"Chúng ta không nên chôn vùi những ước mơ, cho dù đó chỉ là ước mơ nhỏ bé nhất."
- Khuyết danh
Suốt cả đời tôi luôn lặp lại một giấc mơ - giấc mơ đó là một hình ảnh lúc tôi còn bé: Vào mỗi buổi sáng, mẹ thường hối thúc gọi tôi dậy, chuẩn bị bữa điểm tâm và giục tôi đến trường. Trong giấc ngủ, bên tai tôi thường văng vẳng tiếng gọi của mẹ: "Nhanh lên con. Muộn học rồi đấy!".
Tôi biết giấc mơ đó đến từ sâu thẳm trong tim tôi, từ nỗi khát khao được đi học.
Hồi còn bé, tôi rất thích trường học và tất cả những gì thuộc về nơi đó: lớp học, bảng đen, sách vở, bạn bè, thầy cô... Nhìn những đứa bạn hàng xóm đi học, tôi thầm ước ao sẽ có một ngày, tôi tự hào giương cao tấm bằng tốt nghiệp trong tiếng reo hò, chúc tụng của mọi người.
Điều đó có thể trở thành hiện thực, nếu tôi không phải là con của một gia đình nghèo, rất nghèo, đến cái ăn còn không đủ, vì tôi có rất đông anh chị em. Bố mẹ làm lụng quần quật suốt ngày nhưng chỉ đủ nuôi 7 miệng ăn ngày hai bữa. Năm tôi lên 6 tuổi, phải khó khăn lắm bố mẹ mới dành dụm đủ tiền để mua sách vở, một bộ đồ cũ và đóng tiền cho tôi đi học. Còn nhớ, ngày đó tôi phải cắt một miếng cacton từ cái thùng giấy vứt ở bãi rác gần nhà để nhét vào mũi đôi giày cũ đã "há mõm" của bố để có cái mà mang đi học. Tôi nghĩ khổ cực đến mấy mình cũng chịu được - không cần cơm no, áo ấm, hay giày đẹp - miễn là mỗi ngày tôi được đến trường.
Những tưởng ước mơ đi học của tôi đã trở thành hiện thực. Nhưng nào hay... đời người vẫn có những chuyện chẳng ngờ. Paul, anh trai tôi chết vì tai nạn lao động. Ít lâu sau, bố tôi cũng ra đi vì bệnh phổi. Nỗi đau chồng chất, tai họa cứ liên tục xảy đến với gia đình khốn khổ của tôi. Chỉ còn lại mình mẹ tôi với gánh nặng cơm áo gạo tiền đeo đẳng. Tưởng như có lúc mẹ không thể đứng vững được nữa. Mọi thứ chi tiêu trong nhà lúc này chỉ trông chờ vào đồng lương còm cõi của mẹ mà thôi.
Trong hoàn cảnh đó, tôi đành phải quyết định nghỉ học. Tôi không thể để mặc mẹ lặn lội thân cò khi tuổi già, sức yếu. Nghe tôi nói quyết định của mình, nước mắt mẹ chảy dài. Bà ôm tôi vào lòng, đau đớn nói: "Mẹ thật sự xin lỗi con!".
Lúc ấy, tôi thấy trong mắt mẹ chất chứa một niềm đau không thể nói được thành lời. Tôi rời trường năm 14 tuổi, bắt đầu làm phụ việc trong một tiệm bánh và nghĩ rằng, ước mơ của mình đã thật sự lụi tàn.
Rồi như bao người phụ nữ khác, tôi lấy chồng, sinh con. Tôi quyết tâm không để các con mình phải thất học, phải sống khổ sở như mẹ nó. Hai vợ chồng tôi đã làm việc cật lực để nuôi dạy chúng nên người, để chúng được học hành đến nơi đến chốn.
Duy chỉ có cô con gái út Linda của tôi là có vấn đề. Linda từ nhỏ đã ốm yếu, khó nuôi, nên ít có trường học nào chịu nhận dạy con bé lâu dài. Không đành lòng nhìn con đi theo vết xe đổ của mình, tôi bắt đầu hỏi thăm và tìm hiểu thông tin của các trường học. Cuối cùng, tôi cũng chọn được một trường, đăng ký không chỉ cho Linda mà còn cho cả tôi cùng học nữa. Tôi muốn ở bên cạnh con, giúp đỡ nó và trên hết là có cơ hội để thực hiện ước mơ thầm kín của mình.
Thật là thú vị khi lại được đến trường. Nhưng cũng không dễ dàng chút nào khi ở tuổi 58, tôi phải vừa làm công việc nhà, vừa đánh vật với những con chữ. Nhiều lúc tưởng như không thể tiếp tục được. Nhưng rất may là lần này tôi còn có Linda. Chính Linda là động lực giúp tôi đủ kiên nhẫn để vượt qua thử thách này. Hai mẹ con tôi luôn động viên, an ủi và giúp nhau trong học tập. Cứ thế cho đến ngày chúng tôi cùng nhau tốt nghiệp. Thật không thể ngờ! Cái ngày mà cách đây hơn 40 năm tôi hằng ao ước, chờ đợi nay đã thành hiện thực. Tôi được đại diện khối học viên với tư cách là người lớn tuổi nhất lên phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp. Và giây phút tôi được trao tấm bằng, được thầy hiệu trưởng khen ngợi và công nhận, tôi đã hạnh phúc gần như ngạt thở.
Đến hôm nay, khi đã 58 tuổi, con cái đề huề, tôi mới thực hiện được khát khao cháy bỏng của mình là được đi học. Nỗi khát khao ấy đã bị tôi bỏ dở từ thời thơ ấu. Đến hôm nay, tôi mới được sống cho mình, cho hạnh phúc và ước mơ của riêng mình. Có lẽ hơi trễ một chút nhưng tôi vừa kịp nhận ra một điều: Đừng bao giờ chôn vùi những ước mơ! Hãy vững tin rằng, rồi một ngày ta sẽ biến những ước mơ ấy thành hiện thực. Không cần phải trông chờ vào phép mầu, tất cả những gì ta đạt được hôm nay là do sự phấn đấu không ngừng, nỗ lực không mệt mỏi của bản thân chúng ta.
- Ngọc Trân
Theo The Dreams