa. Ký tiếp cho tôi là buộc chặt tôi vào sàn của một chiếc thuyền đang đắm. Về phần mình, tôi chả thể tin Moggi làm gì phạm pháp. Moggi không phải là một ông bụt, nhưng ông ta luôn chăm lo cho những cầu thủ của mình. Khi ấy sự nghiệp của tôi đang lên trông thấy, nếu bị buộc với Juve thì sẽ lỡ làng mọi nẻo. Lúc này, khi cả thế giới đều lên án Moggi thì tôi lại bảo vệ ông ấy. Moggi thật sự đã là một ân nhân của tôi.

image009

Juve chìm dần, người ta nói sẽ giáng CLB xuống Serie B, hoặc thậm chí là Serie C. Đang lâng lâng với 2 Scudetto thì bị cáo buộc là dùng thế lực để “mua” Scudetto. Thật điên rồ. Tôi nhớ một cuộc gọi từ Alessio Secco, khi ấy vừa được bổ nhiệm vào vị trí quản lý. Ông ấy nói:

“Nếu có đề nghị tốt, Zlatan, phắn ngay nhé. Đấy là lời khuyên duy nhất tôi có thể dành cho cậu lúc này”.

Từng người một nhảy khỏi Juve. Thuram và Zambrotta sang Barcelona, Cannavaro và Emerson sang Real Madrid, Patrick Vieira sang Inter Milan. Tất cả đều nhốn nháo gọi cho người đại diện của mình: “Hãy bán tôi, hãy bán tôi nhanh lên nào”. CLB chìm vào một cơn ác mộng thật sự.

Tôi thì vẫn bị kẹt lại. Ban lãnh đạo mới đã làm tất cả những gì có thể để giữ các cầu thủ còn lại. Sự nghiệp của tôi đang lên, ở lại Juve dù chỉ 1 năm thôi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi buộc phải nhảy, tôi không thể chơi ở Serie B một mùa, thậm chí có thể còn lâu hơn. Tôi cứ giục gã mập liên tục:

“Làm bất cứ thứ gì ông có thể đi. Kéo tôi ra khỏi chỗ này”.

“Tao đang cố nè”.

“Cố hơn nữa đi”.

Đó là tháng 6/2006. Helena đang mang thai đứa con đầu lòng và tôi rất hạnh phúc. Nó dự kiến sẽ chào đời vào tháng 9, còn bố nó thì đang kẹt ở vùng đất không người. Chuyện gì sẽ xảy ra đây, World Cup đang đến rất gần và tôi sẽ đến Đức dự giải cùng Thụy Điển. Cả gia đình tôi sẽ đến đó. Bố, mẹ, Sapko, Sanela và chồng, Keki. Như thường lệ, tôi phải là người đứng ra lo tất cả mọi thứ: khách sạn, vé máy bay, tiền bạc, phương tiện di chuyển... Đột nhiên phút chót, bố không đi nữa. Cũng không có gì quá lạ với những bất ngờ sát giờ kiểu ấy. Vậy thì vé ấy cho ai bây giờ?

Háng của tôi đau trở lại, chính là vết đau từ hồi mổ ở Ajax. Và tôi nói với Ban huấn luyện đội tuyển về việc đó. Chúng tôi quyết định là tôi vẫn sẽ thi đấu. Nhưng tôi nói trước với họ: Nếu Thụy Điển chơi không tốt ở giải đó, chớ mà đổ lỗi cho tôi. Đây là một điều điên rồ. Đã biết trước chơi không hay mà vẫn nghiến răng ra sân. Tôi vừa hồi hộp theo dõi chấn thương, vừa hồi hộp theo dõi phán quyết sẽ có vào ngày 14/7.

Người ta tước mất 2 Scudetto của Juve và đội bóng thậm chí còn bị tước quyền dự Champions League. Chúng tôi bị giáng xuống Serie B và khởi đầu với số điểm âm, có thể lên đến 30 điểm. Còn tôi vẫn đang nhìn con thuyền chìm dần từ trên boong tàu.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 20
  • 21
  • 22
  • More pages
  • 36
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 20
  • 21
  • 22
  • More pages
  • 36
  • Sau