Hạnh phúc, đó là một thứ vô cùng xa xỉ. Không phải ai khi giữ chiếc khăn tay hạnh phúc cũng muốn chìa ra cho bạn rồi dắt bạn cùng đi.
“Cố Thả Hỷ!”, giọng điệu đã hết kiên nhẫn của Triệu Vĩ Hàng vang lên. “Dạ!”
“Xuống xe đi!”
Vừa định thần lại, Thả Hỷ đã nhìn thấy khuôn mặt Triệu Vĩ Hàng đang ghé sát mặt mình, sát tới nỗi chỉ cần hơi thở của anh cũng đủ làm rối mái tóc cô. Anh vòng tay qua người cô, hình như đang muốn cởi khóa dây an toàn. Thả Hỷ đoán rằng, hành động tiếp theo của anh sẽ là đá cô xuống xe.
Thả Hỷ muốn gỡ tay anh ra để tự mình mở khóa nhưng cô lại khiến ngón tay Vĩ Hàng bị kẹt vào ổ khóa. Triệu Vĩ Hàng phải rướn sát người vào mới rút được tay ra. Để nhìn rõ hơn, cả người Vĩ Hàng ép sát vào cô, đầu anh cũng cúi sát xuống.
Trong trí nhớ của Thả Hỷ, ngoại trừ lúc ở trên giường thì cô và Triệu Vĩ Hàng chưa bao giờ gần gũi nhau đến thế. Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi hồi hộp. Thả Hỷ muốn động đậy một chút, cô khẽ ưỡn ngực, cựa quậy đôi chân để tạo khoảng cách xa hơn. Không ngờ đúng lúc Triệu Vĩ Hàng đưa tay phải ra thì ngực cô chạm vào tay anh, đùi cô cũng chạm sát vào đùi anh. Mặt Thả Hỷ đỏ lựng, cô vội ngồi lùi vào trong ghế, hai tay khoanh lại trước ngực.
Dường như Triệu Vĩ Hàng chẳng có cảm xúc gì, anh vẫn giữ nguyên nét mặt, thản nhiên rút tay trái ra, cởi khóa dây an toàn, tay phải đẩy cô xuống xe, chỉ thiếu mỗi bước lấy chân đá cô xuống nữa thôi. Thả Hỷ vòng tay ôm vai rồi bước xuống xe, trong lòng cảm thấy ấm ức, loại người gì không biết, lợi dụng người ta rồi còn làm ra vẻ quân tử. Có mà ngụy quân tử thì có! Trang nghiêm đạo mạo, hừ, thật đáng khinh! Sau đó Thả Hỷ ngẩng cao đầu bước lên cầu thang, bỏ quên cái túi xách còn đang ở trong xe nên cô cũng không mang theo chìa khóa cửa bên mình.
* * *
Thả Hỷ lên đến nhà, đứng chờ hồi lâu bên ngoài cửa, đợi đến khi chút đắc ý vừa rồi tan đi hết mới đút hai tay vào túi quần, lật đật bước xuống cầu thang đón anh chàng họ Triệu lề mề kia. Hay là lúc xuống xe anh ta không may trượt chân, ngã đập vào cửa xe rồi ngất đi, nằm đó đợi mình đến cứu? Thả Hỷ nghĩ một cách đầy ác ý. Cô vừa đi vừa tự nhủ: “Mình dựa vào cái gì mà phải đến cứu anh ta cơ chứ!”. Thả Hỷ bước ra khỏi tòa nhà. Xe của Triệu Vĩ Hàng đây nhưng người lại biến đâu mất rồi ấy nhỉ? Thả Hỷ bỗng thấy hơi lo lo. Bình thường, khu vực này lúc nào cũng có bảo vệ đi tuần, tình hình an ninh rất tốt, chắc là không có chuyện gì đâu!
Cô tiến lại gần chiếc xe, qua chút ánh sáng lờ mờ hắt xuống từ bóng đèn đường, Thả Hỷ cố gắng nhìn và thấy Triệu Vĩ Hàng vẫn còn ngồi trong xe, cánh cửa xe phía anh ngồi đang khép hờ, khói thuốc phả ra nồng nặc. Bên cạnh anh, nhìn dáng từ phía sau, chắc chắn là một cô gái.
Vì chiếc xe đỗ quay đuôi về phía cầu thang nên Thả Hỷ cũng không biết họ có nhìn thấy sự xuất hiện của mình hay không. Thả Hỷ do dự một lúc, không biết có nên tránh đi, lên nhà ngồi chờ tiếp hay không. Lúc đó, một tiếng nói vọng ra, Thả Hỷ vội dừng bước, ngồi thụp xuống bên cạnh xe.
“Triệu Vĩ Hàng, anh không thèm để ý đến em nữa hay sao?” Giọng nói rất khẽ, nghèn nghẹn, nghe như vừa khóc xong hoặc đang khóc.
Không thấy tiếng trả lời của Triệu Vĩ Hàng, Thả Hỷ chỉ cảm thấy khói thuốc ngày càng nồng nặc hơn. Cái gã họ Triệu này, không biết một lúc đốt hết bao nhiêu điếu thuốc?!
“Em đã nói nhiều như vậy mà anh vẫn không thèm nói gì với em sao?” Giọng nói ban nãy lại vang lên nhưng lần này nghe rõ hơn một chút. Thả Hỷ khẽ thở dài, là Ngô Hoạch. Chẳng hiểu tại sao, khi nghe giọng điệu thương tâm đó của Ngô Hoạch, Thả Hỷ cũng muốn rơi nước mắt theo.
“Đều do em đã sai, do em tự cho mình là đúng, em chỉ hy vọng anh có thể tha thứ cho em, thật đấy, chỉ cần anh tha thứ cho em là được, tha thứ cho em là được mà. Xin lỗi, em xin lỗi, Vĩ Hàng, Vĩ Hàng…” Sau đó, chỉ còn nghe thấy tiếng nấc thổn thức.
“Em đừng như vậy.” Cuối cùng, Triệu Vĩ Hàng cũng chịu mở miệng nhưng Ngô Hoạch lại càng khóc dữ hơn. “Anh không trách em.” Một đốm nhỏ màu đỏ bay vụt ra, suýt nữa rơi vào chân Thả Hỷ, cô khẽ thò chân ra dập tắt mẩu thuốc đang cháy dở đó.
“Anh luôn không thèm để ý đến em”, Ngô Hoạch vừa khóc vừa nói.
“Anh đã lấy vợ rồi.” Một lúc lâu sau, Vĩ Hàng mới nói tiếp. Giọng nói của anh đầy vẻ mệt mỏi, giọng điệu này Thả Hỷ đã từng nghe sau khi họ vừa mới kết hôn.
“Em biết, nhưng em không ngờ được.” Có thể do Triệu Vĩ Hàng đã chịu nói chuyện nên tâm trạng của Ngô Hoạch đã khá hơn nhiều.
“Hai người kết hôn lâu chưa?” “Hơn hai năm rồi.”
“Vậy chẳng phải là sau khi từ Đức trở về, anh liền kết hôn luôn hay sao?”, giọng Ngô Hoạch đầy vẻ kinh ngạc. “Anh đã đùa giỡn với cả hạnh phúc của mình.”
“Ngô Hoạch! Đó là chuyện riêng của anh”, Triệu Vĩ Hàng nói.
“Anh bảo em phải làm thế nào bây giờ? Cứ giương mắt nhìn anh sống như vậy sao? Vĩ Hàng, em không chịu nổi. Em làm sao chịu nổi khi anh vì em mà phải chịu một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc?”
Thả Hỷ ngồi xổm đã lâu nên hai chân vừa tê vừa mỏi. Xem ra, hai người này còn ngồi lâu đây. Cô nhúc nhích đôi chân, từ từ đứng dậy. Thả Hỷ lại thở dài, hạnh phúc, đó là thứ vô cùng xa xỉ. Không phải ai khi giữ chiếc khăn tay hạnh phúc cũng muốn chìa ra cho bạn rồi dắt bạn cùng đi.
Đúng lúc Thả Hỷ thấy không chịu nổi nữa vì tê chân, quay người định bước đi thì cô chợt nghe thấy Triệu Vĩ Hàng trả lời: “Em nghĩ quá rồi đấy, anh không phải là không hạnh phúc”.
Thả Hỷ khẽ tựa vào xe, cảm thấy Triệu Vĩ Hàng dù sao cũng cho cô một chút thể diện. Cho dù cô và Triệu Vĩ Hàng không yêu nhau nhưng cuộc hôn nhân đó là của hai người, nếu nói rằng không hạnh phúc, chẳng phải cũng chạm vào lòng tự trọng hay sao!
Muộn thế này rồi, đi đâu bây giờ? Hình như hôm nay Chỉ Túc trực ca đêm. Thả Hỷ lục tìm trong túi, vẫn còn mười đồng lẻ, xem ra cô không phải làm khổ đôi chân của mình nữa rồi. Cô đi ra phía cổng lớn của khu nhà, giơ tay vẫy xe: “Đến Tiểu khu Hoa Viên”. Nhà bà nội vẫn để không, còn chìa khóa lúc nào cũng ở bên người Thả Hỷ. Đã hai năm rồi, cô chưa một lần đến đó.
Tiểu khu Hoa Viên là khu dân cư được xây dựng đã lâu, quang cảnh nơi đây không thể so sánh với khu Cẩm Tú Hoa Viên nơi Thả Hỷ đang ở nhưng cô vẫn yêu thích nơi này nhất. Hòn non bộ trông rất buồn cười ở giữa sân kia trước đây là nơi vui chơi lý tưởng của lũ trẻ trong khu.
Bước tới cầu thang, Thả Hỷ thấy xung quanh tối om. Cho dù cố mở to mắt cỡ nào đi nữa cô cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Những người dân sống ở đây đều có thói quen tiết kiệm. Nếu không phải ngày lễ, đèn cầu thang không bao giờ được bật sáng. Thả Hỷ bám tay vào tường, dò dẫm từng bước, mấy lần suýt vấp ngã vì đồ bỏ đi ai đó vứt ra cầu thang.
Loạng choạng mãi rồi cuối cùng Thả Hỷ cũng đến trước cửa nhà bà nội. Cô rút chiếc chìa khóa luôn đeo ở cổ ra, tay sờ ổ khóa, cúi người tra chìa vào ổ nhưng loay hoay mãi mà vẫn không được. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau.
“Ai đấy?”, tiếng cô Dương ‐ mẹ Tần Mẫn Dữ ‐ vang lên.
“Ôi? Thả Hỷ? Cái con bé này! Làm cô cứ tưởng có tên trộm nào đang phá khóa chứ!”
Thả Hỷ đứng đó, có phần hơi lúng túng: “Cô Dương, cháu làm phiền cô quá”.
“Cháu nói gì vậy! Dạo này bận cái gì mà lâu rồi chẳng thấy đến đây. Trước đây, Mẫn Dữ nó cứ bỏ mặc cô chú ở nhà trông nhà nhưng hôm nay cũng về nước rồi đấy. Đi, vào đây, nhanh lên, hôm nay là ngày gì thế nhỉ, cả hai đứa cùng về.” Không đợi Thả Hỷ kịp nói gì, cô Dương đã kéo Thả Hỷ vào trong nhà.
“Mẫn Dữ, Mẫn Dữ, ra đây nhanh lên, Thả Hỷ đến đây này!”
Lúc bấy giờ Thả Hỷ mới thực sự đứng ngây ra. Tần Mẫn Dữ! Chẳng phải là anh vẫn đang ở Mỹ sao?
Một bóng người bước từ trong buồng ra. Đúng là anh rồi! Mái tóc của anh đã được cắt ngắn hơn, gọn gàng hơn. Nhìn anh có vẻ hơi gầy, dáng người cũng không thay đổi nhiều lắm nhưng thần thái dường như đã khác nhiều rồi. Tần Mẫn Dữ bằng xương bằng thịt đứng đó, lần đầu tiên mang lại cho Thả Hỷ cảm giác xa lạ.
Biết hai anh em vốn rất thân nhau, cô Dương liền đẩy Thả Hỷ đến trước mặt Tần Mẫn Dữ rồi nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào trong bếp dọn dẹp một chút”.
Tần Mẫn Dữ nhìn cô nhưng không nói gì, anh quay người bước vào phòng mình, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thả Hỷ vẫn nhận ra, đó là cái va li Tần Mẫn Dữ dùng hôm anh đi Mỹ.
Hôm anh đi, Thả Hỷ cũng đến sân bay dù anh không hề hay biết. Lúc đó, nhìn bóng anh kéo va li đi vào phòng chờ, bóng người ngày càng xa khuất, Thả Hỷ đã nghĩ, có lẽ từ đó đến hết cuộc đời, cô sẽ không còn được gặp anh nữa nhưng đến khi thật sự được gặp mặt, lại cảm thấy thời gian trôi đi nhanh quá. Những ngày không có anh đã qua đi tựa nước chảy mây trôi.
Thả Hỷ đứng ngây ra một lúc rồi mới bước vào theo. “Chú Tần đâu rồi?”, cô hỏi.
“Bố đưa mấy người họ hàng về.”
“Ờ”, Thả Hỷ gật gật đầu. “Hôm nay mới về à?” “Ờ, bên nhà có khỏe không?”
“Ờ.” Những câu nói như vậy, thà không có còn hơn.
Trước đây, mỗi lần ở bên anh Thả Hỷ đều cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện, chưa bao giờ cô cảm thấy lúng túng như lúc này.
Thấy anh sắp xếp hành lý đã gần xong, Thả Hỷ liền nói: “Anh cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm đi!”.
“Cô Dương, cháu về đây, hôm khác cháu lại tới!”
* * *
Thả Hỷ lại đứng trước cửa nhà bà nội, tiếp tục loay hoay mở khóa. Lúc bấy giờ cô mới thấy vui vui, có thể gặp nhau, có thể nói với nhau vài câu, có thể biết được anh vẫn khỏe, tất cả những điều đó đối với cô như một giấc mơ.
Bỗng nhiên, đèn phía sau lưng Thả Hỷ bật sáng, cô ngoảnh lại, Tần Mẫn Dữ đứng giữa luồng sáng đó khiến cô không thể nhìn thấy nét mặt của anh.
“Chẳng phải đã kết hôn rồi hay sao, sao lại về đây? “Dạ?”
“Anh hỏi em, kết hôn rồi sao lại về đây ngủ?”
“À, cái đó, em quên mất túi xách, chồng em lại không có nhà.”
Tần Mẫn Dữ tiến lại gần, giật lấy chiếc chìa khóa trong tay Thả Hỷ, loáng một cái đã mở được khóa cửa.
Cố Thả Hỷ vẫn là Cố Thả Hỷ của ngày xưa, những lúc nói dối cứ ấp a ấp úng. Tần Mẫn Dữ buông tay cô ra, nhìn Thả Hỷ đang từ từ đứng thẳng lên, không phải, cô ấy đã không còn là cô ấy nữa rồi.
Đêm hôm đó, Thả Hỷ không ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình mà chuyển sang ngủ trên chiếc giường của bà. Cửa sổ mở toang, cô đắp chăn nằm đó, lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện, có lẽ như vậy, bà nội sẽ nghe thấy cho dù bà đang ở trong phòng hay đang ở trên trời.
Sáng sớm hôm sau, Thả Hỷ tìm được mấy đồng tiền lẻ trong nhà bà. Cô lại bắt xe về nhà vì chìa khóa văn phòng để trong túi xách, nếu không về lấy túi thì cũng chẳng đi làm được. Thả Hỷ lại thầm nguyền rủa Triệu Vĩ Hàng, nếu không phải vì anh thì cô đâu đến nỗi nhếch nhác khổ sở thế này!
Khi khóa cửa, Thả Hỷ khẽ liếc mắt về phía cửa nhà đối diện. Sớm thế này, tất nhiên là không thể nhìn thấy Tần Mẫn Dữ. Tuy nhiên, khi đứng đó, Thả Hỷ lại nhớ hồi còn nhỏ, mới sáng sớm mà cửa hai nhà đã mở toang cho lũ trẻ cùng nhau đi học. Vì Thả Hỷ có tật hay quên, cho dù cô đã đứng đợi trước cửa, chỉ cần Tần Mẫn Dữ nhắc đến một thứ gì đó cần mang theo, cô thường phải chạy về nhà tìm. Đáng tiếc nhất là sau vài năm được Tần Mẫn Dữ nhắc nhở như vậy, Thả Hỷ vẫn không thể sửa được cái tật hay quên của mình, dường như cô luôn hy vọng có một người suốt đời nhớ hộ cô mọi thứ.
Về đến nhà, vẫn chưa tới sáu giờ sáng. Thả Hỷ do dự đứng ngoài một lát, có nên về sớm thế này không? Cô đưa tay bấm chuông cửa, một lúc lâu sau cửa mới mở.
Thả Hỷ bước vào nhà, thay giày xong còn nghiêng ngó xung quanh, hình như không có dấu vết của người khác. Cô không hề phủ nhận việc mình không thể độ lượng tới mức hy vọng họ sẽ làm chuyện gì đó trong căn nhà này.
Sau lưng cô, Triệu Vĩ Hàng đóng sầm cửa lại rồi làu bàu: “Tìm cái gì thế, hay lại hy vọng có người khác đang ngủ trên giường?”.
Thả Hỷ ngượng ngùng cười trừ. Hừ! Rõ ràng anh ta gặp lại người tình cũ, báo hại mình có nhà mà không được về, sao anh ta vẫn nghênh ngang, còn mình thì lại rụt đầu rụt cổ thế này?
Hai mắt Triệu Vĩ Hàng đỏ hoe, bộ quần áo đang mặc trên người vẫn là bộ ngày hôm qua, dáng điệu có vẻ mệt mỏi.
“Em đi đâu vậy?” Triệu Vĩ Hàng bước đến kéo mạnh tay Thả Hỷ, nhìn kỹ một lượt từ đầu tới chân, còn may, trông cũng không giống như đã ngủ ở đầu đường góc phố nào đó.
Sau khi chia tay Ngô Hoạch, về đến nhà rồi Triệu Vĩ Hàng mới phát hiện ra Thả Hỷ không có ở nhà. Gọi vào di động thì không ai nghe máy, ngồi đợi hồi lâu cũng không thấy cô về. Lúc bấy giờ, quả thực Vĩ Hàng thấy hơi lo lắng vì anh biết Thả Hỷ chẳng có bà con họ hàng nào sống quanh đây, bố mẹ thì đang ở nước ngoài, trong số bạn bè của Thả Hỷ thì Vĩ Hàng chỉ biết Chỉ Túc nhưng anh lại không có số điện thoại của cô ấy. Khuya thế này rồi, không biết cô đi đâu?
Đợi mãi, Triệu Vĩ Hàng quyết định xuống dưới nhà, khởi động xe, chạy lòng vòng tìm kiếm, dù sao như thế cũng hơn ngồi nhà chờ đợi. Vĩ Hàng cũng lờ mờ suy đoán, có lẽ Thả Hỷ đã nhìn thấy Ngô Hoạch ngồi trong xe anh hoặc đã nghe thấy câu chuyện giữa hai người nhưng nếu vì thế mà cô bỏ đi thì ngay cả Triệu Vĩ Hàng cũng không ngờ tới. Hai năm chung sống với nhau, theo những gì Vĩ Hàng biết về Thả Hỷ thì cô là người gặp bất kỳ tình huống nào, dù nhìn thấy cũng coi như không thấy gì mới đúng. Hơn nữa, chính anh cũng cảm thấy rằng, anh không phải là người quan trọng nhất trong lòng cô.
Lái xe chầm chậm quanh các phố hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thả Hỷ đâu, Triệu Vĩ Hàng liền đỗ xe vào cạnh đường, bật đèn trong xe, đưa tay mở ngăn đựng đồ bên cạnh, đôi khi Thả Hỷ hay để đồ trong đó, biết đâu anh lại tìm được thứ gì có ích cho lúc này cũng nên. Ngăn đựng đồ rất lộn xộn, Vĩ Hàng tìm mãi mà chẳng thấy thứ gì. Tuy nhiên, Vĩ Hàng lại phát hiện ra cái túi xách của Thả Hỷ để quên dưới gầm ghế phụ. Triệu Vĩ Hàng cầm túi lên, mở ra, điện thoại di động, chìa khóa, ví tiền, tất cả đều ở trong này. Triệu Vĩ Hàng lại càng rối trí. Cái cô nàng Cố Thả Hỷ này, chẳng mang thứ gì theo người thì có thể đi đâu được chứ?
Triệu Vĩ Hàng lấy di động của Thả Hỷ, tìm số của Chỉ Túc rồi bấm máy.
“Quỷ sứ! Đêm hôm khuya khoắt gọi cái gì thế?”, giọng của Chỉ Túc cất lên.
“Xin chào! Tôi là Triệu Vĩ Hàng, chồng của Thả Hỷ. Rất xin lỗi vì muộn thế này rồi còn làm phiền. Tối nay Thả Hỷ có liên lạc với cô không?”
“Không, tôi vừa đi trực về, cô ấy sao vậy? Sao muộn thế này lại liên lạc với tôi?”
“Thả Hỷ để quên túi xách trên xe của tôi, không đem theo tiền hay đồ dùng gì cả, tôi nghĩ cô ấy đến nhà cô.”
“Cô ấy biết là tối nay tôi đi trực. Trời ạ, cô ấy đi đâu được nhỉ?”
“Làm phiền cô nghĩ giúp một chút, cô ấy có thể liên lạc với ai khác không? Tôi đang cầm điện thoại của Thả Hỷ nhưng cũng không biết gọi cho ai thì tiện.”
“Anh đừng gọi nữa, con nhỏ này không đến chỗ tôi thì cũng không đến chỗ ai khác đâu. Có thể trong túi còn ít tiền nên cô ấy đã kiếm tạm một chỗ nào đó ngủ qua đêm chăng?”
“Tôi đã đi lòng vòng rất lâu trên đường nhưng không tìm thấy cô ấy. Cô có biết Thả Hỷ thường hay đi đâu không?”
“Anh là chồng mà lại không biết cô ấy thường thích đi đâu sao? Mà đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à? Sao muộn thế này Thả Hỷ còn đi ra ngoài? Lại còn không mang theo thứ gì nữa?”, Đinh Chỉ Túc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Lúc khác tôi sẽ giải thích cho cô hiểu. Nếu Thả Hỷ liên lạc với cô, làm ơn báo cho tôi biết nhé. Cảm ơn cô!” Triệu Vĩ Hàng biết rằng có hỏi thêm cũng vô ích nên đành cúp máy. Gần đây, Ngô Hoạch luôn khiến anh mệt mỏi, cô nàng Cố Thả Hỷ này còn làm người ta lo lắng hơn.
Gọi điện thoại cho người quen, tìm trong danh sách những người không may bị tai nạn giao thông, không có tên Cố Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng cũng yên tâm hơn một chút. Lộn đi lộn lại vài vòng nữa, Triệu Vĩ Hàng chợt nghĩ rằng mình cứ mơ hồ tìm ngoài đường thế này, biết đâu Thả Hỷ đã về nhà nhưng lại không vào được thì sao. Nghĩ đến đó, Vĩ Hàng lại lái xe về nhà.
Đợi đến hơn sáu giờ sáng, cuối cùng Thả Hỷ cũng trở về. Từ trước đến giờ, anh chưa phải đi tìm ai như vậy. Cũng sau lần tìm kiếm này, Triệu Vĩ Hàng mới nhận ra, những điều mình biết về cô vợ này ít đến nỗi đáng thương.
Thả Hỷ định lấy quần áo đi tắm, thu dọn một chút rồi đi làm nhưng Triệu Vĩ Hàng lại không chịu buông tha, anh nắm chặt cánh tay cô, hỏi: “Em đi đâu vậy?”.
“Em thấy anh bận nên về nhà bà nội ngủ.” “Bà nội?”
“Ừ, bà mất lâu rồi, căn nhà bà ở trước đây vẫn để trống, chìa khóa nhà lúc nào em cũng mang theo. À! Chính là cái mà em hay đeo trên cổ ấy!”
“Em cũng không thèm gọi điện báo cho anh một tiếng?” “Điện thoại ở đó cắt từ lâu rồi.”
“Tối qua em đã nhìn thấy bọn anh rồi phải không?”
“Anh và cô giáo Ngô? Ờ, có nhìn thấy, trước đó cũng đã nhìn thấy hai người đi ăn bún với nhau.” Đã nhắc đến thì Thả Hỷ cũng muốn nói toạc hết mọi chuyện.
Bỗng nhiên, Triệu Vĩ Hàng cảm thấy thái độ của Thả Hỷ hết sức vô tình. Ý định giải thích của anh bỗng tiêu tan. Cô ấy đã tỏ vẻ bất cần như vậy thì mình cũng chẳng làm những việc thừa thãi làm gì.
“Gọi điện cho Đinh Chỉ Túc đi, tối qua anh đã gọi làm phiền cô ấy.” Nói xong, Vĩ Hàng đứng dậy, bước vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
Biểu hiện của Triệu Vĩ Hàng khiến Thả Hỷ cảm thấy không yên tâm. Cô đứng ngoài cửa phòng làm việc hỏi vọng vào: “Triệu Vĩ Hàng, anh tức giận đấy à?”.
Đương nhiên, Triệu Vĩ Hàng không thèm để ý đến cô, anh nằm dài trên ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chẳng lẽ mình đã tụt hậu, không theo được lối suy nghĩ của đám phụ nữ ngày nay sao? Khi họ cần thì lời lẽ rất tha thiết, khi không cần thì chẳng mảy may quan tâm, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không nghĩ đến.
Thả Hỷ nhẹ nhàng mở hé cửa phòng: “Triệu Vĩ Hàng, rốt cuộc anh đang buồn hay đang tức giận? Tại em hay tại người khác? Anh đừng thờ ơ với em như thế. Nếu là tại em, cho em xin lỗi được không? Em không nghĩ là anh sẽ đi tìm em. Nếu là vì người khác, chỉ cần anh nói ra, có thể giúp được em sẽ giúp ngay. Thật đấy! thế nào cũng được, đừng vì em mà buồn bực”. Thả Hỷ đứng ngoài cửa, chọn lựa từng câu từng chữ một hồi mới diễn đạt được ý của mình.
Cuối cùng, Triệu Vĩ Hàng cũng có chút phản ứng: “Buồn bực! Tại sao anh phải buồn bực? Không nghĩ là anh sẽ đi tìm em? Em nhìn mình xem, một người lớn như thế này, đưa về đến trước cửa nhà rồi bỗng dưng biến mất, anh có thể không tìm em được không?”.
Thả Hỷ lò dò bước vào phòng, nhón gót ngồi xổm cạnh Triệu Vĩ Hàng, làm ra vẻ đáng thương rồi nói tiếp: “Thực ra, tối qua em đã đứng đợi bên cạnh xe một lúc lâu”. Thấy Triệu Vĩ Hàng nhìn mình, Thả Hỷ vội xua tay giải thích: “Em không có ý nghe trộm, em chỉ muốn quay lại lấy chìa khóa thôi nhưng lúc đó cô ấy khóc ghê quá, cửa xe lại mở nên em nghe được vài câu. Sau đó, em cảm thấy đứng như thế không tiện, lại chẳng có chỗ nào khác để đến nên mới về nhà bà”.
“Anh nghĩ là em đã bỏ nhà ra đi.”
“Làm gì có chuyện đó, sao em phải ra đi cơ chứ? Nếu muốn đi cũng phải đuổi anh ra khỏi cái nhà này đã!”, thấy thái độ của Triệu Vĩ Hàng đã phần nào dễ chịu hơn, Thả Hỷ nghĩ ra vài câu để trêu anh.
“Cố Thả Hỷ, em nghiêm túc một chút đi.”
Thả Hỷ ngồi bệt xuống đất, muốn ngả đầu dựa vào tay vịn của sofa nhưng lại không dám.
“Bắt đầu từ bây giờ, thứ nhất, em không được ngủ qua đêm ở bên ngoài, cho dù là ở nhà ai. Thứ hai, nếu muốn đi đâu phải báo trước cho anh, ít nhất cũng phải gửi tin nhắn. Anh không muốn lặp lại cái cảnh chạy đi tìm em khắp nơi mà không thấy nữa.”
Thả Hỷ hóp má lại, cúi đầu xuống: “Những lúc anh đi công tác, em ở nhà một mình thấy hơi sợ”. Căn hộ ở đây không giống như nhà bà nội, phòng nào cũng rộng rãi và trống trải nên những lúc phải ở nhà một mình, Thả Hỷ luôn có cảm giác có ai đó đang ở phòng bên cạnh, cho dù mở hết các cửa phòng, bật hết đèn trong nhà lên, cô vẫn thấy sợ. Đặc biệt là khi đi vệ sinh, không thể không đóng cửa nhưng đến lúc mở cửa ra, cô thường lấm lét nhìn xung quanh rồi chạy vụt vào giường, chui vào trong chăn, sau đó lại tiếp tục nằm run cầm cập.
Triệu Vĩ Hàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này, nếu không phải là trường hợp đặc biệt thì anh sẽ cố gắng để tối nào cũng có thể về nhà. Nếu anh phải đi công tác thì em sang nhà bố mẹ hoặc rủ bạn bè tới ngủ cùng”.
“Đi đâu cũng phải báo cáo, việc này xem ra cũng không dễ dàng lắm. Ngộ nhỡ em không mang theo gì bên người như hôm qua thì làm sao mà liên lạc với anh được?”
“Liên lạc với anh? Hôm qua, anh ở dưới sân mà, sao em lại không xuống đó báo với anh một tiếng chứ? Cố Thả Hỷ, em suy nghĩ lại đi, có phải em đang muốn phức tạp hóa mọi chuyện không hả?”
Thả Hỷ vẫn cảm thấy chưa ổn: “Triệu Vĩ Hàng, làm như vậy chẳng phải rất kỳ quặc sao? Em cảm thấy mình chẳng còn chút tự do nào cả!”.
“Anh không quan tâm tới việc em đi đâu, anh chỉ muốn biết em đang ở đâu.” Chuyện xảy ra đêm qua đã khiến Triệu Vĩ Hàng nghĩ rằng mối quan hệ gia đình của họ đang quá lỏng lẻo. Cuộc nói chuyện lần này cũng được kết thúc bằng câu nói trên của Triệu Vĩ Hàng.
* * *
Buổi trưa, Thả Hỷ rủ Đinh Chỉ Túc đi ăn, cô quyết định sẽ trả lời những câu hỏi của Chỉ Túc. Thả Hỷ đang có rất nhiều chuyện muốn kể với Chỉ Túc, bao gồm cả việc Tần Mẫn Dữ đã về nước và việc cô vừa bị chồng hạn chế quyền tự do. Tần Mẫn Dữ trở về là một bất ngờ, tình trạng gia đình hiện nay cũng là một bất ngờ. Thả Hỷ cần một người hiểu cô để nói chuyện, để chỉ bảo cho cô vài điều.