Sau nhiều năm trôi dạt từ thành phố này sang thành phố khác và từ công việc này sang công việc khác, một thợ kim hoàn trẻ tên Icilius Conner - anh thích được gọi với biệt danh “Ned” - chuyển đến Chicago với cô vợ Julia và con gái Pearl tám tuổi. Anh nhanh chóng nhận ra Chicago thực sự là một thành phố của những cơ hội. Vào đầu năm 1891, Ned trở thành trưởng quỹ của một hiệu thuốc đang phát triển mạnh tại phía Nam thành phố, trên đường 63 giao với Wallace. Lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của Ned, tương lai đã bừng sáng.
Chủ sở hữu của nhà thuốc, mặc dù còn rất trẻ nhưng giàu có và năng động, thật sự là một người đàn ông của thời đại và dường như được định trước sẽ thành công hơn nữa khi hội chợ Thế giới Hoa Kỳ sắp được xây dựng chỉ cách một đoạn về phía Đông nếu đi xe, tại cuối đường 63. Cũng đã có nhiều cuộc bàn luận về việc một tuyến đường sắt trên cao mới, có tên Alley L. Vì giá đỡ của nó trở thành mái che cho các con hẻm trong thành phố nên nó sẽ được mở rộng về phía Đông dọc theo đường 63 đến thẳng công viên Jackson, qua đó cung cấp thêm một phương tiện đến hội chợ cho du khách.
Giao thông trên đường phố đã tăng mạnh, khi mỗi ngày có hàng trăm người dân đánh xe ngựa của họ đến công viên để xem địa điểm được chọn, không phải vì có nhiều thứ để xem. Ned và Julia nhận thấy công viên là một nơi xấu xí và hoang vắng, với những rặng núi cát và cây sồi chết dở, còn Pearl thì lại rất thích bắt nòng nọc trong các vũng nước tù đọng. Bất cứ điều gì tuyệt vời có thể mọc lên từ khu đất này dường như đều là bất khả thi, mặc dù Ned, giống như hầu hết du khách mới đến Chicago, sẵn sàng thừa nhận rằng thành phố là một nơi không giống với bất kỳ nơi nào anh từng đến. Nếu bất kỳ thành phố nào có thể thực hiện tốt như những lời khoe khoang đang được lưu truyền, Chicago sẽ là một trong số đó. Chủ mới của Ned, bác sĩ H. H. Holmes, dường như là một ví dụ hoàn hảo của tất cả những gì mọi người gọi là “tinh thần Chicago”. Sở hữu một công trình xây dựng lớn ở độ tuổi còn trẻ như vậy là một thành tích không thể tin được tại bất kỳ thành phố nào Ned từng sinh sống. Tại đây, nó dường như là một thành tích bình thường.
Gia đình Conner sống trong một căn hộ trên tầng hai của tòa nhà, gần phòng riêng của bác sĩ Holmes. Đó không phải là căn hộ sáng sủa nhất, vui vẻ nhất, nhưng nó thật ấm áp và gần với nơi làm việc. Hơn nữa, Holmes đề nghị tuyển Julia làm một nhân viên trong nhà thuốc và đào tạo cô để theo dõi sổ cái. Sau này, khi cô em gái mười tám tuổi của Ned, Gertrude, chuyển đến Chicago, Holmes cũng hỏi thuê cô quản lí công ty thuốc đặt hàng qua thư mới của mình. Với ba nguồn thu nhập, gia đình sẽ sớm có thể mua được một ngôi nhà của riêng mình, có lẽ trên một trong những con đường đá dăm tại Englewood. Chắc chắn họ sẽ có thể chi trả cho những chiếc xe đạp và các chuyến đi tới nhà hát Timmerman dưới phố.
Tuy nhiên, có một điều khiến Ned cảm thấy khó chịu. Holmes dường như chu đáo với Gertie và Julia một cách bất thường. Ở mức độ nào đó, đây là một điều tự nhiên mà Ned đã trở nên quen thuộc, vì cả hai người phụ nữ đều đẹp tuyệt vời, Gertie thanh mảnh và có làn da nâu, Julia cao và cân đối một cách tinh tế. Ned thấy rõ ràng, ngay từ những giây phút đầu tiên, rằng Holmes là một người đàn ông thích phụ nữ và được phụ nữ thích. Những phụ nữ trẻ đáng yêu dường như bị hút đến hiệu thuốc. Khi Ned cố gắng giúp đỡ họ, họ tỏ vẻ xa cách và hời hợt. Thái độ của họ thay đổi rõ rệt nếu sau đó Holmes tình cờ bước vào cửa hàng.
Là một người đàn ông đơn giản, Ned giờ đây dường như trở thành một phần của bức nền, một người đứng ngoài cuộc sống của chính mình. Chỉ có Pearl, con gái của anh vẫn chu đáo với anh như thường lệ. Ned theo dõi đầy cảnh giác khi Holmes tâng bốc Gertie và Julia với những nụ cười, những món quà và những lời khen ngợi ngọt ngào - đặc biệt là với Gertie - và những người phụ nữ phản ứng lại một cách sôi nổi. Khi Holmes rời cửa hàng, họ có vẻ tiu nghỉu, thái độ của họ đột nhiên dễ cáu kỉnh.
Thậm chí bối rối hơn là sự thay đổi trong cách khách hàng phản ứng với chính Ned. Không phải là những gì họ nói mà là những gì họ thể hiện trong ánh mắt, một cái gì đó giống như sự đồng cảm, thậm chí thương hại.
***
Một đêm, Holmes nhờ Ned một việc. Y dẫn anh đến một căn hầm lớn và bước vào trong, sau đó bảo Ned đóng cửa và lắng nghe tiếng y hét, “Tôi đóng cửa lại và áp tai lên vách,” Ned nhớ lại, “nhưng chỉ có thể nghe được một âm thanh yếu ớt.” Ned mở cửa và Holmes bước ra. Tiếp đến Holmes nhờ Ned vào bên trong và cố gắng hét lên để Holmes có thể tự tai nghe thấy có ít âm thanh thoát ra như thế nào. Ned làm theo, nhưng đã trở ra ngay khi Holmes mở cửa. “Tôi không thích việc này,” anh nói.
Vấn đề tại sao lại có người muốn một căn hầm cách âm trong nhà mình là câu hỏi dường như không thể xóa bỏ khỏi đầu anh.
***
Cảnh sát đã nhận được những lời cảnh báo khác nhau - thư từ của các bậc cha mẹ, các chuyến thăm của các thám tử được các bậc cha mẹ thuê - nhưng chúng đã chìm nghỉm trong sự hỗn loạn. Sự biến mất dường như là một trò tiêu khiển ở Chicago. Có quá nhiều người mất tích, ở mọi nơi trong thành phố, để có thể điều tra một cách đúng đắn và có quá nhiều lực lượng cản trở công tác phát hiện manh mối. Nhiều người trong số cảnh sát tuần tra, hầu như không có chuyên môn, được bổ nhiệm dưới sự chỉ đạo của các ông trùm xã hội đen tại các khu vực. Số lượng các thám tử rất ít, nguồn lực và kĩ năng của họ chỉ ở mức tối thiểu. Giai tầng xã hội che khuất tầm nhìn của họ. Các vụ biến mất tầm thường - những người phụ nữ Ba Lan, các cậu bé tại các bãi gia súc, những lao động người Ý, những phụ nữ da đen - không xứng với nỗ lực tìm kiếm phải bỏ ra. Chỉ có sự biến mất của các sinh linh lắm tiền nhiều của mới thu hút một phản ứng mạnh mẽ và kể cả vậy sau đó các thám tử cũng không thể làm gì hơn ngoài việc gửi điện tín đến các thành phố khác và kiểm tra định kỳ những cái xác không xác định danh tính của đàn ông, phụ nữ và trẻ em hàng ngày được chuyển đến nhà xác. Có thời điểm, một nửa lực lượng thám tử của thành phố đã tham gia điều tra vụ mất tích, khiến trưởng đơn vị thám tử trung tâm của thành phố thông báo ông đang xem xét việc thành lập một tổ riêng biệt, “Tổ tìm kiếm mất tích bí ẩn”.
Phụ nữ và đàn ông biến mất với tỷ lệ ngang nhau. Fannie Moore, một du khách trẻ đến từ Memphis, không trở về nơi cư trú và không bao giờ được nhìn thấy nữa. Một ngày, J. W. Highleyman rời chỗ làm, bắt một chuyến xe lửa đi ngoại ô và biến mất, mà theo như tờ Tribune, “hoàn toàn như thể bị mặt đất nuốt chửng.” Những phụ nữ được cho là đã bị chiếm đoạt, những người đàn ông bị cướp bóc, xác chết của họ rơi vào vùng nước dậy sóng của sông Chicago hay các con hẻm ở Halsted, Levee, dải đất cứng trải dài Clark và nằm giữa Polk với Taylor, nơi được các sĩ quan kỳ cựu gọi là Cheyenne. Các xác chết tìm thấy được chuyển đến nhà xác; và nếu không có người nhận, sẽ tiếp tục được chuyển đến giảng đường mổ xẻ tại trường Cao đẳng Y tế Rush hoặc bệnh viện Cook County và từ đó đến phòng thí nghiệm với nhiệm vụ chọn lọc thịt và mô liên kết từ xương và sọ, rửa tất cả với thuốc tẩy và gắn lại cho việc sử dụng sau này của các bác sĩ, các bảo tàng giải phẫu học và một vài nhà sưu tập tư nhân các sản phẩm khoa học mới lạ. Tóc đã được bán làm tóc giả, quần áo được đem cho người vô gia cư.
Giống như Hiệp hội Chăn nuôi, Chicago không lãng phí bất cứ thứ gì.