• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Vượt qua dông bão
  3. Trang 3

  • Trước
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • More pages
  • 27
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • More pages
  • 27
  • Sau
a1

Sẻ chia hơi ấm

“Đức tin không giúp xóa đi nỗi đau và sự khó chịu, mà sẽ cùng bạn vượt qua nỗi đau và sự khó chịu đó.”

_ Brené Brown

Tôi dừng xe lại ngay lối vào phòng cấp cứu. Một tuần trước, chồng tôi và tôi có kết quả dương tính với COVID-19. Nhìn chung, các triệu chứng của tôi khá nhẹ. Ngược lại, Bob, chồng tôi, gặp phải gần như toàn bộ các triệu chứng và tình hình dường như đang ngày một tệ hơn. Chúng tôi đã nói chuyện với bác sĩ vào buổi sáng hôm đó. Ông ấy khuyên chúng tôi nên đưa Bob đi xét nghiệm xem anh có bị mất nước hay không. Ông cũng nói rằng họ sẽ kê cho anh ấy một toa kháng sinh hay steroid1.

Chú thích:

1 Steroid (còn được gọi là cortisone hoặc corticosteroid) là những hoóc-môn do cơ thể tự tạo ra, có tác dụng làm giảm viêm, ức chế hệ thống miễn dịch của cơ thể, ngăn chặn giải phóng histamine (một hóa chất trung gian được tạo ra trong phản ứng dị ứng).

Tôi đăng ký cho Bob nhập viện rồi đi tìm chỗ đỗ xe. Chúng tôi được báo rằng thời gian chờ nhập viện sẽ kéo dài khoảng ba tiếng rưỡi. Khi quay lại chỗ Bob, tôi thấy anh đang ngồi trên xe lăn cạnh vỉa hè ở một khu vực được giăng dây cách ly, cùng với những bệnh nhân COVID-19 khác. Trong cơn run rẩy, anh hỏi tôi có mang mền theo trong xe hơi không. Anh giải thích rằng các nhân viên ở đây không được phép đưa mền cho anh.

Tôi lập tức mở vali ra tìm kiếm một chiếc mền hay một chiếc khăn tắm – bất kỳ thứ gì có thể giúp anh giữ ấm. Nhưng tôi không tìm thấy gì cả! Tôi quay trở lại chỗ Bob và cố nghĩ cách giúp anh. Anh nhìn tôi và nói: “Anh không chịu được, Lori”.

“Không đâu! Em sẽ quay trở lại ngay”, tôi trấn an anh rồi vội vàng chạy tới cửa hàng tạp hóa gần nhất.

Tôi vơ lấy năm chiếc mền trên kệ và mang thẳng đến quầy tính tiền. Khi nữ thu ngân tính tiền cho tôi, nam quản lý đứng bên cạnh bỗng hỏi tôi cần mấy chiếc mền này để làm gì. Tôi giải thích rằng chồng tôi đang bệnh nặng và mọi bệnh nhân COVID-19 ở khu vực cấp cứu đều đang phải ngồi chờ bên ngoài bệnh viện. Tôi nói: “Chồng tôi không phải là người duy nhất bị bệnh và đang rét run ngoài đó. Tôi định mua mền cho mọi người”. Anh ấy quay sang cô thu ngân đang tính tiền cho tôi và nói: “Giảm giá 75% cho cô ấy nhé. Nếu chồng cô ấy đang bệnh và cô ấy đang giúp đỡ những người xung quanh thì tôi cũng muốn tham gia giúp một tay!”. Tôi đã bật khóc khi trả tiền và cảm ơn anh ấy.

Ngay khi quay về bệnh viện, tôi ủ ấm chồng mình trong tấm chăn dày và phân phát cho những người xung quanh mấy chiếc mền còn lại. Khi các nhân viên đẩy xe lăn đưa Bob vào phòng cấp cứu, tôi đứng bất lực trong bãi đỗ xe, ngóng chờ thông tin cập nhật. Chưa đầy hai tiếng sau, một điều dưỡng chạy ra tìm tôi. Mức oxy trong máu của Bob đã giảm xuống mức báo động và họ đang chuẩn bị gắn máy thở cho anh. Tôi được vào gặp anh ấy, nhưng chỉ vừa kịp để hôn anh thật nhanh và nói rằng tôi yêu anh. Ngay sau đó, nữ điều dưỡng lập tức mời tôi ra ngoài để họ tiến hành lắp máy thở cho anh.

Trong bảy ngày đêm sau đó, tôi đã sống trong bãi đỗ xe bệnh viện, cầu nguyện cho chồng mình. Được ở gần chồng mình, tôi cũng cảm thấy có chút an ủi. Một trong các nữ điều dưỡng đã tốt bụng dán một hình trái tim bằng giấy lên cửa sổ phòng bệnh để tôi biết đâu là phòng của Bob.

Trong thời gian đó, tôi đã kêu gọi bạn bè và người quen mang chăn mền đến để phân phát cho các bệnh nhân phải chờ đợi bên ngoài. Tôi biết lúc này mình không thể làm được gì để giúp Bob, nhưng tôi lại có thể giúp đỡ những người đang chờ bên ngoài, vật lộn với bệnh tật và cái lạnh. Bởi tất cả chúng tôi đều đang phải trải qua cùng một nỗi lo âu và sợ hãi, việc mở lòng trò chuyện và động viên nhau trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Đêm đến, chúng tôi cũng bắt đầu phân phát chăn mền cho các thân nhân đang chờ đợi trong xe hơi bên cạnh phòng cấp cứu.

Những lời kêu gọi được lan tỏa và nhiều người bắt đầu mang chăn mền đến bệnh viện. Cô bạn của tôi có một cậu con trai chín tuổi, và thằng bé đã hỏi mẹ rằng thay vì quà sinh nhật cho bản thân, thằng bé có thể kêu gọi mọi người mang chăn mền đến cho Bob không. Thằng bé đã kêu gọi quyên góp được hơn một trăm chiếc mền và còn tự mình làm những tấm thiệp cổ vũ gửi cho các bệnh nhân.

Vào buổi sáng ngày thứ tám, Bob đã không qua khỏi cuộc chiến với COVID-19. Tôi nhận được cú điện thoại thông báo khi đang ở bãi đỗ xe. Tôi chạy vào bệnh viện, băng ngang qua phòng bảo vệ và phòng điều dưỡng. Họ hét lên bảo tôi dừng lại, nói to rằng tôi không được phép vào trong bệnh viện. Khi đứng trong hành lang trước phòng cấp cứu, tôi chợt nhận ra mình thậm chí còn không biết phải đi đâu. Suốt mấy ngày qua, tôi chưa từng được phép vào trong để gặp Bob hoặc đi lên phòng bệnh của anh ấy. Cuối cùng, một bác sĩ gọi tôi đến và đưa tôi tờ giấy chấp thuận việc lên lầu thăm bệnh. Trong gần bốn mươi lăm phút sau đó, tôi đứng yên quan sát các bác sĩ cố cứu lấy mạng sống của chồng tôi, đưa anh trở lại. Nhưng tôi biết rõ anh đã ra đi.

Trưa hôm đó, chăn mền và tiền quyên góp bắt đầu đổ về. Mỗi đêm, gia đình và bạn bè luôn hết mình giúp chúng tôi phân phát chăn mền cho các bệnh nhân COVID-19 cũng như các thân nhân đang chờ đợi ngày đêm trong bãi đỗ xe gần phòng cấp cứu. Đồ quyên góp nhiều đến độ chúng tôi bắt đầu gửi các phần ăn đến các bác sĩ và điều dưỡng đang làm việc trong phòng chăm sóc đặc biệt và phòng cấp cứu.

Giờ đây, đã nhiều tháng trôi qua từ ngày Bob ra đi, nhưng những chiếc mền vẫn tiếp tục được phân phát hằng đêm, tình bạn cũng như những kết nối mà chúng tôi xây dựng được trong bãi đỗ xe vẫn tiếp tục được vun đắp. Đó chính là những câu chuyện của niềm hy vọng và tấm lòng tử tế giữa vòng xoáy của bệnh tật, chia ly và đau thương.

Mọi người đã đến với nhau, cùng trợ giúp nhau vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất trong đời. Tôi có thể cảm nhận được Bob đang cúi xuống nhìn và mỉm cười với chúng tôi, khích lệ chúng tôi tiếp tục giữ vững hy vọng cho tương lai, nhắc nhở chúng tôi không được từ bỏ niềm tin vào việc chọn sống tử tế và giúp đỡ lẫn nhau bất kỳ khi nào chúng tôi có cơ hội.